Đả Đảo, Bạch Liên Hoa!!!

Chương 30




"Do hai người đến muộn nên bọn họ nói cho phép tôi hôn môi một trong hai người," sau khi Hòa Khai buông Thu Tử Hàn ra, không hề có một chút ngượng ngùng nào mà còn vừa nói vừa đắc ý chỉ chỉ đám người đang khoái trá ngồi cách đó không xa.

Thu Tử Thiện còn chưa kịp nói chuyện, Hòa Khai lại mặt mày hớn hở nói: "Nên tôi chọn người xinh đẹp hơn."

Xinh đẹp hơn?

Thu Tử Thiện nhấm nuốt những lời này mấy lần trong lòng, có thể nghe rằng thằng nhóc này cảm thấy giữa cô và Thu Tử Hàn, cậu ta lựa chọn người xinh đẹp hơn.

Tuy cô cũng không chờ mong một cái hôn môi xa lạ, nhưng như vậy thì có vẻ như tướng mạo của cô đều kém hơn Thu Tử Hàn hả.

Đáng thương cho Thu thiếu gia vẫn đang còn dùng ống tay áo lau miệng. Đến lúc cậu có thể mở miệng nói chuyện, liền giận dữ hét: "Hòa Khai, đm cậu."

Thu Tử Thiện không muốn cùng cái tên bệnh thần kinh này dây dưa nhiều thêm, ngay lúc cô quay đầu, Lạc Ngạn còn đứng tại cửa. Một thân tây trang màu đen tại cái nơi quần ma loạn vũ này, chẳng những không hiện lên được sự âm trầm, mà ngược lại hơn vài phần yêu nghiệt bình thường không thấy. Làn da của anh quá trắng nõn cộng thêm ngũ quan thâm thúy khiến anh nhìn qua giống như ma cà rồng chỉ có thể sinh hoạt trong bóng đêm.

Ngay lúc Thu Tử Thiện tưởng anh sẽ quay đầu tránh đi thì không ngờ anh lại bước tới. Hòa Khai cũng thấy anh đang đi tới, cậu ta có chút vui sướng nói: "Anh Ngạn, anh đến đây lúc nào vậy ạ?"

"Vừa mới đến, hôm nay là sinh nhật cậu?" Lạc Ngạn tuy rằng dùng khẩu khí nghi hoặc nhưng vẫn nói tiếp: "Sinh nhật vui vẻ, Hòa Khai."

Nói xong, anh cho Hòa Khai một cái ôm giữa hai người đàn ông.

Sau đó anh dùng một loại giọng điệu khiến mọi người chung quanh có thể nghe thấy: "Sau này đừng có bày trò như thế này nữa, tôi sẽ mất hứng."

Trên mặt anh tuy còn mang theo nụ cười, nhưng giọng nói mang ý tứ cảnh cáo rõ ràng.

Hai nam tranh một nam? Tuyến thượng thận của mọi người xem náo nhiệt xung quanh tựa hồ đều đang sôi trào.

Lạc Ngạn đưa tay kéo tay Thu Tử Thiện, anh rất ít khi nắm tay phụ nữ, lúc này anh cảm thấy cánh tay này quá mức non mịn, nắm trong lòng bàn tay tựa hồ hơi chút dùng sức là có thể bóp nát.

Hòa Khai thấy vậy liền giật mình, cậu ta cẩn thận nhìn biểu tình Lạc Ngạn, thu liễm vẻ bất cần đời trên mặt, rồi sau đó cậu ta liền giữ im lặng.

Chẳng qua lúc này biểu tình cậu ta nhìn Thu Tử Thiện trở nên âm tình bất định.

Lạc Ngạn vỗ vỗ bả vai Hòa Khai, sau đó nắm tay Thu Tử Thiện rời đi.

Bước vào thang máy, Lạc Ngạn vẫn còn lạnh lùng nghiêm mặt. Thu Tử Thiện thấy bộ dáng này của anh cũng không sợ, cũng không phải cô hôn Hòa Khai. Hơn nữa dù hai người bọn cô có điều ái muội hay có làm bất cứ chuyện gì cũng không cần nhìn sắc mặt Lạc Ngạn.

"Em và Hòa Khai rất quen thuộc?" Thu Tử Thiện vừa bước ra khỏi thang máy đã bị Lạc Ngạn đuổi theo phía sau.

Thu Tử Thiện cau mày, hơi lạnh mạc nói: "Không biết."

Lúc này sắc mặt Lạc Ngạn mới có chút dịu đi, sau đó anh dặn dò: "Thằng nhóc Hòa Khai này rất ăn chơi, sau này em nên ít lui tới với cậu ta."

