Đả Đảo, Bạch Liên Hoa!!!

Chương 74




Edit: Hà Phương

"Cho nên bây giờ anh không định cầu hôn với em nữa hả?"

Lạc Ngạn nhìn người con gái mi thanh mục tú trước mặt, ánh sáng sớm mai chiếu lên gương mặt trơn bóng trắng nõn, khi cô nhếch môi khẽ cười thì Lạc Ngạn nghiêng người tới gần, sau đó in xuống một nụ hôn trên môi cô rồi nói: "Thiện Thiện, em xứng đáng có được thứ tốt nhất, anh sẽ cho em toàn bộ thế giới này."

"A Ngạn, em không muốn gì cả, thứ em muốn duy nhất chỉ có anh," Thu Tử Thiện đưa tay ôm lấy anh, bọn họ đều biết bây giờ chỉ là bình minh trước bóng đêm thôi, Thu Tử Thiện chỉ muốn nắm tay cùng anh đi qua đoạn bình minh này, mà không phải đợi cái gọi là nơi an toàn, sau đó chờ anh lấy được thắng lợi trở lại ôm mình.

Cô muốn cùng anh đi qua giai đoạn đen tối này.

Hai người lái xe trở về nội thành, còn chưa tới công ty thì nhận được điện thoại của Bạch Phú Mỹ, giọng cô nàng gấp gáp: "Thiện Thiện, không xong rồi, ở phim trường《 Kịch chiến 》 có người tới đây quấy rối, nghe nói bên đó đã có người bị thương rồi."

Thu Tử Thiện không có một chút ngoài ý muốn khi nghe tin này, ngược lại trong lòng giống như như thả lỏng một hơi, sau đó bình tĩnh chỉ thị: "Cậu và Hạ Bá Hiền lập tức chạy tới hiện trường, nhớ phải phong tỏa tất cả truyền thông, chuyện này cho dù muốn công bố cũng phải do Trung Vực chúng ta công bố, bây giờ mình cũng lập tức chạy tới."

"Xảy ra chuyện gì?" Lạc Ngạn nghe loáng thoáng mấy câu truyền ra từ điện thoại, lập tức mở miệng hỏi.

Thu Tử Thiện thuận thế sửa sang lại tóc mình một chút, sau đó cúi đầu nói: "Hà Minh Châu cuối cùng vẫn không nhịn được nữa, em đã nói em chưa từng đánh giá cao sự thông minh của chị ta."

"Cần anh cùng em giải quyết không?"

Thu Tử Thiện hơi nở nụ cười, âm thanh trong trẻo dễ nghe: "Dĩ nhiên không cần, đối phó với một người ngu như lợn còn cần anh phải ra tay sao?"

--- ------ ---

Trở lại mấy ngày trước

Sáng sớm Hà Minh Châu hầu hạ Bách Thất Gia rời giường, mới cài sai một cái nút cài thì bắt gặp ánh mắt Thất gia sâu lãnh nhìn mình. Tuy ông ta ở trước mặt Hà Minh Châu biểu hiện ra mười phần thân sĩ, cộng thêm là chồng già vợ trẻ nên ông ta đối với yêu cầu của Hà Minh Châu có thể nói là ta cần ta cứ lấy.

Nhưng cho dù là như vậy thì với Hà Minh Châu trời sanh tính nhạy cảm vẫn thỉnh thoảng bén nhạy nhận thấy được ý lạnh trong mắt Bách Nhậm Tân.

"Chồng à, tối nay anh có về ăn cơm không? Không phải anh thích em nấu cơm cho anh ăn sao, gần đây em vừa học một món ăn mới," Hà Minh Châu vừa ngoan ngoãn cài xong một nút áo vừa dịu dàng nói.

Bách Nhậm Tân nhìn cô ta một cái, không nói gì, chỉ lười nhác nâng tay lên để cho cô ta sửa sang lại ống tay áo mình, Hà Minh Châu lại không dám nhiều lời, chỉ đành phải tiếp tục cúi thấp đầu.

