Đả Đảo, Bạch Liên Hoa!!!

Chương 60: Người tính không bằng trời tính




Edit: Hà Phương

Một tháng trước đánh chết Thu Tử Thiện cũng không nghĩ tới hai tháng trước khi vào học đại học lại trôi qua ở trong nhà, lúc cô bị Thu Tử Hàn dùng xe lăn đẩy về nhà, vẻ mặt Thang Kiều giống như cô mắc phải bệnh khó trị.

Cô liên tục bảo đảm mình sẽ không trở thành một người què, Thang Kiều cuối cùng mới thu hồi nước mắt.

Kể từ khi Thang Kiều li dị, ông nội cũng đi Hongkong nghỉ ngơi, cộng thêm Thu Tử Thiện phải ở trong kí túc xá trường học, từ đó trong nhà trở nên cực kỳ vắng lạnh.

Cũng may là Thu Tử Hàn vẫn ở trong nhà, Thu Tử Thiện không ngờ cũng có ngày mình dùng tình trạng thê thảm như vậy quay về nhà. Cô xưa nay yêu xinh đẹp. Ngay cả lúc tập quân sự cô cũng chuẩn bị cho bản thân vừa nhẹ nhàng khoan khoái vừa đẹp, làm sao có thể đồng ý việc ngồi lên xe lăn đến trường học đây.

Cho nên Lạc Ngạn phải nghĩ biện pháp xin nghỉ hai tháng cho cô, lúc nào mà cô mang được giày cao gót rồi thì cô lại về trường học lại. Được cái lên đại học không giống hồi học cấp ba nữa, khóa học ở đại học cũng không cần khẩn trương, chỉ cần có ghi chép bài vở của Giảng viên là cuối kỳ có thể bảo đảm đậu qua môn.

Liên quan đến vấn đề chân của Thu Tử Thiện, Thang Kiều đành phải thu xếp một gian phòng ở lầu một cho cô ở, bà vừa đổi ga giường vừa thay đổi đồ đạc trong phòng, cuối cùng Thu Tử Hàn phải ra tay ngăn trở hành động khoa trương của mẹ mình.

"Bảo bối, để mẹ hầm canh xương cho con, con bị khổ lớn như vậy sao lại không nói cho mẹ biết," nói xong Thang Kiều lại muốn rớt nước mắt.

Thu Tử Thiện liếc mắt nhìn Thu Tử Hàn, trong lòng than thở, cũng may lúc ấy cô tỉnh lại chuyện thứ nhất chính là bảo Thu công tử giữ bí mật chuyện mình bị thương.

Đợi Thang Kiều đi ra ngoài thu xếp hầm canh xương, Thu Tử Thiện dựa vào giường bất đắc dĩ nhìn Thu Tử Hàn. Cô bận tâm hỏi "Chị không đến công ty được, gần công ty sao rồi?"

"Tất cả đều bình thường, Hai diễn viên chính của《 Đại Đường Phi Ca 》là Tần San San và Lí Hiểu Vĩ đã hoàn thành việc quay phim, giờ đang chế tác hậu kỳ. Ban sản xuất bên kia đang đàm phán với Đài Truyền Hình, Đài Truyền Hình ra giá là sáu trăm ngàn, nhưng Chu Á Văn lại muốn mức giá là chín trăm ngàn, hắn cho rằng sẽ có 4 nhà Đài Truyền Hình cùng nhau mua sau đó chiếu cùng một kì, như vậy vừa có thể đề cao lực ảnh hưởng của phim truyền hình, mà các nhà Đài Truyền Hình cũng có thể chia đều chi phí."

Thu Tử Thiện nghe xong gật đầu một cái, tương lai mấy năm sau, tiền vốn để quay một bộ phim truyền hình động một chút thì là hơn triệu, một nhà Đài không có cách nào đảm nhận một bộ phim lớn như vậy, sau này bình thường đều là ba bốn nhà Đài cùng nhau chiếu phim.

Nhưng các Đài Truyền Hình trong Quốc Nội có lực ảnh hưởng không giống nhau, cùng một bộ phim được chiếu nhưng nếu nền tảng nhà Đài đó không tốt có thể quyết định sự thành bại của một bộ phim, dù sao bạn không thể trông cậy vào tỉ lệ người xem TV của mỗi nhà Đài có thể đồng đều như trái xoài trên cây.

"Chu Á Văn trên phương diện chế tác điện ảnh truyền hình đã có hai mươi năm kinh nghiệm, em chỉ cần ở bên cạnh nhìn xem, giờ chủ yếu em vẫn nên đi theo phía sau bọn họ học tập."