Thu Tử Thiện giãy cánh tay anh đang khoác lên vai mình: "Tôi có lui tới thân mật với ai, chắc không cần phải xin phép với anh chứ?"

Lúc này sắc mặt Lạc Ngạn dịu đi rất nhiều, anh ngắm nhìn bộ dáng xù lông của Thu Tử Thiện, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hơi nhăn lại, đôi lông mi thanh tú còn mang theo vài phần sinh động.

Nơi hành lang, đèn trên đỉnh đầu mang theo ánh sáng vàng nhạt ấm áp chiếu xuống khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô, giống hiệu ứng đặc biệt của máy ảnh trong di động, mông lung lóe ra lại nổi bật lên làn da như sương như tuyết, đôi mắt trắng đen rõ ràng mang theo vài phần lửa giận vẫn có vẻ sinh động mà nghịch ngợm.

Cho dù không công bằng cũng được, thời đại này đối với những cô gái xinh đẹp đều mang theo nhiều dung túng. Lạc Ngạn chỉ cảm thấy tâm mình như bị vất giữa một dòng chảy ấm áp, sự giận dữ của cô lúc này lại phá lệ xinh đẹp đáng yêu.

Trước kia Lạc Ngạn đã từng tiếp xúc rất nhiều thục nữ tao nhã, một nhăn mày một nụ cười đều giống như được tính toán tốt độ cong chính xác, trình độ săn sóc cẩn thận quả thực khiến cho người ta sởn tóc gáy.

Nhưng tính tình trẻ con như cô lúc này, trong mắt Lạc Ngạn lại vô cùng đáng yêu.

Cho nên nói, nhân chi sơ, tính bản tiện.

Lạc Ngạn đột nhiên nở nụ cười, khóe miệng nhịn không được cong lên, thật giống như lúc còn nhỏ, khi một cậu bé thích một cô bé, dường như là làm cho cô bé tức giận mà hối hả đuổi theo. Lúc này Lạc Ngạn có vài phần tâm tư như vậy, anh cười nói: "Không phải, tiểu thư, tôi chỉ hảo tâm nhắc nhở em mà thôi."

Thu Tử Thiện thấy mình đang tức giận, mà đối phương lại tỏ ra vô tội, càng thấy lửa giận trong lòng khó tiêu, lập tức bùng nổ như quở trách nói: "Anh đây là thái độ nhắc nhở sao? Đừng nói tôi với cậu ta không có vấn đề gì, cho dù tôi và cậu ta có quan hệ, anh cũng không có lập trường gì mà nói tôi."

"Hơn nữa, ai thèm quen biết cái tên bệnh thần kinh kia chứ, mới tới liền cưỡng hôn Thu Tử Hàn, cậu ta đường đường là con trai mà trước mặt bao người lại thân mật với một người con trai khác, thế mà cậu ta không có một chút ngượng ngùng nào, ngược lại còn đắc ý ra mặt."

"Còn có, rõ ràng là anh bảo tôi đi ra, thế vừa rồi anh bày sắc mặt cho tôi xem là có ý tứ gì?"

Làm cho một cô gái ngậm miệng bằng cách nào?

Lạc Ngạn đột nhiên vươn hai tay dùng sức đè lại bả vai cô, không cho cô nhúc nhích, mặt lại lấy vận tốc ánh sáng đưa lại gần. Thu Tử Thiện sợ tới mức lập tức nhắm chặt mắt lại.

Nhưng cô đợi hồi lâu, tận đến lúc cô nghe được tiếng cười liền nhẹ mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười của người trước mặt.

Thu Tử Thiện thẹn quá thành giận, liền muốn đẩy anh ra.

Nhưng Lạc Ngạn càng dùng sức vịn bả vai cô, dán bên tai cô nói: "Nơi này không thích hợp, chúng ta trở về bàn lại chuyện này được không?"

Chỉ một câu nói mập mờ không rõ lại khiến cho Thu Tử Thiện mặt đỏ tai hồng, cho dù dưới ánh đèn mờ mờ không rõ, nhưng màu đỏ trên mặt cô lại không có cách nào che giấu.

Chuyện này, là cái sự kiện gì đây, dường như giữa cô và anh đã tồn tại một thứ gì đó không nói được thành lời.

Thu Tử Thiện kiêu ngạo ngoảnh mặt lại chỉ chừa lại gò má cho người kia, nhưng lại khiến người bên cạnh nở nụ cười.

--- ------ ---------

Em đang nhìn lên

Ánh trăng phía trên

Có bao nhiêu giấc mộng tự do bay lượn.

