Edit: Rika Nguyen
Dịch Nam Phong không trả lời câu hỏi của râu quai nón, ngược lại nói với Lân nhi “Đây là Lão Tứ” Giản Lân Nhi mở to mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Râu ria xồm xoàng che kín mặt thật, nhưng người này có hốc mắt sâu, mũi cao thẳng, cô cảm thấy người này rất là mạnh mẽ.
Xem tuổi thì có thể anh ta lớn tuổi hơn cô, cô liền mỉm cười chào hỏi “Xin chào Tứ ca”. Râu quai nón cười đáp lễ, ánh mắt nhìn chằm chằm bàn tay Dịch Nam Phong đang nắm tay Lân nhi.
Sauk hi chào hỏi xong, Dịch Nam Phong dẫn Lân nhi đi đến trước một cánh cửa, cô đưa mắt nhìn cánh cửa, trong đầu suy nghĩ, đây là cánh cửa cảm ứng được mở bằng mật mã? Cánh cửa sau khi quét qua Dịch Nam Phong liền mở ra, hai người đi vào, cánh cửa đóng lại không một tiếng động.
Cô chưa kịp cảm thán chỉ mỗi cánh cửa mà phải dùng công nghệ cao như vậy, ngay lập tức cô liền hít một hơi dài, bên trong dĩ nhiên là một sân tập bắn nhỏ. Bên cạnh cửa thủy tinh là mộng dãy súng ống mà cô chưa thấy bao giờ, có rất nhiều gậy dài, gậy ngắn, giống như một kho tàng chứa vũ khí, không phải đây là nơi buôn lậu vũ khí chứ? Cô tặc tặc lưỡi, áp chế đi cái suy nghĩ đến dọa người kia đi. Tất nhiên đây là một sân tập bắn tư nhân.
“Lão đại, như thế có được không?” Dịch Nam Phong thản nhiên gật đầu, còn phía sau, Giản Lân Nhi hoảng hốt tới mức không nói được lời nào, lúc đi vào trong ánh mắt có chút kỳ quái.
“Đây không phải là tập đoàn tội phạm của các anh chứ?”
“Em nghĩ mình đang đóng phim sao?”
Giản Lân Nhi bị câu nói của anh làm cho sợ hãi, cả nửa ngày mà cằm vẫn chưa khép lại. Dịch Nam PHong chọm một cây súng lục tinh xảo, đưa cho cô xem, loại súng này cô chưa từng thấy qua, sau đó thấy anh nheo một mắt lại, ngắm thẳng vào hồng tâm, quay đầu lại, không nhìn bia ngắm “Oàng, oành, oành… “ Mười phát bắn ra, mà cô chỉ có thể nhìn kỹ một cái. Trên loa thông báo kết quả bắn “ Mười, mười, mười…”, sau khi loa phát xong, cô chạy đến cẩn thận quan sát.
“Mắt tập trung vào hồng tâm, chú ý hô hấp, điều chỉnh nhịp tim ổn định, sau khi chẩn bị xong, liền bóp cò” Trong đầu cô hồi tưởng lại lời nói của Dịch nam Phong, cô không thể tin được, đây là kết quả bắn súng của anh ư, mười phát đều trúng hồng tâm, sao anh thần thánh đến như vậy, cô không tin, anh là thương nhân cơ mà?
“Tại sao anh lại bắn súng tốt như vậy?” Ngồi trên xe, Giản Lân Nhi vẫn hoàn toàn không dám tin vào những gì mà mình trông thấy.
Dịch Nam Phong chỉ cười mà không nói, anh nhớ tới thời gian trước kia, bớt tức giận đôi chút, lúc đó vì bảo vệ chính mình, còn bây giờ là thể hiện uy danh trước mặt Lân nhi.
Thấy ánh mắt anh chỉ chăm chăm nhìn phía trước, một bộ dạng chuyên tâm mà lái xe, cô bĩu môi “Không muốn nói thì đừng nói, đáng ghét”. Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu ngôn ngang suy nghĩ, cô chợt nhận ra cô chưa bao giờ hiểu hết về Dịch Nam Phong.