Thu Tử Thiện đau đầu nghĩ nghĩ, sau lại nói: "Chị đã gọi điện thoại cho ông nội, ý định của chị là xem xét chon ra cho Trung Vực vị Tổng giám đốc điều hành."

Thu Tử Hàn đột nhiên nghe được tin tức này, cả khuôn mặt đều là kinh ngạc, sau đó cậu băn khoăn hỏi: "Tại sao muốn mời người khác làm Tổng giám đốc điều hành, chị làm cũng rất tốt mà."

"Tử Hàn, em không cần phải an ủi chị, dù không cần người khác nói nhưng chị cũng hiểu được, chị mà làm Tổng giám đốc điều hành thì bất quá cũng chỉ một con gà mờ thôi," Thu Tử Thiện không phải không để ý, coi như cô sống nhiều hơn người khác một đời, nhưng cái cô có được khi trùng sinh là kinh nghiệm chứ không phải sự thông minh.

Cô có thể ỷ vào kinh nghiệm của mấy năm sau trợ giúp Trung Vực đi tới, nhưng đến lúc hết tiên cơ, Trung Vực phải làm sao?

"Muốn đứng trên vị trí Tổng giám đốc Trung Vực này thì phải có cái nhìn đại cục toàn diện cùng với năng lực nắm chặt Làng Giải Trí, chị và em đều không phải là người thích hợp. Em đừng gấp gáp, có thể từ từ học tập, nhưng công ty Trung Vực lớn như vậy lại không chờ được, cho nên chị và ông nội đều có chung một ý nghĩ, trước khi em có thể chân chính tiếp nhận Trung Vực thì trước hết xin một chức nghiệp người quản lí." Thu Tử Thiện từ từ phân tích, thật ra chuyện buông tay này chẳng dễ dàng với bất kì một ai

Trong chuyện này, hiển nhiên Thu Tử Thiện chỉ thông báo với Thu Tử Hàn một tiếng.

Bởi vì đến ngày hôm sau, người Hongkong Huống Bách Sinh sẽ chính thức nhậm chức ởTrung Vực. Vị Huống tiên sinh này tốt nghiệp ở trường đại học Columbia, tuổi trẻ tài cao, 25 tuổi đã lấy được quyền đại diện cho một thương hiệu nổi tiếng ở Canada, từ đó kiếm được món tiền đầu tiên trong sự nghiệp.

Sau lại hắn quay về Hongkong, gia nhập Tập đoàn thông tin và truyền thông Chính Phong, chỉ mới có bốn năm đã trở thành một quản lý cấp cao của tập đoàn đó, hơn nữa rất được Chủ tịch tập đoàn thưởng thức. Ngay khi tất cả mọi người đều sắp coi trọng và nể phục, hắn lại đột nhiên đi ăn máng khác tiến vào Công ty Đĩa Nhạc Hoa Đỉnh Quốc Tế, sau trở thành Phó Tổng Tài kiêm nhiệm Tổng quản lý nghệ sĩ của Hoa Đỉnh Quốc Tế.

Lần này sở dĩ có thể mời được vị Huống tiên sinh này cũng là vì hắn tính toán phát triển sự nghiệp của mình ở Đại lục. Lúc trước hắn cố gắng dẫn dắt Hoa Đỉnh Quốc Tế giao thiệp với Trung Quốc Đại lục nhưng lại bị một bộ phận quản lý cấp cao của công ty phản đối mãnh liệt.

Phải biết rằng ấn tượng hiện nay của một số người Hongkong đối với người Đại lục  chẳng những không có cải thiện, ngược lại càng kém, huống hồ  ánh mắt nghề nghiệp của Bách Sinh cũng không giống với những người này, hắn đã sớm cho rằng nghề giải trí ở Hongkong đã bị đào móc xong còn dư lại, mà thị trường giải trí tương lai của Đại lục lại rất rộng lớn.

Đặc biệt là nhìn thấy thành tích phòng vé ở Đại lục luôn luôn phá vỡ kỉ lục thì hắn biết ánh mắt mình không hề sai. Lần này là ông cụ Thu đến Hongkong tự mình mời Huống Bách Sinh.

Thu Tử Thiện vừa bắt đầu còn có chút nghi ngờ với vị Huống tiên sinh này, dù sao Hongkong và Đại lục hoàn toàn là hai thị trường bất đồng, quýt trồng ở Hoài Nam là quýt sống còn ở Hoài Bắc chỉ là cây quýt hôi.

