Đả Đảo, Bạch Liên Hoa!!!

Chương 52: (H nhẹ)




Chuyển ngữ: Hà Phương

Thu Tử Thiện ngẩng đầu không chớp mắt nhìn theo bóng lưng cao lớn của Lạc Ngạn, cánh tay cô chống xuống góc bàn muốn đứng lên nhưng cuối cùng cô vẫn không làm gì cả.

Gần tới tháng chín, thời tiết Vân Đô đã sớm chuyển lạnh, ban đêm gió lạnh thổi phần phật lên cành lá cây ngoài cửa sổ. Đối diện bên cửa sổ là một đôi tình lữ đang ngồi, người đàn ông đưa tay mơn trớn vành tai cô gái, hai người vừa cười vừa thì thầm, dịu dàng lưu luyến nói không nên lời.

"Tiểu thư, xin hỏi có tiếp tục dọn món lên không ạ?" Nhân viên phục vụ tiến tới, nhìn Thu Tử Thiện trầm tĩnh ngồi trên ghế sofa, trên mặt có chút khó xử hỏi.

Thu Tử Thiện mặt không thay đổi ngẩng đầu: "Dọn lên đi, sao lại không dọn lên chứ?"

Nhân viên phục vụ đại khái cũng nhìn thấy một màn vừa rồi nên mới đi đến hỏi lại cho chắc. Sau khi người phụ vụ rời đi, Thu Tử Thiện vừa cúi đầu nước mắt liền lạch tạch rơi xuống mảnh cây đay màu trắng gạo trên khăn trải bàn, nhanh chóng ngấm thành một chấm tròn.

Lúc nhân viên phục vụ dọn lên một bàn thức ăn, Thu Tử Thiện vẫn còn đang cúi thấp đầu, nước mắt giống như là hạt châu đứt dây, từng hạt rơi xuống. Bộ dáng đáng thương kia thấy thế nào cũng giống bị người ta vất bỏ.

Theo lý thuyết là cô chiếm thế thượng phong, người khác chết sống muốn quan tâm cô...cô lại cứ không cần. Nhưng trong lòng cô giống bị đào cái hang không đáy, ý niệm gì cũng chui vào được, trong đầu lúc nào cũng dao động những ý nghĩ linh tinh.

Thu Tử Thiện thật sự sợ hãi, cô không muốn lần nữa phải đối mặt với bi kịch ở kiếp trước, mọi chuyện đều phải dựa vào người khác, nhưng kết quả cuối cùng chính là thảm bại phải chạy trốn tha hương, ngay cả chết cũng sợ không được toàn thây.

Cô chỉ muốn độc lập mà đối diện với những chuyện phát sinh, cô cũng biết có lẽ mình đang từ từ đi vào một ngõ cụt, cô không muốn tin tưởng người khác, cũng không nguyện ý để cho người khác nhích lại gần mình.

Lạc Ngạn xoải một bước lên phía trước thì cô liền len lén lui về phía sau một bước nhỏ, mặc dù bước này rất nhỏ nhưng bất kể là cô hay là Lạc Ngạn đều cảm giác được.

Thu Tử Thiện vừa khóc vừa cầm chiếc đũa, thức ăn tinh xảo được đặt trong một chiếc đĩa nho nhỏ, còn chưa đưa vào trong miệng thì nước mắt đã chảy vào trước.

Chờ khóc đủ rồi thì hai con mắt đã sưng đến không thể ngẩng đầu gặp người. Có điều Thu Tử Thiện vẫn gọi nhân viên phục vụ lại.

Cô xách theo đồ ăn đã được gói lại đi ra ngoài, dọc theo đường đi vẫn rất tĩnh lặng, đi được mười phút mới đi tới một con đường cái hơi náo nhiệt.

Điểm tốt là dạo này các cửa hàng bán điện thoại di động đều trải rộng mỗi con đường, cô bước vào một cửa điện thoại di động, trực tiếp nói nhân viên phục vụ cầm một máy Iphone 4 màu trắng tới cho mình. Trước kia cô vẫn dùng cái 3S, cô thích 3S màu hồng, loại màu sắc này không phải điện thoại bình thường có thể sinh ra hiệu quả đẹp được.

