Edit: Snow, Rika Nguyen
Beta: Rika Nguyen
Trên mặt Dịch Nam Phong không có chút biến hóa gì cả, Giản Lân Nhi lặng lẽ thở dài, không biết anh chàng này có phải đang muốn cô đến dỗ dành một chút hay không đây?
Cô dường như đoán ra phàm là đàn ông thì hình dáng đều có phần giống nhau, ngây thơ, kiểu gì người có quyền quyết định vẫn là họ.
Giống như lần kia vậy.
Lần trước Dịch Nam Phong thấy Giản Lân Nhi huấn luyện vất vả như vậy, mỗi lần đến đều mang theo những loại thuốc tốt nhất, yêu cầu Lân nhi cầm lại nhưng cô gái này lại nghĩ những người khác huấn luyện còn không cần dùng mà mình lại dùng thì không được, vì vậy trong giai đoạn huấn luyện cô kiên quyết muốn tự khẳng định mình, không cần dùng những bình thuốc kia của Dịch Nam Phong. Dịch Nam Phong sau khi biết chuyện mặt không có chút thay đổi nhưng ánh mắt thì tối sầm lại.
Hơn nửa năm liền, Giản Lân Nhi lại một lần chọc tức Dịch Nam Phong, khi rời khỏi, lúc trở về liền bị Hầu Tranh chế nhạo.
“ Tại sao mình lại không gặp được một người con trai tốt như thế nha, mà em có chàng trai tốt quan tâm thì lại không cần. Ôi ông trời đúng là không chiều lòng người mà.” Khẽ ném hòn đá trên mặt nước biển, Hầu Tranh liếc mắt nhìn tay chân của Lân Nhi, da mặt nhìn non mịn, bóng loáng, còn hiện lên một vẻ đẹp rạng ngời.
Giản Lân Nhi không nói lời nào, mỗi lần nhắc đến Dịch Nam Phong cô đều không dám hé răng, mặc người khác có biểu hiện điều gì, dù có thế nào cô vẫn một mực trầm mặc.
“ Có phải anh chàng này yêu em đến chết mất không?”
“ Người ta đâu có thương em chứ”.
“ Mình muốn chết nha, tiểu Kỳ Lân em dựa vào đâu mà nói anh ta không thương em? Em nhìn lại xem, có anh chàng nào không thương mà lại chạy từ xa đến mang theo bao nhiêu loại thuốc rồi mỗi lần đi ra ngoài đều ân cần chăm sóc hay không? Em mau nhìn lại đi nha, đầu em đúng là bị đập trúng rồi, em đã gặp qua có người con trai nào tình nguyện đi hầu hạ người khác hay không?” Hầu Tranh nhẹ nhàng dạy bảo Lân Nhi.
Giản Lân Nhi ngẩn người “Chẳng phải là chúng ta vẫn như thế hay sao?”
Hầu Tranh dừng một lúc lâu sau mới ầm ầm nói “ Chị thấy ghen tị với em, em thật là không biết tốt xấu gì hết.” Cuối cùng lại hét lên một hồi “ Aaaaaaaaaa…”
“ Nói như chị có phải là Dịch Nam Phong yêu em, là tình cảm nam nữ yêu nhau sao?” Giản Lân Nhi không khỏi nhớ tới từ lúc cô bắt đầu hiểu biết tới nay, bên người Dịch Nam Phong lúc nào cũng vây quanh toàn là con gái, như vậy mà lại yêu cô? Giản Lân Nhi thực sự cảm thấy hoài nghi.
“ Em nói vớ vẩn gì vậy?” Hầu Tranh thực sự kích động. “ Nói đến thế rồi mà em vẫn hoài nghi Dịch Nam Phong không yêu em hả? Ôi trời ơi, thật là tức chết mất thôi, chị cũng cảm thấy đồng tình với hoàn cảnh của anh ta nha!!!”