Lúc vừa đẩy cửa vào,  một tiếng ca trào dâng chí lớn liền rơi vào trong tai hai người. Thu Tử Thiện có chút giật mình nhìn người đang hát phía trước, một người vẻ mặt đau khổ đang cầm microphone rống lên, tay đang cầm nắm cửa không tự giác giật mình rút lại.

Chị gái này tóc buộc đuôi ngựa, sắc môi màu đỏ thẫm, mặc chiếc váy Versace sọc, từ dưới làn váy lộ ra hai cái chân nhỏ, giống như hệt hai chiếc đũa thẳng..

Cô nàng đang chỉ vào người đối diện, vừa lắc lư vừa hét: "A a thiết khắc náo, a a thiết khắc náo." (Editor: chỗ này íu hiểu dịch sao, thông cảm nha)

Ánh đèn trong phòng bao quá mờ ảo, mà không gian lại quá lớn, từ màn hình TV đến ghế sofa ước chừng khoảng mấy chục m2, chỉ thấy có mỗi chị gái tóc đuôi ngựa bừng bừng sức sống này, dùng cả sinh mệnh để gào thét lên bài hát.

Đường Tuyên đang tứ ngã bát xuyên (hai chân duỗi ra hai tay chắp lại) ngồi ở trên sofa, anh ta là người đầu tiên trông thấy hai người đứng ngoài cửa, nhưng người thì vẫn nhàn nhã nằm nguyên chỗ, không có chút ý tứ muốn đứng dậy. Anh ta vẫy vẫy tay ý bảo bọn họ đi qua, có điều qua khe hở của cái ngoắc tay trông thấy anh ta nâng bình rượu trên bàn rót vào ly rồi đưa lên miệng uống.

Toàn bộ trong phòng, đại khái có năm sáu người, nhưng mỗi người đều đang bận bịu vui chơi, chị gái chân đũa ca high đến mức không dừng lại được, còn Đường Tuyên uống rượu high đến mức cũng không dừng được, còn có hai người đang chơi trò chơi mật ngọt.

Đúng lúc Lạc Ngạn chuẩn bị lôi kéo Thu Tử Thiện đi vào, chị gái chân đũa đang đứng một mình trong không gian to như vậy đột nhiên đưa tay khẽ đẩy một người con trai đang đứng cạnh mình, dùng mic rống lớn lên: "Các bạn thân ái đáng yêu, đây là lần thất tình thứ năm mươi mốt của bà đây, là lần thứ năm mươi mốt tôi đá người khác."

"Nhưng mà, thất tình cũng không lo, quan trọng là tôi có dũng khí mà đối diện với tình yêu tiếp theo," chị gái chân đũa lấy tay đặt lên tim, trên mặt mang theo biểu tình mộng ảo như sương mù.

"Tốt lắm, tinh thần can đảm," chỉ thấy Đường Tuyên mới còn hăng say uống rượu đột nhiên đứng lên, anh ta nhìn mặt chị gái chân đũa, đột nhiên vỗ tay, những người khác đang nằm trái nghiêng phải ngửa cũng nhiệt liệt vỗ tay hưởng ứng.

Đây là ai vậy?

Thu Tử Thiện ở trên lầu tình huống loạn thất bát tao, Thu Tử Hàn ở dưới lầu cũng không có được cái gì tốt.

Hòa Khai ngại phòng bao trên lầu quá mức im lặng, lần này cậu ta trực tiếp ở dưới lầu thuê một phòng khác. Cậu ta ôm vai Thu Tử Hàn đi đến vị trí ghế ngồi, cười hớ hớ giải thích: "Đều là con trai, cậu sẽ không nhỏ mọn như vậy chứ."

Thu Tử Hàn trong lòng khó chịu, nhưng cũng không nói gì, bằng không cũng thật bị người ta đùa giỡn cho không ra người nữa.

Chờ sau khi cậu an vị liền bị người ta nhét một ly rượu vào tay, những người khác liền chạy nhanh lên kính rượu. Dù sao vừa mới làm cho Hòa Khai thân mật với Thu Tử Hàn đều là chủ ý xấu xa của đám người này.

Một vòng rượu kính xong, dù là Thu Tử Hàn có tửu lượng tốt cũng không khỏi gật gù choáng váng.

Hòa Khai hôm nay không đưa phụ nữ đến, sau khi đợi người khác đều tản ra, cậu ta ngồi ở bên cạnh Thu Tử Hàn cười hỏi: "Tử Hàn, cậu đúng là khó mời quá, nhiều ngày nay gọi cậu ra ngoài chơi mà không được, chỉ có hôm nay sinh nhật tôi thì cậu mới cho chút mặt mũi."