Nhân viên phục vụ lấy cái sim trong điện thoại cũ bị hư của cô lắp vào máy mới,  vừa mới mở máy, điện thoại di động liền có tiếng ting ting ting truyền tới.

Thu Tử Thiện nhận lấy điện thoại liền nhìn thấy trong máy báo có vô số tin nhắn chưa đọc, sau khi mở ra đều thấy là một người gửi.

"Anh đang ở một cái thác rất đẹp ở Thượng Hải, gặp một cô bé đi bán hoa, đáng tiếc em không có ở đây."

"Lúc ở Vân Đô không cảm thấy, nhưng khi đến Thượng Hải lại cảm vô cùng nhớ em. Em thì sao?"

"Không phải lần trước em nói muốn ăn bánh bao hấp sao, buổi sáng hôm nay anh đặc biệt tới đây ăn để cảm nhận."

"Anh đọc tin tức rồi, truyền thông có lúc sẽ khuếch đại lên, nhưng em phải nhớ xử lý tốt quan hệ với truyền thông. Có cần gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho anh, điện thoại di động của anh không bao giờ tắt máy."

"Giờ chuyện đã xử lý thế nào rồi? ngày mai anh trở về, không cần lo lắng, anh luôn ở bên em. Anh yêu em."

"Em không nhận được tin nhắn của anh sao? Tại sao gọi điện thoại cũng không được, đến tột cùng xảy ra chuyện gì?"

"Thiện Thiện, nếu như nhìn thấy tin nhắn và thông báo cuộc gọi nhỡ thì gọi lại ngay cho anh nhé, anh rất lo lắng cho em."

Rồi sau đó một tin nhắn được gửi đến lúc 8h sáng nay, "Anh đang đợi chuyến bay lúc 10h để về, có lẽ một tiếng nữa sẽ về đến."

sau khi Thu Tử Thiện xem xong thì oán khí trong lòng cũng sớm tan thành mây khói. Lạc Ngạn là người tuy không tới mức bạc tình vô nghĩa nhưng cũng không phải người ấm áp tri kỉ, hôm nay lại hạ mình quan tâm cô như vậy khiến Thu Tử Thiện tự nhiên dâng lên một loại cảm giác mình là người không có lương tâm.

--- ------ -------

Lúc này cô đang đứng bên dưới biệt thự Lạc gia, ngẩng đầu nhìn lên lầu hai đang sáng đèn. Lúc trước cô chỉ đánh cuộc một keo anh sẽ trở lại đây, cô phải năn nỉ mãi bảo về ngoài cổng mới cho cô vào đây.

Cô không ấn chuông cửa, chỉ đứng ở dưới nhỏ giọng kêu: "Lạc Ngạn, anh mở cửa đi, em tới đây."

Cô vôn là muốn gọi uyển chuyển triền miên nhu nhược vắt ra nước nhưng cố tình bởi vì da mặt mỏng nên không thể gọi ra kiểu kiều mỵ được, cuối cùng âm thanh gọi ra nhỏ mịn tựa như con mèo nhỏ không đủ tháng.

Nhưng cô không gọi còn may, cô vừa gọi thì đèn lầu hai lập tức tắt ngóm. Sau đó cả tòa nhà chìm vào trong tĩnh lặng, nhưng Thu Tử Thiện vẫn có thể nhìn rèm cửa sổ trên gian phòng lầu hai mới vừa sáng đèn lay động, cô cũng mặc kệ người ta có thấy mình hay không, liền hô loạn: "Lạc Ngạn, anh đừng có giả bộ không ở nhà, em biết anh đang nhìn lén em phía sau rèm cửa sổ."

Cô dừng một chút lại tiếp tục nói: "Em biết em rất xinh xắn, anh muốn nhìn thì nhìn một cách quang minh chính đại đi. Ẩn núp nhìn trộm là có ý gì."

Phía trên vẫn không có động tĩnh nhưng mà bị cô nói trúng rồi. Lạc Ngạn lúc này đang đứng phía sau rèm cửa sổ lầu hai, ở giữa chỉ có một tấm vải mỏng ngăn cách, Lạc Ngạn có thể nhìn thấy rõ ràng cô ở phía dưới.