Giản Lân Nhi không nói lời nào, có lẽ những điều Hầu Tranh nói là sự thật, người như Dịch Nam Phong có thể bỏ ra nhiều tâm tư như thế trong chuyện tình cảm, cô bị thương anh liền chạy ngay tới bên cạnh đưa cô đi vật lý trị liệu, tuy mỗi lần cùng nhau đều tỏ ra vô cùng cầm thú nhưng sau đó vẫn tận tình chăm sóc cô. Nhưng là cô vẫn không hiểu vì sao, anh có nhiều đối tượng như thế, tại sao lại tự mình tình nguyện đi hầu hạ người khác cơ chứ.
Nhưng là mỗi lần cô muốn hỏi, khuôn mặt Dịch Nam Phong đều không một chút thay đổi, lời nói đến miệng lại không thể thốt ra được, có vài thứ Giản Lân Nhi cũng không thể tự nói ra được, vừa có chút xác định tình cảm của anh thì anh lại nhanh chóng thay đổi làm cho cô cảm thấy như trong chuyện này chỉ có chính mình tự đa tình, vì thế, vài lần sau cô liền cho là bình thường, hàng tháng anh đến thăm cô một lần chỉ là chuyện bình thường.
Giản Lân Nhi không biết mỗi lần sắc mặt Dịch Nam Phong không tốt liền tỏ ra biểu tình chớ có lại gần, như thế cô liền khẳng định cô đã nói gì chọc tức đến anh hoặc là làm sai chuyện gì đó.
Con gái là thế, mỗi khi đã quyết định chuyện gì liền cứ khăng khăng cho là như thế, mặc kệ cho người ta có làm gì đi chăng nữa thì cũng phải muốn nghe chính miệng họ nói là yêu hay không yêu thì mới tin được.
Bàn tay nhỏ bé ở trong tay Dịch Nam Phong, ngón tay anh không giống ngón tay của mọi người, rất dài, rất đẹp.
“Được rồi, là em sai rồi, không nói với anh, nếu không chúng ta thân thêm một chút?” Dịch Nam Phong vẫn là không nói lời nào, ánh mắt khẽ liếc nhìn Giản Lân Nhi.
Khẽ hôn lên một cái, Dịch Nam Phong thờ ơ, Lân nhi bèn hôn lại nhưng là anh vẫn đang bất động. Tính tình bướng bỉnh của Giản Lân nhi đã đến lúc phát tác, Dịch Nam Phong nhướng mày nói “ Thân, nhưng là vị trí không đúng.”
Giản Lân Nhi thiếu chút nữa phì cười, bèn qua loa hôn một chút trên môi Dịch Nam Phong.
“Vẫn còn muốn nữa.” Chậc chậc, khẩu khí này của Dịch Nam Phong, nghe thật đúng là…
Vừa nói, động tác vừa không có dừng lại, Dịch Nam Phong đưa tay khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ bé. Bàn tay nhỏ bé của Lân nhi không ngừng dịch chuyển, khẽ xoa bóp từng ngón tay anh, trong lòng bỗng có cảm giác như có một chiếc lông chim nhẹ lướt qua, Dịch Nam Phong lúc này đã không thể chịu được nữa rồi.
“ Tiểu hỗn đản, lần sau em mà như thế nữa, anh sẽ không quan tâm đến em nữa…” Lôi kéo bàn tay Lân nhi đưa đến bên môi khẽ cắn, Dịch Nam Phong vẫn còn giận.
“ Em biết là em sai rồi mà.” Lần này Lân nhi chủ động đưa môi mình lên, cùng Dịch Nam Phong môi lưỡi giao hòa.
Dịch Nam Phong hít nhẹ một hơi, một phen đem cô tiến vào trong lòng mình, lập tức cắn lên.
Dịch Nam Phong ngồi trong xe, Giản Lân Nhi đứng ở bên ngoài, chân vẫn còn đang chạm mặt đất, thân mình thì bị Dịch Nam Phong ôm, cùng cái miệng nhỏ nhắn đang bị cắn, một lúc liền không thể chịu được, lập tức giãy dụa muốn dừng lại.