Nói thật, cô ta không có chút nào chờ mong lão già này về nhà. Kể từ sau khi hai người trải qua cái gọi là ‘dạ tiệc kết hôn’ xong, cô ta chính thức dọn vào biệt thự này. Bách Nhậm Tân tuy trời sanh tính đa nghi nhưng ra tay không hề nhỏ mọn tí nào, Hà Minh Châu có được một tài khoản độc lập ở ngân hàng, mỗi tháng cũng có một khoản tiền đáng kể được chuyển vào.

Quỹ bảo hiểm trang sức trong biệt thự cũng đứng tên cô ta, đồ trang sức giá trị ngàn vạn mà cô ta đeo trên bữa tiệc kia bây giờ cũng an tĩnh nằm trong tủ bảo hiểm.

Bây giờ cô ta hoàn toàn không cần phải làm việc, mỗi ngày chỉ cần trang điểm cho mình ngon lành, sau đó đi dạo phố uống trà thuận tiện mua mua sắm sắm là được.

Nhưng mà mấy hôm nay cô ta thấy rảnh rỗi đến phát hoảng, tự nhiên hận không được tìm một chút phiền toái cho Thu Tử Thiện.

"Mấy ngày nay mẹ em vẫn còn qua lại đây sao?" Bách Nhậm Tân đột nhiên mở miệng hỏi.

Hà Minh Châu cả kinh trong lòng, kể từ ngày đó trên bữa tiệc bị lộ ra chuyện gièm pha kia, Trương Tuyết Vân cứ khóc lóc bắt Hà Minh Châu nhất định phải ra mặt cho mình, ai kêu Thu Tử Thiện lột trần bộ mặt của Trương Tuyết Vân một chút cũng không chừa ra ngoài, nhất định đã cho Trương Tuyết Vân vô số bạt tai thật mạnh vào mặt.

Có điều Hà Minh Châu bây giờ là người của Bách Nhậm Tân, nhưng Bách Nhậm Tân cũng không chỉ có một vị phu nhân là mình, chính cô ta hãy còn chưa đứng vững gót chân ở Bách gia, nào còn dám tìm phiền toái cho Thu Tử Thiện.

Hà Minh Châu cúi thấp đầu ngoan ngoãn nói: "Mẹ em chỉ có một người con gái là em, còn ba lại không ở cạnh, cho nên khó tránh khỏi bà ấy sẽ lệ thuộc vào em một chút."

Bách Nhậm Tân im lặng cười cười, sắc mặt bình thản nhưng ánh mắt lại mang theo  mấy phần cười như không cười châm chọc: "Ba, người ba nào?"

Nghe câu nói này xong, Hà Minh Châu vốn đang thẳng cúi thấp đầu đột nhiên ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra sự sợ hãi kinh ngạc, chẳng lẽ chuyện của Hà Thuận Minh bị ông ta biết rồi hả?

"Em đương nhiên chỉ có một người cha, mẹ em đã nói rõ với em rồi, trước kia bà ấy và Hà Thuận Minh từng có một đoạn tình cảm, nhưng mà em đúng là con gái của ba em, em.."

Bách Nhậm Tân đột nhiên rút tay mình ra, một cái tay khác nhanh nhẹn nắm lấy cằm cô ta, dùng sức nắm chặt rồi lãnh khốc nói: "Tôi cảnh cáo cô, đừng làm tôi thêm mất thể diện. Những người kia chừa từng giống cô như vậy, còn chưa kịp vào cửa thì đã khiến tôi mất thể diện, cô lo mà đàng hoàng một chút đi."

"Về phần con nhóc họ Thu kia tôi tự nhiên có tính toán."

Sau khi Bách Nhậm Tân rời đi, Hà Minh Châu vẫn ngồi yên trên ghế sofa thật lâu không có đứng dậy. Tận đến khi đồng hồ quả lắc trên vách tường truyền đến tiếng chuông vang thì cô ta mới giống như được nhấn chốt mở, sắc mặt khó coi nhanh chóng tìm ra điện thoại di động của mình.

"Lần này anh phải giúp tôi thu thập sạch sẽ Thu gia kia, tôi mặc kệ, tôi mặc kệ, lần này anh phải giúp tôi đối phó với với con đó, tôi đã làm theo lời anh mà gả cho ba anh, anh đừng nói ngay cả chút chuyện nhỏ này anh cũng không làm giúp tôi được."

Sau đó cô ta cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói: "Nếu anh còn tiếp tục từ chối, vậy tôi sẽ xem xét lại sự hợp tác của chúng ta."