Vốn là vóc người cao gầy còn cố tình chọn giày cao gót nhọn, một đôi chân như ngọc thanh tú xinh xắn đứng ở nơi đó, Lạc Ngạn cắn răng, nha đầu này thích mặc váy ngắn. Lúc mới bắt đầu còn có thể nhìn thấy cô mặc quần jean, nhưng kể từ khi vào Trung Vực, cô lại càng thích mặc váy hơn.

Lúc mới gặp cô làn đầu tiên ở sau vườn hoa đã thấy đẹp đến không thể dằn lòng. Lúc ấy tuy tuổi còn nhỏ nhưng chỉ cần khẽ hất cằm lên đều lộ ra sự xinh đẹp thuần khiết như ngọc. Lần tiếp theo gặp lại thì nha đầu này dường như đã tự thu liễm vẻ đẹp của bản thân lại, đơn giản ăn mặc  T shirt quần jean bình thường tựa như nữ sinh đại học lúc bấy giờ. Nhưng hôm nay không ngờ lại chứng nào tật nấy, ánh mắt Lạc Ngạn lướt từ bắp chân trơn bóng đến vòng eo mảnh khảnh của cô, tuy lúc này có sắc vải xanh nhạt bao bọc lấy eo ếch của cô nhưng anh biết rõ chỗ đó xúc cảm trắng nõn mềm mại.

Thu Tử Thiện ở dưới lầu còn đang lảm nhảm không ngừng, lại không biết người trên lầu đã sớm đánh giá toàn bộ từ đầu tới chân mình rồi.

Sau Thu Tử Thiện chịu không nổi nữa liền rống một câu: "Lạc Ngạn, anh rốt cuộc có ra mở cửa không, anh còn không ra mở cửa là em đi đó."

Nhưng uy hiếp này rõ ràng không có ý nghĩa thực tế, ngoài miệng nói là muốn đi nhưng chân tựa như bị đóng đinh tại chỗ, cũng không nhúc nhích. Cô cứ như vậy tội nghiệp đứng dưới lầu nhà người ta, ngước đầu nhìn lên lầu hai. Bộ dáng khiến người khác cạn lời như vậy, cũng khiến Lạc Ngạn hết cách, tuy anh không thấy rõ vẻ mặt cô nhưng anh có thể tưởng tượng chính xác.

Rốt cuộc cửa chính hồi lâu vẫn không có động tĩnh cũng được mở ra mộ khe nhỏ, sau đó khuôn mặt anh tuấn từ từ xuất hiện. Thật ra khuôn mặt Lạc Ngạn quá mức lập thể nên thời điểm anh không cười thì rõ ràng lộ ra một cổ xa cách nhạt nhẽo.

Thu Tử Thiện vừa thấy bộ dạng này của anh, dũng khí kêu gào vừa rồi đã sớm vứt bỏ đến tám trăm dặm, cô chân chó giơ lên bịch đồ ăn trong tay, trên mặt là nụ cười cực kỳ chân thành nói: "Đói bụng không, cứ lo lên án em mà ngay cả cơm cũng không ăn."

"Anh xem em có tỉ mỉ không, anh cứ như vậy ném lại một mình em trong phòng ăn, vậy mà em còn mua đồ về cho anh nè." Nói xong, cô cũng không đợi người ta mời mình vào cửa, liền lách qua Lạc Ngạn chen vào nhà.

Trên đường đến đây Thu Tử Thiện đã nghĩ qua, hai người yêu nhau làm sao mà không gây gổ cho được, nếu cãi nhau dĩ nhiên là có phải người cúi đầu trước. Mặc dù cô là một cô gái nhưng cô là một đứa con gái tốt không mang thù, tình cờ cúi đầu sẽ không có tổn hại thân phận cao quý của cô đâu.

Thu Tử Thiện hoàn toàn không biết vẻ mặt và động tác của mình lúc này ở trong mắt Lạc Ngạn hoàn toàn chính là bộ dạng của mấy tên tiểu nhị nhìn mặt người mà sống.

