Đã Có Tôi Bên Em

Chương 66: Men say làm người tỉnh




Cũng có những chuyện kì lạ, anh muốn vùi mình vào men say cố quên đi em nhưng sao càng uống lại càng tỉnh.

Dù biết rằng giữa hai chúng ta từ lâu đã không còn gì để níu kéo để luyến tiếc nhưng anh vẫn là đau âm ỉ.

Hơi rượu nồng đậm mang theo vị chua xót.Thứ hương vị cay cay nồng nồng có thể giúp người ta say, giúp người ta quên đi đau khổ. Nhưng đối với Khả Chiêu, rượu vào càng nhiều càng tỉnh táo, càng đớn đau vô cùng. Không thể có cách khác, làm sao cô gái đó không lời từ biệt mà ra đi như vậy. Làm sao cứ mỗi lần cậu ta bước một bước, cô lại lui một bước? Làm sao mà khi cậu ta cố vươn tay ra nắm, cô lập tức thu tay về? Cậu ta rất muốn tìm cô nhưng không có can đảm. Cậu ta sợ một khi tìm được cô lại lãng tránh cậu ta như vậy có ích gì sao? Với khả năng của FA muốn tìm một người con gái chân yếu tay mềm như Y Ngân hoàn toàn dễ dàng, chỉ tiếc cậu ta không muốn miễn cưỡng cô. Cô đã muốn đi thì cậu ta cho cô đi. Nếu như thật sự có thể gặp lại thì là duyên còn không thì xem như chưa hề biết đến nhau. Nghĩ là như vậy nhưng Khả Chiêu hoàn toàn không làm được. Cậu ta sẽ không gặp cô như ý cô muốn nhưng lại vùi mình trong đau khổ. Cô là vì cậu ta mới trở nên như vậy ngang nhiên lại muốn biến mất khỏi cuộc đời cậu ta.

- Y Ngân…em…thật…quá vô tình._Khả Chiêu vì say mà nói trong đứt quãng.

Đây chỉ là một quán nhậu vô cùng bình thường, không sang trọng cũng không hoa lệ. Khả Chiêu không muốn đến những nơi sang trọng, những nơi dành cho tầng lớp tượng lưu. Cậu ta bỗng muốn có một cuộc sống bình dị như bao người khác, không quyền không thế không chừng sẽ có một tình yêu mãn ý. Cậu ta thật ân hận tại sao khi quen cô, cậu ta không thể hiện ra một chút tiền đồ nào để cô tin tưởng. Năm đó, trong mắt cô cậu ta chỉ là một thiếu niên thích ăn chơi. Nhưng có một điều đối với tình cảm của cô cậu ta chưa bao giờ đùa giỡn nhưng cô lại không tin tưởng.

- Em…nhẫn tâm lắm Y Ngân. Anh vẫn vậy không đổi thay vì sao…vì sao như vây?

Khả Chiêu uống hết ly này đến ly khác, cạn chai này lại đổi chai khác. Làm người ta còn tưởng đó là nước lã. Màn đêm đen kịt bao phủ bên ngoài, trong quán cũng dần thưa khách. Kẻ đến rồi cũng đi, cứ như vậy cho đến nữa đêm cũng chỉ còn một mình Khả Chiêu. Sương đêm bên ngoài cũng bắt đầu làm cho không khí có chút giá lạnh.

- Anh à đến giờ chúng tôi phải đóng cửa rồi, phiền anh thanh toán tiền._người phục vụ nhẹ nhàng nói.

Nhìn xung quanh Khả Chiêu là một đống chai rượu, mùi rượu cũng dâng lên nồng đậm khiến người ta không khỏi nghẹt thở.

- Mấy giờ…mà…đóng cửa hả?_Khả Chiêu đôi mắt lạnh băng chứa sự không vừa lòng.

Người phục vụ là một cô gái ăn mặc kín cẩn, thái độ hết sức ân cần. Cô thầm đánh giá người con trai này cũng thật điển trai. Đáng tiếc lại chôn mình trong men say có lợi gì chứ?

- Thật xin lỗi, quán chúng tôi kinh doanh nhỏ chỉ hơn mười giờ là đóng cửa rồi._người phục vụ vẫn như vậy không tức giận.

Bản chất của một người phục vụ là như vậy luôn xem khách là thượng đế mà. Huống hồ nhìn trang phục của Khả Chiêu cũng xem như không thuộc hạng tầm thường. Cái làm người ta thắc mắc là tại sao cậu ta không đến những quán rượu hạng sang hay những họp đêm như vậy có uống đến sáng cũng không ai cản.