“ Ưm, không cần, khó chịu…” Cái tư thế này, đứng không ra đứng mà nằm cũng không ra nằm, thực là vô cùng khó chịu.
Dịch Nam Phong nhẹ cắn lấy đầu lưỡi đinh hương, không tình nguyện hơi buông Lân nhi ra một chút. “ Hôm nay không tốt, anh sẽ từ từ thu thập em, cho em nhớ rõ điều này.” Giọng nói mang chút khàn khàn truyền ra, trong giọng nói vẫn còn chút bất mãn.
Giản Lân Nhi đỏ mặt, ánh mắt long lanh, tình ý trong đáy mắt đều che không được, cô tính ba tháng tới sẽ không chạm tới Dịch Nam Phong nhưng xem ra điều này không được rồi.
Nhưng mà, ai nói là con gái thì sẽ không có dục vọng chứ?
Dịch Nam Phong nhìn Lân nhi với ánh mắt kích thích, khẽ giật mình một cái, cảm giác ở chỗ nào đó đã bắt đầu nóng lên, hơi thở thở ra nóng bức, khẽ dựa vào Lân Nhi, ôm lấy cô khiến nhiệt độ cơ thể nhanh chóng tăng lên.
“Ầm” cửa xe bị đóng kéo theo một cô gái mặc quân trang nhanh chóng tiến ra phía cửa ngoài danh trại.
Vừa hôn vừa tiến vào, tiếng khóa cửa mở ra, hai bóng người vẫn đang quấn lấy nhau, có lẽ bây giờ chiến sự mới chính thức bắt đầu.
Đè Lân nhi lên phía cửa bắt đầu hôn, gương phản chiếu ra hình ảnh hợp nhất của hai người, Dịch Nam Phong nghiêng đầu, đầu lưỡi kịch liệt tấn công, lúc nãy cô còn có chút lý trí, có thể phản kích lại với nụ nôn của anh, nhưng giờ phút này…
Dịch Nam Phong cố gắng làm những động tác nhẹ nhàng, nắm lấy tay cô đặt lên trên lưng anh, còn tay mình thì cởi từng nút trên bộ quân phục của cô. Cái bộ quân phục này sao lại nhiều nút đến vậy cơ chứ?
Hai người đều vội vội vàng vàng, áo khoát của anh sớm đã vứt ngoài sân, lúc này trên người chỉ có áo sơ mi, Giản Lân Nhi đưa tay sờ soạn, tính cởi áo cho anh, nhưng cô chẳng hề biết chính động tác này càng làm tăng thêm sự kích thích đối với Dịch Nam Phong.
“Ừm…. đi lên trên giường.” Giọng nói của Lân Nhi giống như tiếng mèo con. ở nơi này thường xuyên có người đến dọn dẹp, cô không muốn cho người ta biết được hai người ở đây đã từng làm qua những gì.
Hôn đi hôn lại, hôn tới hôn lui, đến cuối cũng cô cũng cởi được cái áo sơ mi của anh, thời điểm vừa cởi ra, liền nghe một tiếng “roẹt”, không biết vì sao cái áo lại bị xe, nhưng cả hai người lúc này đã không còn quan tâm tới điều này nữa. Vừa mới tới cửa phòng, trên người cô cũng chỉ còn chừa lại bộ đồ lót màu đen.
Dịch Nam Phong nhịn không được cắn lên cổ cô, bàn tay to di chuyển xuống phía dưới, hơi thở của anh càng thêm dồn dập.
Đưa tay, tiến nào, quả nhiên nơi ấy của cô đã ẩm ướt, anh cho hai ngón tay đi vào, hít mạnh một hơi, cảm xúc ấm nóng như muốn lấy mạng người, anh không thể nhịn được, dứt khoát xé luôn chướng ngại cuối cùng trên người mình. Cự vật của anh phút chốc được giải thoát, nhanh chóng tiến vào trước cửa động ẩm ướt,tản ra khí nóng bức người. Nhẹ nhàng áp cô xuống giường, vừa vằn miệng áp lên ngực trái của cô, anh đưa tay vuốt ve, sau đó “xoạt” một tiếng, ngay cả quần lót của cô cũng chưa cởi, trực tiếp tiến vào.