**************************************************
Giản Lân Nhi về nhà được bốn ngày, đã có hết ba ngày ở cùng một chỗ với Dịch Nam Phong, bởi vì mỗi lần cô muốn về nhà, đều là thời điểm cả người cô không còn tý sức lực nào cả, Dịch Nam Phong chính là một tên đại sắc lang, một tên cầm thú, Giản Lân Nhi cắn môi tức giận.
Trong đầu cô hiện lên những hình ảnh gần đây của hai người, chột dạ, đưa mắt nhìn anh, cô cảm giác được mặt cô đang nóng bừng lên.
Buổi sáng hôm nay, Dịch Nam Phong rốt cục mở lòng từ bi, buông tha cô, đưa cô về nhà, Giản Chính trực tiếp bảo vệ sĩ đóng cổng, không cho cô vào nhà.
Giản Lân Nhi cũng không nói gì, lặng lẽ núp đi, đợi đến lúc Giản Chính nhịn không được mà ra mở cổng, cô lập tức lủi nhanh vào, động tác mau lẹ, cô đã tập thành thói quen rồi.
Giản Chính cầm cây gậy chống người đứng lên, tức giận, ông mạnh mẽ dùng lực đánh tới, Giản Lân Nhi thành khẩn nhận sai với ông, két cục cuối cùng, đương nhiên là cô thắng. Ha ha!
Quấn quýt với ông nội cả một ngày,Dịch Nam Phong rất thức thời không xuất hiện, lúc này, Giản Chính đang bảo lái xe đưa cô về lại quân đội.
Mang theo một bao thức ăn xuống xe, trải qua chốt kiểm tra, Giản Lân Nhi liền bước về phòng của mình. Lấy đồ điểm tâm mà người giúp việc trong nhà đã làm ra, cô đi tìm Green, người mà hay làm khó cô trong khi tập luyện.
Cô cười hì hì, gõ cửa, lúc này đúng thời gian mọi người chuẩn bị ăn cơm, cũng là thời gian được nghỉ ngơi tự do.
“Đội trưởng, đây là một chút thức ăn mang từ nhà tới, mời mọi người và đội trưởng cùng dùng” Đem thức ăn đặt lên bàn, Giản Lân Nhi mời Green trước để tỏ ra sự tôn trọng cấp trên.
Lúc mới bắt đầu Green cố ý làm khó cô, mấy tháng sau này toàn là Green mang cô theo,Lân nhi cảm thấy mặc dù bên ngoài Green ăn nói chua ngoa, tàn nhẫn, nhưng trong bụng cô rất mềm, cho nên cô cố ý để dành một phần này cho Green.
“A, thiệt là vui nha, về nhà rồi còn mang theo đồ ăn tới, thật giống lúc còn nhỏ quá đi” Trương Khiết cười nói, giọng nói có vẻ châm chọc.
“Về nhà thì về nhà, mang theo mấy thứ này đến làm gì?” Green trừng mắt liếc nhìn Trương Khiết một cái.
“Ai nha, ăn đi ăn đi, tôi đi đây” Không để cho Green từ chối, Giản Lân Nhi liền bước đi, từ đầu tới cuối, cô cũng chưa từng liếc mắt nhìn lấy Trương Khiết một lần.
Đã tới thời điểm tuyển binh, nhưng thời điểm tân binh tới còn hai tháng nữa, Giản Lân Nhi vẫn còn phải tiếp tục ngốc ở trong này.
****************************
Chủ nhật, toàn quân được nghỉ, Lân nhi tới kho vũ khí mượn đồ, sau đó một mình tới bãi tập bắn luyện tập. Tập trung tinh thần, cố gắng nghĩ đến các động tác trọng yếu của Dịch Nam Phong, trong hai tuần này cô đã có một bước tiến nhỏ, tuy động tác chưa thực ổn định, nhưng số lần bắn trúng hồng tâm đã nhiều hơn trước. Trong lòng cô hy vọng, đã có tiến bộ hơn trước rồi, hiện tại trong đầu cô toàn là tưởng tượng đến cảnh mình bắn súng một cách thuần thục, bởi chỉ còn hai tháng nữa, thời điểm tuyển chọn tân binh sẽ tới, cấp trên muốn tiến hành các trận đấu bắn bia, Giản Lân Nhi hy vọng mình có thể tham gia cùng với nhóm Lão Binh, cho nên cô không ngừng luyện tập.