- Tôi sẽ trả…gấp mấy lần giá bình thường._Khả Chiêu vẫn uống không có ý định rời đi.

- Thật tiếc đây là nguyên tắc kinh doanh của chúng tôi. Khách đến uống chúng tôi rất hân hạnh nhưng dùng rượu để hành hạ bản thân thì thứ lỗi chúng tôi không tiếp.

- Cô…đúng là con gái._Khả Chiêu mở mắt nhìn người phục vụ mở miệng cười nhạt.

Cô phục vụ vì một câu này mà đứng hình, người con trai này say quá hóa rồ rồi sao? Cô không là con gái chứ con gì. Cô gái trừng mắt nhìn Khả Chiêu muốn mắng nhưng không mắng được. Cô rõ ràng nhìn ra gười con trai này nở nụ cười chua xót. Cô đoán không lầm thì cậu ta thất tình nên có chút không vừa mắt với phái nữ.

- Mời anh thanh toán tôi còn phải đóng cửa.

- Được rồi… cô…đúng là con gái thật phiền phức.Hước…hước…cô nói xem đụng đến con gái có phải…rất phiền phức không?

- Tùy người._giọng một cô gái vang lên có chút tức giận.

Cô phục vụ giật mình nhìn lại một lúc sau lại nở nụ cười.

- Hà Lam cô sao trễ như vậy còn xuống đây?

- Tôi không ngủ được muốn tìm bia uống rất tiếc trong tủ lạnh hết nên muốn xuống hỏi cô xem có còn không?_Hà Lam gương mặt xinh đẹp mỉm cười.

Cô phục vụ hiểu ý gật gật đầu đi vào, chẳng qua căn hộ của Hà Lam gần đây. Cô thường xuyên ghé qua đây nên riết thành quen. Không ngờ hôm nay cô không ngủ được muốn tìm chút bia uống lại không có mới xuống đây mua lại gặp người con trai ngu ngốc này. Dù tiếp xúc không nhiều nhưng cô cũng có ấn tượng khá tốt với người con trai này. Gương mặt đẹp trai, ánh mắt biết cười lúc nào cũng buông lời đùa cợt hôm nay lại biến đâu mất. Trước mắt cô, người con trai này chật vật vô cùng không nhìn ra lại là người thừa kế tập đoàn thời trang KC Fashion.

Khả Chiêu bị giọng nói của Hà Lam làm cho ngẩn người. Đôi mắt lờ đờ vì hơi men chớp động nhìn cô, trước mặt cậu ta chính là một cô gái xinh đẹp. Không biết cậu ta nhìn bao lâu vào Hà Lam mà chỉ thấy cậu ta đứng dậy làm một hành động khiến người khác không khỏi giật mình, Hà Lam cũng nhất thời run rẩy.

- Y Ngân…là em có phải không?_Khả Chiêu đột ngột ôm lấy Hà Lam .

Từ lúc cô bước vào trong mắt cậu ta lại hiện ra bóng dáng ấy. Cậu ta hoàn toàn không để tâm đến cái tên mà cô phục vụ nói. Cứ như vậy cho dù là mơ cũng được cậu ta muốn thấy người con gái đó. Cô phục vụ định quay lại hỏi cái gì liền bị một màn này làm cho há hốc mồm kinh ngạc. Hà Lam thì ngây người mắt mở trừng trừng rơi vào vòng tay Khả Chiêu. Bị hơi men nóng từ hơi thở kia phả vào cổ khiến cô rùng mình một cái. Cô lập tức ý thức được chuyện gì đang xảy ra. Hà Lam vội đẩy Khả Chiêu ra có chút tức giận, khuôn mặt đỏ bừng.

- Buông ra…cậu say quá rồi. Tôi không phải Y Ngân.

Khả Chiêu sống chết không buông khiến Hà Lam sắp ngạt thở đến nơi rồi.

- Không phải…em là Y Ngân.

Hà Lam bực mình vô cùng hơi dùng sức hơn đẩy Khả Chiêu ra, đưa tay tát mạnh một cái vào gương mặt kia.

- Cậu tỉnh lại cho tôi. Nhìn cho kĩ tôi là ai!

Khả Chiêu hơi loạng choạng, ngây ngẩn một lúc đôi mắt như cũ mông lung không có lối đi nhưng đã nhìn rõ người trước mặt là ai. Cậu ta không tức giận, Khả Chiêu hơi cười ngồi vào chỗ cũ, buông lời đùa cợt:

- Trái đất tròn thật, tôi không… đến những nơi sang trọng…vẫn có thể gặp người quen.