Thu Tử Hàn nghe lời cậu ta nói liền hiểu được, đây là cậu ta đang trách móc mình lúc trước từ chối đi chơi với cậu ta, vì thế lập tức lại cầm lấy ly rượu, bàn tay đè một bên huyệt thái dương, có chút vô lực nói: "Hòa Khai, không phải tôi không cho cậu mặt mũi, thật sự là ngày đó ở trong nhà có chút việc."

Kỳ thực sự việc đó của nhà họ Thu, nếu thực luận đến cũng không đáng gì, cũng chỉ là lòi ra thêm một đứa con gái riêng thôi mà. Phải biết rằng tác phong của người cổ đại chính là quang minh chính đại nạp chi thứ hai, tam phòng, mọi người đều là phu nhân, ai sinh đứa nhỏ chỉ cần có năng lực đều có thể kế thừa gia sản.

Cho nên Hòa Khai vừa nghe cũng liền nở nụ cười, hờ hững nói: "Chút chuyện nhỏ đó còn đáng giá cho cậu để ở trong lòng? Nếu cậu muốn, bất cứ lúc nào bạn bè cũng giúp cậu giải quyết."

Thu Tử Hàn chỉ coi là cậu ta hay nói giỡn, một điểm cũng chưa để ý nói: "Nếu cậu thật có thể giúp tôi giải quyết, tôi sẽ thật sự cảm kích cậu từ đáy lòng."

--- ------

"Chị nói cho em biết nhé, không thể thật sự tin tưởng bọn đàn ông đâu nhé, bọn họ giây trước còn nói yêu em, giây tiếp theo liền con mẹ nó, nhanh chóng lật mặt ngay," Thu Tử Thiện nhìn nhìn người đang lắc lắc trên vai mình, muốn đưa tay đẩy ra nhưng thấy cùng một người say rượu so đo lại không tốt lắm.

Chị gái chân đũa dưới tình huống Thu Tử Thiện còn không biết tên của cô ta, liền ôm Thu Tử Thiện bắt đầu hồi tưởng lại những mối tình đã phiêu theo gió.

"Em biết không? Mối tình đầu của chị từng nói người anh ta yêu nhất chính là chị," chị gái chân đũa giơ ly rượu lên, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Thu Tử Thiện, sau khi chạm cốc thật mạnh với cô, lại nói tiếp: "Nhưng đảo mắt một cái tên ất ơ đó liền cùng người phụ nữ khác thuê phòng."

Thu Tử Thiện vẻ mặt đau khổ bị cô ta buộc uống vào một ly, lại bắt đầu nghe câu chuyện cũ về chàng trai thứ hai của chị ta.

"Người kia thật sự rất tốt, đối với chị chung tình lại săn sóc, trọng yếu nhất là lớn lên rất đẹp trai." Lúc nói tới đây, chị gái chân đũa quả thực vô cùng bi ai, liền với tay lấy qua một chai rượu rót vào ly của hai người.

Thu Tử Thiện thật sự không muốn uống nữa, nhưng lúc cô đảo mắt nhìn về phía Lạc Ngạn, thấy Lạc Ngạn lúc này đang cùng Đường Tuyên kề một chỗ nói chuyện. Lạc Ngạn là người rất bình thường, nhưng tại sao bạn bè của anh ai cũng đều là quái thai vậy?

"Vậy sao hai người lại chia tay vậy," sau khi Thu Tử Thiện bị chị gái chân đũa bắt uống thêm ly rượu nữa, bắt đầu có chút líu lưỡi hỏi.

Chị gái chân đũa ôm vai cô, tay dùng sức vỗ một phát, quát: "Chị chỉ ăn một miếng dâu tây sữa tươi của anh ta, anh ta liền cùng bà đây trở mặt. Anh ta còn nói cái gì đời này người yêu nhất là chị, cùng lắm chỉ là một cái món điểm tâm ngọt liền khiến bản tính của anh ta bại lộ."

Thu Tử Thiện trợn mắt há hốc mồm hồi lâu mới lên tiếng: "Cho nên, hai người là bởi vì anh ta không đồng ý, mà chị cô chấp ăn dâu tây sữa tươi của anh ta nên mới chia tay?"

Chị gái chân đũa lúc này hận không thể gào khóc. Vì thế Thu Tử Thiện lại bị cô ta chuốc thêm hai ly rượu.