Nhưng khi tự mình nghe qua hắn phân tích tình hình trong nước cùng với việc hiểu rõ cơ cấu của Trung Vực, cô liền có lý do tin tưởng đạo lí dù con bò được dời đến Giang Bắc thì nó vẫn là một con trâu, về phần ngưu nhân sở dĩ hắn có thể được xưng là ngưu nhân, chính là mặc kệ tới chỗ nào hắn đều có thể ứng phó được tuốt.

--- ------ ------ ------ ------ ----

Ở trong nhà nghỉ ngơi một tuần lễ, trừ khoảng thời gian đáng mong đợi mỗi ngày là gọi điện tán gẫu với Lạc Ngạn, Thu Tử Thiện chỉ cảm thấy cả người mình sắp nổi mốc rồi.

Mỗi ngày mười một giờ mới mê mệt tỉnh lai, ăn cơm trưa xong liền bắt đầu xem phim lẻ hoặc là phim truyền hình, giờ cô còn nghiện mua đồ trên mạng. Mỗi ngày đều sẽ có lần lượt mấy anh bạn trẻ, hì hà hì hục chạy xe đạp điện từ chân núi đi lên, sau đó giao đồ cho Tiểu Hà.

Ngay cả Thang Kiều mấy ngày nay cũng rất hứng thú cùng cô lục tìm đồ tốt, như ngày hôm qua bà rốt cuộc mua được một vật phẩm đầu tiên qua mạng, một cái nồi màu trắng chống dính.

Mặt trời ngả về đằng tây, Tiểu Hà đang ở bên ngoài vườn hoa, bà vú ở trong phòng bếp, về phần tiểu thư Thu Tử Thiện què chân đáng thương thì mặc áo khoác kiểu áo ngủ ngồi trên ghế sofa xem ti vi, bên cạnh là các loại đồ ăn vặt.

Kể từ phát hiện mình không thể ra cửa, tiểu thư Thu Tử Thiện vốn là một người đẹp đến cảnh giới nhất định đột nhiên rơi xuống đến cặn bã cũng không còn. Thu Tử Hàn mỗi ngày đều không quên châm chọc cô, nếu tiếp tục ăn uống như vậy, sớm muộn gì cũng biến thành heo.

"Em về rồi," ngay lúc Thu Tử Thiện một tay cầm cái điều khiển ti vi một tay vươn ra dĩa xoài trên bàn, liền nghe thấy tiếng Thu Tử Hàn từ cửa truyền đến.

Thu Tử Thiện mừng húm, không quay đầu đã hô lên: "Thu Tử Hàn, em nhanh đến tủ lạnh lấy cho chị chai nước uống coi, chị muốn loại nước trái cây việt quất, chị sắp chết khát rồi."

Cô còn không tự biết nói: "Cũng không biết Tiểu Hà cứ rúc ở hoa viên làm gì, không biết chị là nhân sĩ tàn tật sao, đáng thương chân chị không thể động được, ngay cả nước cũng không được uống."

Thu Tử Hàn nghe được giọng điệu vừa oán trách vừa đáng thương lại kiêu căng, liền nhịn không được nói móc: "Chị chỉ bị có một chân bên phải thôi, không phải cả cặp chân đều gãy, lười thì chị chịu chết đi."

Nghe xong lời này, Thu Tử Thiện lập tức quay đầu mở miệng trách móc, nhưng khi nhìn thấy Lạc Ngạn đứng sau lưng Thu Tử Hàn, cô không nhịn được hét lên một tiếng.

Thu Tử Hàn lập tức không chịu nổi mà chui luôn vào phòng bếp, mà Thu tiểu thư mới vừa còn giương nanh múa vuốt, trong nháy mắt giống như một con quả bóng xì hơi, oán khí gì đó đều tan thành mây khói.

Ngay cả biểu hiện trên mặt cũng đột nhiên trở nên nhu hòa, nhưng động tĩnh biến ảo này của cô lại khiến Lạc Ngạn bật cười.

"Sao mà người rót nước cho em cũng không có vậy? Lúc trước anh nói là ở chỗ anh đi, anh sẽ chăm sóc cho em thì không chịu," Lạc Ngạn đi tới ngồi bên cạnh cô trên ghế sa lon, đưa tay ôm người vào lòng.

Nói thật, sau khi hai người đã trải qua nhiều chuyện như vậy, Lạc Ngạn đối với Thu Tử Thiện lại càng yêu càng cưng chiều còn mang theo ba phần lo lắng, cô nhóc này lúc bình thường cũng tốt, ngoan ngoãn làm người khác ưa thích. Nhưng một khi cố chấp, ngay cả Lạc Ngạn cũng ép không được cô.

