Đa Danh Chi Hậu

Chương 141





Doanh trại Sở triều. Lũng Nham.

Hoàng Phủ Minh Phong ngồi phía sau bức địa đồ Lũng Nham, bộ khôi giáp màu đen khiến hắn vừa uy quyền, lại vừa đằng đằng sát khí.

Tin tức kinh thành bị ngự lâm quân làm phản, theo về tay Hoàng Phủ Bắc Trì, y còn coi trời bằng vung mà xưng đế, khi lan đến Lũng Nham đã khiến lòng quân xao động không ít.

Trong hắc giáp quân, mỗi người đều có cha mẹ, thê tử, con cái, bọn họ đều sinh sống ở kinh thành. Vậy mà giờ đây, nội kinh ngoại kinh đều bị phản quân vây giữ, nói không hoảng loạn chính là nói dối.

Nhưng họ cũng không thể bỏ Lũng Nham để quay về. Quay về cũng phải đánh một trận quyết tử, nếu quân Miêu lợi dụng điều đó thần tốc tấn công, người chịu thiệt, sa vào lưới gọng kiềm vẫn là quân hắc giáp.

Mấy ngày liền, Hoàng Phủ Minh Phong đều phải đích thân ra mặt, hô hào sĩ khí, chấn chỉnh lòng quân. Nói nếu bọn họ muốn mau chóng trở về, thì nhuệ khí ở đây phải tăng cao, đánh cho quân Miêu một trận sạch không kình ngạc!

Màn đêm buông xuống, Trần Kim bước vào lều trại của Hoàng Phủ Minh Phong, y cung kính đứng phía sau bức bình phong:

“Điện hạ cho gọi thần.”

Hoàng Phủ Minh Phong tháo mũ xuống, để lộ một vòng khăn tang vòng ngang đỉnh đầu:

“Bên phía Trường thái sư như thế nào?”

“Bẩm điện hạ, quân Lan tộc đã bị Trường thái sư đẩy lùi, hiện tại đang co cụm phía tả ngạn sông. Nếu không có gì thay đổi, hẳn chỉ vài ngày nữa, bọn chúng sẽ chính thức bị tiêu diệt.”

Chỉ chờ Lan tộc bị tiêu diệt, vũ lâm quân lập tức có thể tới đây hợp binh cùng với hắc giáp quân, giải quyết triệt để tộc Miêu.

Trần Kim lại nói:

“Với cả, điện hạ, Hương quốc gửi thám mã, báo rằng họ đã sẵn sàng.”

Hoàng Phủ Minh Phong gật đầu:

“Được, ngươi lui đi.”

Hắn đứng dậy, tháo khôi giáp trên người bình xuống, bất chợt động vào túi phúc màu xanh ngọc treo ở một bên thắt lưng.

Cố Tịch Hy…

Thông qua chút thân tín còn sót lại ở kinh thành vừa kịp đưa ra, Hoàng Phủ Minh Phong biết hoàng đế Cao Tông trước lúc bị bức chết đã sắp xếp cho hoàng hậu, Bảo Quân Hoa và tiểu vương tử rời hoàng cung. Nhưng lại không hề có thái tử phi trong đó.

Rốt cuộc vì sao nàng vẫn còn ở lại trong cung. Những người nên đi đều đã đi rồi, nàng chắc chắn sẽ là mục tiêu nhắm đến của Hoàng Phủ Bắc Trì.

Tuy nói y đã xưng đế, nhưng lại chỉ giữ quân ở nội kinh và ngoại kinh mà không dám bành trướng rộng hơn. Có thể thấy y chưa có ngọc tỷ trong tay.

Cờ quân lệnh hiện đang trong tay Hoàng Phủ Minh Phong, nên Hoàng Phủ Bắc Trì nếu muốn bành trước thâu tóm các đội binh ở các vệ phủ, y bắt buộc phải có ngọc tỷ.

Ngọc tỷ lại không thể mang ra khỏi cung…

Một suy nghĩ kinh hoàng chợt lóe lên trong đầu Hoàng Phủ Minh Phong.

**

Hoàng Phủ Bắc Trì một mặt sắc phong Trường thị làm quý phi, một mặt khác còn không ngừng loan tin với mọi người rằng, trước khi Trường Ý Đan tiến cung làm thái tử phi, y và nàng ta đã từng yêu đương mặn nồng thống thiết, nhưng vì hoàn cảnh buộc phải chia xa.