Cùng lúc đó, Tô Kham đang ngồi trước bàn làm việc. Mông đặt trên bàn, một chân vắt lên đùi, trong tay cầm một ống nhòm. Bên phía kia của bàn làm việc, có một người đang cầm điếu thuốc hút.
Một thân trang phục dã chiến, mũ đội lệch sang một bên, bàn chân đã cới cả giày lẫn tất, ngón chân trắng nõn không an phận mà lật lật giấy tờ trên bàn, nếu như không nhìn lầm, đống giấy tờ kia và chỉ thị của cấp trên, của Đảng gửi xuống. Nhưng mà lúc này, cả hai người đều không quan tâm tới đống giấy tờ này.
“Tôi nói nè, quả thật anh đã không nhìn lầm người!” Giọng nói phát ra, tuy có hơi thô một chút, nhưng rõ ràng đây là giọng nữ!!!
Đúng vậy, người ngồi trên bàn hiện lên hình ảnh tiêu chuẩn của một tên lưu manh thực chất là một người con gái, họ Ngưu tên Bảo Nhi. Hướng mắt lên trên, ông trời ơi, cái kẻ lưu manh này dĩ nhiên lại là một tuyệt sắc đại mỹ nhân.
Đôi chân dài, lộ ra dưới cái váy ngắn, thật là khêu gợi. Lên trên một chút, phía thắt lưng là một cái eo có đường cong hoàn mỹ. Cái cổ xinh đẹp, đôi mắt xinh đẹp hút hồn, bộ ngực cao ngất mê người, làn da màu mật ong, khuôn mặt lai Tây. Nếu mới nhìn thấy cô, ắt hẳn mọi người sẽ há hốc mồm, nhìn đến đôi môi mới phát ra lời nói, đôi môi quyến rũ, son môi đỏ rực, làm người nhìn cảm thấy nóng bỏng, khát khô cả người.
Nhưng, trọng điểm là, những từ này dùng để nói tới một mỹ nhân yêu kiều, chứ không phải là cái tiểu ác bá này đây, đây là suy nghĩ của Tô Kham.
Hiển nhiên, bộ dáng của Ngưu Bảo Nhi lúc này làm cho Tô Kham rất bục bội, bình tĩnh ngồi xuống quan sát, nửa ngày sau Ngưu Bảo Nhi mở miệng nói “ Tôi cần người có năng lực, anh có thể tìm được chứ?”
Ngưu Bảo Nhi ngồi xuống “Sẽ có một tân binh sắp đến đây, đến lúc đó, hắc hắc, em nhìn thì sẽ hiểu được” Nói xong, Tô Kham phát ra một ánh mắt mờ ám tới Ngưu Bảo Nhi.
“Đến lúc đó các đoàn chọn người, em không chọn được”
Đợi một chút, Ngưu Bảo Nhi ngồi xuống, đôi chân dài duỗi ra, gác lên bàn, cả người thuận lợi ngồi lên đùi Tô Kham.
“Anh để em tìm thì em sẽ không tìm đâu” Giọng nói lúc này không có chút mềm mại nào, trở nên rất là lưu manh.
Đôi tay bất động đặt ở eo nhỏ, đi lên trên rồi vuốt thẳng, nhìn vẻ mặt tức giận của Ngưu Bảo Nhi, lúc này Tô Kham mới chậm rì rì mở miệng “Em tự tìm đi”
Đây là đáp ứng rồi sao? Anh mà có thể nói chuyện tốt như vậy ư? Nhưng có ai quản được anh là cái thá gì, miễn đồng ý là được, ha ha, quả nhiên cô có chiêu lợi hại chế phục Tô Kham.
“Thời gian lâu như thế, cũng không thèm gọi một cú điện thoại nào chô ông xã gì hết?” Tay đã cởi được thắt lưng, thuận thế tiến lên.