- Cậu cũng có bộ dạng này sao?_Hà Lam tức giận liếc mắt nhìn Khả Chiêu.

- Tôi thế nào lại không… có bộ dạng này, tôi cũng là con người…cũng biết đau chứ.

- Đau, đau thì có thể hành hạ bản thân như vậy sao? Mau cút về đi đừng có ở đây cản trở người ta làm ăn lương thiện. Cậu không cần hành hạ bản thân như vậy.

- Tôi…chỉ muốn say.

- Vậy cậu say rồi có hết đau không hay càng đau hơn?

Khả Chiêu ngẩng đầu nhìn Hà Lam một lời cũng không thể phản bác. Đúng như cô nói cậu ta càng uống càng cảm thấy bản thân càng tỉnh, lúc đó lại càng đau gấp bội. Mấy ngày qua, cậu ta chính là bộ dạng này nhưng cũng không có tiến triển.

Hà Lam nhìn cậu ta không nói, bực mình không thèm nhìn Khả Chiêu đi đến tiếp nhận mấy lon bia từ tay cô phục vụ đưa đến, trong lòng lại khó chịu vô cùng.

- Cô có quen cậu ta sao? Mau bảo cậu ta về đi, quán tôi còn phải đóng cửa._cô phục vụ lia mắt về phía Khả Chiêu còn đang gục gật.

Hà Lam nhìn Khả Chiêu mà lắc đầu cười khổ. Cô biết chị dâu cô đã đưa Y Ngân đi nên cậu ta mới ra nông nỗi này. Hà Nghiệp cũng muốn cô trông chừng cậu ta nhưng cô không tiếp nhận. Cũng không ngờ cô muốn tránh mà tránh không khỏi.

Hà Lam đi đến trước mặt Khả Chiêu nhìn chằm chằm cậu ta muốn nói lại thôi.

- Tôi không muốn về…đối diện với bốn bức tường._Khả Chiêu nhìn Hà Lam cười, giọng điệu lại chua xót.

Hà Lam cứng người khi nhìn vào đôi mắt ẩn chứa sầu khổ của Khả Chiêu. Nhưng rất nhanh cô lấy lại bình tĩnh.

- Đừng cười kiểu đó, cậu có biết nụ cười của cậu hiện giờ còn thảm hơn cả khóc.

- Ha ha…Hà Lam cô tức giận sao?_ Khả Chiêu thân thể xiêu xiêu vẹo vẹo đứng dậy khom người cúi mặt gần cô.

Hà Lam vì mùi rượu nồng đậm trên người Khả Chiêu mà giật mình lùi ra xa vài bước. Nhưng gương mặt thoáng đỏ vì tiếp xúc quá gần và cũng vì câu nói của Khả Chiêu. Cô có tức giận sao? Chỉ thấy cậu ta trông bộ dạng này rất chướng mắt mà thôi, chính cô cũng không rõ vì sao mình tức giận. Là vì bị cậu ta xem mình là cô gái khác sao?

- Tôi không có. Tôi chỉ là không muốn thấy cậu trông bộ dạng này mà thôi.

- Vì..gương mặt cô nói lên điều đó._Khả Chiêu vẫn vậy giương mắt chứa ý cười nhìn cô, mắt cậu ta lúc này đã như sực tỉnh không còn men say.

- Tôi làm sao phải tức giận?

- Cũng phải. Có cái gì phải tức giận. Tôi cũng vậy không thể tức giận…khi cô ấy rời đi._Khả Chiêu cười khổ xoay người đi ra ngoài, giọng nói tan trong không khí.

Nhưng Hà Lam nghe thấy, cô đứng lặng một lúc nhìn theo bóng dáng cao lớn nghiêng nghiêng ngã ngã đang dần ra khỏi quán. Cô phục vụ nhíu mày nhìn hai người nói chuyện nhưng cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

- Cậu ta đi rồi cô chắc là cậu ta có thể đi một mình sao?

- Hửm? Ừm, tôi về đây hẹn gặp lại sau._Hà Lam cười gượng.

Hà Lam vội chạy ra ngoài đuổi theo Khả Chiêu. Nhưng khi ra khỏi quán, cô không thấy bóng dáng của bất cứ ai. Cô ngó quanh muốn tìm thân ảnh Khả Chiêu nhưng không thấy. Trong lòng cô bỗng có chút lo lắng. Nhưng cô nghĩ cậu ta cũng không phải người tầm thường cô có gì phải lo. Nghĩ vậy Hà Lam vội cầm túi chứa mấy lon bia đi về hướng nhà mình.

