Đả Đảo, Bạch Liên Hoa!!!

Chương 36




Edit & beta: Ha Phuong

Thu Tử Thiện liều mạng chịu đựng, cố gắng để cho bản thân duy trì được biểu tình bình tĩnh, nhưng độ cong nơi khóe miệng vẫn không tự giác mà nâng lên.

Còn bên Kha Khải Tân lại càng không muốn nói đến, lúc hắn mới gặp Thu Tử Thiện cũng nhận ra cô hình như còn quá trẻ. Có điều hắn cũng không nghĩ nhiều, có thể đảm nhận một chức vụ như vậy trong công ty thì không thể nào là một người ở tuổi vị thành niên được.

Huống chi, dù Thu Tử Thiện không nói rõ thân phận của mình, nhưng có thể ở Trung Vực đảm nhiệm chức vị quan trọng như vậy, lại là họ Thu, không cần hỏi tự nhiên biết đó chính là người nhà họ Thu.

Kha Khải Tân liền vui vẻ tiếp nhận lời mời của cô, với lại chỉ cần khuôn mặt này của Thu Tử Thiện, Kha Khải Tân cũng sẽ vui vẻ cùng cô đi ăn cơm.

Kha Khải Tân chính là một hoa hoa công tử thời đại mới, mặt ngoài là bộ dạng ôn lương kính cẩn nghe theo, nhưng lại công tư lẫn lộn, thường xuyên lấy công để làm việc tư.

Vốn hắn tính dùng chút thủ đoạn bắt lấy cô gái Thu Tử Thiện này, vì nếu so sánh với các cô gái xinh đẹo khác, cô lại hơn một phần về gia thế.

Nhưng ai ngờ Lạc Ngạn lại chen vào giữa chừng, hắn xưa nay cùng Lạc Ngạn không tính là hòa hợp, mặt ngoài tuy không dám hiển lộ, nhưng lúc này trong lòng đối với người này vô cùng bất mãn.

Lạc Ngạn nhìn sắc mặt Kha Khải Tân dần dần xanh mét, biểu tình của anh càng trở nên sung sướng, anh cười như không cười nhìn Thu Tử Thiện: "Em có chuyện gì yêu cầu chú Kha làm sao? Em nói chuyện cho tốt, chú Kha của em nhất định sẽ không làm khó dễ em."

Kha Khải Tân nghe anh trái một câu chú Kha, phải một câu chú Kha, hận không thể phun một ngụm máu ra, hắn luôn luôn tự xưng là thanh niên tài tuấn, nhưng giờ lại bị thăng cấp thành ông chú.

Thu Tử Thiện bĩu môi, muốn nói chuyện, nhưng chợt bắt gặp ánh mắt chớp động của Lạc Ngạn, lời đến bên miệng lại nuốt trở vào.

"Lạc tổng, chuyện của tôi và cô Thu đây hình như không cần phải báo cho anh biết chứ?" thần sắc trên mặt Kha Khải Tân hơi khó coi, Lạc Ngạn này có ý hàm xúc châm chọc quá mức thâm, dù tính tình hắn có tốt cũng chịu không nổi, càng miễn bàn hắn và Lạc Ngạn luôn không ưa nhau.

"Hửm, phải không?" Giọng nói của Lạc Ngạn vốn trầm thấp, lúc này hời hợt thả ra một âm điệu, nhưng lại mang theo nồng đậm trào phúng, cánh tay đang khoác trên ghế của anh khẽ nâng, đưa lên vén sợi tóc bên tai Thu Tử Thiện, nói: "Cô bé này tuổi còn nhỏ, luôn phân không rõ người tốt người xấu, tôi phải để ý."

"Còn chuyện của cô ấy," Lạc Ngạn dừng lại động tác, hơi nghiêng má nhìn cô: "Đương nhiên có liên quan đến tôi."

"Kha Tổng giám phải ở lại chỗ này ăn cơm đi, nhà hàng này tôi thường xuyên đến ăn, không bằng tôi đề cử đầu bếp chuyên môn cho anh nhé, được chứ?"