Thu Tử Thiện bĩu môi giống như tìm được núi dựa, trong đôi mắt đều không tự giác đã ươn ướt, lại làm nũng nói: "Giờ em ngày ngày bị bắt uống canh xương, giờ vừa ngửi mùi vị em đã muốn nôn. Hơn nữa ngày ngày chỉ có thể đợi trong nhà, chẳng được đi đâu, thật sự em thấy rất nhàm chán."

Lạc Ngạn cũng hiểu mấy lời này của cô, đa số là làm nũng, cho nên cũng cười vạch trần cô: "Anh thấy em rất vui vẻ khoái hoạt đó chứ, loại thực phẩm rác rưởi này cũng ăn không ít, để anh sờ xem rốt cuộc có phát triển thêm miếng nào hay không."

Anh nói xong liền đưa tay vòng chắc eo Thu Tử Thiện, bàn tay khoan hậu ấm áp tinh tế vuốt ve eo cô, âm thanh vừa thấp vừa trầm: "Không được rồi, thật nhiều thịt."

Thu Tử Thiện còn đang chuẩn bị nghe anh tán dương đôi câu, ai ngờ liền nghe được một câu như vậy, trong lúc nhất thời vừa lại kinh ngạc vừa sợ, cũng vội vàng đưa tay sờ thịt ngang hông mình, nói gì thì nói chứ cô cũng không muốn béo lên đâu á.

Cô vội vàng cúi đầu, vừa ngồi thẳng vừa hút bụng, ý đồ giấu diếm chút xíu mỡ thừa trên bụng, nhưng Lạc Ngạn thấy bộ dạng thất kinh này của cô thì cảm thấy càng thêm thú vị, lại đưa tay đi sờ bụng cô.

Hai người cứ như vậy ở trên ghế sa lon dây dưa, Thu Tử Thiện liều mạng muốn bảo vệ tôn nghiêm bụng mình, còn Lạc Ngạn là không nhịn được muốn trêu chọc cô.

"Hai đứa đang làm gì đó?" Một âm thanh bén nhọn từ cửa thang lầu truyền tới.

Lúc này Lạc Ngạn cùng Thu Tử Thiện đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía Thang Kiều nữ sĩ đang kinh ngạc, Lạc Ngạn phản ứng nhanh chóng, anh lập tức từ trên ghế salon đứng lên, hơi chỉnh sửa lại quần áo có phần xốc xếch của mình xong mới nâng lên vẻ mặt anh tuấn cười nói: "Chào bác gái, cháu là Lạc Ngạn, là bạn trai Thiện Thiện, hôm nay đặc biệt đến nhà bái phỏng bác ạ."

Thang Kiều vẫn tự nhận là mình là một bà mẹ trẻ tuổi, nhưng bà tuyệt đối không ngờ mình sắp phải làm cha mẹ vợ rồi, cho nên sau khi Lạc Ngạn nói xong, bà mất nửa phút sững sờ, hoàn toàn ngốc trệ.

Thu Tử Thiện cũng được xem là da mặt dày, thế nhưng lúc này cô hiển nhiên không được trấn tĩnh như Lạc Ngạn, lúc này sắc mặt cô ửng đỏ, cái tay ôm chặt thành ghế sofa, hận không được chôn luôn đầu xuống dưới ghế.

Được rồi, cô rất thẹn thùng.

Sau khi Thang Kiều và Lạc Ngạn chia ra ngồi xuống, hai người nhanh chóng tiến vào nhân vật của mình. Chỉ thấy Thang Kiều ngồi trong tư thế cao quý và ưu nhã, đầu khẽ nâng lên, bất kể là từ tư thế ngồi hay là nói lời nói giọng điệu đều đủ mười phần tư thái quý phụ.

Ngay cả Thu Tử Thiện giống như nàng dâu nhỏ ngồi bên cạnh Lạc Ngạn cũng không thể không thừa nhận, mẹ của cô cũng rất có tư thế dọa người.

Nhưng Thang Kiều nữ sĩ cũng không hiểu rõ về người đàn ông đối diện này, Lạc Ngạn là một người đàn ông đưa nắm giữ tập đoàn lớn như vậy không biết đã chém giết bao nhiêu trên thương trường, có thể sắm vai nhân vật hung ác hạ sát thủ với em họ mình còn mặt không đổi sắc, thế nên đối với bà mẹ vợ tương ai này, Lạc tiên sinh chỉ có một mục tiêu, đó chính là lấy lòng lấy lòng lại lấy lòng.

