"Mấy đứa nghĩ thế nào về cô bé kia?" Sau khi phủi qua hai bàn tay dính đầy bụi bẩn, Daryl xé miếng thịt thỏ và ăn ngon lành.
"Cô ấy không nói tên của mình cho chúng ta. Ta có thể tin cô ấy không?" Enid đáp, nhíu mày. Tôi khá chắc rằng cô ta nghi ngờ tôi đang âm mưu chuyện gì xấu.
"Thôi nào, Enid. Cô ấy chỉ tầm tuổi chúng ta thôi mà, cô ấy có thể làm gì chứ. Sáng mai cô ấy sẽ trả lại đồ cho ta." Carl nhìn Enid, cố gắng dập đi sự ngờ vực của cô.
Daryl ăn miếng thịt cuối cùng trong suất của mình một cách ngon lành và không quên mút mấy ngón tay dính mỡ, rồi lại lấy khăn ở trên bàn lau lại tay. Thật chả hiểu nổi, đã có khăn rồi thì còn mút tay làm gì nữa? Một việc làm thừa thãi. Ông chú ấy thật không bình thường chút nào.
"Mấy đứa ngủ đi. Chú sẽ gác đêm nay. Và đừng lo, cô bé sẽ đưa lại vũ khí cho ta vào sáng ngày mai." Daryl nhìn Carl và Enid và trấn an họ rằng, ở trong một ngôi nhà giữa rừng, tay không một tấc sắt, họ sẽ an toàn. Tôi không dám đảm bảo điều đó đâu, ông chú.
"Để cháu gác thay phiên cùng chú." Carl nói. Enid cũng đề nghị làm điều tương tự. Daryl bỗng nhiên nhìn về phía lỗ hổng tôi đang dùng để quan sát họ, khiến tôi cảm giác như chú ấy biết việc tôi đang làm.
"Hoặc vào góc ngủ, hoặc chú sẽ tống hai đứa ra ngoài." Câu nói của Daryl khiến "cặp đôi cười dưới nắng" kia không thể nói thêm được gì. Dù Enid nhìn có vẻ không đồng tình nhưng cuối cùng cả hai người họ đều ngoan ngoãn ăn hết chỗ thịt còn lại, uống một chút nước rồi chọn một góc để ngủ. Tôi tiếp tục theo dõi họ vài giờ đồng hồ tiếp theo. Một lúc sau, Daryl lên cầu thang và đến trước cửa phòng tôi. Tôi khóa trái cửa và cầm sẵn con dao, trong trường hợp chú ấy muốn tấn công tôi để lấy lại vũ khí.
"Xem lén người khác là không lịch sự đâu, cô gái." Daryl gõ cửa phòng tôi và nói.
"Nếu chú muốn lấy lại vũ khí thì câu trả lời của tôi là không." Tôi nói qua cửa.
"Chúng ta chỉ đến đây để qua nhờ một đêm, vậy thôi. Cháu có thể nhẹ nhõm mà đi ngủ." Daryl ngồi phịch xuống, dựa lưng vào cửa.
"Có Chúa mới biết được." Tôi xoay con dao quân đội trong tay, tựa người vào cái bàn giữa phòng.
Daryl muốn chờ Carl và Enid ngủ rồi mới nói chuyện với tôi. Chú ấy không muốn họ cảm thấy bất an vì bị tước hết vũ khí và ở trong một ngôi nhà của một kẻ xa lạ, sâu trong rừng với bọn xác sống đi loanh quanh. Chú ấy chắc hẳn không phải là người xấu, ít nhất thì tôi nghĩ vậy.
"Xong rồi thì xuống nhà đi." Tôi đặt con dao lên bàn và quăng mình xuống chiếc ghế cạnh cửa sổ. "Mai tôi sẽ trả lại đồ cho mọi người."
"Được rồi, nhóc." Daryl sột soạt đứng dậy. "Ngủ ngon."
Tôi nghe thấy tiếng bước chân của ông chú xa dần, khi tôi ngó vào lỗ hổng thì thấy chú ấy đã ngồi dựa vào cánh cửa ra vào nhà, khoanh tay trước ngực. Thỉnh thoảng khi bên ngoài có tiếng động, chú hé rèm và quan sát. Thật hiếm khi nhà tôi nhộn nhịp thế này, có một ông chú dở hơi mấy năm không tắm và hai đứa gần tuổi đang ngủ tít thò lò. Tôi đột nhiên thấy điều này thật quá xa vời đối với tôi, bởi những ai được sống với nhau như một gia đình hẳn phải tuyệt lắm, nhưng tôi sẽ chẳng bao giờ có cơ hội như thế. Dính đến tôi là dính đến Tử thần, cái thứ người chả ra người mà chẳng ai biết khi nào sẽ xuất hiện, cầm lưỡi hái vung lên và cướp đi tất cả. Một khi Tử thần đến thì người tội lỗi đầy mình hay người giữ bàn tay trong sạch sẽ đều chịu chung số phận mà thôi, còn tôi lại là Sứ giả của ông ta. Tôi thường nghĩ như vậy đó.