Đều đã nói đến mức này rồi, Kha Khải Tân còn không có mắt nhìn thì thật sự là uổng phí bằng ấy năm lăn lộn. Hắn hậm hực nói: "Lạc tổng đã nói như vậy, tôi đây sẽ không quấy rầy hai người nữa."

Nghe hắn nói như vậy, tâm tư chế giễu trong lòng Thu Tử Thiện liền lập tức tán đi, không khỏi có chút sốt ruột. Kha Khải Tân đi rồi, vậy ai sẽ đàm sắp xếp chuyện suất chiếu phim với cô đây.

Nghĩ vậy, cô không khỏi thầm oán trừng mắt nhìn liếc Lạc Ngạn một cái.  Nhưng Lạc Ngạn chỉ nhẹ cầm tay cô, cánh tay nhẹ nhàng đặt ở trên đùi cô, âm thầm dùng sức ấn không cho cô đứng dậy.

Động tác Thu Tử Thiện trừng mắt vừa vặn bị Kha Khải Tân nhìn thấy, thành ra trong mắt hắn là cô đang cùng Lạc Ngạn liếc mắt đưa tình.

Vì thế hắn không chút do dự đứng lên, lập tức rời khỏi chỗ ngồi.

Đợi Kha Khải Tân đi xa, Lạc Ngạn nặng nề hừ mũi một tiếng, vẻ châm chọc trên mặt càng đậm hơn.

Thu Tử Thiện khẽ tức giận nói: "Anh làm người ta tức giận bỏ đi rồi, anh bảo tôi làm sao bây giờ?"

Lạc Ngạn nhìn cô một cái, một lát sau mới nhàn nhạt nói: "Sao hả, luyến tiếc thật à?"

"Người như thế nếu không có sự cầu đến hắn, anh nghĩ rằng tôi sẽ nguyện ý cùng hắn ngồi chung trên một mâm cơm sao? Tôi từ bé đến lớn đã gặp đủ loại người như thế, ỷ vào mình có chút tiền lại đẹp trai, rồi nghĩ bản thân thành tình thánh."

Động tác Kha Khải Tân lấy tay chạm vào môi của cô vừa rồi đã khiến Thu Tử Thiện ghê tởm muốn chết. Đến bây giờ da gà nổi lên vẫn chưa lặn xuống đâu, nếu Lạc Ngạn không đột nhiên xuất hiện, cô thực hoài nghi cuối cùng mình sẽ nhịn không nổi mà lấy dao ăn phanh thây hắn ra.

Lạc Ngạn ung dung nhìn cô, thản nhiên nói: "Em có chuyện nhờ hắn, không bằng đi nhờ tôi này, dù sao chuyện nhờ vả của em nhất định có liên quan đến tập đoàn Hoàn Á."

Thu Tử Thiện lúc đầu đã nghĩ tới chuyện này, tuy nói huyện quan không bằng hiện quản, nhưng hiện tại hiện quản chạy rồi, cô chỉ tóm được vị trước mắt này thôi.

Lạc Ngạn nhìn tròng mắt xoay chuyển của cô, nhãn tình của cô thực ướt át, luôn làm cho người ta có một loại cảm giác mênh mông. Lúc này xoay chuyển linh động như vậy, lại thấy hơn chút hoạt bát cùng nghịch ngợm. Anh đương nhiên hiểu được nha đầu kia nhất định là có chuyện nhờ vả, liền ôm cánh tay chờ cô mở miệng.

"Anh Lạc Ngạn," Thu Tử Thiện ấp a ấp úng hồi lâu mới nói mấy chữ này ra miệng, đối với một người phụ nữ tuổi tâm lý đã hai mươi mấy như cô mà nói, chuyện này thật làm khó cô quá.

Ai ngờ người trước mặt chỉ thản nhiên trả lời: "Là chú Lạc Ngạn, trước đây không phải em còn nói rằng chưa nghĩ đến việc kết giao với một ông chú sao?"

Thu Tử Thiện lập tức cắn môi, tức giận nhìn người nào đó. Cho tới bây giờ cô thật sự chưa thấy qua một người đàn ông nào thù dai như vậy đâu, chỉ là một câu mà thôi, chẳng lẽ anh ta thật sự phải nhớ cả đời hay sao hả?

