Đã Có Tôi Bên Em

Chương 42: Kế hoạch




Một ngày trôi qua mang theo bao dự định, có những dự định muốn thực hiện được phải đánh đổi rất nhiều thứ.

Đã làm sẽ chấp nhận trả giá cho dù cái giá đó rất đắc, nhưng cho dù thế nào sự ham muốn đã đánh bại tất cả.

3K vào đến tập đoàn còn chưa kịp ngồi xuống đã nghe tiếng reo của điện thoại.

- Key nghe đây!

- Anh Key lúc nãy Tâm Di bị chiếc xe của Y Ngân dọa cho sợ hãi._người cận vệ theo sau bảo vệ Tâm Di nhanh chóng thông báo.

- Cái...cái gì, vậy có sao không?_3K vừa nghe đến tin này tim cũng muốn rớt ra ngoài luôn.

- Không sao, lúc đó tôi đến không kịp cũng may được Doãn Hạo Minh cứu.

- Doãn Hạo Minh?_3K đang nghĩ chính là con người kia đang nghĩ gì lại làm như vậy.

Lần trước cậu ta bắt Tâm Di để nhử Tử Phong vào bẫy, lần này lại định giở trò gì lại đi tiếp cận Tâm Di trong lúc Tử Phong không có mặt.

- Phải là cậu ta, vậy có cần thông báo cho chủ tịch biết không?_câu hỏi của cậu trai trẻ lúc này thật hợp tình hợp lí.

3K mất mấy giây suy nghĩ, chuyện này quả thật hơi nghiêm trọng nhưng cũng chưa đến nỗi nào. Tạm thời chuyện này anh ta có thể xử lí được cùng lắm tăng thêm người theo bảo vệ Tâm Di. Tin này nếu lọt vào tai Tử Phong, anh nhất định sẽ lập tức hủy bỏ chuyến công tác mà trở về như vậy không tốt một chút nào. Mặc dù biết khi Tử Phong về biết được sẽ trách tội nhưng cũng đành che giấu một lần, không phải cái gì báo cáo cũng đều tốt. Để tránh tổn thất cho tập đoàn 3K sẽ phải cố che giấu chuyện này.

- Không cần đâu, dù sao Tâm Di cũng không sao. Lần sau cậu nhớ theo sát cô ấy hơn là được. Những chuyện còn lại tôi sẽ lo.

- Đã rõ!

3K căng thẳng ngã người ra ghế, nhiệm vụ này quả thật nuốt không trôi. Quả thật Tử Phong lo lắng không sai, chỉ cần không có Tử Phong bên cạnh thì Tâm Di lập tức gặp nguy hiểm.

--------------------------------------

Đã là ngày thứ ba kể từ khi Tử Phong đi công tác, Tâm Di hôm nay lại không cần đi học. Vì vậy 3K cũng được cô ra lệnh không cần đến đón, Tâm Di một mình bắt taxi đến bệnh viện.

Tâm Di càng ngày càng mơ nhiều hơn, toàn những giấc mơ kì quặc vây quanh cô, bám víu lấy từng giấc ngủ. Cô thật ra là bị bệnh gì? Tâm Di trong lòng lo lắng một mình đi vào bệnh viện. Cô lại không biết tin cô vào bệnh viện liền nhanh chóng được báo cho 3K.

Tâm Di vì muốn chuyện này được giữ bí mật tránh để Tử Phong biết nên căn dặn bác sĩ tuyệt đối không tiết lộ cho ai biết trừ cô ra.

Trong căn phòng kín đáo, Tâm Di nắm chặt tay chờ đợi kết quả kiểm tra. Cô bình thường rất sợ đến bệnh viện nhưng hôm nay bất đắc dĩ phải đến.

Vị bác sĩ kiểm tra mọi phương diện, ngay cả chụp x-quang não cũng đã chụp nhưng mọi thứ chứng minh rằng cô hoàn toàn bình thường không có bệnh lạ hay triệu chứng bất thường nào. Tâm Di vừa vui vừa lo khi nhìn vào hồ sơ kết quả được trả về.

Nếu cô không có bệnh vậy như lời Kỳ Quân nói cô xác thực đã từng mất trí. Tâm Di suy nghĩ cách để bản thân nhớ lại.

- Bác sĩ tôi thật sự không có bệnh gì sao?_Tâm Di có chút bàng hoàng hỏi nam bác sĩ chuyên khoa về thần kinh.