Người bên đầu điện thoại kia lạnh mặt nghe Hà Minh Châu uy hiếp, nhưng chỉ chốc lát sau liền dùng âm thanh ôn hoà hiền hậu nói: "Minh Châu, em cần gì tức giận như vậy, em bị uất ức như vậy tôi đương nhiên sẽ không mặc kệ, em yên tâm."

Sau khi cúp luôn điện thoại, Bách Hạo vẻ mặt khó coi nắm điện thoại di động nhìn chằm chằm vách tường đối diện, sau đó gần như cắn răng nói ra hai chữ -- tiện nhân.

--- ------ -----

"Người gây chuyện là người ở đâu tới?" Thu Tử Thiện chạy tới studio, vừa nhìn thấy Nhà Sản Xuất liền lập tức hỏi.

Nhà Sản Xuất tiện tay vuốt vuốt tóc, cả khuôn mặt mang theo chút trắng bệch không thể nói đẹp mắt, áo khoác màu tối trên người cũng bị dính không ít bụi bặm, xem ra có hơi chật vật. Hắn vừa thấy được Thu Tử Thiện tựa như nhìn thấy cứu tinh, mặc dù tuổi của vị Thu tiểu thư này cũng không lớn hơn con hắn bao nhiêu.

Mấy ngày nay bởi vì phải quay cảnh bắt cóc nên đoàn phim đã mướn một gian nhà xưởng bỏ hoang ở vùng ngoại ô, đoàn phim cũng đã sớm sửa sang lại nhà xưởng này tốt lắm, hôm nay là chính thức quay ngày thứ nhất.

Nhưng ngày thứ nhất đã xảy ra sự tình kì lạ.

"Cái gì, quyền sở hữu của nhà xưởng này không rõ sao?" Thu Tử Thiện nghe được câu này xong thì trong nháy mắt cảm thấy hoang đường cực độ, một cái nhà xưởng cũ nát như này thì có cái quỷ gì nữa mà còn tồn tại tranh chấp quyền sở hữu.

Cô không khỏi lửa giận đùng đùng lên, nhưng may là cô cũng biết lúc này không phải thời điểm nổi giận, cố gắng khắc chế tức giận trong lòng hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lúc các anh thuê cái xưởng này không phải đã nắm rõ hết thảy sao? Một nhà xưởng rách mà thôi, chút chuyện nhỏ này các anh cũng để cho người ta bắt được nhược điểm là sao?"

Mặc dù Thu Tử Thiện đã rất khắc chế nhưng cô vẫn dùng lời lẽ chất vấn người kia.

Trong lúc hai người đang nói chuyện thì đột nhiên bên trong truyền đến một hồi la hét ầm ĩ, nương theo đó là tiếng ống thép va chạm mạnh trên đất, Thu Tử Thiện vẫn khắc chế sắc mặt đột nhiên khó coi nói: "Đám người này còn dẫn theo người tới đây? Bọn họ đang chuẩn bị đánh nhau hay sao?"

"Đây vốn dĩ là chuyện của người trong thôn làng này, nghe nói cũng đã đánh nhau không biết bao nhiêu lần vì tranh chấp nhà xưởng này rồi, nghe đồn còn có người chết." Nhà Sản Xuất vừa lau mấy giọt mồ hôi tưởng tượng trên trán vừa nhìn chằm chằm vào vẻ mặt khó ở của Thu Tử Thiện.

"Nếu đã như vậy sao các anh còn dám thuê?" Thu Tử Thiện nghe nói như thế xong liền bị chọc giận quá mà cười lên, nghe giọng điệu của vị này giống như là lúc trước là cô làm chủ lựa chọn cái nhà xưởng này không bằng.

"Lúc đó tôi đã từng phản đối việc thuê nhà xưởng này, nhưng người kiên trì phải thuê là Lý Mục," lúc Nhà Sản Xuất  nói những lời này xong vẫn cẩn thận nhìn thoáng qua Thu Tử Thiện.

Thu Tử Thiện dùng tay nâng trán, không biết là cắn răng hay là bất đắc dĩ nói: "Anh lập tức gọi anh ta tới đây. Bảo anh ta lập tức lăn đến trước mặt tôi."