Còn chưa đi bao xa, cô liền nghe phía sau có tiếng bước chân. Chưa kịp xoay người cô đã bị một bàn tay nắm lấy. Cô giật mình hoảng sợ muốn la lên thì đã nghe thanh âm lúc nãy nhưng trong lúc này đã trầm thấp có khí lực hơn rồi.

- Tôi muốn nói…nói chuyện một lát, cô không ngại chứ?_Khả Chiêu với đôi mắt lãnh đạm mông lung.

Hà Lam giật mình, người con trai này còn động tác còn nhanh hơn cả cô làm sao mà say đây?

- Hóa ra cậu không say. Nhà tôi phía trước, vào nhà hẳn nói ngoài này sương xuống rất lạnh. !_Hà Lam nhẹ thở ra, điềm đạm trả lời. Vừa nói xong thân thể cô cũng thoáng run lên một chút.

- Tôi có say chứ nhưng…bị cô cho một cái tát nên thì đã tỉnh. Tôi muốn… tìm cô nói chuyện._Khả Chiêu không khách khí mở miệng trách móc.

Hà Lam mím môi không biết nói gì kì thật lúc nãy cô cũng chỉ tùy hứng mà thôi. Khả Chiêu như thấy được cô có chút ngượng ngùng nên không nói tiếp.

- Thật xin lỗi, tôi cũng không có cố ý.

- Là tôi say…nên làm bậy không thể trách cô._giọng cậu ta thật sự là quá tỉnh táo rồi.

Hà Lam nhìn Khả Chiêu lại không khỏi nghĩ rằng có khi nào từ nãy đến giờ cậu ta giả say hay không. Hà Lam lại nhìn đến cánh tay đang bị cậu ta nắm có chút không hợp cho lắm.

- Cậu…cậu có thể buông tay ra hay không?

Khả Chiêu sửng sốt lập tức buông tay cô ra. Có chút không tự nhiên, vội lảng sang chuyện khác.

- Tôi đợi cô cũng thật lâu?

- Cậu đợi tôi?_Hà Lam ngây người.

- Cô biết tin của Y Ngân._Đây không phải hỏi mà là khẳng định.

Khả Chiêu biết Y Ngân đi có nhờ đến vợ chồng Hà Nghiệp. Nhưng bọn họ cũng biến mất rồi lấy ai để hỏi, cậu ta lại nghĩ đến Hà Lam. Tìm đến bệnh viện người ta bảo cô đi công tác. Tìm đến nhà cô cũng chưa về, cậu ta đành ngồi đợi tìm rượu giải sầu. Thấy cô về cậu ta mới có chút bất ngờ.

Hà Lam bây giờ mới biết cậu ta đến đây là để thu thập tin tức của Y Ngân. Nhưng cô cũng không chấp dù sao cô cũng chỉ là người ngoài cuộc.

Hai người cũng không nói gì lặng lẽ đi vào nhà. Hà Lam sống một mình. Căn nhà không rộng lắm nhưng sống một mình thì đã quá là thoải mái rồi.

- Ngồi đi! Tôi đi làm chanh nóng cho cậu giải rượu._Hà Lam mỉm cười đi nhanh vào bếp.

Khả Chiêu muốn nói không cần, nhưng nhìn dáng cô đi nhanh vào bếp không thể mở miệng từ chối. Từ miệng cũng chỉ có thể tuôn ra hai chữ.

- Cảm ơn!

Khả Chiêu ngồi tựa lưng vào sô pha bao quát căn nhà, ánh mắt thoắt ẩn thoắt hiện nét cười. Trong đầu tựa có rất nhiều suy nghĩ. Qua một lúc lâu mới thấy Hà Lam đi ra.

- Nhà tôi rất nhỏ cũng không xa hoa như biệt thự nhà Đường thiếu gia đâu._Hà Lam cong môi cười, tiện tay đưa ly chanh nóng cho Khả Chiêu.

- Ha ha tôi cũng không nói như vậy, chỉ muốn nói… là ngôi nhà rất đẹp nhìn rất ấm. Nhìn vào không thể nhận ra cô sống một mình.

Khả Chiêu chỉ mấy ngụm liền uống sạch ly chanh nóng mà Hà Lam pha cho. Trong lòng có cảm giác ấm áp kì lạ không rõ là vì chanh nóng hay vì tâm ý của cô gái kia.

Hà Lam lắc đầu cười, khui bia ra uống một hơi mới ngẩng mặt hỏi chuyện Khả Chiêu.

- Cậu muốn hỏi cái gì?

- Chỗ ở của Y Ngân._Khả Chiêu không khách khí cũng khui bia uống.

Cậu ta nhận ra bản thân càng muốn say lại càng tỉnh táo, thật ra đây là chuyện quái quỷ gì.