Đưa tay cầm lấy hai chân cô vòng ra sau lưng anh “Tiểu bảo bối, cố gắng tý…” Nguyên lai là do cái giường này hơi thấp, cho nên Dịch Nam Phong đứng tiến vào có vẻ không tiện cho lắm, vì thế anh đưa tay ôm lấy mông cô, Giản Lân Nhi thì hơi gượng người nhổm lên, từ trên cao, Dịch Nam Phong tiến thẳng vào, đôi gò bồng đảo trên người cô đung đưa theo nhịp điệu, đầu cô liên tục lắc lư, khi nơi huyệt động của cô xuất ra dịch ẩm ướt, miệng lưỡi anh càng thêm khô nóng.
Ánh mắt anh phát sáng, cái tư thế này, nơi huyệt động của cô cách tầm mắt anh gần nhất, ánh sáng bên ngoài chiếu vào, động tác ra ra vào vào, anh có thể nhìn thấy rõ hai cánh thịt hồng của cô liên tục co bóp, dòng nước trắng chảy ra được ánh sáng chiếu vào lóng lánh, nơi đó của cô thật khít.
Nhịn không được, anh đưa tay xoa nơi phía trước huyệt động của cô, thậm chí còn đùa nghịch cánh rừng rậm của cô nữa chứ. Càng như thế, anh càng kích thích, ra vào thật nhah trong người cô, chạm tới tầng sâu nhất, một dòng dịch nóng liền được phóng thích ra ngoài.
“A… … !!” Tiếng thét chói tai, thân thể cứng đờ, toàn thân Giản Lân Nhi nổi lên màu hồng, từng lỗ chân lông toát ra mồ hôi.
Dịch Nam Phong nắm chặt mông cô,tiểu nữ nhân nhà anh phản ứng quá mạnh mẽ, chỉ mới khai phá cô có một năm, mà cô đã mang đến cho anh thật nhiều bất ngờ.
“A…em chịu không nổi, anh…” Lời nói đứt quãng, mang theo hơi thở dồn dập, trong mắt Giản Lân Nhi mờ mịt hơi nước.
Mắt thấy cánh thịt hồng của cô còn ôm chặt lấy anh, nhịn, Dịch Nam Phong cắn răng, đặt cô xuống, mông vừa đặt xuống giường, cô liền la rên rỉ, tiếng rên ngay bên cạnh tai anh, làm cho anh bị kích thích, thế là… anh tiếp tục tấn công.
Động tác mạnh, nhịp điệu nhanh, ban đầu Lân nhi còn chưa cởi quần lót, thế nên động tác ra vào của anh, mang theo một phần vải quần, tiến ra tiến vào, ma sát vào trong da thịt, cảm giác thô ráp nhưng sung sướng, Giản Lân Nhi rên rỉ, như muốn tắt cả giọng.
Rốt cuộc, Dịch Nam Phong cũng đã giải phóng được bản thân mình, anh tiến vào mạnh một cái, sau đó nhẹ nhàng đi ra. Giữa hai chân cô, vẫn còn dòng nước dinh dính, huyệt động mở rộng, bên trong còn có dòng nước trăng trắng chảy ra.
Còn chưa nhìn kỹ, ánh mắt liền nheo lại, nhìn rất dọa người, sau đó anh đưa tay cởi quần lót cho cô, thấy cô mệt mỏi, anh nằm xuống giường, ôm lấy thân thể cô vào lòng.
(Rika: ôi trời ơi, H ơi là H, thiệt là khổ quá đi thôi, làm mà chấm chấm mồ hôi, Phong ca cầm thú quá a…)