"Thật sao? Ha ha, mẹ cậu đúng là quá khách khí, thật ra tôi có ấn tượng rất tốt với mẹ cậu," Lạc Ngạn đặc biệt nói việc mẹ của anh Hứa Lan đối với Thang Kiều khắc sâu ấn tượng hơn nữa còn rất khen ngợi, Thang Kiều lấy tay che mặt tỏ vẻ ngượng ngùng. Nhưng vô luận là từ đường cong khóe miệng hay là nét cười trong mắt đều nói cho hai người biết, bà rất vui.

Một khi Lạc Ngạn đã muốn lấy lòng ai thì dù người đó là một núi băng anh cũng hòa tan được, huống chi Thang Kiều cũng không phải là một núi băng, mà ngay cả tảng băng bà cũng không được tính.

Khác với các ông bố, các bà mẹ hình như trời sanh đều đối với con rể có hảo cảm, đặc biệt là khi họ phát hiện đứa con rể không chỉ có gia thế rất cao, bất kể là từ phương diện tướng mạo hay là từ năng lực cá nhân đều xứng con gái mình thì từ trong đáy lòng các bà mẹ đã có thể bay lên một loại vui vẻ.

Nếu Thu Tử Thiện biết hoạt động trong lòng Thang Kiều lúc này thì cô nhất định sẽ ngửa mặt lên trời hỏi, cô có vẻ giống không thể gả ra ngoài sao?

"Thật ra lần này cháu còn có một việc muốn thương lượng với bác," lúc này Lạc Ngạn bày tư thái thấp, nhưng dù là phong cách hay là biểu hiện trên nét mặt đều là sự tôn kính mà không phải là cầu khẩn.

Thang Kiều thực sự càng xem càng thích, sau đó bà hỏi: "Cháu cứ nói thẳng ra đi, con người của bác rất dễ nói chuyện."

"Là như thế này, ba mẹ cháu cũng đã gặp Tử Thiện. Tuy tuổi tác của chúng cháu có chút chênh lệch, nhưng mà ba mẹ cháu rất thích Thiện Thiện, hi vọng có thể định ra chuyện của chúng cháu, cho nên tính toán gặp mặt bác một lần, không biết lúc nào bác có thời gian ạ?"

Lần này Thang Kiều lại chắc lưỡi hít hà nói không ra lời, bạn trai của con gái về nhà ra mắt là một chuyện, nhưng gặp mặt với người nhà bạn trai của con gái lại là một chuyện khác.

Huống chi, sau khi Thang Kiều biết rõ gia tộc đứng sau lưng Lạc Ngạn là Tập đoàn Hoàn Á thì nói không kinh ngạc thì là nói láo. Dù đều là phú hào trong giới nhưng cũng phân cấp bậc. Lạc gia đừng nói là ở Vân Đô, mà dõi mắt cả nước cũng được xếp vào danh hiệu đại gia tộc, tập đoàn Hoàn Á hàng năm đều đứng vào top 500 công ty lớn nhất nước.

Về phần Thu gia Trung Vực mặc dù thuộc về công ty đầu rồng trong Làng Giải Trí, nhưng đem so sánh với các ngành bất động sản hoặc các ngành nghề khác thì cũng chỉ là gặp sư phụ thôi.

Nhưng giờ người ta vừa mở miệng chính là gặp mặt người lớn, cái này nói rõ hai người rất nghiêm túc. Thang Kiều còn băn khoăn trong lòng về việc Lạc Ngạn lớn tuổi chút, nghe xong cũng không tìm ra được lí do nào để nói nữa.

Thang Kiều suy nghĩ một chút, vẫn nói: "Tiểu Lạc, cháu có biết chuyện bác và ba Thiện Thiện đã li hôn không?"

Lạc Ngạn hơi sững sờ, sau đó trả lời: "Về việc bác trai, cháu cũng cảm thấy rất tiếc nuối, cháu đã sớm biết rồi. Nhưng mà xin bác yên tâm, chuyện này tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng quan hệ giữa cháu và Thiện Thiện."

Thang Kiều thấy vẻ mặt anh rất nghiêm túc lại chân thành, nhất thời trong lòng vừa đau vừa vui mừng, đây đại khái là tin tức tốt duy nhất bà nhận được trong mấy tháng nay.

Chỉ chớp mắt, tiểu Thiện Thiện của bà đã đến tuổi tìm bạn trai, chỉ chớp mắt hình như con bé sẽ phải xuất giá rồi.

"Vậy cháu tính lúc nào an bài để bác và ba mẹ cháu gặp mặt?"

Thu Tử Thiện Vẫn không lên tiếng đột nhiên chen vào: "Nhất định phải chờ chân con khỏi đã, nếu không con không đi."