- Nè…nè cậu điên sao mới giải rượu bây giờ lại uống bia cậu muốn chết sao?_Hà Lam bực mình lấy từ tay cậu ta lon bia đặt xuống.

Khả Chiêu nhìn chằm chằm cô lại ngoan ngoãn thỏa hiệp. Lại nhắc lại lần nữa câu hỏi của mình.

- Cô ấy ở đâu?

- Tôi không biết. Cậu không phải rất lợi hại sao? Sao không tự đi tìm hiểu còn nhanh hơn hỏi một người không biết gì như tôi._Hà Lam nói xong không ngừng uống.

- Cô thật không biết?

- Mặc dù Hà Nghiệp là anh tôi nhưng không có nghĩa cái gì anh ấy làm đều báo cáo với tôi huống hồ đây là bí mật mà bệnh nhân anh ấy điều trị yêu cầu. Nguyên tắc của một bác sĩ chính là không tiết lộ bất cứ điều gì của bệnh nhân nếu người đó không cho phép.

“Rốp”

Tiếng lon bia bị bóp méo đặt trên bàn. Hà Lam lại tiếp tục khui một lon bia khác.

Khả Chiêu bây giờ hơi cười, cậu ta cũng cảm thấy buồn cười bản thân vì sao không tự đi điều tra không chừng còn nhanh hơn đi hỏi Hà Lam. Nhưng thật ra cậu ta không có can đảm, nếu hỏi Hà Lam có tin tức thì tốt còn không có cậu ta cũng sẽ làm theo những lời trong thư mà Y Ngân đã nói.

“ Khả Chiêu, em phải đi xin đừng tìm em. Em biết làm như vậy đối với anh rất tàn nhẫn nhưng em không có lựa chọn khác. Nếu có duyên sẽ gặp lại khi đó chúng ta vẫn là những người bạn tốt. Nếu không duyên hãy xem như chưa từng có em xuất hiện bên đời anh. Như vậy đi khi nào em tìm được người thương sẽ báo cho anh biết để anh không cần bận tâm. Anh cũng phải tìm cho mình một hạnh phúc khác. Em đối với anh hiện giờ cũng chỉ như một người anh trai vì vậy anh cũng nên quên tình cảm kia đi. Em nghĩ anh hiện tại bên em cũng vì trách nhiệm nên em không muốn anh đánh đổi hạnh phúc bản thân để lo cho em. Em biết em đi không lời từ biệt là không đúng nhưng có rất nhiều chuyện giữa hai chúng ta hoàn toàn không thể vì vậy xin anh buông tay đi. Em có lòng tự trọng của riêng em cũng không muốn bất kì ai thương hại. Xin lỗi! Nếu có duyên kiếp sau em báo đáp ân tình này.”

Khả Chiêu khẽ nhắm mắt hồi tưởng những dòng chữ trên bức thư mà không khỏi đau lòng. Phải, cô nói đúng tất cả những gì giữa họ đều là quá khứ rồi. Nếu có một liều thuốc mất trí cậu ta nguyện uống để quên đi nhưng có sao?

- Hà Lam cô có thuốc mất trí không?_Khả Chiêu không mở mắt cứ vậy buộc miệng hỏi.

- Khụ…khụ…Khả Chiêu cậu cũng hết thuốc chữa rồi._Hà Lam ho sặc sụa vì còn chưa nuốt hết mấy ngụm bia.

Cô là bác sĩ chuyên về thần kinh và tâm lí nhưng mấy chuyện thất đức hại người mất trí như vậy cô tuyệt đối không làm. Hà Lam trừng mắt nhìn Khả Chiêu oán giận.

Khả Chiêu cũng không phản ứng, cứng miệng hỏi thêm một lần.

- Có không?

- Có.

Lần này Hà Lam không phủ nhận, cô thật tức chết với người này. Nếu không cho cậu ta tỉnh ra có phải cậu ta sẽ cam nguyện ngu ngốc như vậy không?

Khả Chiêu mắt sáng rỡ mở mắt ra chỉ thấy một cái gối to tướng tấn công khuôn mặt điển trai kia.

- Cho cậu chết nè chứ đừng nói là mất trí, ngu ngốc trên đời sao lại có người ngu ngốc như cậu chứ?_Hà Lam vừa đánh túi bụi vừa mắng.

Khả Chiêu sực tỉnh nhảy dựng lên chạy ra khỏi chỗ ngồi, la oai oái.