Đột nhiên có tiếng loạt xoạt bên ngoài. Tôi đến bên cửa sổ và thấy một người chạy đến đạp cửa nhà tôi.
"Làm ơn mở cửa! Làm ơn! Tôi biết các vị có ở trong đó! Làm ơn!"
Tôi định chạy xuống nhà ngăn Daryl lại nhưng rồi bị cảnh tượng tiếp theo lôi kéo sự chú ý. Một nhóm xác sống tiến đến chỗ người kia.
"Ta có mở không?" Carl hỏi Daryl.
"Không."
Tiếng hét là thứ cuối cùng mà người đó có thể thốt ra từ cổ họng mình trước khi bị xé nát bởi hàm răng của lũ xác sống. Một tiếng động khác vang lên từ dưới nhà đánh động chúng. Những con xác sống bắt đầu đập cửa nhà.
"Chuyện quái gì thế?" Tôi gọi với xuống nhà.
"Tôi vấp ngã xuống nền đất nên đánh động chúng!" Enid đáp.
"Chết tiệt!" Tôi lẩm bẩm chửi thề vài câu rồi cầm khẩu AK nhảy phóc ra đằng sau nhà, nơi bọn xác sống chưa ập tới. Tôi bắn một vài phát lên trời để dụ chúng đi chỗ khác. Dần dà, chúng rời ngôi nhà, bám theo tôi vào trong rừng. Tuy nhiên, có vẻ như một vài con đã vào trong nhà.
Buổi sáng, tiếng chim hót vang lên và tôi đã trở về nhà. Mắt tôi thâm quầng, người thì đầy mùi xác sống. Tôi đã thức một mạch qua đêm để chắc rằng mình sẽ không bị họ công kích để lấy lại vũ khí hay là xác sống lại kéo đến lần nữa. Giá như tôi được đánh một giấc nhỉ, mà nếu như tối qua tôi mặc họ ngoài kia thì chắc giờ tôi đã tỉnh dậy và khỏe re rồi. Tôi nhòm xuống tầng dưới qua khe sàn và thấy họ vẫn đang ở đó, nói chuyện với nhau, cả ba người họ.
"Cô ta sẽ trả đồ cho ta, phải không?" Enid vừa tỉnh dậy đã quăng ngay một câu tỏ rõ sự nghi ngờ, cảnh giác. Carl vẫn còn ngái ngủ nên cậu chỉ lờ đờ nghe ngóng mọi chuyện.
"Con bé sẽ trả cho ta khi con bé muốn." Daryl bình tĩnh nói.
"Chú đùa à? Ta suýt mất mạng đêm qua và cô ta chẳng cho ta cái gì để tự vệ!"
Enid tỏ vẻ cáu kỉnh và chạy thẳng lên gác, tới chỗ tôi. Daryl cũng chạy theo, có lẽ khi chú ấy lên đến nơi thì Enid đã bắt đầu phá cửa phòng tôi. Tầng hai chỉ có một phòng nên cô chắc chắn rằng tôi đang ở trong đó.
"Mở cửa ra! Chúng tôi cần vũ khí của mình!" Enid hét lên qua cửa.
"Enid, bình tĩnh..." Daryl cố ngăn cản cô.
Rầm một cái, khóa cửa bật tung và cánh cửa phòng tôi mở ra, Enid xông vào.
"Ít nhất cũng phải gõ cửa một tiếng chứ?" Tôi ngồi vắt vẻo trên chiếc ghế được đặt ở giữa phòng, nhìn Enid với điệu bộ khinh khỉnh.
Enid không nhìn thấy chiếc hòm đâu và xông đến chỗ tôi, vừa đi vừa hét lên:
"Vũ khí của chúng tôi đâu?"
Daryl và Carl cố can ngăn, nhưng Enid đã ở rất gần tôi. Chẳng cần đợi lâu, tôi đứng phắt dậy và chuẩn bị đối đầu với cô gái ấy. Enid giơ nắm đấm lên và tôi nhận một phát vào gò má phải.
"Đưa lại vũ khí đ..." Enid cố nói gì đó, nhưng tôi không quan tâm cho lắm. Tôi lập tức đánh trả bằng một cú đấm mạnh gấp mấy lần cú đấm mà Enid tặng tôi vừa nãy. Cú đấm của cô ấy chỉ như cái gãi ngứa đối với đứa đã chai lì với cuộc sống một thân một mình như tôi. Enid quá ngu ngốc, tự cao tự đại, ấy vậy mà tôi lại từng nghĩ cô ấy thông minh cơ đấy. Daryl chạy đến kéo Enid ra khỏi tôi, nhưng tôi tóm cổ áo cô và đập cô vào tường, cho cô ăn thêm vài cú vào bụng. Daryl dùng hết sức lôi tôi ra, còn cậu nhóc Carl thì tới lo cho cô bạn gái bé nhỏ của mình. Tôi cố tình để Daryl tách tôi ra khỏi Enid, bởi cô ta nhàm chán chết đi được, yếu mèm mà thích gây sự.
"Xin lỗi cậu nhưng đây không phải là cuộc chiến của lũ con gái thời trung học." Tôi phủi lại quần áo của mình. "Thật phiền phức hết sức."