Thu Tử Thiện như ong mật nhỏ đi qua đi lại trong phòng bếp tìm bát đũa, lại bày biện các món ăn trong bịch ra mâm rồi bưng ra, còn Lạc Ngạn ngồi trên bàn ăn bày ra bộ dáng bất động đáng đánh đòn.

Lạc thiếu gia bưng chén thong thả ung dung hạ chiếc đũa thứ nhất, mới chậm rãi nói: "Thu Tử Thiện, trước kia tôi cũng không biết em còn có tiềm chất làm người hai mặt đấy."

Thu Tử Thiện đang nâng cằm lên ngồi đối diện anh, trên mặt còn mang theo vẻ mặt người vợ nhỏ, giống như là cô tự mình làm xong món ăn chờ chồng mình tan làm về cùng ăn.

Lúc này trên mặt cô còn đang treo móc nụ cười nhu hòa kính cẩn nghe theo đấy, vừa nghe thấy mấy chữ người hai mặt kia thì quả nhiên lông mày Thu Tử Thiện dựng ngược lên, vừa muốn nổi giận lại đột nhiên cười nói: "Đúng vậy, em là người hai mặt, nhưng sao anh lại cứ thích người hai mặt này kia chứ."

Lạc Ngạn đang cầm ly nước lên uống..., nghe lời này xong vô ý một cái liền sặc đến không ngừng ho khan.

Thu Tử Thiện không để ý anh, cư nhìn anh ho đến sắc mặt đỏ lên, hốt hoảng đưa tay rút khăn giấy trên bàn ra đưa anh. Lạc Ngạn đã ho xong nhưng trên mặt còn đỏ ửng, anh không phục lại nói một câu: "Xem ra còn có da mặt dày nữa."

Lần này Thu Tử Thiện lại tự nhiên lại hả hê nói: "Đúng vậy, nhưng không phải anh thích người hai mặt lại da mặt dày như em đấy thôi."

Lạc Ngạn giận dữ, bỏ lại chiếc đũa trong tay, chân dài xoải bước đi qua, Thu Tử Thiện còn chưa kịp phản ứng lại thì cả người đã bị vác lên vai, cánh tay đàn ông cứng rắn vững chắc vừa vặn chạm trúng bộ ngực mềm mại của cô, lúc bước đi thỉnh thoảng còn ma sát trúng khiến cô khó chịu đưa tay bắt lấy sợi tóc của anh.

Lạc Ngạn đang muốn quẹo người vào lầu hai nhưng ai biết cô gái này lại xuống tay quá ác, tóc anh không ngắn không dài vừa vặn đủ để cho tay cô nắm, cứ kéo kéo lên khiến da đầu anh tê rần.

Vì vậy Lạc Ngạn dứt khoát trực tiếp ném người xuống ghế sa lon trong phòng khách, cũng may bình thường anh thích thoải mái, ghế sa lon phòng khách vừa lớn vừa mềm mềm. Thu Tử Thiện bị ném lên trên đó, chiếc váy không cẩn thận bị lật lên, lộ ra quần đùi bên trong, nói là quần lót cũng không ngoa vì nó ngắn đến bắp đùi.

Lạc Ngạn Vốn chỉ là nghĩ trừng phạt nho nhỏ một cái, lúc này hốc mắt khẽ ửng hồng, nắm cánh tay cô, môi dán vào lỗ tai cô cắn răng hỏi: "Xem ra không thu thập em...em còn muốn lật trời."

--- ------ ---

Một người đàn ông nói muốn thu thập một người phụ nữ, phương pháp tự nhiên không cần nói cũng biết. Lạc Ngạn ôm Thu Tử Thiện, mỗi một chỗ đều dán sát chặt chẽ, khiến anh có chút không tự chủ được.

Thật ra anh cũng không phải một người đàn ông xem trọng dục vọng, nhưng điều này không đại biểu anh không muốn làm ah.... Kể từ khi vật nhỏ trước mặt này vào mắt mình, Lạc Ngạn đã cảm thấy cô không chỗ nào không tốt, chân dài eo nhỏ, chỉ cần nghĩ tới hai chân thon dài thẳng tắp của cô câu lấy eo mình là anh đã kích động đến nửa ngày.

