Hắn cười nói:
“Nàng nói xem.”
Cố Tịch Hy hít sâu một hơi, ánh mắt rốt cục không chịu nổi mà đảo đi nơi khác, thanh âm cơ hồ nhỏ dần đi:
“Mỗi quyết định của điện hạ ắt đều có dụng ý của mình, thần thiếp không dám chỉ trích.”
Sau đó, nàng chỉ nghe thấy hắn khẽ hừ giọng, tay cũng rời khỏi eo nàng, hờ hững nói:
“Không còn sớm nữa, nàng nhanh giúp ta cởi y phục đi.”
Cố Tịch Hy lập tức vâng hai tiếng, chuyên tâm tháo mấy nút thắt rắc rối trên y phục giúp hắn.
Phải nói thế nào nhỉ, khi nghe hắn nói lời này, nàng vừa vui mừng, lại vừa hụt hẫng.
Một nửa, nàng muốn hắn tiếp tục hỏi, tiếp tục nói, ít ra như vậy có thể cho thấy hắn vẫn còn chú tâm tới nàng. Nhưng mặt khác, từng lời từng chữ mà hắn nói ra cũng đang đẩy nàng vào ngõ cụt.
Sau đó, Hoàng Phủ Minh Phong quả thật không nói gi nữa. Cố Tịch Hy ngồi khuỵu xuống bên mép hồ, giúp hắn rưới nước, kỳ cọ tấm vai rộng chằng chịt những vết thương. Toàn bộ quá trình đều diễn ra trong không gian im lặng, họa chăng nếu có, chỉ có tiếng va đập của nước và tiếng bức rèm châu chao qua chao lại.
Hoa bạch trà không giống hoa chiếu thủy, cánh hoa không dễ rụng, cũng không dễ bay tao tác vào bên trong phòng tắm, khơi gợi ký ức đau thương về cố nhân.
Thẳng đến khi Hoàng Phủ Minh Phong đã lên giường, hắn vẫn không nói thêm tiếng nào nữa.
Cố Tịch Hy ôm cả một bụng thắc mắc, không biết mình lại nói sai chỗ nào để chọc hắn giận…
Nàng thở dài, đi quanh phòng thổi tắt hết những ngọn nến không cần thiết, sau đó mới từ từ bò qua người hắn, nằm sát vào bên trong vách tường. Hoàn cảnh cơ hồ quay lại như ngày đầu tiên nàng tiến cung, không nói không rằng, mỗi người ôm một mối bận tâm và suy tính riêng biệt.
Không biết qua bao lâu, hơi thở Cố Tịch Hy mới đều đặn, chậm rãi đi vào giấc ngủ, chỉ là chưa được bao lăm, những cơn ác mộng lại kéo tới quấy nhiễu nàng. Xem ra, những liều thuốc an thần của Chương Hằng chuẩn bị căn bản là không có tác dụng.
Nàng mơ thấy Hoàng Phủ Bắc Trì, so với hình ảnh mông lung trước đây, lúc này, dung mạo y hiện ra vô cùng rõ ràng trong tầm mắt nàng. Có cả nụ cười lạnh lùng như mang theo những cơn gió độc từ Lũng Nham về, thấp thoáng buông ra từ chiếc mặt nạ kỳ quái.
Y cứ mỉm cười như vậy, đưa tay hướng về phía nàng, đẩy mũi tên ghim thẳng vào tim. Nhưng nàng hận mình không chết, ngược lại phải trải qua nỗi giày vò, thống khổ của cơn đau tim gan vỡ nát.
Trong khoảnh khắc đó, Cố Tịch Hy lại bất chợt ngoái đầu nhìn về hướng tường thành cao vời vợi, xem người ở trên đó là cọng rơm cứu mạng cuối cùng:
“Điện hạ!”
Đồng thời với tiếng hét, Cố Tịch Hy cũng sực tỉnh khỏi cơn mơ, nàng ngồi bật dậy, cả người đều toát đầy mồ hôi lạnh.
Một bàn tay rắn rỏi giữ chặt vai nàng từ phía sau, giọng của Hoàng Phủ Minh Phong vang lên:
“Nàng sao thế?”
Cố Tịch Hy bất động một hồi lâu, ánh mắt vân đăm đăm nhìn vào một nơi nào đó, hoàn toàn không có tiêu điểm.
