Tình yêu đó vẫn chỉ trao riêng người nhìn anh rời xa thời gian trôi
khiến tim em quặng đau, chờ trông muôn kiếp người có hay em nhớ anh vô
vàng.
Đừng khóc dù chỉ một chút vì như vậy sẽ khiến tim anh đau, khiến anh cảm thấy có lỗi vì không thể làm em vui.
Nắng vẫn đẹp, trời vẫn xanh mọi thứ lại trở về sự bình yên vốn có của nó nhưng tâm trạng con người vẫn không bình lặng được.
Tâm Di cùng Tử Phong đến tập đoàn chưa bao lâu trời đã trưa, Tâm Di đến tập đoàn rồi không có gì làm mới biết lựa chọn đi theo Tử Phong chính
là một sai lầm to lớn nhưng bây giờ có hối hận cũng muộn rồi.
Tâm Di cứ vậy đi lại trong phòng làm việc của Tử Phong, phần còn lại
chính là đi ra ngoài ngồi nói chuyện với Phương Tuyết. Tâm Di cảm thấy
nói chuyện với Phương Tuyết vô cùng hợp ý, cái từ \"chán\" vừa mới
xuất hiện cũng lặn đâu mất dạng.
Trong khi Tâm Di ngồi vui vẻ
nói chuyện với Phương Tuyết bên ngoài phòng làm việc của Tử Phong thì
trong phòng làm việc của anh lại hết sức ảm đạm. Anh chính là sinh lòng
buồn bực, mỗi ngày vào giờ làm việc anh cũng không gặp cô sao không khó
chịu cùng lắm là nhớ một chút nhưng hôm nay rõ ràng cô ở bên cạnh mà
không được thấy thì đúng là càng khó chịu.
Càng nghĩ sao càng
cảm thấy Tử Phong giống như đang ghen với Phương Tuyết, nói ra chuyện
này thiên hạ không đại loạn sao? Nhưng anh chính là không có biện pháp
để ngăn cô đi lại nói chuyện. Khẽ thở dài một tiếng, Tử Phong nhếch môi
cười như có như không. Dù sao cũng là anh cho phép cô đến đây cô muốn
làm gì cũng tùy, quên đi!
Giờ ăn trưa chính là thời gian tốt
nhất để tách cô và Phương Tuyết ra, vẻ đẹp của anh cũng không thu hút cô bằng Phương Tuyết sao?
Tâm Di ngồi nói chuyện mãi với Phương
Tuyết cũng bị Phương Tuyết đuổi, cái này người ta gọi là thư kí hiểu
lòng chủ tịch, nếu không đuổi Tâm Di đi không chừng người bị đuổi sẽ là
cô.
- Tâm Di em vào phòng chủ tịch đi!
- Chị bận việc sao?_Tâm Di chớp chớp mắt khó hiểu nhìn Phương Tuyết như đứa trẻ chờ mong được giải đáp thắc mắc.
- Em đừng làm cho chị bị đuổi việc chứ?_Phương Tuyết vừa nói vừa hí hoáy làm việc, cong đôi môi cười ẩn ý.
- Tại sao ạ?_Tâm Di vẫn không hiểu là Phương Tuyết đang ám chỉ cái gì.
Phương Tuyết cười thầm một cái, cô nàng này bình thường học việc rất
thông minh sao cứ đụng đến Tử Phong là cứ ngây ngốc ra, đây có thể gọi
là triệu chứng sau khi yêu hay không nhỉ?
- Chị cảm thấy tâm trạng chủ tịch khi bàn giao công việc cho chị tâm trạng rất tệ.
Chính là nhiều cú điện thoại của Tử Phong vô cùng lạnh, nghe giọng nói
cũng có chút phức tạp còn không phải là vì không có Tâm Di bên cạnh sao, điều này làm sao có thể qua mắt được Phương Tuyết. Lại nói đến Tử Phong lúc trước anh có thể dễ dàng bình tĩnh che lấp đi cảm xúc phức tạp của
mình nhưng từ khi có Tâm Di liền rất dễ bị người ta nắm bắt cảm xúc.