Nhưng chỉ kích động thì có ích lợi gì, tuổi của Thu Tử Thiện còn bày ra đó, một cô nhóc mười tám tuổi, nói cô không hiểu cô còn khăng khăng giả bộ đạo lý rõ ràng. Thật lòng nói cho cô hiểu, lúc này cô liền mở một đôi mắt vừa đen vừa tròn linh lợi lăng lăng nhìn chằm chằm mình.

Thu Tử Thiện lúc này lại đưa tay lên bả vai anh, thấy anh muốn cúi người xuống thì cuống quít lấy tay chống vào lồng ngực anh, âm thanh mang theo run rẩy: "Anh...anh làm gì?"

Sau khi hỏi xong liền cảm thấy mình đúng ngu xuẩn, cũng không phải là thiếu nữ ngây thơ giả bộ cái gì không hiểu. Thế nhưng lúc này cô cũng luống cuống, dù sao đời này cô vẫn còn mang tiếng là con nít đấy.

Cô hỏi như thế nhưng vẫn ngăn trở không nổi người kia, trên người là một bàn tay dày rộng đang chạy loạn chung quanh.Thật ra hai người không phải chưa cps da thịt thân thiết, lần đó ở hồ bơi, hai người ăn mặc so với bây giờ còn ít hơn, lúc đó Lạc Ngạn còn ôm cô rất chặt.

Nhưng lần đó tốt cuộc vẫn là trong bể bơi, Thu Tử Thiện biết sẽ không xảy ra cái gì nên trong lòng tự nhiên sẽ không hốt hoảng. Nhưng hôm nay lại ở trong nhà Lạc Ngạn, phía dưới lại là một cái ghế sofa rộng rã mềm mại, lúc này Thu Tử Thiện cũng không thể không oán giận Lạc Ngạn làm gì mà mua một cái ghế sofa lớn như vậy chứ. (Editor: làm gì nữa, làm chuyện hai người đang làm,=)))

Nhưng cô tự nhiên có biện pháp trừng trị người này, thấy người kia mình nói gì đều không nghe, khóe miệng cô kéo ra một tia cười xấu xa, hừ em sẽ cho anh biết tay.

Cô vừa lấy lại tinh thần thì khóa váy phía sau đã bị kéo xuống đến eo, người Thu Tử Thiện bị nâng lên trên một chút, áo đầm liền theo cánh tay bắt đầu rơi xuống, đầu tiên là lộ ra xương quai xanh tinh xảo xinh đẹp, tiếp theo đó là áo ngực màu xanh dương nhạt cũng lộ ra.

Quần áo vừa bị kéo xuống liền lộ ta một đôi thỏ mềm mại bị vải vóc che dấu. Lạc Ngạn nhịn không biết bao lâu, lúc này mắt đã có chút bốc lửa, trong miệng nói: "Anh quả nhiên không nghĩ sai, đúng là bảo bối."

Thu Tử Thiện vừa xấu hổ vừa lúng túng, một cái tay lôi lại cái váy khiến nó không tiếp tục bị tụt xuống, một cái tay khác lại muốn bắt lại tay Lạc Ngạn đang không ngừng đốt lửa trên người mình, thế nhưng làm sao có thể để ý đến được hai nơi như thế, thế nên váy của cô đã bị tụt đến eo.

Lạc Ngạn lúc này lại không gấp gáp, anh cúi đầu hôn hôn lên người cô, nơi mềm mại, bả vai bóng nhuận, lại trợt xuống, vừa dời vừa hôn, không bao lâu ở cần cổ thon dài của cô trằn trọc lưu luyến. Phải nói trên người cô thật không có có một chỗ nào không khiến cho Lạc Ngạn yêu thích, mặc dù bình thường cô thích mặc váy nhưng đối với bộ ngực của mình lại che chắn cực kỳ chặt chẽ.

Lạc Ngạn tự nhiên rất vui mừng, đây là bảo bối chỉ thuộc về mình anh, đừng nói là mặc áo thấp cổ trễ ngực, nếu Thu Tử Thiện mặc váy có cổ hơi thấp thì anh đều hận không thể móc luôn con người của kẻ nhìn thấy ra.