Móa, vẫn là người mình cho mình mất thể diện, Thu Tử Thiện liếc mắt nhìn Nhà Sản Xuất, cứ nhìn cho đến khi đỉnh đầu của hắn xuất hiện đầy mồ hôi. Nơi nào có người thì nơi đó có tranh đấu, mặc dù Nhà Sản Xuất phim có quyền lực không nhỏ, nhưng trên Nhà Sản Xuất còn có nhà đầu tư, cá nhân nhà đầu tư cũng sẽ ít nhiều chế ước quyền hạn của Nhà Sản Xuất.

Lý Mục chính là đại nhiện nhà đầu tư của bộ phim lần này, bây giờ một bộ phim dĩ nhiên sẽ không chỉ có một công ty đầu tư, cho nên những nhà đầu tư phải thả người vào đoàn phim thì Thu Tử Thiện cũng không có cách nào ngăn cản.

Bên trong âm thanh đã an tĩnh một chút, Thu Tử Thiện muốn đích thân qua đó xử lý nhưng người bên cạnh sợ sẽ liên luỵ cô nên hết sức ngăn cản không để cho cô qua đó.

Thu Tử Thiện chỉ có thể ở bên trong nghe động tĩnh bên ngoài, nóng nảy hỏi: "Vì sao các anh không báo cảnh sát?"

"Người đại diện của Phương Giác không cho chúng tôi báo cảnh sát, nói nếu chuyện này truyền đi sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của Phương Giác," Nhà Sản Xuất cũng bị chế trụ tùm lum, cho nên làm việc cũng sợ đầu sợ đuôi tay chân bị gò bó.

Thu Tử Thiện nghe vậy thì tức đến điên lên, nhưng vẫn miễn cưỡng hỏi: "Diễn viên đều không có việc chứ?"

"Hai vị ảnh đế đều không có việc, vừa xảy ra chuyện tôi liền cho người che chở bọn họ đi ra ngoài, bị thương là một người trong nhóm an ninh, là vì bảo vệ người đại diện của Phương Giác nên mới bị thương."

Thu Tử Thiện vừa nghe thấy kẻ khuấy đảo mọi chuyện lại là một người đại diện thì ngay cả cười lạnh cũng không buồn. Lúc này Lý Mục cũng từ bên trong nhếch nhác chạy ra, người của đoàn phim từ nãy giờ vẫn đang cùng đám người ở bên trong thương lượng, nhưng mà điều kiện đám người kia đưa ra thực quá mức hà khắc, bắt đoàn phim phải giao phí dụng thuê nhà xưởng này cho bọn họ.

Việc thuê nhà xưởng này vẫn do Lý Mục phụ trách, hơn nữa cũng đã sớm trả tiền, bây giờ đám người này lại bắt mình trả tiền, đây không phải là muốn mình phải làm công tử Bạc Liêu hay sao, Lý Mục nói thế nào cũng không đồng ý. Lúc đầu hắn thấy bởi vì nơi này tiện nên mới lựa chọn thuê gian nhà xưởng này, không nghĩ tới lần này bị cái tiện nghi này đập vào chân mình.

"Cô Thu," Lý Mục vừa nhìn thấy Thu Tử Thiện thì trong lòng run lên, mặc dù kể từ khi bộ phim này khai máy tới nay Thu Tử Thiện cũng không tới được mấy lần, nhưng chỉ cần chừng mấy lần đó thôi cũng đủ làm cho Lý Mục khắc sâu ấn tượng, hắn hiểu được vị này không phải là người mà hắn có thể tùy tiện lừa gạt qua mắt.

Lúc này Lý Mục vẫn rất sợ, trong lòng vô cùng hối hận, sớm biết thì hắn không nên nghe lời người nọ nói, chiếm lợi như vậy.

"Nói đi, anh tính toán giải quyết chuyện này như thế nào?" Thu Tử Thiện lạnh lùng nhìn Lý Mục. Cô cũng không hỏi hắn tại sao ban đầu nhất định phải kiên trì thuê gian nhà xưởng này.

Cô không phải loại người cứ nắm mãi lỗi lầm cũ không buông, dù sao giải quyết khó khăn trước mắt mới là điều quan trọng. Đúng lúc này bên trong truyền tới âm thanh độ đạc va chạm.

