Đa Danh Chi Hậu

Chương 139





Khi màn đêm qua đi, mặt trời mọc, tin tức Nhị vương gia bức chết hoàng đế Cao Tông đã lan truyền khắp hoàng cung, thậm chí cả kinh thành.

Nói bá quan văn võ có phẫn nộ hay không? Tất nhiên là có. Nói bá tánh kinh thành có phẫn nộ hay không? Vẫn hiển nhiên là có.

Tuy nhiên, hiện tại binh lực trấn giữ kinh thành - ngự lâm quân đã nằm gọn trong tay Hoàng Phủ Bắc Trì. Đồng thời, việc đầu tiên y làm sau khi bức chết hoàng đế chính là thâu tóm tứ quân canh giữ bốn góc ngoại kinh. Từ đó tạo thế nội bất xuất, ngoại bất nhập.

Hoàng Phủ Minh Phong và Trường Khánh Diên dừ có dẫn quân quay về, cùng phải đánh một trận tan tác chim muông mới có thể một lần nữa xông vào thành.

Hay, rất hay… Cho nên dù không có ngọc tỷ trong tay, y vẫn nghiễm nhiên khống chế hoàng cung, xưng hai chữ tân đế.

Cố Tịch Hy phỏng đoán, hiện tại Hoàng Phủ Bắc Trì có lẽ đang điên cuồng truy lùng ngọc tỷ.

Có thể y sẽ cho rằng ngọc tỷ nằm trong tay nhóm người đã rời khỏi hoàng cung, hoàng hậu. Cố Tịch Hy chỉ mong hoàng đế Cao Tông đã sắp xếp chu toàn, không khiến Hoàng Phủ Bắc Trì có thể tìm ra họ.

Ngày đầu tiên sau khi hoàng đế Cao Tông băng hà, Cố Tịch Hy vẫn giữ lệnh đóng kín cửa Tựu Nguyệt điện. Nàng không muốn gặp bất kỳ ai, cũng không mong muốn người nào cho rằng nàng dính dáng gì tới cuộc tranh đấu này.

Lúc này, nàng muốn làm theo lời căn dặn của Hoàng Phủ Minh Phong, hắn muốn nàng ngoan ngoãn chờ hắn trở về…

Nhưng khi hoàng hôn buông xuống, Hoàng Phủ Bắc Trì lại đột ngột xuất hiện. Nhìn bóng dáng màu vàng chói mắt xuất hiện nơi cửa, toàn bộ máu huyết trong người Cố Tịch Hy lập tức sôi trào.

Cung nhân trong Tựu Nguyệt điện bất đắc dĩ quỳ xuống, tôn y hai tiếng vạn tuế.

Song Cố Tịch Hy vẫn đứng yên không nhích, giương đôi mắt sắt lạnh về phía y.

Nàng vô lễ, y có thể làm gì? Giết nàng sao?

Hoàng Phủ Bắc Trì nhếch mép, y phất tay, ra lệnh cho toàn bộ cung nhân lui đi. Cố Tịch Hy bị y đuổi dồn vào chính điện.

Ánh mắt nàng vẫn đầy căm phẫn nhìn y.

Y nhếch mép, giọng nói nhẹ tênh phát ra phía sau lớp mặt nạ:

“Không ngờ nàng vẫn ở đây, thật phụ tâm ý bổn tân đế tiết lộ thiên cơ với nàng.”

Cố Tịch Hy cũng nhàn nhạt mỉm cười, nàng lạnh giọng:

“Bản cung là nguyên cơ. Bản cung tất nhiên phải ở đây chờ phu quân của mình trở về, kế thừa đại thống…”

Nàng ngồi xuống bàn trà, chống tay lên mặt bàn, thanh âm càng lúc càng lạnh:

“Ta còn phải ở đây, để xem kẻ tạo phản giết vua giết cha sẽ có kết cục như thế nào. Tứ mã phanh thây cũng không tệ nhỉ…?”