Ngưu Bảo Nhi chớp mắt “Ai nha, lúc này là em đang bồi thường anh nè” Cô chủ động đưa đôi môi đỏ mọng lên, Tô Kham không khách khí mà hôn tới, hai người không để ý đây là văn phòng, quần áo vứt tứ tung, dù sao ở văn phòng làm chuyện này, hai người đều tập mãi thành thói quen rồi.
Nói nãy giờ, nhưng vẫn chưa giới thiệt Ngưu Bảo Nhi là ai?
Ngưu Bảo Nhi, người Đông Bắc, bà nội trước kia là người Nga, vì thế Ngưu Bảo Nhi di truyền một phần tư huyết thống ngoại quốc, nhìn tựa như con lai. Là Liên trưởng của Liên quân độc lập. Bình thường, Đoàn độc lập, Liên độc lập mặc dù thuộc quân đội nhưng huấn luyện khác nhau. Lữ đoàn Liên độc lập, là nơi huấn luyện đặc biệt của quân đội, có một tác dụng đặc thù.
Ở đơn vị độc lập như vậy, số lượng người không nhiều lắm, hằng năm, Ngưu Bảo Nhi đều lựa chọn một số tân tinh có năng lực về để huấn luyện đặc biệt.
Không cần các yếu tố gì đặc biệt, trước tiên, muốn ở lại bộ đội, các tân binh phải trải qua ba tháng huấn luyện, sau đó mới được phân vào từng đại đội, tiểu đội khác nhau.Năm nay tới phiên Tô Kham đảm nhận công việc này, vì thế mới diễn ra một màn kích tình trên đây.
Lồng ngực phập phồng một cách kịch liệt, Ngưu Bảo Nhi ghé lên người Tô Kham, nhắm mắt lại thở, sự ám muội trong phòng vẫn chưa tan đi, cô vẫn còn cảm thấy choáng váng, như vậy có thể biết được trận vừa rồi hai người làm rất kịch liệt.
“Để em mặc quần áo vào đã, em muốn xuống dưới đi dạo” Ngưu Bảo Nhi thực sự sợ Tô Kham, sao anh lại khỏe thế, làm gì có cái biểu hiện của người sắp bốn mươi tuổi. Hừ!!!
Phát hiện thứ gì đó còn cắm tròn người cô đang rục rịch, cô quyết đoán đứng dậy, liền nghe âm thanh “Xoạt”, có một cái gì đó vừa được phóng ra, cô vội vàng né tránh, nhặt quần áo lên bước vài bước rồi mới bắt đầu mặc vào.
“Em đi dạo một chút, lát chờ em ăn cơm với” Lời vừa nói xong thì người cũng đã đi ra ngoài cửa.
***********************
Chăm chú nhìn vào hồng tâm, Giản Lân Nhi luyện tập từ sáng tới giờ, mồ hôi túa ra như tắm, trong bãi tập bắn không ngừng truyền ra tiếng súng.
Ngưu Bảo Nhi đang đi phía xa xa, chợt nghe có tiếng súng truyền tới từ bãi tập, cô chậm rãi bước tói, đứng ở phía xa nhìn một hồi lâu, lắc lắc đầu, có thể vào đây huấn luyện chắc chắc không phải là tân binh, ít nhất là đã đi lính được một năm rồi.
Bộ dạng của binh sĩ đang tập bắn kia quả thật là một mỹ nhân, Ngưu Bảo Nhi vuốt vuốt cằm tưởng tượng, nếu như trong đội của cô có một tiểu mỹ nhân như thế, đám lang sói kia chắc sẽ gầm rú đến điên mất.
Giản Lân Nhi chuyên tâm tập luyện, cô căn bản không phát hiện ra có người đang quan sát cô.
Đứng nhìn một hồi Ngưu Bảo Nhi liền xoay người đi, trong quân doanh này còn rất nhiều cô gái khác, đoàn văn công cũng có rất nhiều cô xinh đẹp, nhưng quả thật cô gái đằng xa kia quả thật rất xinh đẹp.