Lúc này Thu Tử Thiện không nghĩ tới, người đàn ông này thật sự ghi nhớ câu này suốt cuộc đời.

Vốn là cô còn mang vẻ mặt tức giận, nhưng dưới ánh mắt của người nào đó, cô lập tức hạ mình làm thiếp: "Là tôi sai rồi, dù sao chưa từng có ai đối xử tốt với tôi giống như anh Lạc Ngạn vậy, thế nên trong khoảng thời gian ngắn tôi liền khẩn trương ngay cả nói cũng không xong. Cho nên anh Lạc Ngạn, anh cứ coi như là tôi nhất thời nói lỡ đi."

Lạc Ngạn nhìn cô, thần sắc tự nhiên hỏi: "Cho nên ý của em là ngày đó em nói sai rồi."

"Đương nhiên, đương nhiên, ngày đó là tôi nhất thời nói lỡ, anh Lạc Ngạn đại nhân không chấp nhặt sai lầm của tôi được không," nói xong Thu Tử Thiện liền phát hiện mình đối với mấy lời nói ghê tởm như vậy đã có thể hạ bút thành văn.

"Hửm, thì ra lời cự tuyệt của em hôm đó, đều là khẩu thị tâm phi."

Bùm bùm bùm, giống như có một quả bom nguyên tử nổ tung trong đầu Thu Tử Thiện, cô trừng mắt nhìn người đối diện, sau đó lại trừng mắt nhìn tiếp.

Lạc Ngạn nhìn cô nhếch miệng, thấy bộ dáng muốn nói lại thôi này của cô chỉ cảm thấy vô cùng buồn cười.

Ngay sau đó anh liền đến gần đôi môi của cô, dựa người lại gần cô, khuôn mặt tuấn lãng, ánh mắt ôn hòa, một bàn tay nhẹ nhàng ôm lấy cổ cô.

Bàn tay đàn ông dày rộng ấm áp dán lên cổ cô, vốn là nhiệt độ ấm áp, nhưng cử động chậm rãi lại trở nên cực nóng, giống như bàn ủi nóng bỏng chạm vào da thịt cô, khiến cô có một loại cảm giác muốn bỏ trốn ngay lập tức.

Anh không lập tức hành động, mà lại im lặng một lát, sau mới khẽ mở bạc môi, "Nhắm mắt".

Thu Tử Thiện giống như mê muội, sau khi cô nghe xong hai chữ này, thật sự nhu thuận nhắm hai mắt lại. Sau đó, khuôn mặt tuấn mỹ giống như điêu khắc chậm rãi tới gần, cuối cùng dừng lại trên đôi môi no đủ ướt ắt, thản nhiên hôn một cái.

"Cô bé ngốc, thích tôi thì cứ nói thẳng ra."

Lạc Ngạn đưa tay nhẹ vuốt ve đôi lông mày của cô, theo đôi mày tinh tế sạch sẽ vuốt đến chếc mũi thon.

Đợi chút, sao lại biến thành cô thích anh?

Không phải anh thổ lộ trước sao? Sau đó cô cự tuyệt, sao hiện tại nghe ra có vẻ cô tỏ tình nhưng không thành vậy?  Trong cái cạm bẫy ôn nhu ngây người một hồi lâu, Thu Tử Thiện mới hoàn toàn lấy lại tinh thần.

--- ------ ------ ----

"Anh có thể ngồi qua bên đối diện không, ngồi như vậy chật lắm," Thu Tử Thiện bất đắc dĩ nhìn người ngồi bên cạnh mình, chen chúc chung trên một cái ghế sofa.

Trong mắt Lạc Ngạn mang theo ý cười thản nhiên, còn nhướng mi làm bộ kinh ngạc nói: "Em cảm thấy không tiện sao? Không sao để tôi giúp em cắt bít tết."

Nói xong, anh liền đưa tay lấy bít tết trước mặt Thu Tử Thiện qua.