- Xác thực là cô đây không có bất cứ bệnh gì._Người bác sĩ bình tĩnh đáp, tia nhìn có chút phức tạp.

Anh không biết cô gái này vì sao khi đến yêu cầu anh chẩn đoán một mực bảo bản thân có bệnh. Trong khi kết quả anh chẩn đoán chuẩn xác một trăm phần trăm rằng cô không có bệnh. Nhưng không hẳn là không có bệnh vì đó là chứng mất trí, anh lại được nhờ vả nên không thể nói.

- Vậy vì sao tôi luôn mơ thấy những giấc mơ kì lạ mà nó còn lặp đi lặp lại đã hơn hơn một năm rồi.

- Việc nằm mơ thì cũng không có gì lạ nhưng nếu giấc mơ lặp đi lặp lại thì có lẽ đó là do tâm lí của cô không ổn định hay có cảm giác không an toàn nên sinh ra ảo giác.

Tâm Di mở to mắt kinh ngạc, những giấc mơ kia là ảo giác của cô sao? Tại sao bản thân cô lại sợ hãi, lo lắng vì lí do gì? Nhưng những giấc mơ kia không rõ ràng, cô chỉ thấy mờ nhạt hành động của những người trong giấc mơ. Cô không thấy mặt họ cũng không nghe họ nói gì thì làm sao biết đó có phải là ảo giác hay sự thật?

- Ảo giác thôi sao? Vậy đó không phải kí ức của tôi sao ?_Tâm Di có chút khó hiểu.

Cô từ trước đến nay có một gia đình hoàn mĩ vô ưu vô lo có gì phải sợ hãi mà tâm lí không ổn định lại còn sinh ra ảo giác. Không phải vì cách đây hai ngày cô bị chiếc xe kia dọa nên đi kiểm tra liền dẫn đến kết quả không chính xác chứ.

- Tôi nghĩ do cô nghĩ quá nhiều rồi nên thả lỏng đầu óc một chút. Cô không cần quá lo lắng, cô hoàn toàn không có bệnh nên không cần suy nghĩ lung tung như vậy cô sẽ không mơ thấy nữa._Vị bác sĩ vì câu nói của cô làm cho chột dạ, anh ta quả thật có nói dối một phần.

- Vậy được rồi cảm ơn bác sĩ._Tâm Di dù không muốn tin cũng phải tin.

Tâm Di đứng dậy chào vị bác sĩ liền rời khỏi phòng khám ra về. Trong đầu vẫn còn rất nhiều nghi vấn, là do cô quá lo lắng sao?

Tâm Di vừa rời khỏi phòng khám, vị bác sĩ lập tức gọi cho một người để báo cáo tình hình.

- Thưa thầy, em đã làm như lời thầy nói. Nhưng có vẻ Dương tiểu thư sẽ không đễ dàng bỏ cuộc đâu.

- Được rồi, việc còn lại cứ để ta lo._Join nhẹ giọng đáp trả.

Ngay khi biết Tâm Di đến tìm bác sĩ để khám, Join đã cử một học trò tâm đắc nhất để chẩn đoán cho cô. Ông hiện tại vẫn đang tìm cách để cô nhớ lại mà không gây sốc cho bản thân, bây giờ vẫn chưa phải lúc ông không thể để cô nhớ lại trong tình trạng thiếu ổn định. Tử Phong đã căn dặn ông rất kĩ không được tiết lộ chuyện cô mất kí ức nhưng có lẽ chính cô gái này đã phát hiện rồi. Ông không thể ngăn cô nhớ lại chỉ còn cách tìm phương thức nào đó để cô nhớ lại nhưng gây sốc ít nhất. Ông không còn cách nào khác là tạm thời che giấu cô.

Join ngay lập tức cũng thông báo cho Tử Phong biết, nếu không phải không có anh ở đây Tâm Di cũng đã không tự mình đi tìm hiểu kí ức kia. Cô chắc chắn sợ anh biết nên nhân lúc anh đi vắng mới đi một mình đến đây trong âm thầm lặng lẽ.

- Chủ tịch Du, cậu khỏe chứ?_Join đáy mắt có chút căng thẳng, ông hiện không biết Tử Phong đã đi công tác.

- Khỏe nhưng ông gọi cho tôi có chuyện gì?_Tử Phong vẫn còn đang bù đầu bù cổ với đống dự án.