Hiện trường lúc này, chẳng qua là người có tình trở về với nhau.

Trong thoáng chốc, không ai là không cảm thấy Trường Ý Đan đích thị là hồng nhan họa thủy, từ đầu vốn dĩ đã là người của Hoàng Phủ Bắc Trì, nội ứng ngoại hợp giúp y tạo phản.



Cố Tịch Hy đối với những điều này, khóc không được, cười cũng chẳng xong.

Không cần giết, cũng không cần làm bất cứ điều gì đao to búa lớn, y chỉ cần ban cho nàng một danh vị quý phi, liền có thể vĩnh viễn khiến nàng đi vào con đường vạn kiếp bất phục.

Hoàng Phủ Bắc Trì đưa một nhóm ma ma đến giúp Cố Tịch Hy thay đổi kiểu tóc, trang phục, ban đầu đều bị nàng nhốt cứng ở bên ngoài. Có một lão ma ma lớn gan nghiến răng muốn bất chấp xông vào, chân còn chưa đặt được vào chính điện đã bị thanh kiếm bén ngót trên tay nàng dọa đến mất mật.

Cố Tịch Hy nghiến răng quát lớn:

“Cút! Cút hết cho bản cung!”

Nhóm ma đó liền không dám bạo gan nữa, ngoảnh đầu bỏ chạy.

Hoàng Phủ Bắc Trì liền đích thân đến. Y lệnh cho người tước mất kiếm Tàn Hồng của nàng, sau đó giữ chặt người nàng trước tấm gương đồng to lớn, giọng nói nhàn nhạt, nhẹ nhàng như gió xuân:

“Nàng kháng cự như vậy phỏng có ích gì? Đan nhi, không phải trước kia chúng ta rất vui vẻ, hạnh phúc sao?”

Cố Tịch Hy quay phắt người lại, năm ngón tay nhọn lại một lần nữa bóp chặt lấy cổ y.

Nàng nhướng mày:

“Đừng giở trò điên ở đây, Hoàng Phủ Bắc Trì, bằng không, ta khẳng định người sẽ chết rất khó coi!”

“Chậc chậc, sao nàng lại cứng đầu như vậy chứ?”

Ánh mắt y như thể vô tình lướt qua vòm ngực của nàng, trong chớp mắt, y lật tay, cưỡng chế tóm lấy khuỷu tay Cố Tịch Hy, vén cao ống tay áo lên.

Dấu vết thủ cung sa đỏ chói hiện ra thật rõ.

Cả người Cố Tịch Hy lập tức giống như bị đốt cháy.

Hoàng Phủ Bắc Trì lập tức phá lên cười, vừa điên loạn, vừa chất chồng vô vàn sự nhạo báng.

“Hóa ra bấy lâu qua, Đan nhi nàng vẫn thủ thân như ngọc vì trẫm sao…?”

Y nói rất lớn, cố tình muốn để những cung nhân bên ngoài nghe thấy.

Cố Tịch Hy thở dốc, cả người nàng dường như đang run, đang căng lên, có một thứ gì đó chèn nặng trong lồng ngực cố sức muốn thoát ra ngoài.

“Mau cút đi!”

Nhưng Hoàng Phủ Bắc Trì căn bản không nghe, y vòng tay bắt lấy eo nàng, dí sát hai cơ thể lại gần nhau. Điệu cười của y vẫn khanh khách trên môi:

“Vậy chi bằng để trẫm toại nguyện nàng, không uổng tâm nàng ngày nhớ đêm mong.”

Cố Tịch Hy biết, mình không phải đối thủ của y, nhưng chí ít, nàng không thể chịu nhục nhã như thế.

Lăn lộn bao năm trong giang hồ không chết, hà cớ gì lại chịu hoen ố trong tay của một tên loạn thần tặc tử!

Nàng rút cây trâm ngọc vắt trên tóc mình, một lần nữa muốn dùng cách mà Hoàng Phủ Minh Phong đã chỉ chấm dứt tên cầm thú trước mắt này.

Nhưng mấy động tác võ công nàng thi triển đều bị Hoàng Phủ Bắc Trì phá giải được, một khắc trước khi mũi trâm chạm được lên một bên cổ của y thì bị đánh gãy xuống đất.

Y siết cứng lấy hai cằm tay của nàng:

“Hóa ra, giết Hạ Hầu Niên, nàng cũng có phần.”