Năm vạn đại quân của Liễu Bất Hoặc trú quân ở Duy thành nửa tháng vẫn chưa tấn công, khiến lòng người lo lắng.
Tấu chương buộc tội hắn đã cao ba thước, ta đè ép mọi người nghị luận nhưng vẫn không ngăn được miệng lưỡi thế gian.
Nửa đêm, ta mở ra cấp báo tám trăm dặm từ Duy thành, liếc mắt.
Nguyên nhân đại quân không tấn công được công bố — Liễu Bất Hoặc bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh.
Trong quân có người phao tin ta không phải là chân long thái tử mà lại thành hoàng đế, cho nên trời giáng họa trừng phạt chúng sinh. Liễu Bất Hoặc dẫn thân tín thanh trừng phản loạn nên vì vậy mà trọng thương, đã hôn mê nửa tháng mà không tỉnh.
“Chân long thiên tử?” ta nhìn bốn chữ này, mặt càng phát ra khó coi.
“Hảo cho một cái ‘chân long tiên tử’!”
Ta cả đời vì Ngô quốc giao ra rất nhiều, kết quả lại là nhận được bốn chữ không phải ‘chân long thiên tử’, như thế nào không hận? Như thế nào không oán?
Phẫn nộ trong lòng dâng cao, ta phát điên quét sạch tấu chương trên bàn, cao giọng chất vấn: “Vì sao lại làm vua? Vì sao lại làm vua?”
“Vì trăm họ?” Long Tô từ chỗ tối đi tới.
“Trăm họ?” ta cười khổ: “Trăm họ cùng trẫm có quan hệ gì? Nếu trẫm không làm hoàng đế, sẽ có người khác làm, trăm họ này tự có người khác chịu trách nhiệm.”
“Vì mình?”
“Sở cầu cả đời này của trẫm, cho tới bây giờ vẫn không phải là thiên hạ này.”
Long Tô cau mày, không hiểu được “Ngươi thật không muốn đế vị này?”
“Tiên đế có năm người con, trẫm là con trưởng, đế vị này về lý thì nên là trẫm thừa kế. Nhưng tiên đế nhìn trúng, không phải là trẫm. Đến nay trẫm vẫn không quên được trước ánh mắt oán độc của tiên đế trước khi mất — thật giống như muốn mang cả trẫm đi cùng.”
“Đế vị này, trẫm ngồi không ổn định.”
Những lời này ta chưa từng nói với người khác, hôm nay nói với Long Tô, kích động tràn ra, trong lời nói mang theo oán độc mà ta cũng phải kinh hãi.
Sắc mặt Long Tô không tốt, hai đầu lông mày mang theo yêu khí tán loạn, đè lên ngực ta: “Ngươi là chân long thiên tử, ngươi là Ngô quốc hoàng đế!”
Hắn như thế chắc chắn, ánh mắt sáng ngời đủ làm bỏng tim ta.
Ta mở to hai mắt nhìn hắn, không biết vì sao hắn kích động như vậy.
Long Tô thất thần trong chốc lát, lui một bước, đầy người lệ khí: “Hôm nay tâm tình ngươi không tốt, ta đi về trước.”
“Đợi đã,” ta vội kéo hắn.
Long Tô quay đầu nhìn ta có chút kinh ngạc, đây là lần đầu tiên ta giữ hắn lại.
Ta ăn nói khép nép đến cầu xin, không biết xấu hổ: “Trẫm van cầu ngươi, cầu ngươi đi cứu Liễu Bất Hoặc.”
Bàn tay kéo áo Long Tô cứng ngắc lại, lòng bàn tay đau nhức như kết băng. Không khí bắt đầu phát ra mùi thơm cỏ non. Khi tâm tình của Long Tô dao động, cỗ mùi thơm này sẽ càng nồng đậm.
Ta nắm chặt tay áo hắn không buông tay, hôm nay chỉ có cầu hắn, Liễu Bất Hoặc mới có một đường sống.
Liễu Bất Hoặc không thể có việc, không thể.