- Cậu hiện đang ở đâu lại để cô bạn gái của cậu đi khám bệnh một mình?

- Tâm Di có bệnh sao? Tại sao tôi không nghe cô ấy nói? Hiện tôi đang đi công tác không có ở bên cạnh cô ấy._Tử Phong tay nắm chặt điện thoại trong lòng vô cùng lo lắng.

- Cô ấy muốn nhớ lại kí ức kia, có lẽ không còn ngăn được nữa.

- Ý ông là Tâm Di muốn nhớ lại mới đến tìm ông để trợ giúp?

- Nếu cô ấy tìm tôi thì dễ hơn rồi đằng này lại tìm một người khác cũng may đó là học trò của tôi._Join thở dài một cái.

Join không biết phải đánh giá cô gái này thế nào, cô rất thông minh vì không muốn Tử Phong biết liền đi tìm người khác để chẩn đoán bệnh. Theo tính khí của cô hiện tại sẽ không dễ dàng bỏ cuộc chỉ vì mấy lời nói kia.

- Được, ông cố giấu thêm một thời gian, còn hơn một tuần nữa tôi sẽ về khi đó sẽ tính sau.

- Được rồi tôi sẽ cố hết sức. Ánh mắt của Tử Phong sâu lắng liền đi ra ban công đứng, những gì anh cố gắng giúp cô có lẽ cũng chỉ đến đây thôi. Nếu cô đã muốn nhớ lại anh vốn không còn cách nào ngăn cản. Anh chỉ lo cái quá khứ đáng chết kia sẽ giày vò tinh thần cùng thể xác của cô. Nhưng anh tin cô là một cô gái kiên cường có thể vượt qua tất cả, anh cũng sẽ không để cô phải chịu thêm tổn thương nào nữa có lẽ anh phải phá vỡ lời hứa kia giúp cô lấy lại hồi ức, khôi phục lại thân phận cho cô.

Tử Phong nghĩ đến đây liền bực dọc, 3K vì sao không nói với anh chuyện này. Vì sợ anh bỏ lỡ công việc nên không thèm báo cho anh biết. Anh ta đúng là càng ngày càng không xem lời anh nói ra gì.

---------------------------

Tại thư phòng nhà họ Doãn, ông Hạo Ưng ngồi bên bàn làm việc thần thái lãnh đạm có chút suy tư. Hạnh Nghi cũng ngồi một bên để nghe ông nói.

- Con đã chuẩn bị để bước vào nhà họ Du chưa?

Hạnh Nghi hít sâu một cái, hai bàn tay mảnh khảnh nắm chặt. Lần nào ngồi đối diện với ba nuôi cô đều cảm thấy có thứ áp lực đè nặng.

- Con đã chuẩn bị rồi ạ, ngày mai con sẽ đến đó.

- Con sẽ về với tư cách chị của con._ông Hạo Ưng nhẹ giọng nói nhưng ý định thì chắc như đinh đóng cột không còn gì để bàn cãi.

- Tại sao không thể về với thân phận của riêng con, đúng với tư cách một nhị tiểu thư?

Hạnh Nghi có chút không đồng tình, cô ghét luôn mãi đứng sau chị của cô. Vì sao cùng chung hình hài nhưng chị của cô luôn gặp những điều tốt còn cô thì không? Chỉ vì từ nhỏ cô không thông minh, nhanh nhạy và tinh ý liền bị xếp sau Thiên Tư. Ngay cả cái hôn ước đặt ra từ đầu vốn không có chỉ định ai là hôn thê, nhưng rốt cuộc Tử Phong vẫn chọn Thiên Tư.

Từ nhỏ Thiên Trầm đã học theo rất nhiều đức tính của Thiên Tư, có lần cô còn cố tình giả dạng thành Thiên Tư trước mặt Tử Phong. Nhưng cô thật không ngờ tình cảm giữa họ thân thiết đến độ chỉ cần liếc mắt Tử Phong đã nhận ra đó không phải Thiên Tư. Anh còn xoa đầu cô cười bảo rằng kĩ năng giả dạng của cô quá kém. Tử Phong bảo rằng ở Thiên Tư có một khí chất riêng mà cho dù cô có giống Thiên Tư như hai giọt nước cũng không thể nào làm anh nhầm lẫn được.