- Vậy sao? Để em vào xem thử._Tâm Di trên mặt có chút lo lắng mà cũng không biết bản thân bị Phương Tuyết lừa.
Không nói hai lời, Tâm Di liền đi nhanh vào phòng làm việc của Tử Phong bỏ lại Phương Tuyết trong lòng vui mừng ít ra cô không bị bạn gái chủ
tịch quấy nhiễu, may hơn nữa là không vì nguyên do đó mà bị chủ tịch mỗi lần nói chuyện liền ném cho cô mấy cục hàn băng đến rùng mình.
- Em thật là hiểu ý chủ tịch nha!_3K từ đâu thò đầu ra nghiêng người về phía Phương Tuyết cười cười.
Phương Tuyết không nhịn được nữa liền bật cười.
- Em chỉ là tự vệ mà thôi, em không muốn về nhà mùa này còn phải đốt lò sưởi xua đi hàn băng của chủ tịch.
Nếu Tâm Di có biết được mình bị lừa cũng đừng trách Phương Tuyết, có trách thì trách tại sao Tâm Di lại là bạn gái chủ tịch.
- Anh cũng đang nghĩ em mà không đuổi Tâm Di đi cả tầng làm việc này cũng đóng một lớp băng dày.
Nói xong cả hai người hướng phòng làm việc Tử Phong mà cười đắc ý, trên tầng này hiện tại có bốn người nhưng hình như chỉ có mỗi Tâm Di là
không biết nguyên do vì sao mình bị Phương Tuyết đuổi đi.
\" Cạch\"
Tiếng cửa mở Tử Phong liền ngẩng đầu lên nhìn, ngoài Tâm Di ra thì không ai vào phòng anh mà không cần gõ cửa.
- Anh Tử Phong anh không được khỏe sao?
Tâm Di vẫn không nhận ra có gì khác lạ vẫn hồn nhiên quan tâm Tử Phong. Nghe Tâm Di nói mà khóe môi Tử Phong giật giật, nhưng lập tức nở nụ
cười ánh mắt có chút thần bí.
- Anh rất không khỏe.
Tử Phong thầm mắng Phương Tuyết, dám nói anh không khỏe đúng là can đảm
cực kì nhưng cũng không quan trọng cái tất yếu chính là có thể tách Tâm
Di ra.
- Vậy sao anh không khỏe chỗ nào?
Cô thật là quá ngây thơ rồi, Tử Phong nhếch lên nụ cười nhạt hàm chứa chút ý đồ.
- Em lại đây!
Tâm Di liền nghe lời Tử Phong ngoan ngoãn lại gần bàn làm việc của anh
sao cô không để ý một chút sắc mặt anh rất tốt không có gì gọi là không
khỏe cả có trách thì trách cô quá tin người.
Mới bước lại gần
vài bước Tâm Di liền bị Tử Phong kéo vào lòng ngồi lên đùi anh, hai tay
ôm lấy cô, cằm tựa lên vai cô. Bây giờ Tâm Di không muốn hiểu cũng phải
hiểu, cái anh không khỏe là gì.
- Anh như vậy là không khỏe sao?_Tâm Di nheo nheo mắt nhìn anh.
- Phải anh rất không khỏe vì vậy bây giờ em phải làm chỗ dựa để anh nghĩ ngơi.
Cái lí do này mà cũng được sao, Tâm Di trong lòng bĩu môi khinh thường anh là đang lợi dụng cô thì đúng hơn.
- Ở đây không phải có gian phòng để nghỉ ngơi sao?
Anh cố chấp cô cũng sẽ cố chấp để xem ai hơn ai.
Tử Phong nghe cô nói liền cong đôi môi cười mỉm vẫn không có khả năng buông tha.
- Em là bạn gái của anh sao? Sao anh không khỏe mà cũng có nhiều ý kiến như vậy?
Tâm Di than oán trong lòng điều cô nói là sự thật kia mà có gì gọi là
không ổn. Nhưng cô biết làm sao bây giờ cô không có khả năng phản kháng
ai bảo anh lấy vẻ ngoài đẹp trai ra để mê hoặc cô.