Lạc Ngạn một tay lục lọi dọc theo một đường đến áo ngực, bàn tay làm chuyện xấu cách lớp vải vóc thật dầy nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa, thế nhưng có loại cảm giác tựa như là gãi không đúng chỗ ngứa, làm cho người ta khó nhịn rồi lại không phụ trách tắt lửa. Cảm giác người phía dưới không ý thức ưỡn ngực lên, khóe miệng  Lạc Ngạn nhấc lên một nụ cười xấu xa.

Lạc Ngạn hơi ngửa đầu ra sau, chỉ thấy cặp mắt người phía dưới mê ly sương mù, trong con ngươi là sóng nước mênh mông nói quyến rũ bao nhiêu có quyến rũ bấy nhiêu, loại này lơ đãng phong tình chân thật như vậy mới có thể nắm được tâm của người đàn ông này.

Lạc Ngạn đè nặng lên người cô, thở hổn hển bên tai cô lưu lại một câu: "Có đôi khi anh không hiểu tại sao mỗi khi nhìn thấy em là bước đi không nổi, nhưng hiện tại dù để anh chết trên người em thì anh cũng nguyện ý."

Những lời này nói quá không biết xấu hổ lại rất đúng lý hợp tình, Thu Tử Thiện lập tức lấy tay che gương mặt mình, cô đúng là không còn tiết tháo nữa rồi.

Lạc Ngạn chôn mặt trước ngực cô, thấy cô che mặt thì xấu xa vươn đầu lưỡi lui tới giống như chổi quét qua lại giữa ngực cô, ở khe rãnh sâu kia, Thu Tử Thiện bị dọa đến lập tức đưa tay muốn đẩy anh ra.

Nhưng Lạc Ngạn lại nắm lấy đôi tay cô, bá đạo này đem đôi tay để bên hông mình, bá đạo nói: "Ôm chặt, nếu không đợi rớt xuống cái mông té thành tám mảnh anh cũng không quan tâm đâu."

Thu Tử Thiện vừa lo sợ không yên vừa kinh ngạc hỏi: "Chúng ta đi đâu đây?"

"Lên lầu tiếp tục làm, em," Lạc Ngạn đặc biệt nhấn mạnh chữ ‘làm’ khiến Thu Tử Thiện cảm thấy tối nay sự xấu hổ của mình đã bị tên đàn ông này giày xéo vô số hết rồi.

Nói cô là người hai mặt cộng thêm da mặt dầy thì anh mới là chân chính là người không biết xấu hổ.

Lạc Ngạn ôm cô đi lên lầu, Thu Tử Thiện lại một lần nữa phát hiện mình đã đánh giá thấp trình độ không biết xấu hổ của người đàn ông này.

Thường thấy nhiều ở trong phim, bình thường trong phim có cảnh giường chiếu, phương thức xử lý đều là nam nữ chính từ cửa phòng vào mới cởi quần áo, sau đó ống kính vẫn theo tới, ở trước cửa, phòng khách, trên ghế sa lon, cửa cầu thang, cho đến chân giường đều là quần áo lộn xộn.

Lúc này Thu Tử Thiện bị Lạc Ngạn ôm trong ngực, anh đưa tay ra phía sau cô, dứt khoát lưu loát gỡ nút cài phía sau, mảnh áo cuối cùng trên người cô cũng rơi xuống. Lúc này chiếc váy của cô giống như một khối vải rách treo bên hông, ánh đèn phòng khách chiếu xuống người cô, một mảnh trắng nõn trơn mềm khiến Lạc Ngạn kìm nén đến mức mắt đỏ một vòng.

Thu Tử Thiện còn muốn túm lại áo lót nhưng Lạc Ngạn ra tay quá nhanh khiến cô căn bản không có phương pháp phản kháng, trong nháy mắt lúc hai người từ trên ghế salon đứng lên, Thu Tử Thiện chỉ có thể dùng đôi tay che chắn đôi tuyết lê của mình.

Hai người một đường đi lên lầu, không, chính xác mà nói là Lạc Ngạn ôm Thu Tử Thiện đi lên lầu, trong lúc đó vẫn không quên ấn cô lên vách tường hôn môi. Sống lưng bóng loáng của cô dán vào vách tường lạnh lẽo, không tự chủ được muốn đào thoát nhưng bộ dạng này thoạt nhìn lại giống như cô muốn dán chặt vào Lạc Ngạn hơn.