Từ đó về sau Thiên Trầm quyết định không bao giờ làm cái bóng của Thiên Tư nữa, được cứu khỏi biển lửa cô đã quyết định thực hiện một cuộc phẫu thuật thay đổi toàn bộ khuôn mặt. Cô sẽ sống với chính gương mặt của riêng cô, với chính tính cách của cô.

Bây giờ ông Hạo Ưng lại ép cô giả dạng Thiên Tư chẳng khác nào làm bùng cháy sự ganh ghét của cô đối với Thiên Tư. Vì sao cho dù là sống hay chết Thiên Tư vẫn là cái tên được nhắc đến mà không phải là Thiên Trầm.

- Con nghĩ với thân phận nhị tiểu thư thì có thể chiếm được lòng tin của Tử Phong sao?_Ông Hạo Ưng tức giận quát Hạnh Nghi một tiếng.

Xưa nay, ông ta nói cái gì cô đều phải nghe không có quyền cãi lại. Cái ông ta muốn là gia sản của cả hai nhà Du-Diệp.

- Chiếm được lòng tin của nhà họ Du không nhất thiết phải là thân phận của chị con.

Hạnh Nghi tức giận vì sao chỉ có Thiên Tư được đề cao, cái tên của cô liền xem như cỏ rác.

- Ta bảo cái gì thì làm cái đó không được cãi. Nếu con muốn trả thù cho gia đình và lấy lại gia sản tốt nhất là làm theo ý của ta.

- Được con sẽ làm, xin phép ba con ra ngoài.

Hạnh Nghi thất vọng đáp một tiếng liền rời thư phòng, cô từ trước đến nay luôn không thể trái lời ông. Vì để trả thù cô chịu thiệt một chút cũng chẳng sao, hơn nữa một khi chuyện này hoàn thành Hạo Minh cũng sẽ không chịu sự khống chế của ba nuôi cô nữa. Việc cô làm nhất cử lưỡng tiện có gì không tốt.

Tiếng gõ cửa phòng Hạnh Nghi lại vang lên, Hạnh Nghi nhẹ lau đi vài giọt lệ khẽ rơi vì uất ức rồi nhanh chân ra mở cửa. Cô biết trong lúc này cũng chỉ có Hạo Minh mới có thể tìm cô.

- Lúc nãy ba đã nói gì vì với em?_Hạo Minh nhàn nhã đi đến ghế ngồi, ánh mắt có chút lo lắng.

Khi thấy Hạnh Nghi vừa rời thư phòng, Hạo Minh cũng nhanh chóng đi đến phòng Hạnh Nghi để hỏi tình hình. Cậu ta biết những chuyện ông Hạo Ưng nói ra thì chẳng có chuyện gì tốt lành.

- Cũng chỉ là việc em vào nhà họ Du thôi._Hạnh Nghi mỉm cười một cái. Hạo Minh nhíu mày một cái, chuyện này cậu ta đã nghe Hạnh Nghi nói lâu rồi nhưng có lẽ đã đến lúc phải thực hiện.

- Với thân phận của em?

- Không phải là của chị em._Hạnh Nghi ngồi xuống có chút buồn rầu.

Cô không phải không biết chuyện này vô cùng khó khăn, nhà họ Du không phải tầm thường. Cho dù hai gia đình có thân thiết đến đâu chăng nữa nhưng một cô gái xa lạ trở về liền nhận thân phận cao quý chắc chắn họ sẽ điều tra cẩn thận. Huống hồ Tử Phong là con người thế nào cô rất rõ, anh sẽ không dễ dàng tin tưởng một cô gái xa lạ là hôn thê của mình. Anh đã từng nói cô và Thiên Tư có sự khác biệt rất lớn, anh sẽ rất dễ phát hiện cô không phải Thiên Tư.

- Ngu ngốc! Em có biết chuyện đó rất nguy hiểm không? Tử Phong cũng không phải ngốc em nghĩ cậu ta sẽ để yên chuyện này sao?_Hạo Minh trừng mắt tức giận nắm chặt hai vai Hạnh Nghi.

- Anh yên tâm thân phận của em đã được ba che giấu rất cẩn trọng, không xảy ra chuyện gì đâu. Hơn nữa bọn họ đã hại gia đình em tan nát như vậy chắc chắn chột dạ sẽ không dám làm gì em đâu.