- Cô…cô không có thì không có cũng không cần bạo lực như vậy. Lúc nãy là tát bây giờ lại đánh, cô có phải bác sĩ không vậy?_Khả Chiêu xoa xoa khuôn mặt bị đánh mà không kịp đỡ.

- Cậu không phải muốn mất trí sao để tôi đập vài cái vào đầu cậu.

- Tôi muốn mất trí chứ không muốn chết.

- Cậu đứng lại đó để tôi đánh cậu một trận cho cậu tỉnh ra._Hà Lam vẫn kiên quyết muốn dạy dỗ người này.

- Đừng đánh nữa, tôi không đánh con gái.

- Tôi mượn cậu nhường chắc.

Không biết đuổi nhau bao nhiêu vòng mà hai người mới mệt mỏi ngã xuống sô pha lần hai. Chỉ nhìn nhau bật cười. Bật cười một cách thoải mái, Khả Chiêu cũng không biết hiện tại cậu ta cũng có thể cười. Hà Lam ngã lưng khẽ nhắm mắt nghỉ ngơi, không biết qua bao lâu chỉ nghe hơi thở đều đầu vang lên. Khả Chiêu mãi suy nghĩ đến khi giật mình nghe tiếng thở đều đều mới biết Hà Lam đã ngủ nhưng trên môi cô vẫn còn vương nụ cười. Khả Chiêu không khỏi cười khổ, chắc vì có men bia cùng mệt mỏi vì công việc nên Hà Lam rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Ánh sáng nhàn nhạt từ căn phòng chiếu lên hai gương mặt đang ngủ. Nhưng chỗ ngủ thì có thay đổi. Hà Lam đang ngủ trong phòng của mình được đắp chăn cẩn thận. Khả Chiêu lại nằm trên sô pha. Vì sợ cô có men say ở lại một mình không tiện nên Khả Chiêu sau khi bế cô vào phòng cũng không có rời đi, sợ đi rồi cửa không khóa trong lại nguy hiểm cho cô. Quả thật người này cũng rất chu đáo.

Một đêm nói dài không dài, nói ngắn không ngắn.

Trời còn chưa sáng, Hà Lam chợt tỉnh đi ra ngoài lấy nước uống. Cô có chút nghĩ ngợi cô vào phòng bằng cách nào đây? Hà Lam rời khỏi phòng. Vừa mới bật đèn, cô giật mình khi thấy Khả Chiêu vẫn còn ở đây. Hình như cậu ta ngủ rất say ngay cả khi cô bật đèn sáng trưng vẫn không thấy cậu ta động đậy, tuy vậy đôi mày vẫn hơi nhíu lại. Hà Lam lại xoay người vào phòng lấy chăn ra đắp lên người Khả Chiêu. Hà Lam thở dài nhìn gương mặt Khả Chiêu lúc ngủ không có chút lo nghĩ nào. Gương mặt này làm người ta nhầm tưởng là hời hợt vô tư lại không thể tin cậu ta chung tình như vậy.

Hà Lam biết Khả Chiêu cũng lâu rồi nhưng cũng chưa bao giờ tiếp xúc gần. Cô biết cậu ta nhờ một lần qua Thụy Sĩ thăm anh chị hai sẵn tiện tham gia buổi lễ ra mắt mẫu thiết kế mới của Hiểu Vân. Buổi tiệc tập trung toàn những doanh nhân kì cựu trong ngành thời trang. Cô đã thấy Khả Chiêu. Lần đầu tiên cô để ý đến một người con trai. Nhưng không phải vì vẻ đẹp trai cùng vẻ lịch lãm bên ngoài. Cô cũng không phủ nhận là cậu ta đẹp trai. Cái chính làm cô để ý đến Khả Chiêu là vì cậu ta thích nói năng đùa cợt với những nhà thiết kế nữ xinh đẹp. Cô lại có thể nhìn ra nụ cười kia trông còn khó coi hơn cả khóc khi ánh mắt cậu ta không ngừng tập trung vào người mẫu đang trình diễn trên sàn kia. Từ đó cô liền biết cậu ta không phải con người thích trăng hoa như vẻ bề ngoài.

Hà Lam còn nhớ lần đó Hà Nghiệp còn muốn giới thiệu cô cho cậu ta để làm quen nhưng cô từ chối, thậm chí còn tìm cách thoái lui về trước. Chính vì vậy mà cậu ta chỉ có thể biết cô sau khi cô về Việt Nam nhận lời chẩn trị cho Tâm Di cũng chính là Thiên Tư của hiện tại.

Hà Lam khẽ cười khi nhớ chuyện cũ lại xoay người đi làm bữa sáng, cô làm bữa sáng xong trời bên ngoài cũng đã sáng, bình minh ló dạng. Hà Lam ăn sáng xong cũng vội vàng đi ra ngoài chỉ để lại phần ăn sáng trên bàn cùng một mảnh giấy.