Thang Kiều thấy cô lại bướng bỉnh, không vui nói: "Cái gì không đi, đây là lời con nên nói sao? Chuyện người lớn gặp mặt, con cho là con có quyền quyết định sao?"

Thang Kiều rất ít khi khiển trách Thu Tử Thiện nên Thu Tử Thiện nhất thời ngậm miệng. Nhưng cô vẫn quay đầu nhìn Lạc Ngạn, lại đưa tay len lén kéo ống tay áo anh, biểu hiện trên mặt rất đáng thương.

Lạc Ngạn xưa nay đều đồng ý mọi yêu cầu của cô, lúc này mặc dù có Thang Kiều ở đây nhưng vẫn nhắm mắt nói: "Thiện Thiện đi đứng quả thật không tiện, chuyện gặp mặt cũng không gấp gáp, hay là chờ đến lúc Thiện Thiện khỏi đã ạ."

Thang Kiều nhìn Thu Tử Thiện tựa sát bên cạnh Lạc Ngạn, vẻ mặt hả hê vui vẻ,  nhất thời tâm cũng mềm hoá lại. Kể từ khi cuộc hôn nhân của bà thất bại, Thang Kiều hình như có một loại nhìn thấu đời.

Nếu như ban đầu cuộc hôn nhân này là do tự mình lựa chọn, như vậy coi như sau này đi tới thất bại, bà nghĩ mình cũng sẽ không oán hận. Nhưng cố tình hôn nhân của bà là do gia tộc mình an bài, sau khi thất bại, trong lòng bà vẫn còn lưu lại oán hận.

--- ------ ------ ------ ---

Khi mùa thu sắp đi qua, Thu Tử Thiện đã trở về trường học. Đối mặt với sân trường xa lạ lại quen thuộc, Thu Tử Thiện không thể nói tâm mình không có xúc động.

Có lẽ cô là sinh viên có thời gian ở trường ít nhất Vân Đô, kể từ sau khi kì tập quân sự thì chưa từng trở về kí túc xá. Tất cả đều do Bạch Phú Mỹ giúp một tay dọn dẹp.

Hôm nay tới trường học chủ yếu là trả phép, thời khoá biểu của Thu Tử Hàn hoàn toàn giống với cô. Mặc dù hôm nay không có lớp, nhưng Thu Tử Hàn vẫn bị cô kéo đi làm lái xe.

"Em nói xem lúc ra mắt, chị mặc như thế nào mới tốt đây?" Trên xe, Thu Tử Thiện có chút rối rắm hỏi.

Thu Tử Hàn chỉ là liếc cô một cái, lại tiếp tục nhìn về phía trước, sau cô không ngừng than thở ở bên tai mình, cậu mới chậm rãi nói: "Không phải chị luôn cho rằng mình thiên sinh lệ chất, mặc cái gì cũng đẹp sao?"

"Nhưng chị sợ mình mặc không phù hợp thẩm mỹ của ba mẹ Lạc Ngạn," Thu Tử Thiện cũng rơi vào tiết mục lần đầu tiên ra mắt người nhà bạn trai, hết sức lo sợ.

Ngay lúc Thu Tử Hàn chuẩn bị châm chọc cô, Thu Tử Thiện đột nhiên nhìn thấy một cửa hàng ven đường, chết sống bắt cậu dừng xe. Sau khi cậu dừng xe, cô gái này vọt một cái tới bên cạnh cửa hàng kia.

Cửa hàng này chuyên bán đồ ăn vặt nhập khẩu, trước đây Thu Tử Thiện mua được xoài ở đây, từ đó cô liền yêu thích cái mùi vị tuyệt vời đó.

Cô hài lòng xách túi xoài mỹ vị đi ra ngoài, chợt nghe bên cạnh có người kêu một tiếng Thiện Thiện.

Cô quay đầu lại thì nhìn thấy Lạc Thiên Tề quần áo nhẹ nhàng đang bước đến, Thu Tử Thiện vừa sợ hãi vừa khẩn trương liếc xuống quần áo mình, rất tốt, không có chút nào thất lễ.

"Bác trai, cháo bác," cô cung kính chào hỏi Lạc Thiên Tề.

Không thể không nói cô cực kỳ thích ba mẹ Lạc Ngạn. Đặc biệt là Lạc đại thúc vừa anh tuấn lại sống thật thà này, nhất định chính là người đàn ông tốt trong cực phẩm, máy bay chiến đấu đại thúc.

"Tới đây mua đồ ăn vặt à?" Lạc Thiên Tề nhìn túi cô đang xách thì cười hỏi.

Thu Tử Thiện ngượng ngùng giấu túi đồ ăn vặt ra sau lưng: "Cháu đang từ trường học về nhà, không phải đặc biệt tới đây, chỉ đi ngang qua nhìn thấy nên vào mua thôi."