Cách một lớp mặt nạ, Cố Tịch Hy vẫn trông thấy tròng mắt của Hoàng Phủ Bắc Trì đang co lại. Y sải bước đến trước mặt nàng, trong chớp mắt liền vươn tay giữ chặt lấy cằm nàng:

“Miệng lưỡi đanh thép quá nhỉ? Thế này làm sao lại có thể giả danh Trường Ý Đan được. Nàng ta ngay cả ho cũng không dám to tiếng đấy!”

Cố Tịch Hy sầm mặt, một đòn hất tay y ra.

Nàng nhìn thẳng vào mắt y, lại nhớ tới nét mặt thâm trầm của hoàng đế Cao Tông, cuối cùng hỏi:

“Tại sao ngài nhất định phải tạo ra thảm cảnh này? Làm một Nhị vương cao cao tại thượng có gì không tốt?”

Nếu y an nhiên làm một vương gia của hoàng thất, Hoàng Phủ Minh Phong chắc chắn cũng sẽ không động đến y, cuộc đời này của y, vinh hoa phú quý hưởng cũng không sợ hết…

Hoàng Phủ Bắc Trì cười lớn, cười tới mức run vai:

“Vương gia cao cao tại thượng. Có vương gia nào suýt thì bị thiêu chết trong biển lửa không? Có vương gia nào ngay cả một tên hoạn quan cũng có thể bắt nạt, một tên tiểu trù cũng có thể tùy tiện ném ra một chén cơm thừa không?”

Y một lần nữa siết chặt lấy cằm tay nàng, lực mạnh tới mức một cái nắm cũng có thể trói hai tay nàng vào một chỗ.

Y dí sát mặt mình vào nàng, trong khoảnh khắc chiếc mặt nạ sắt rơi xuống, mảng da thịt bị lửa thiêu nát đến mục diện toàn phi hiện ra, Cố Tịch Hy lập tức thất kinh hét toáng lên.

Hoàng Phủ Bắc Trì đột ngột buông tay, khiến Cố Tịch Hy giật mình ngả bật về phía sau, ngồi sóng soài trên nền đất.

Giọng y đầy giễu cợt:

“Sao thế, nàng gặp ma à?”

Hoàng Phủ Bắc Trì tiến tới trước mặt nàng, khụy một bên gối xuống, cưỡng chế ép nàng nhìn thẳng vào gương mặt đã bị hủy hoại của mình:

“Nói thử xem, trẫm sẽ có thể cao cao tại thượng làm một vương gia hay sao?”

Cố Tịch Hy cụp mắt xuống, sau một thoáng tĩnh lặng, nàng thở hắt ra, lấy lại vẻ bình tĩnh mà nhìn y:

"Vậy ta hỏi ngài, có hoàng đế nào lại cam tâm chịu cảnh bị chính con trai ruột của mình bức chết không? Có thái tử nào lại phải trơ mắt nhìn nữ nhân mà mình yêu thương bị mang đi cống Miêu, bị cưỡng bức, bị giết chết, bị ném thi thể xuống Bạc thủy ở giữa rừng không?

Năm có cung của ngài bị cháy, là hoàng đế ra lệnh phóng hỏa sao? Ngài bị người khác chèn ép, bắt nạt, là do Hoàng Phủ Minh Phong xúi giục sao? Còn có cả Trần Chiêu Thủy, nàng ta đã làm gì ảnh hưởng tới vinh hoa của Nhị vương gia hả?

Ha, ta thừa nhận ngài rất bất hạnh, nhưng thay vì vươn lên khỏi những bất hạnh đó, ngài lại đi kết tội cả thiên hạ, cho rằng cả thế gian này đang nợ mình, cho rằng mình mới là kẻ đáng thương nhất trên thế gian…

Hoàng Phủ Bắc Trì, ngài chẳng có gì xứng đáng để được người khác cảm thông. Tân đế gì chứ, chẳng qua chỉ là một kẻ máu lạnh, cuồng sát, điên loạn!"