- Dĩ nhiên em là bạn gái của anh.
- Vậy thì im lặng ngồi yên.
Tâm Di thở dài một cái, cả thân thể cô sắp bị đông cứng rồi cũng nên.
Nhưng mà nói sao thì nói cô đã quen có vòng tay anh bên cạnh nếu thật sự có một ngày không còn vòng tay này ôm ấp thì cô có còn vui vẻ nữa hay
không.
Ngồi được một lát, điên thoại Tâm Di liền reo, cô chẳng
nói gì anh ôm cũng mặc kệ liền nhấn nút nghe bởi vì trên màn hình chính
là hai chữ\" Tử An\" sáng chói. Cô không biết giờ này chuẩn bị nghỉ
trưa Tử An có chuyện gì lại gọi cho cô. Vừa áp tai vào điện thoại cô
liền nghe tiếng khóc của Tử An, đột nhiên nỗi sợ hãi từ đâu ập đến khiến tay cô không ngừng run rẩy, mặt mày đang hớn hở cũng chuyển sang tái
méc điện thoại trên tay cũng rơi xuống một tiếng \"bộp\" lên sàn.
Tử Phong hốt hoảng xoay người cô lại, nhìn gương mặt tái méc của cô mà có chút mất bình tĩnh.
- Em sao vậy Tâm Di? Là ai gọi đến?
- Là...là Tử An, anh mau đưa em đến bệnh viện đi Kỳ Quân...Kỳ Quân gặp chuyện đã hôn mê rồi!
Giọng Tâm Di run rẩy, ánh mắt vô hồn khóe mắt như có sương phủ nhìn Tử
Phong. Tử Phong có chút căng thẳng nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh ôm
cô vào lòng trấn an.
- Được, được đừng quá lo lắng anh cùng em
đến đó. Tâm Di chỉ ngoan ngoãn gật đầu làm theo lời anh vì bây giờ cô thật sự
sợ hãi không biết Kỳ Quân có sao hay không, bình thường Kỳ Quân hay gây
chuyện nhưng chẳng thà cậu gây họa còn hơn là nằm yên bất động.
Tử Phong với lấy áo khoác rồi nắm chặt bàn tay đang run rẩy của Tâm Di
khẩn cấp rời khỏi phòng. Anh cũng muốn biết thật ra chuyện gì đã xảy ra, từ khi có Kỳ Quân đi chung Tử An anh đã không cho tài xế đến đón Tử An
cũng không cho người theo bảo vệ, y như rằng anh chỉ cần lơ là một chút
lập tức xảy ra chuyện nhưng lại không nhắm vào Tử An.
- 3K anh lập tức điều tra cho tôi thật ra ở trường Kỳ Quân và Tử An đã gặp chuyện gì.
- Được rồi tôi làm ngay.
Dặn dò 3K xong anh cũng đưa nhanh chóng đưa Tâm Di đến bệnh viện.
-----------------------------
Tìm kiếm phòng không lâu, cuối cùng Tâm Di cùng Tử Phong cùng tìm được
nơi Kỳ Quân nằm. Tử An vẫn còn ngồi nơi đó thất thần nắm chặt tay Kỳ
Quân. Ánh mắt cũng chẳng mang một chút sức sống, nỗi sợ hãi đó quá lớn
trong nhất thời không thể xóa đi được. Hình ảnh Kỳ Quân cứ như vậy mà
ngất trong vòng tay Tử An làm cô không khỏi đau nhói trong tim.
Thời gian cứ như vậy lặng lẽ trôi, Kỳ Quân cũng như vậy mà nhắm mắt tại sao cô thấy một giây như là một ngày cảm giác cô đơn cùng trống vắng
bám lấy Tử An không buông.