Nói rồi, tôi gõ gõ vào bức tường để tìm nơi tôi cất chiếc hòm và cậy một viên gạch ra. Tôi tiếp tục bỏ những viên gạch xung quanh xuống, và từ trong lỗ hổng của tường, chiếc hòm chứa vũ khí của họ dần hé ra. Bức tường này rất dày, đủ để tôi bỏ chiếc hòm ấy vào.
"Tới mà lấy vũ khí của mấy người đi và đừng quay lại nữa." Tôi dùng chìa khóa mở nắp hòm và để họ lấy lại đồ. Daryl nhìn tôi với ánh mắt cảm kích, còn Carl thì có vẻ hơi giận về chuyện Enid bị đánh nhưng cậu cố thông cảm cho tôi bởi Enid là người bắt đầu gây lộn trước. Enid lặng lẽ lấy dao và súng, chẳng hề hé mắt lên nhìn tôi dù chỉ một giây. Tôi cầm theo khẩu súng AK, dao và cung tên để chắc chắn mình an toàn
Trước của nhà tôi là một bãi xác đúng nghĩa.
"Chúng tôi có thể giúp." Daryl đề nghị.
"Chú đã giúp đủ rồi." Tôi nghĩ thầm. Tuy nhiên, tôi vẫn đáp lại một cách lịch sự nhất có thể.
"Không cần đâu. Tôi giải quyết được. Tôi sẽ dẫn mọi người ra khỏi khi rừng."
Nói rồi, tôi dẫn họ cho đến khi họ đã cách khá xa ngôi nhà và ra khỏi khu rừng, về đúng phía mà họ muốn về. Đợi Carl và Enid đi trước, Daryl nán lại với tôi:
"Đi 5km về phía này, đó là nơi ở của chúng tôi." Chú chỉ về một hướng và nói. Ý chú ấy là Alexandria chứ gì? Tôi đã biết thừa chỗ đó nằm ở đâu rồi, khỏi cần Daryl nói. Tôi đã nắm rõ khu vực này như trong lòng bàn tay, nhưng dù vậy, tôi vẫn giả vờ như không biết gì để Daryl không quá cảnh giác với tôi, phòng hờ sau này tôi sẽ cần đến sự giúp đỡ của những người ở Alexandria.
"Tôi sẽ không tham gia cộng đồng nào đâu, nhưng cám ơn chú đã lo lắng." Tôi đeo súng về sau, đáp.
Daryl nhìn tôi một hồi rồi vác nỏ đi về phía Carl và Enid. Tôi nhìn theo họ hồi lâu để chắc rằng họ không có ý đồ gì xấu, dù tôi đã biết họ không phải một trong số bọn chúng, những kẻ đang truy đuổi tôi, bởi ngay từ phút đầu tiên tôi thấy họ, tôi đã cảm giác họ không phải mối nguy đối với tôi.
Tôi lật đật về nhà và xử lí đống xác lộ thiên trước cửa nhà mình. Tôi dùng xẻng đào một cái hố thật to rồi vứt tất cả xuống đó. Vậy là xong việc.
Trời đã gần trưa, cũng là lúc lũ xác sống yếu hơn, tôi nên tận dụng cơ hội này thì hơn. Tôi giương cung tên, lên đường đi săn, kiếm thứ gì bỏ vào cái bụng rỗng. Trong khu rừng tôi đang sống chỉ có duy nhất một ngôi nhà là nơi tôi ở nên xung quanh có đa số là bọn xác sống vật vờ, còn lại những những người sống sót như nhóm của Daryl, đôi khi là một nhóm những tên bệnh hoạn, điên cuồng đi qua. Nếu không phải là những nhóm như của Daryl thì hễ những người còn lại ảnh hưởng đến tôi, tôi diệt sạch không còn một mống nào. Chỉ có bọn chúng là những người duy nhất tôi e sợ- nhóm người mang tên New Nation.
Tôi đi dần qua những rặng cây và quan sát. Nghe thấy tiếng loạt xoạt và tiếng gào của một con xác sống, tôi đến chỗ nó và găm thẳng một mũi tên vào đầu nó. Con xác sống đã phân hủy gần hết, cái miệng cũng chỉ còn ít thịt đang thối rữa và hàm răng thì lộ hết cả. Tôi rút mũi tên ra và dùng khăn của tôi lau máu của nó trên tên. Đột nhiên, tôi để ý trên hông nó có đeo một chiếc hộp da có khắc nham nhở hình mặt trời bên ngoài. Đó là biểu tượng của nhóm của tôi, The Sun. Tôi mở nó ra thì thấy một cuộn giấy nhỏ, trong đó ghi:
"Hắn tìm ra cậu rồi. A."
Nét chữ của cậu ta xấu lạ thường, còn riêng chữ A được gạch chân. Tôi ngửi thấy mùi nguy hiểm. Tôi đeo chiếc bao vào hông mình cũng với mấu giấy bên trong, đeo cung chéo người và cầm khẩu AK trong tay. Hiểm họa lớn sắp đổ sập lên tôi, và Alexandria là câu trả lời hoàn hảo cho hiểm họa ấy.