Cô biết Hạo Minh lo cho cô nhưng mọi chuyện cô đã có cách giải quyết. Hơn nữa chỉ cần lấy lại gia sản và tìm được chứng cứ chứng minh ba mẹ và chị của cô vì họ mà chết cô nhất định không tha cho họ.

- Em quá ngây thơ rồi, thật ra..._Hạo Minh bực dọc nhìn dáng điệu của Hạnh Nghi.

Cậu ta không muốn cô tổn thương hay gặp bất trắc gì nhưng chính cậu ta lo chính bản thân còn chưa xong lấy gì bảo vệ cô.

- Hạo Minh! Ba có chuyện muốn nói với con._Ông Hạo Ưng không biết từ lúc nào đã xuất hiện trước cửa phòng.

Hạo Minh liếc mắt nhìn cái người trước cửa, ông ta như âm hồn không tan bám riết lấy cậu ta không buông.

- Được rồi con ra ngay!_Hạo Minh lãnh đạm đáp.

Ông Hạo Ưng xoay người về phòng nhếch môi cười nham hiểm, muốn phá vỡ kế hoạch của ông ta không dễ như vậy đâu.

- Anh ra ngoài đây, nhớ kĩ phải thật cẩn thận biết không?_Hạo Minh đứng dậy đi về phía cửa.

- Em biết rồi.

Hạnh Nghi mệt mỏi nằm vật ra giường, cho đến bao giờ cuộc sống của cô thôi lo âu. Cô chợt nghĩ đến Tâm Di, cô trở về với thân phận hôn thê của Tử Phong vậy Tâm Di sẽ như thế nào? Nhưng họ Du tàn nhẫn như vậy cô không muốn Tâm Di vào đó, cứ xem như cô làm một việc tốt tách Tâm Di khỏi Tử Phong. Hạnh Nghi không biết mình như vậy có quá tàn nhẫn không nhưng vì gia đình cô sẽ làm mọi cách, có trách thì trách Tâm Di đã yêu nhầm người.

\"Chị hai, ngày mai em sẽ sống với thân phận của chị. Nếu chị nghĩ đến em hãy để em đóng tốt vai diễn này\"

-------------------------------------

Siêu thị đông đúc, một ngày chủ nhật được nghỉ ngơi thoải mái người người ồ ạt đi mua sắm.

Kỳ Quân cùng Tử An cũng vào siêu thị mua đồ, không biết là mua cái gì mà hiện trên xe đẩy không thấy đồ chỉ thấy Tử An ngồi trên đó vừa cầm bịch bánh vừa cười vừa nói. Kỳ Quân liền trở thành tài xế có công không lương.

- Nè cậu ăn không?_Tử An cô đây sung sướng ngồi trên xe đẩy nói chuyện không ngớt.

- Không._Kỳ Quân lãnh đạm, cậu đang cố nhớ lại những gì mà Tâm Di căn dặn.

Chẳng qua hôm nay Tâm Di bảo bận việc không đi siêu thị được nên nhờ Kỳ Quân đi hộ. Tử An không biết từ khi nào đã xuất hiện trước cửa căn hộ cười toe toét, thế là cùng đi siêu thị. Xem như họ cùng nhau hẹn hò vào ngày chủ nhật vậy.

- Ghé gian hàng bánh đi!_Tử An tay cầm bịch bánh một tay chỉ về gian hàng.

- Làm gì?_Kỳ Quân nhíu mày một cái.

- Không phải ở nhà cậu đã hết bánh cùng mấy thực phẩm đóng gói sao? Ở đây có đủ hết mà._Tử An nhảy xuống khỏi xe đẩy liền thoăn thoắt chọn đồ bỏ vào xe.

Kỳ Quân khẽ cười một cái đẩy xe đi phía sau Tử An. Kỳ quân thầm nghĩ đôi khi Tử An cũng không phải cái gì cũng không biết, nhìn dáng vẻ chọn đồ của cô hiện giờ thật đúng có khí chất nội trợ. Kỳ Quân cười ngốc nghếch lắc đầu xua đi ý nghĩ kia, đôi mắt thâm trầm nhìn theo sau bóng dáng Tử An bước ở phía trước.

Tử An chọn xong mấy thứ liền xoay người bỏ vào trong xe, cô liếc nhìn Kỳ Quân một cái liền thấy ánh mắt Kỳ Quân có chút thất thần không biết là đang nhìn gì. Ánh mắt Từ An rời khỏi Kỳ Quân liền nhìn về phía trước, Tử An trừng mắt tức giận, phía trước cô không phải là một cô gái nóng bỏng chân dài đang mua đồ hay sao? Đi với cô lại dám nhìn cô gái khác.