Tâm Di cùng Tử Phong bước vào bước
đi vô cùng nhẹ nhàng cũng không muốn kinh động sự tĩnh lặng vốn có trong phòng, chỉ nghe tiếng truyền nước tí tách cô đọng cả căn phòng. Tiếng
gió rít qua cửa sổ trong ánh nắng nhàn nhạt bên ngoài, rèm cửa phất phơ
trong gió chỉ để nói cho ta biết rằng nơi đây vẫn còn có gì đó vận động, Tử An cứ nắm chặt tay Kỳ Quân gục mặt xuống mái tóc xõa dài trong bộ
đồng phục học sinh dáng người mệt mỏi cùng yếu đuối, trên cổ còn băng
miếng bông trắng.
Mọi thứ im lặng đến ngột ngạt, hàng mi của Kỳ Quân khép chặt trên người thương tích được băng bó và sát trùng cẩn
thận nhưng không thể che đi hết thương tích trên người cậu.
- Tử An!
Tâm Di đi đến bên cạnh Tử An nhẹ chạm vai cô, chính Tâm Di cũng phải
giật mình vì độ rung của bờ vai nhỏ nhắn mỏng manh. Tử An không ngồi yên mà đang khóc, chỉ là một cái chạm nhẹ nhưng Tâm Di có thể cảm nhận Tử
An không chỉ sợ hãi mà còn vô cùng đau đớn.
Tử An ngước mắt ướt át đỏ hoe vẫn ngập trong hơi nước, không cần nói gì Tử An ôm chặt lấy
thân người Tâm Di khóc nức nở như thấy được một điểm tựa mà Tử An khóc
như mưa tuôn, cô khóc để trút hết sự hoảng loạn cùng đau thắt tận đáy
lòng.
Tâm Di nhẹ nhàng ôm lấy Tử An mà vỗ về khóe mắt cũng cay
cay, nhìn Kỳ Quân nằm yên bất động cô cũng vô cùng đau lòng nhiều vết
thương trên mặt, trên cánh tay, quần áo xộc xệch có thể nói là một hình
tượng vô cùng kém. Tâm Di cũng muốn chạy đến bên cạnh Kỳ Quân để khóc
nhưng trong trường hợp này cô không được phép như vậy, huống hồ lúc nãy
bên ngoài bác sĩ cũng nói với cô và Tử Phong rằng Kỳ Quân không sao chỉ
bị thương bên ngoài không tổn hại bên trong, chỉ do thương tích hơi nặng quá đau đớn nên ngất không bao lâu sẽ tỉnh lại. Nếu không nghe bác sĩ
nói vậy không chừng Tâm Di cũng lao vào phòng mà không kìm được nước mắt đã tuôn rơi lả chả chẳng khác gì Tử An.
- Chị dâu, tại...tại em Kỳ Quân mới...bị như vậy._Tử An vừa nói mà vừa khóc không ngừng.
- Được rồi, hai đứa không sao thì tốt rồi._Tâm Di cũng sắp bị cho tiếng khóc của Tử An làm cho thần kinh bấn loạn.
Tử Phong cũng bị hình tượng của Tử An và Kỳ Quân dọa cho suýt chút mất
bình tĩnh, từ đầu đến cuối anh cũng chưa thốt được lời nào chỉ đứng bên
cạnh Tâm Di với nét mặt phức tạp. Nhìn thôi cũng đủ biết tình cảm của Tử An dành cho Kỳ Quân đã không bình thường nữa, từ trước đến giờ Tử Phong cũng chưa từng thấy Tử An khóc đến đau khổ như vậy, cảm giác vừa vui
vừa lo xen lẫn trong tâm tưởng của Tử Phong.
- Được rồi đừng khóc nữa, em về đi ở đây có anh và Tâm Di chăm sóc Kỳ Quân thì được rồi.
Tử Phong cuối cùng cũng không thể chịu đựng nổi tiếng khóc của Tử An
đành bảo cô về nhà trước lấy lại bình tĩnh, để mọi chuyện lắng xuống rồi tra hỏi sau mặc dù anh rất muốn biết đã có chuyện gì xảy ra mà phải
khiến Kỳ Quân thương ích nặng nề đến nỗi phải vào viện.
- Không...em không về đâu.