"Được rồi, được rồi, em thấy không chật, không chật," Thu Tử Thiện nhanh tay đè tay anh lại, tuy rằng nhà hàng này bởi vì giá cả đắt đỏ nên cũng không có nhiều khách, nhưng cô cũng không muốn cho người khác xem diễn miễn phí.

Thu Tử Thiện thấy người bên cạnh chậm rãi tao nhã ăn, không hề có chút cảm giác tâm lý rối rắm, vì thế cô liền gắp lấy một khối bít tết lên miệng, nhẹ nhàng mà thở dài một hơi.

Lúc cô thở dài, Lạc Ngạn liền liếc nhìn cô một cái.

Khi cô thở dài cái thứ hai, Lạc Ngạn dừng lại động tác cắt bít tết.

Đợi cô thở dài cái thứ ba, Lạc Ngạn buông dao nĩa xuống, hỏi: "Nói đi, phải thế nào em mới có thể im lặng để cho tôi ăn cơm."

"Anh Lạc Ngạn, anh có biết là em được thăng chức rồi không, làm trợ lý đặc biệt của Tổng Giám Đốc đó," Thu Tử Thiện cố ý nói vừa hoạt bát vừa đáng yêu, nhưng lúc thấy trên mặt Lạc Ngạn không có bất luận biểu tình gì, lập tức làm giọng điệu trở nên bình thường: "Cũng vì vậy, Tổng giám Tony Hà bên bộ phận phát hành đã giao cho em nhiệm vụ đầu tiên, chính là cùng với bên Hoàn Á của anh thương lượng về các suất chiếu của bộ phim mà bên chúng tôi sắp ra mắt."

"Bộ phim mới của bên em tên gì?"

"《 Một Đêm Thành Danh 》, vai nam chính là Đỗ Minh Túc, một diễn viên rất nổi tiếng  bên mảng phim truyền hình, nữ chính tuy là một người mới nhưng rất có khí chất. Đạo diễn là Kim Dật Hiên, năm trước làm đạo diễn bộ phim 《 Chiến Xa 》 còn được giải phim nhựa tốt nhất của Kim Kê đó," Thu Tử Thiện thấy anh không có hứng thú mấy, liền nhanh chóng nói hết mấy lời đã  chuẩn bị sẵn trong đầu.

"Một người cũng chưa từng nghe qua," Lạc Ngạn nói xong, không quan tâm đến cô nữa, lại tập trung sự chú ý vào việc cắt bít tết trước mặt.

Thu Tử Thiện nghe anh lưu loát dứt khoát cự tuyệt như vậy, tức giận trong lòng liền vọt lên, vừa rồi còn nói để cho mình nhờ vả anh ta kia đấy, cô đúng là ngây thơ. Còn không phải là đùa giỡn cô sao.

Hôm nay không làm xong chuyện của tôi, thì đừng hòng ăn cơm. Thu Tử Thiện oán hận nghĩ trong lòng. Chẳng qua cô không chú ý tới việc bất tri bất giác trong lòng cô đối Lạc Ngạn hoàn toàn không còn sự sợ hãi và xa cách như lúc trước, cô nghĩ gì trong đầu liền tự nhiên ở trước mặt anh biểu hiện ra ngoài.

Ví dụ như hiện tại, cô vẻ mặt vô lại nắm lấy cánh tay Lạc Ngạn, ngụ ý là không cho anh ăn cơm.

"Anh đã nói sẽ giúp em, sao lại nói như vậy được chứ."

Lạc Ngạn không đẩy tay cô ra, chỉ thản nhiên nhìn cô: "Tôi chưa nói giúp em, tôi chỉ cho phép em nhờ vả tôi." (Edit tới đoạn này lại nhớ tới đại ca Tề Mặc)

"Em mặc kệ, anh khiến người em mời đến tức tối bỏ đi, anh phải phụ trách hậu quả cho em," Thu Tử Thiện hiện tại cũng bất chấp cái gì gọi là giang hồ đạo nghĩa, hôm nay đã là thứ Sáu, cũng sắp đến kì hạn thứ Hai tuần sau rồi. Cô không muốn trong hội nghị cấp cao công ty, bị mọi người dùng ánh mắt trào phúng nhìn mình.