"Báo cảnh sát đi," Thu Tử Thiện nhàn nhạt quay đầu lại nói với Nhà Sản Xuất đứng phía sau.

Nhà sản xuất Hạ tiên sinh đầu tiên là sững sờ, có chút do dự, sau đó mới cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Nhưng người đại diện của Phương Giác kiên trì không cho báo cảnh sát, còn nói..."

"Được rồi, nơi này là anh ta định đoạt hay là tôi định đoạt, đám người này chỉ là một đám lưu manh mà thôi, để cảnh sát đối phó bọn họ là được," Thu Tử Thiện vốn còn tưởng rằng Hà Minh Châu phái người từng trải đến, nhưng bây giờ xem xét cũng chỉ là bọn họ vận khí không tốt mà thôi.

Nhưng đúng lúc này ánh mắt cô đột nhiên thay đổi, bọn họ cũng không phải là vận khí không tốt đâu chuyện này hoàn toàn là Lý Mục đưa tới.

"Anh rốt cuộc là nghĩ thế nào, loại bất động sản đang dính phải tranh chấp như thế này lúc thuê anh nên nhận ra mới phải," Thu Tử Thiện mặt lộ vẻ không vui nhìn chằm chằm hắn.

Gã Lý Mục này xưa nay cô đã không thích, Thu Tử Thiện tuy mặt ngoài không hiện ra nhưng trong xương lại có một loại tư tưởng độc tài, cô ghét trên địa bàn của mình còn phải bị người khác gò bó. Đây đối với cô mà nói không thể nghi ngờ là một loại hành hạ.

Lý Mục giờ cũng không dám nhiều lời, chỉ cúi thấp đầu nói xin lỗi: "Thật xin lỗi Thu tiểu thư, chuyện này là sai lầm của tôi."

Ngay lúc này thanh âm ở bên trong đột nhiên trở nên ầm ĩ, ngay khi mọi người cho là không bao lâu sẽ an ổn thì nhìn thấy từ bên trong xông tới hai người, hai người này liều mạng chạy về phía trước còn hai gã đuổi theo phía sau thì cầm trong tay một cây thiết côn đường kính chừng 2cm.

Thu Tử Thiện vốn là đứng bên ngoài nhà xưởng, còn phần lớn mọi người trong đoàn phim thì tụ tập bên trong, cho nên lúc này từ bên cạnh đột nhiên lao ra hai người khiến mọi người nhất thời cũng không phản ứng kịp.

Tên đàn ông vốn đang liều mạng chạy ra bên ngoài, nhưng sau khi nhìn thấy đoàn người Thu Tử Thiện đứng ở đó lại đột nhiên thay đổi phương hướng ngược lại xông về bọn họ bên này. Người đàn ông phía sau hắn cũng theo sát không thả, mọi người nơi nào sẽ đoán được hai người này đột nhiên xông lại đây đâu.

Lý Mục vốn đứng bên cạnh  Thu Tử Thiện lập tức né ra sau mấy bước, còn Thu Tử Thiện mang giày cao gót, đứng ở mặt đất không bằng phẳng như này không quá dễ dàng đi bộ thì không được may mắn tránh đi được như vậy. Cô còn chưa kịp hành động gì thì hai người kia qua trong giây lát đã chạy tới gần cô.

Khi người đàn ông chạy lướt qua Thu Tử Thiện liền thuận tay lôi cô một cái, ý đồ muốn cô giúp mình ngăn trở người phía sau.

Nhưng lúc này gã đàn ông phía sau đột nhiên giơ thiết côn trong tay lên, trong nháy mắt hắn giơ tay lên, Thu Tử Thiện cũng không có nhìn thấy động tác của hắn, chỉ nghe thấy keng một tiếng, là tiếng vang của thiết côn khi rơi xuống đất.

Nhưng khi cô quay đầu lại thì vừa vặn nhìn thấy một thanh Trường Đao vừa nhỏ vừa dài phiếm ánh sáng lạnh giơ lên trước mặt cô, Thu Tử Thiện theo bản năng đưa tay lên ngăn cản.

"Thu tiểu thư."

"Tử Thiện."

"Thiện Thiện."

Ánh đao rơi xuống, máu nhuộm bụi đất.