Tử An rời khỏi vòng tay Tâm Di quệt đi nước mắt, lại ngồi vào vị trí cũ nắm lấy tay Kỳ Quân nhìn chăm chú vào gương mặt vết xước đầy mặt trong
lòng không khỏi xót xa dằn vặt.
Hơn bao giờ hết trong giờ phút
này cô chỉ mong Kỳ Quân có thể tỉnh lại đấu khẩu với cô cũng được hay
mắn cô ngốc, cô nghịch ngợm cũng được chứ đừng lãnh đạm nhắm mắt chẳng
thèm ngó ngàng đến cô. Cảm giác này cực kì không dễ chịu, muốn khóc
không được, muốn gào thét cũng bị nghẹn ở cổ.
Lúc cô thấy Kỳ
Quân ngất đi trong đầu liền trống rỗng một mảng trắng xóa không có
phương hướng, cô chỉ có thể yếu ớt van xin cậu đừng đi đừng rời khỏi cô
nhưng có chắc những lời đó cậu có nghe được hay không, điều đó thật sự
đã làm Tử An đau vô cùng, cô vớ lấy điện thoại run cầm cập cố bấm số
điện thoại gọi cấp cứu phải nói cô đã còn được những giây bình tĩnh ít
ỏi nhất để có thể lí trí mà gọi điện thoại. Tử An thiếu điều chưa gục
ngã ngay tại đó.
- Ngoan! em về nghỉ ngơi đi ở đây có chị là
được rồi, khi nào Kỳ Quân tỉnh sẽ nói cho em vào thăm nó cũng chưa muộn
mà._Tâm Di bất lực thở dài dịu dàng an ủi Tử An.
- Em không sao em muốn thấy Kỳ Quân tỉnh lại.
Tâm Di nhìn Tử Phong cầu cứu cô thật sự hết cách rồi, với những người
có ý chí kiên định như thạch bàn thì cô hoàn toàn không có khả năng
khuyên can. Tử Phong vỗ vai Tâm Di một cái để trấn an, sau đó từ nét mặt với biểu cảm phức tạp chuyển sang lạnh như băng không tia cảm xúc. Chỉ
có gương mặt này anh mới có thể trấn áp được cái ý chí vững vàng của Tử
An.
- Em về nghỉ ngơi đi ít ra cũng để ba mẹ thấy em không sao rồi sau đó hẳn vào đây.
Tử An tròn xoe đôi mắt, hơi nước bao phủ nhìn vào gương mặt lạnh lùng
của anh trai liền chột dạ, lại liếc nhìn Kỳ Quân vẫn nhắm nghiền mắt
nhưng cô chính là không thể kháng nghị lời nói đầy đe dọa của Tử Phong.
Chuyện gì Tử Phong cũng dám làm nếu cô không về e rằng ngay cả việc trói cô bằng dây thừng cũng quyết lôi cô về. Huống hồ đã trễ như vậy cô vẫn
chưa về nhà chắc chắn ông bà Du sẽ rất lo. Nghĩ đến lời Tử Phong nói
cũng có lí nên Tử An không phản bác nữa mà ngoan ngoãn đi ra ngoài để
tài xế đưa về.
------------------------------
Sau khi
Tử An đi mọi thứ lại yên lặng mang chút ưu phiền, Tâm Di càng nghĩ càng
cảm thấy hai chị em cô thật có duyên với bệnh viện. Cô mới nằm cách đây
không lâu bây giờ lại đến Kỳ Quân, chỉ nghĩ có vậy mà Tâm Di cảm thấy
buồn cười, người ta có duyên với những nơi tốt đẹp cô và em cô lại có
duyên với nơi này thật đúng là cái số đen đủi.
Vì cô và Tử
Phong vẫn chưa kịp ăn trưa đã vội vàng đến đây nên Tử Phong liền chuẩn
bị hai phần cơm trưa cho hai người dùng tại đây luôn một thể. Vừa ăn Tâm Di vừa liếc nhìn Kỳ Quân rồi nhìn đến ánh mắt của Tử Phong có gì đó rất khác thường dường như đang suy nghĩ điều gì vô cùng phức tạp.