"Bác mới thấy cháu từ trong chiếc xe kia xuống, cháu tự mình lái xe tới đây à," Lạc Thiên Tề chỉ chỉ chiếc xe dừng ven đường.

Thu Tử Thiện lắc đầu: "Em trai cháu lái ạ, bác trai đi một mình sao? Nếu không bác ngồi xe cháu về ạ."

Lạc Thiên Tề lắc đầu, sau đó đưa ra một đề nghị khiến thu từ thiện kinh ngạc: "Bác đang muốn đi tham gia một buổi đấu giá thú vị, cháu có muốn cùng đi với bác không?"

Thu Tử Thiện không ngờ Lạc Thiên Tề sẽ đưa ra yêu cầu như vậy nhưng cô vẫn không do dự chút nào nói: "Dĩ nhiên đồng ý, Lạc Ngạn nói bác là chuyên gia sưu tầm, vậy là cháu có thể đi theo bác học thêm kiến thức rồi."

"Nếu là tranh chữ bình thường bác sẽ  không đưa cháu đi xem, nhưng hôm nay là một hội đấu giá Phỉ thúy, các cô gái nhỏ như cháu hẳn sẽ thích châu báu chứ," Lạc Thiên Tề có vẻ cực kỳ khéo hiểu lòng người.

Cho tới nay Thu Tử Thiện vẫn nghĩ, bất kể là Lạc Thiên Tề hay là Thu Vĩ Toàn cũng không thể coi như là có một người có năng lực, nếu không phải bọn họ sinh ra trong một gia đình hào môn thì e rằng cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.

Nhưng vì cái gì những đứa con của họ lại khác nhau một trời một vực vậy, cũng không thể không thừa nhận so với cô và Thu Tử Hàn, Lạc Ngạn tất nhiên mạnh hơn rất nhiều.

Qua mấy lần tiếp xúc, Thu Tử Thiện liền trực giác thích Lạc Thiên Tề, ông rất hài hước, cũng không làm cho người ta áp lực, hơn nữa ông am hiểu cách giao thiệp với bất kỳ giai tầng nào. Dù là con nhà giàu, ông cũng có cách của con nhà giàu.

Đến nơi tổ chức buổi đấu giá, trái với bên ngoài rách nát cũ kĩ, bên trong lại được trang hoàng cổ kính, Thu Tử Thiện nhìn đối phương đưa tới Phỉ Thúy thì kinh ngạc đến quên tốt nên lời.

Lạc Thiên Tề lấy ra đạo cụ mang theo, chuyên nghiệp mà giảng giải cho Thu Tử Thiện gà mờ ở bên cạnh hiểu, cái xuyến tay này là loại Phù Dung, còn cái ngọc bội kia là loại Băng.

Lúc này ông tựa như một người cha, kiến thức uyên bác và rất kiên nhẫn, tỉ mỉ giảng giải cho đứa con của mình hiểu.

Đây là một buổi đấu giá không có ai biết được thân phận của ai, người tới cũng tránh  trong phòng của mình. Đợi đến lúc bán đấu giá kết thúc, sẽ có người đặc biệt đi tới phòng bọn họ.

Lúc này Thu Tử Thiện quả thật rất tò mò, nhưng cô hoàn toàn không biết chính mình sẽ đối mặt với cái gì.

"Lạc tiên sinh, vị này là......" Người đến là một người đàn ông trung niên, nâng cao bụng bự giống như phật Di Lặc. Hắn híp mắt lộ ra sáng loáng, hiển nhiên là đang quan sát thân phận Thu Tử Thiện.

Lạc Thiên Tề rất thoải mái nói: "Đây là con dâu tương lai của tôi, mang con bé đến để học thêm kiến thức, anh có tốt đồ gì thì mau lấy ra, tôi định kiếm một món đồ làm lễ ra mắt cho con dâu."

Đây là lần đầu tiên Thu Tử Thiện bị người ta giới thiệu thân phận là con dâu, cô có vẻ vừa ngượng ngùng vừa vui mừng, mặc dù cố gắng đè nụ cười nơi nén khóe miệng, nhưng lại giống như một đứa bé, thầm vui khiến toàn thế giới đều biết.

Người đàn ông kia, cũng chính là ông chủ nơi này, mang họ Trang, hắn quả thực có nhiều đồ tốt trong tay. Nhưng bất kể là ngọc bội hay dây chuyền cũng đều không vào mắt Thu Tử Thiện.