"Anh coi như là vì em được không," dưới tình huống Lạc Ngạn vẫn thờ ơ như trước, Thu Tử Thiện chỉ có thể nghiêm mặt nói như vậy.

Ai ngờ, Lạc Ngạn lần này lại có phản ứng, vốn anh luôn biểu tình thản nhiên thong thả bây giờ lại rõ ràng nhiễm lên một tầng ý cười: "Em sớm nói như vậy có phải được rồi không."

Trên mặt Thu Tử Thiện tuy rằng không có biểu tình, nhưng trong lòng cũng đã nghiêng trời lệch đất, cô hẳn là cao hứng mới phải. Được một người như vậy tùy ý sủng ái, nhưng vì sao trong lòng lại chua chát khó chịu, trong hốc mắt giống như có cái gì muốn rơi xuống.

Cô vẫn cầm tay anh như cũ, nhưng vẫn liều mạng trợn to hai mắt của mình, cuối cùng cố gắng đem nó hóa thành khí bay mất.

Chờ thêm hồi lâu, cô đã có thể tìm về giọng nói của mình, liền rầu rĩ hỏi: "Vậy ngày đầu tiên công chiếu anh sẽ sắp xếp bao nhiêu phần trăm suất chiếu?"

"23%" Lạc Ngạn từ lúc cô nước mắt mông lung liền quay đầu, có đôi khi xem nhẹ cũng là một loại mỹ đức. Tựa như anh nguyện ý sau khi Thu Tử Thiện cự tuyệt chính mình, liền cho cô một khoảng thời gian. Hiện tại anh cũng nguyện ý xem nhẹ cô không muốn làm cho người ta trông thấy mình yếu ớt, mỗi người đều có quyền độc lập chữa thương.

"Sao lại ít như vậy, không được, phải là 30%", Thu Tử Thiện biết bản thân được một tấc lại muốn tiến một thước, nhưng đã lâu lắm rồi cô không có cảm giác được người ta sủng ái như vậy, lúc này đây cô muốn vô lại một lần, chỉ lúc này thôi.

Cô cam đoan.

"Không được, nhiều nhất chỉ có thể là 25%," Lạc Ngạn làm bộ như không trông thấy mắt cô đột nhiên tràn ra hơi nước, lần này anh quay đầu làm ra biểu tình đứng đắn: "Nhưng nếu em hôn tôi một cái, tôi có thể suy xét lại một chút."

Thu Tử Thiện đầu tiên đỏ mặt lên, sau thẹn quá thành giận nói: "Lạc, Ngạn."

Nhưng sau đó cô lại xoay chuyển ý nghĩ trong đầu, cười hì hì hỏi: "Vậy có phải hôn hai cái liền tăng hai phần không."

Lần này đến phiên Lạc Ngạn thẹn quá thành giận,: "Thu, Tử, Thiện."

"Anh rốt cuộc có tăng hay không tăng."

"Vậy em hôn hay không hôn, em hôn tôi liền tăng."

"Không được, anh tăng em mới hôn."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Tiểu kịch trường

Một ngày, Thu Tử Thiện cầm một quyến tạp chí ô tô đi đến sofa chỗ người nào đó đang đọc sách.

Làm nũng nói: "Anh Lạc Ngạn, anh cảm thấy chiếc xe này thế nào, anh mua cho em được không."

Người nào đó thản nhiên ngẩng đầu nói: "Không phải là chú Lạc Ngạn sao?"

Lại một ngày, đến phiên Thu Tử Thiện rửa chén.

Cô đứng trước mặt người nào đó đang xem tivi, đáng thương hề hề nói: "Anh Lạc Ngạn, anh có thể giúp người ta rửa chén không."

Mỗ tiên sinh giọng điệu bình thản nói: "Không phải là chú Lạc Ngạn sao?"

Thu Tử Thiện chịu không nổi rống giận, anh đủ rồi đó nha, chẳng lẽ thật sự phải nhớ cả đời sao.

Lúc này lại truyền đến một giọng nói bình thản: "Ngại quá, trí nhớ của chú luôn luôn rất tốt."