Khi Khả Chiêu thức dậy thì nắng cũng lên khá cao, cậu ta giật mình vì trên người có một tấm chăn. Vội vàng đi đến gõ cửa phòng tìm Hà Lam nhưng không nghe có tiếng trả lời. Cậu ta đi khắp nhà tìm cũng không gặp. Nhìn lại trên bàn ăn mới thấy một phần ăn sáng cùng một mảnh giấy.

“ Tôi phải vào bệnh viện, cậu thức dậy thì dùng bữa sáng rồi có thể về. Nhớ khóa cửa nếu nhà tôi mất món đồ nào tôi lột da cậu.”

Khả Chiêu nhìn dòng chữ ngay ngắn trên mảnh giấy đột nhiên bật cười sang sảng. Cô gái này cũng thật thú vị. Khả Chiêu cung kính không bằng tuân lệnh ăn sạch sẽ bữa sáng trên bàn rồi cũng rời khỏi nhà Hà Lam. Trong lòng cậu ta vẫn còn âm ỉ đau nhưng không hiểu sao khi nhớ đến gương mặt của Hà Lam lúc tức giận ngày hôm qua, lúc say ngủ lại cảm thấy vô cùng thoải mái.

Cậu ta không nhớ là đã gặp cô ở đâu nhưng có một điều cậu ta chắc rằng lần gặp tại Việt Nam không phải là lần gặp đầu tiên. Có điều cậu ta cũng chưa dám tận miệng hỏi cô là đã gặp nhau hay chưa. Cậu ta còn nhớ lần gặp ở nhà Tử Phong, cậu ta buộc miệng nói “ Tôi nhìn thấy cô rất quen!”, cô liền quẳng cho cậu ta một câu “ Tôi cũng nghe câu này rất quen”. Ý cô là bảo cậu ta trăng hoa thấy cô gái nào cũng bảo là quen. Khả Chiêu vừa nghĩ vừa không khỏi buồn cười, quả thật cậu ta đã gặp cô rồi kia mà. Có thể hình tượng gặp hai lần hoàn toàn khác nhau nên không nhớ rõ mà thôi.

Khả Chiêu vừa về đến biệt thự, miệng lại không ngừng huýt sáo giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Đối với cậu ta là như vậy, đau khổ chỉ một lúc sau đó sẽ che giấu tận đáy lòng. Trên môi cậu ta luôn thường trực nụ cười kia mà.

Cả mấy người ngồi trong phòng khách nhà Khả Chiêu mà không khỏi giật mình. Cậu ta cư nhiên thong thả như vậy làm hại mọi người lo lắng suốt một đêm.

Tiểu Kì vì không thể gọi được điện thoại cho Khả Chiêu mà cuống cuồng lo lắng. Thiên Ân cũng vì vậy mà lo lắng mất ngủ theo. Tử Phong và Thiên Tư dù lo lắng nhưng cũng bị Tiểu Kì đuổi về từ đêm qua. Tuy vậy khi trời còn chưa sáng họ lại đến một lần nữa nhưng vẫn còn chưa thấy cậu ta trở về.

Mọi người đều biết dù cậu ta và Y Ngân đã chia tay nhưng tình cảm cậu ta dành cho Y Ngân chưa bao giờ hết. Xem ra lần này cũng không khác lần trước là bao. Năm năm trước sau khi nói tiếng chia tay cậu ta cũng vùi mình vào rượu suốt mấy ngày liền như sâu rượu vậy. Còn đánh nhau với Tử Phong một trận vì tội cản trợ cậu ta say. Còn hiện tại họ đi đến khắp các quám rượu lớn, họp đêm sang trọng đều không gặp nên mới nghĩ rằng cậu ta xảy ra chuyện không lành.

Khả Chiêu mới đi đến phòng khách liền khựng lại trố mắt nhìn một đám trai gái đang ngồi, giương mắt nhìn cậu ta như vật thể lạ. Tiểu Kì bây giờ mới hớt hãi chạy đến trước mặt cậu ta lo lắng hỏi:

- Anh, anh đi đâu mà cả đêm không báo về nhà cả điện thoại cũng tắt?

- Điện thoại tắt? Thật xin lỗi hết pin rồi._Khả Chiêu nhăn mày lấy điện thoại ra mới thấy nó thật sự tắt, gãi đầu cười gượng.

Tiểu Kì còn muốn hỏi thêm nên tiến lại gần chưa gì đã vội lùi lại mấy bước, đưa tay bịt mũi.