Long Tô không nói gì, híp mắt nhìn ta.
Ta sợ hắn không đồng ý, liền tăng thêm một câu: “Ngươi đồng ý với trẫm ba việc rồi.”
Long Tô vung tay áo, đặt ta lên bàn sách, chóp mũi chạm nhau: “Chuyện ta đáp ứng ngươi chắc chắn ta làm được, còn ngươi?”
Ta nhận mệnh nhắm mắt lại, tay run run bắt đầu cởi áo.
Hắn cứu một mạng Liễu Bất Hoặc, ta cho hắn long khí. Chuyện nào ra chuyện đó, rất tốt.
Đầu ngón tay đang run rẩy, nắm nút áo nho nhỏ kia không được, hơi thở của Long Tô phun lên cổ của ta, dị thường nóng rực.
Ta biết hắn đang đánh giá ta, giống như ân khách đánh giá xem kỹ nữ này có đáng giá tiền hắn trả không.
Ta đã sớm đáp ứng hắn, chẳng biết tại sao, tư thế mập mờ này làm ta cực lạnh. Cảm giác như đã từng quen biết. Tựa như lúc còn bé rơi xuống cái hồ kia, rét lạnh thấu xương.
Long Tô chợt cầm tay của ta, đặt lên miệng hôn một chút: “Ba ngày sau, không gặp không về.”
Ta biết là hắn đồng ý, vươn cánh tay che mắt, khàn giọng: “Cảm ơn ngươi!”
“Cảm ơn? Cảm ơn cái gì! Ta thượng ngươi lâu như vậy, chút thù lao này cũng là nên làm.”
Ta biết hắn cố ý nhục nhã ta, im miệng không phản bác.
Ta nằm trên bàn, lẳng lặng chờ mùi thơm cỏ non tản đi, mới ôm ngực lảo đảo đứng dậy chạy về giường nằm xuống.
Kể từ sau khi cùng Long Tô giao hợp, ta liền mắc cái bệnh tim đau thắt này, chỉ cần tâm tư dao động mạnh liền bị đau đến không nhịn được.
Ta co rút ở trên giường, lẳng lặng chờ cơn đau kia đi qua, mơ hồ ngủ thiếp đi.
Trong mộng trở lại khi còn bé, mẫu hậu phong nhã hào hoa bưng một chén nước đen nhánh nói với ta: “Hạp nhi, uống nó, uống nó con có thể sống sót, trở thành đế vương kế tiếp của Ngô quốc!”
Ta sợ chén thuốc nóng hổi tản mát ra mùi hôi thối kia, khóc lớn sống chết không uống. Mẫu hậu nóng nảy, để nha hoàn giữ tay chân ta, thái giám cạy miệng ta, đem chén thuốc kia đổ xuống.
Uống thuốc xong, ta khóc lớn gục bên giường, mẫu hậu ôm ta vào ngực, giữ cổ để ta ngẩng đầu lên, cho đến khi thuốc đã nuốt hết thuốc mới thôi.
Ta không hiểu vì sao mẫu hậu luôn dịu dàng lại trở nên dữ tỡn như thế, ngay cả ánh mắt cũng vì dục vọng cắn nuốt mà đỏ như máu.
Ta nằm lỳ trên giường khóc, mẫu hậu lại ở một bên cười, cười vô cùng đẹp đẽ, trâm cài tóc rơi xuống, tóc đen rối loạn.
“Hạp nhi, từ nay về sau, trong mắt phụ hoàng của ngươi sẽ chỉ có mình người! Ngươi phải là nhi tử duy nhất của hắn!”
“Hạp nhi, ngươi nhất định là đế vương kế vị Ngô quốc!”
“Ha ha ha, hắn thua! Rốt cục hắn thua rồi!”
Ta từ trong mộng giật mình tỉnh dậy, một trận mồ hôi lạnh, sờ lên ngực, nơi kia kịch liệt này lên, tựa hồ muốn phá ngực của ta mà nhảy ra.