Hoàng Phủ Minh Phong vẫn giữ chặt lấy vai nàng, hắn từng thấy nàng bị ác mộng quấy nhiễu mà bật dậy nửa đêm, nhưng chưa lần nào hốt hoảng tới mức phải bật kêu hoảng thành tiếng như lúc này.
Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn, rằng nàng sống một cuộc đời như vậy, thật sự đáng không, đây thật sự là điều mà nàng đã chọn hay sao?
Hay… nàng căn bản không có sự chọn lựa?
Thanh âm của Hoàng Phủ Minh Phong có chút khàn, hắn gọi nàng:
“Thái tử phi.”
Cố Tịch Hy cuối cùng cũng có phản ứng, nàng chớp chớp mắt, như thể muốn che giấu sự yếu đuối và hoảng loạn trong ánh mắt mình. Nhưng phàm ở đời, những điều càng cố che giấu sẽ càng dễ lộ tẩy.
Hoàng Phủ Minh Phong đưa tay, chạm khẽ lên đuôi mắt của nàng:
“Nàng đã mơ thấy gì?”
Nàng mím môi, không dám nói. Vì chính nàng cũng không hiểu sao giấc mơ đó cứ trở đi trở lại hằng đêm mà quấy nhiễu mình.
May mắn là Hoàng Phủ Minh Phong cũng không ép nàng nói, chỉ thấy hắn lật chăn bước xuống giường, khi quay trở lại thì cầm theo trên tay một tách trà nóng, đưa cho nàng:
“Uống một chút đi.”
Cố Tịch Hy vươn tay nhận lấy, hơi nóng từ tách trà phần nào khiến tâm trí nàng bình ổn lại.
Hoàng Phủ Minh Phong nhận lấy tách trà đã uống cạn của nàng, đặt lên huyền quan cạnh giường ngủ, sau đó giúp nàng vén sợi tóc mai ướt đẫm mồ hôi về phía sau, nhẹ giọng nói:
“Được rồi, đi ngủ thôi.”
Nhưng Cố Tịch Hy lại lên tiếng vào lúc hắn không ngờ tới nhất, lưng vẫn còn chưa kịp đặt xuống giường đã nghe thấy giọng của nàng:
“Điện hạ, lúc đó chàng… thật sự đã không tin thiếp sao?”
Hoàng Phủ Minh Phong lập tức ngồi thẳng dậy, đáy mắt lóe lên chút hứng thú, hắn hỏi ngược lại nàng:
“Không phải nàng nói mình không để tâm sao?”
“Thiếp để tâm! Chỉ là… thiếp luôn nghĩ, điện hạ anh minh như vậy, sao có thể bị chiêu trò đó che mắt.”
Cố Tịch Hy đã dùng khoảng thời gian này để suy nghĩ rất kỹ, thà rằng một lần lên tiếng, khiến hắn cảm thấy nàng là kẻ tâm tư không yên cũng chẳng sao, có thể khiến thắc mắc trong lòng được giải quyết mới là điều quan trọng. Hơn nữa, những lời của hắn lúc ở trong phòng tắm, không phải là đang mở đường cho nàng hay sao?
Vậy nên, nàng quyết định cược ván này.
Có lẽ, nét mặt của Hoàng Phủ Minh Phong đã chứng minh rằng nàng đã đúng, hắn hoàn toàn không giận dữ, chỉ bình thản nói:
“Nàng nói tiếp đi.”
Cố Tịch Hy hít sâu một hơi:
“Điện hạ, thiếp không dám bạo gan phán đoán tâm tư của chàng. Chỉ là… thiếp mơ hồ suy đoán, liệu chuyện cấm túc thiếp có liên quan đến vụ cháy ở Linh Hoa tự?”
Hoàng Phủ Minh Phong bật cười, bàn tay hắn có chút không an phận mà vuốt ve chiếc cằm mảnh dẻ của nàng:
“Nếu nàng ngốc hơn một chút, có thể ta sẽ tin nàng có khả năng là thủ phạm làm hại Bảo lương đệ. Nhưng nàng là người thông minh, đúng như nàng nói, kế hoạch đó vạch ra thật quá ngu xuẩn…”