Lạc Ngạn không khỏi phát ra tiếng cười liên tiếp, Thu Tử Thiện mặt đỏ tới mang tai quát lớn: "Cười cái rắm á."

"Không phải cười cái rắm, là cười em," Lạc Ngạn vỗ nhẹ vào mông cô.

Thu Tử Thiện chịu đựng tức giận, trong lòng càng hả hê nghĩ tới, anh cứ chờ đi.

Cô vừa nghĩ tới sắc mặt Lạc Ngạn chốc lát nữa thì tức giận trên mặt từ từ tiêu tán, ngược lại cười đến càng vui vẻ. Lạc Ngạn còn tưởng rằng nha đầu này cử chỉ điên rồ rồi, đến đến phòng ngủ, đứng ngay cửa phòng khép hờ, ngay cả tay anh cũng lười duỗi một cước liền đạp ra.

Thu Tử Thiện nhìn anh động tác vội vàng, trong lòng càng cười đến nở hoa.

Lạc Ngạn đặt cô lên giường, sau đó anh bắt đầu cởi quần áo mình, trong nháy mắt khiến cô có chút mơ hồ.

Lạc Ngạn cởi quần xong liền đè lên người cô, vừa hôn vành tai cô vừa nói: "Em cởi áo giúp anh đi."

Lúc này anh đang mặc một chiếc áo T shirt bằng len ở nhà, chỉ cần từ bụng cuốn lên là có thể cởi xuống, nhưng người này lại cứ muốn giở chiêu trò. Thu Tử Thiện hận nghiến răng nhưng cũng vẫn nghe lời anh, khéo léo cởi áo anh xuống.

Áo quần vừa mới cởi xuống, nguời đàn ông này chợt cúi đầu ngậm chặt một bên đỉnh hồng của cô, Thu Tử Thiện không ngờ anh lại gấp gáp như vậy, mình còn chưa kịp nói gì nữa mà, lại nghe thấy một tiếng lại một tiếng rên rỉ nho nhỏ.

Thu Tử Thiện cả người mềm yếu, đỉnh mềm mại cứ như vậy bị ngậm trong miệng anh, cộng thêm cô lại đang trong thời kỳ đặc biệt, nơi bụng một đợt tiếp một đợt giống như sóng lớn xông tới, tay đang vịn cổ anh từ từ biến thành tư thế dây dưa.

Lúc này trên người hai người cũng rất nóng bức, mồ hôi thấm ra quyện vào nhau, cảm giác một hồi nước sâu một hồi lửa nóng, chân thật khiến cho người ta muốn ngừng mà không được.

Bàn tay Lạc Ngạn tiếp tục lướt trên da thịt trơn mềm, ngoài miệng là tiếng chậc chậc vang dội, chờ cái tay làm chuyện xấu của anh tiến vào trong quần lót là lúc bất chợt đầu ngón tay anh chạm được một chỗ thật dầy.

Vừa đụng phải chỗ này, động tác liếm mút của Lạc Ngạn dừng bặt, anh khẽ nâng mặt nhìn Thu Tử Thiện.

Sắc mặt Thu Tử Thiện khẽ phiếm hồng, chợt thở ra một hơi, nhưng trên mặt lại vẫn làm ra vẻ mặt vô tội: "Vừa nãy em vẫn luôn muốn nói với anh là dì cả người ta đến rồi, nhưng anh lại chận miệng em không để cho em nói."

Lạc Ngạn giống như bị giội một chậu nước lạnh, tạt vào tận đáy lòng, thật sự lạnh là xuyên tim.

Thu Tử Thiện nhìn sắc mặt đen như đáy nồi của anh, tức giận vì vừa bị áp chế cuối cùng cũng thở ra một hơi, cho anh ăn hiếp em, cho anh nói em là người hai mặt.

Nhưng ai biết người nào đó chẳng những không lật người đi xuống, ngược lại ngước mặt cười xấu xa: "Đêm xuân này chúng ta để dành lại, nhưng tối em trốn không thoát đâu."