Sau đó, Thu Tử Thiện lại biết được thêm về lí do người bạn trai thứ 23 của chị gái chân đũa chia tay, là vì cô ta nhất định muốn đi Hawaii nghỉ phép, mà đối phương chỉ nguyện ý cùng cô ta đi đến một hòn đảo nhỏ.

Còn vị bạn trai thứ 35, đó lại là một chuyện xưa ngược tâm, đối phương bảo mình bị bệnh máu trắng nên không sống được lâu trên nhân thế nữa, vì thế sau khi đối phương vì hạnh phúc của chị gái chân đũa mà nhịn đau buông tay, ngay tại sòng bạc Ma Cao cô ta đã cùng đối phương ngẫu ngộ, đương nhiên bên người anh ta còn có một chàng trai khác.

Lại càng không cần nhắc đến vị bạn trai thứ 47, khi chị gái chân đũa tỉnh lại sau một đêm kích tình, liền trông thấy một tên đàn ông hói đầu đang nằm trên giường mình, tóc giả của anh ta còn đang vất vưỡng trên ngực cô ta. Cô ôm Thu Tử Thiện tê tai hét: "Vì sao soái ca đều sớm cự tuyệt chị chứ?"

Còn vị thứ 51 mới chia tay hôm tay, là vì chị gái chân đũa đáp ứng anh ta, để cho anh ta diễn một vai nam hai trong một bộ phim, nhưng lại không có một lời thoại, do đó nhà trai cho rằng chính mình không được coi trọng, tức giận mà đề xuất chia tay.

"Nhân vật nam hai là một người câm điếc, câm điếc đó, chị làm sao đưa anh ta lời thoại được?"

Thu Tử Thiện lúc này đã uống đến mức ngay cả ly rượu trong tay đều bắt đầu lay động, cô cười hích hích nói: "Đàn ông đều không phải thứ tốt, chị đá bọn họ chính là lựa chọn chính xác."

"Đến, chúng ta vì sự lựa chọn chính xác này cạn thêm một ly," nếu lúc đầu đều là do chị gái chân đũa ép Thu Tử Thiện uống rượu thì lúc này hai người đã hoàn toàn hoán đổi vị trí cho nhau.

Sau khi uống xong một ly rượu đầy, Thu Tử Thiện đầu tiên là ợ một cái lớn, tiếp mới hỏi: "Chị là biên kịch hả?"

"Đúng vậy, chị là...." Không đợi người ta nói xong, Thu Tử Thiện đã thẳng tắp ngã vào lòng chị gái chân đũa.

Lạc Ngạn nãy giờ vẫn bị Đường Tuyên lôi kéo, lúc này thấy Thu Tử Thiện ngã vào trong lòng Thiệu Mẫn Y. Anh liền nhanh chóng buông ly rượu trong tay xuống, bước nhanh tới.

Anh ngồi bên cạnh Thiệu Mẫn Y, nâng Thu Tử Thiện vào trong lòng mình, nhẹ nhàng gọi cô hai câu, ai ngờ cô ngược lại còn mò mẫm tìm kiếm vươn hai tay ôm lấy eo của anh, lúc anh muốn gọi cô thêm lần nữa liền thấy cô hướng đầu vào trong lòng anh.

Lạc Ngạn thấy cô còn thiếu kêu hự hự nữa thôi, sắc mặt không khỏi hiện lên biểu tình dở khóc dở cười.

"Cô rốt cuộc ép cô ấy uống bao nhiêu rượu?" Lạc Ngạn cau mày nhìn Thiệu Mẫn Y đang ngồi xếp bằng trên sofa, đôi môi đỏ tươi dưới ánh đèn chợt sáng chợt tắt trông chói mắt dị thường.

Cô ta chỉ lấy tay nhẹ nhàng cầm cái ly, ngón út hơi hơi nhếch lên như hoa lan chỉ, ý vị thâm trường nói: "Đứa nhỏ này là người tốt đấy, cho tới bây giờ cũng không có người nào đủ kiên nhẫn nghe tôi nói đến người bạn trai thứ 51 đâu."

Lạc Ngạn nghe xong lời của cô ta, liền càng thêm dở khóc dở cười, mà người trong lòng lại còn không thành thật ở trong lòng anh chui tới chui lui, miệng tựa hồ còn rầm rì, dường như là chê ngủ không thoải mái đi

Lúc này sắc mặt Thiệu Mẫn Y bình tĩnh, không hề có một chút men say nào, chỉ thấy cô ta nháy mắt nói: "Tôi chính là muốn chuốc say đấy, anh hãy chờ xem."

Hãy chờ xem?

Lạc Ngạn nhìn thoáng qua người trong lòng, một tửu quỷ như vậy bảo anh phải làm sao bây giờ?