Kỳ Quân háo sắc!

- Dương Kỳ Quân cậu là đang nhìn cái gì?_Tử An đứng chắn tầm mắt Kỳ Quân.

- Tôi có nhìn gì đâu._Kỳ Quân nhăn mặt khó hiểu vì sao sắc mặt Tử An trở nên khó coi như vậy.

- Còn nói không nhìn, cậu đúng là háo sắc dám nhìn trộm cô gái kia._Tử An chu mỏ tức giận.

Kỳ Quân theo lời Tử An nói mà liếc mắt về phía trước, đúng là có một cô gái dáng chuẩn phết. Kỳ Quân nhìn xung quanh quả thật cô gái đó thu hút rất nhiều ánh nhìn. Nhưng có trời làm chứng từ nãy đến giờ trong mắt cậu không hề có hình ảnh cô gái kia, chỉ khi Tử An nói cậu mới để ý đến mà thôi. Vì sợ Tử An phát hiện ánh mắt của cậu nhìn cô nên sau khi thấy cô xoay người cậu liền lơ đãng mang tầm nhìn dời đi chỗ khác, có lẽ trùng hợp ánh nhìn kia theo hướng của cô gái đó. Một mặt khác, cái khiến cậu nhìn chăm chú là phát hiện Trần Vỹ đang đi cùng một cô gái, hắn nhìn cậu cười cười nên cậu cũng chỉ nhếch môi cười xả giao.

Rất tiếc Tử An hiểu lầm tức giận trong lòng liền cho cậu là tên háo sắc, đứng núi này trông núi nọ.

Kỳ Quân liếc nhìn bộ dạng Tử An liền cười run người, bộ dáng ghen của Tử An không khiến Kỳ Quân khó chịu mà còn làm cậu thấy vô cùng thoải mái.

- Tôi...tôi bảo không nhìn là không nhìn mà._Kỳ Quân cậu đây cảm thấy buồn cười.

- Cậu nói dối.

- Tôi không nói dối nhưng có điều cậu ghen rất đáng yêu!_Kỳ Quân nhếch môi cười liền nhàn nhã bước đi.

Tử An bị một câu nói kia làm cho đứng hình, bộ dạng cô như vậy là ghen sao? Tử An gãi gãi đầu suy nghĩ nhưng vẫn không quên nỗi tức giận kia liền đi theo Kỳ Quân hỏi cho rõ.

- Cậu nói thật đi có phải cậu thích những cô gái chân dài như vậy không?

- Cô gái như vậy ai lại không thích._Kỳ Quân là nói theo quan điểm của một người con trai.

- Vậy cậu thừa nhận mình đã nhìn cô gái kia đến nỗi thất thần._Tử An bị câu nói kia chọc tức đến run người.

- Không có mà, khổ quá!_Kỳ Quân thở dài một cái, thì ra con gái ghen sẽ dai dẳng như vậy.

Kỳ Quân không thể nào nói rằng bản thân nhìn cô đến nỗi thất thần, như vậy rất mất mặt.

- Cậu rõ ràng thích cô gái như vậy._Tử An thất vọng bước nhanh về phía trước.

- Tôi đâu có nói là tôi thích, mà cho dù có cũng chẳng có gì lạ. Nói không có cảm giác với cô gái quyến rũ như vậy chẳng khác nào thừa nhận mình không phải con trai._Kỳ Quân nhún vai bất lực.

Một điều hiển nhiên, con trai thời nay ai cũng phải có cảm giác ít nhiều với một cô gái quyến rũ như vậy.

- Trước mặt tôi cậu không thể kìm nén được cái cảm giác vớ vẫn đó hay sao?_Tử An đã sắp nổi điên mà Kỳ Quân còn thản nhiên nói ra suy nghĩ của bản thân.

Kỳ Quân cười khổ, chính vì ở trước mặt cô nên không thể kìm nén được.

- Rõ khổ! Giữa thích và yêu là khác biệt, thích chỉ là thoáng qua trong nhất thời còn yêu là xác định đó là cả đời không thay đổi. Tôi đối với cậu là yêu không phải thích.