- Anh thật nồng nặc mùi rượu quả nhiên cả đêm hôm qua anh đi uống rượu.

- Đúng vậy. Hiện tại anh hơi mệt muốn tắm rửa nghỉ ngơi một lát nếu có chuyện gì nói sau vậy._Khả Chiêu gật đầu xác nhận lại từ chối tiếp những người trong phòng.

Đùa sao, những người này là đến truy tội cậu ta. Cậu ta cũng đâu có ngốc ngồi một chỗ để họ hỏi cung. Huống hồ đêm qua cậu ta lại ngủ tại nhà một cô gái như vậy thật mất mặt. Còn không bị họ hiểu lầm đi, ngàn vạn lần không thể.

- Đứng lại._giọng nói lạnh nhạt nhưng có uy như vậy cũng không ai khác ngoài Tử Phong.

Trong mắt Tử Phong không có ý trách móc mà chỉ có ý cười. Thật ra thì đêm qua lúc trời gần sáng anh cũng được tin cậu ta đang ở đâu vừa kinh ngạc vừa buồn cười. Cậu ta thế nào lại tìm đến nhà Hà Lam, tìm không được anh thì tìm em sao?

Khả Chiêu còn chưa đi đến cầu thang cứng đơ đứng một chỗ. Loại sự tình này làm sao tránh khỏi chỉ khổ cho Hà Lam bị hiểu lầm.

- Mày không uống rượu mấy nơi sang trọng mà lại đến nhà một cô gái sao?_Thiên Ân cười châm chọc.

Thiên Ân còn tưởng mấy tuần nữa mới thấy bộ dạng tươi cười của cậu ta, không ngờ bây giờ lại có thể thấy cậu ta trong bộ dạng tươi tỉnh này. Trông tâm trạng cậu ta còn tốt hơn anh bây giờ thật đáng nghi. Nói ra còn phải oán than anh còn chưa làm Tiểu Kì hết giận nếu không phải nhờ xảy ra chuyện còn lâu cô mới cho anh ở bên cạnh.

- Chuyện…chuyện đó chỉ là trùng hợp. Thôi…tao đi ngủ cả đêm không ngủ nên rất buồn ngủ._Khả Chiêu nhanh chân chạy biến đi lên lầu thật là hết đường chối cãi.

Cậu ta rõ ràng biết FA thì không tầm thường tại sao ngu ngốc tin rằng bọn họ không biết cái gì.

- A, anh Khả Chiêu cả đêm không ngủ sao?_đây là tiếng của Tử An cùng Kỳ Quân thốt lên nhưng cũng là tiếng lòng của tất cả mọi người.

Sau đó cả mấy người không ngừng cười. Làm cái gì mà cả đêm không ngủ vậy? Là sợ Hà Lam làm gì cậu ta sao? Hay là sợ bản thân không khống chế được mà làm gì cô? Khả Chiêu đi lên đến phòng còn nghe tiếng bọn họ cười không khỏi vừa xấu hổ vừa bực mình. Cậu ta như thế nào khi đi uống rượu mấy loại sự tình có con gái bên cạnh cũng đã là chuyện bình thường rồi. Nhưng hôm nay là cậu ta ở nhà một cô gái tri thức, lại được xem là không thân thiết lắm nên bị bọn họ trêu là phải. Kỳ thật lúc bế Hà Lam vào phòng cô, cậu ta có nghe tim mình đập thật nhanh. Đâu phải lần đầu tiên chạm vào con gái nhưng lại có cảm giác lạ như vậy.

Khả Chiêu thở dài quên đi!

Đáng tiếc, nụ cười của Hà Lam tự bao giờ lại ẩn hiện trong tâm trí. Ít nhiều cậu ta cũng ôm cô làm sao mà quên đây, dù biết đó chỉ là ngộ nhận nhưng trong một lúc cậu ta vẫn nhận thức được đó là hơi ấm của riêng cô. Cậu ta còn nắm lấy tay mềm mại của cô. Ít ra cậu ta cũng bế cô trong tay nghe tim loạn nhịp. Sự chăm sóc nhẹ nhàng của cô dành cho cậu ta, cậu ta hoài nghi hai người bọn họ là mới quen biết gần đây sao? Còn cả cái tát trời giáng kia, cậu ta muốn làm như không xảy ra chuyện gì cũng thật khó. Khả Chiêu tự nhủ chỉ là nhất thời suy nghĩ lung tung. Cậu ta vẫn yêu Y Ngân xá gì vì một cô gái mà tim loạn nhịp? Nhất định là nhầm lẫn.