Vật như Phỉ Thúy này, người thích có thể thuộc màu sắc của nó như lòng bàn tay, nhưng Thu Tử Thiện không thích thì trong mắt cô nó cũng chỉ là mấy vật cổ lổ sỉ nên sớm bị đào thải.

Gặp một vị khách bắt bẻ như Thu Tử Thiện lại kích thích sự háo thắng của ông chủ Trang.

Lúc hắn thật sự lấy ra đồ tốt, Thu Tử Thiện mới hiểu được, có ít thứ không phải bạn không thích mà là bạn không được gặp mà thôi.

Đây là một viên Phỉ Thúy hình đầu phật, khéo léo và tinh xảo, lúc cầm có thể dùng cả bàn tay ôm lấy. Thu Tử Thiện cẩn thận nhìn đầu Phật thì mới phát hiện một viên phỉ thúy nho nhỏ nhưng lại được điêu khắc tinh xảo đến mỗi một đường văn trên mặt Phật, màu xanh lá cây thuần chính ướt át phiếm ánh huỳnh quang, mà tính chất là nhẵn nhụi tinh khiết, khiến Thu Tử Thiện không dám đưa tay đụng vào nó.

Món đồ này tuy nhỏ nhưng đúng là một vật tốt. Thu Tử Thiện vậy là cũng không hiểu rõ về Phỉ Thúy, cô không biết những năm gần đây, bởi vì mỏ khai thác ở Myanmar quá nhiều, loại thủy tinh già như vậy đã rất khó tìm. Mà Myanmar và Trung Quốc vẫn có một đường máu Phỉ Thúy, đưa Phỉ Thúy tốt nhất được khai thác ở Myanmar buôn lậu đến Trung Quốc, mà trên đường nhất định là dùng máu tươi để trải. Trong rừng rậm nguyên thủy ở Myanmar có bao nhiêu thi cốt từng mai táng trên con đường này.

Cho nên cô không biết sau lưng viên Tiểu Phật đầu thoạt nhìn nho nhỏ này đến tột cùng dính vào bao nhiêu máu tươi, cô cũng không biết trên con đường này đã mai táng những người nào, thậm chí cô không biết chính cái đồ chơi khéo léo tinh xảo đã thay đổi tất cả.

Lúc này Thu Tử Thiện vui mừng cùng Lạc Thiên Tề phân biệt loại màu sắc của tiểu Phật Đầu, hiển nhiên đây là một chủng loại thủy tinh rất già, hơn nữa còn là Đế Vương thuần chính xanh lá.

Thu Tử Thiện cũng không biết giá sau cùng là bao nhiêu, nhưng cuối cùng cô và Lạc Thiên Tề Kiên vẫn lấy vào tay viên Phật Đầu đó.

Khi cô gọi điện thoại cho Lạc Ngạn còn đặc biệt báo cáo chuyện này, hơn nữa cường điệu rằng mình có phần rất yêu thích ba của anh. Có lẽ Lạc Thiên Tề chính là người cha mà tất cả nữ sinh nam sinh mong đợi, chính là ông bố quốc dân đấy.

Mấy ngày sau cô bắt đầu lao lực nghĩ phải đáp lễ cho Lạc Thiên Tề như thế nào. Lạc Ngạn cũng là đối tượng để cô tham khảo và cho cô không ít ý kiến, nhưng Thu Tử Thiện vẫn còn rất rối rắm.

Rối rắm vẫn kéo dài đến sáng sớm thứ sáu, đối với bất kỳ ai mà nói thì đây cũng chỉ là một bữa ăn sáng bình thường.

Thu Tử Thiện giống như thường ngày rời giường ăn điểm tâm, Thu Tử Hàn cũng không biết từ đâu học được một thói quen, bắt đầu ở trên bàn ăn xem báo chí.

Cảm tạ Thượng Đế, cậu không bảo Tiểu Hà lấy tờ báo ủi một lần. Nếu không cô không biết mình sẽ có một loại kích động giết chết cậu hay không.

Thu Tử Thiện uống sữa xong, chuẩn bị đá Thu Tử Hàn để cho cậu ăn mau lên thì nghe thấy giọng Thu Tử Hàn hơi hoảng sợ nói: "Thu Tử Thiện, ba của Lạc Ngạn   chết rồi."

"Nói nhảm gì đó, nhanh..." Thu Tử Thiện chợt im bặt.

Những lời Thu Tử Hàn mới nói giống như một loại chú ngữ khiến hết thảy hóa đá! Loại chú ngữ khiến tất cả ngôn ngữ, vẻ mặt thậm chí suy nghĩ của Thu Tử Thiện đều biến mất.

Tất cả đều thay đổi kể từ giây phút đó.