Có cần đợi cậu nói rõ ràng như vậy không, Kỳ Quân đi theo Tử An nhìn cô tức giận đến vậy trông vừa buồn cười vừa có chút vui mừng. Chỉ một chuyện nhỏ như con thỏ cô cũng có thể ghen được sao.

Tử An bị câu nói của Kỳ Quân làm cho ngu muội có chút hạnh phúc, có chút mơ hồ. Cậu là đang tỏ tình lần hai, mỗi lần nói câu yêu một người không phải dễ cậu vì sợ cô giận liền nói lời yêu lần hai. Tử An mỉm cười liếc Kỳ Quân một cái, không hờn không giận bước đi. Kỳ Quân vì biểu hiện kia mà đầu óc căng cứng nãy giờ cũng giãn ra tiếp tục đi theo sau Tử An.

- Tha cho cậu đó, sẽ không có lần thứ hai đâu.

- Đã rõ!_Khuyên được Tử An quả thật không phải chuyện đơn giản.

Hai người lại tiếp tục cười đùa mua đồ quên luôn chuyện kia.

Tử An dự định sẽ mua một ít quà rồi cùng Kỳ Quân đến thăm bà Lăng, mấy ngày hôm nay Thiên Ân xuất viện liền không ở nhà mà lao vào làm việc không có thời gian rãnh ở bên bà nên căn dặn Tử An nếu rãnh qua trò chuyện cùng bà.

Kỳ Quân cùng Tử An đi hết một vòng siêu thị, đồ mua cũng không ít. Nhìn chung cũng chỉ có thực phẩm để nấu ăn, nước uống, hoa quả cùng một số thứ cần thiết khác. Kỳ Quân cùng Tử An đến gian hàng quần áo chọn ra một chiếc khăn quàng cổ để làm quà tặng bà Lăng.

- Chiếc khăn này rất nhã nhặn chắc chắn cô Linh Nguyệt sẽ rất thích._Tử An nhìn vào chiếc khăn gấm ít hoa văn màu nâu nhạt toát lên vẻ quý phái.

- Mẹ anh Thiên Ân là một người như thế nào?_Kỳ Quân trên tay cả mấy túi đồ đủ loại.

- Cô ấy rất hiền, chỉ có điều đầu óc không tỉnh táo cho lắm. Trong mắt chỉ có mỗi Thiên An mà thôi.

- Chính là hôn phu của cậu sao?_Kỳ Quân nhìn Tử An cười cười.

- Hôn phu cái gì chứ vớ vẩn._Tử An thờ ơ không quan tâm.

- Nếu không phải cậu ta biến mất tôi và cậu cũng đâu có đứng chỗ này._Kỳ Quân vừa đi cạnh Tử An vừa nói.

Nghĩ đi nghĩ lại Kỳ Quân không biết nên vui hay nên buồn vì sự mất tích của Thiên An. Ngay sau khi Thiên Ân xuất viện anh đã kể cho cậu nghe về Thiên An cùng hôn ước kia. Cậu đột nhiên có một cảm xúc kì lạ, hơn nữa cảm thấy giống như bản thân cần phải làm gì đó cho bà Linh Nguyệt thôi nhớ con.

- Cứ cho là như vậy nhưng tôi không đành lòng nhìn cô Linh Nguyệt đau lòng. Tên Thiên An chết tiệt kia vì sao có tầm quan trọng với cô Linh Nguyệt như vậy, còn sống hay đã chết cũng không biết.

Kỳ Quân đang đi bên cạnh Tử An vừa nghe Tử An nói xong liền hắt hơi một cái, khổ sở sờ mũi.

- Bất quá chúng ta thường xuyên lui tới làm cho cô ấy vui._Kỳ Quân khó hiểu bản thân vì sao có hảo cảm đặc biệt với bà Linh Nguyệt.

Cậu có đến nhà bà mấy lần, lần đầu tiên liền bị bà xem là Thiên An. Cậu có chút bất ngờ nhưng vì biết bệnh tình của bà đôi lúc trở nặng nên chấp nhận để bà vui. Mấy lần sau cậu đến bà liền tỉnh táo biết cậu là Kỳ Quân nhưng lại vô cùng quý mến cậu.

- Cậu nói cũng phải.

Cả hai vờn quanh siêu thị được thêm vài thứ liền nhanh chóng về nhà. Chỉ có đi siêu thị thôi mà cả người rã rời, đây không thể tính là hẹn hò mà chỉ có thể tính là đi vì công việc.