- Anh có chuyện gì khó nghĩ sao ?
Tử Phong nhìn Tâm Di cười dịu dàng nhưng trong ánh mắt lại vô vàng phức tạp.
- Không có gì em đừng suy nghĩ nhiều, thật ra anh đang nghĩ chuyện giữa Tử An và Kỳ Quân mà thôi.
Tâm Di cũng chẳng biết phải làm gì ngoài việc trơ mắt nhìn mọi chuyện cứ diễn theo tự nhiên thì được rồi.
- Anh đừng nghĩ quá nhiều sẽ chẳng có gì đâu, à anh có nghĩ em rất có duyên với bệnh viện này không?
Tử Phong bị câu nói của Tâm Di chọc cho bật cười.
- Tâm Di sao em có suy nghĩ quái dị này chứ?
- Không phải sao em đã vào đây mấy lần rồi._cô chỉ nhìn anh cười trừ nói ra suy nghĩ của mình.
Tử Phong chỉ lắc đầu cười không nói gì nữa, thật ra điều anh đang nghĩ
chính là làm thế nào để giúp Tử An xóa đi hôn ước kia nhưng rất khó điều đó còn phụ thuộc vào mẹ Thiên Ân.
Càng nhìn Kỳ Quân anh càng
cảm thấy nét mặt Kỳ Quân lúc không lạnh lùng rất giống Thiên Ân, chỉ là
suy nghĩ thoáng qua nhưng anh có cảm giác có một sự gần gũi nào đó, một
sợi dây nào đó liên tục kéo những người cạnh Tâm Di đến gần anh hơn.
Bữa trưa xong, Tử Phong cũng đến tập đoàn anh dặn Tâm Di phải chú ý sức khỏe đừng vì quá lo lắng cho Kỳ Quân mà bản thân vừa mới khỏi bệnh lại
đổ bệnh lần hai.
Tử Phong đi rồi Tâm Di vẫn ở đó chăm sóc Kỳ
Quân, từng giờ từng phút trôi qua, truyền nước vẫn nhỏ giọt tí tách. Tâm Di đột nhiên nghĩ đến Tiểu Kì, mấy hôm nay cô không đi học nên thời
gian gặp Tiểu Kì cũng không nhiều cùng lắm mỗi tối Thiên Ân chở Tiểu Kì
đi chơi liền ghé qua hỏi thăm cô đôi chút. Chỉ một cuộc điện thoại nữa
tiếng sau liền thấy Tiểu Kì xuất hiện trên tay chính là quà thăm bệnh,
phía sau còn có tùy tùng mà không phải đó chính là người bạn trai phong
thái cao quý bộ dạng ưu nhã khí chất ngời ngời Lăng Thiên Ân, với nụ
cười chói nắng. - Hai người lúc nào cũng dính như sam vậy sao?_Tâm Di cười ẩn ý liếc
mắt nhìn Tiểu Kì, cầm lấy quà mà Tiểu Kì đưa.
Thiên Ân gãi gãi
đầu cười nhưng cũng không quên trêu chọc lại ai bảo lúc sáng anh biết
được tin tức từ 3K nói lại, thật là phải ngưỡng mộ Tử Phong đi làm cũng
có bạn gái đi theo chăm sóc.
- Anh cũng không tốt phước bằng Tử Phong được bạn gái đến tận tập đoàn chăm sóc.
- Cái đó..._Tâm Di cười ngượng cái đi đến bên cạnh giường Kỳ Quân.
Tiểu Kì từ cười nhìn Tâm Di lại liếc mắt nhìn Thiên Ân có chút oán trách.
- Ý anh nói em không tốt sao?
- Làm gì có em vô cùng tốt._Thiên Ân khoát vai Tiểu Kì cười vô tội.
Từ một căn phòng ảm đạm liền chuyển sang có chút sinh khí nhờ cái miệng lanh lảnh của Tiểu Kì
Tiểu Kì chống cằm nhìn Kỳ Quân hồi lâu bỗng trong đầu lóe lên một ý nghĩ vô cùng kì quặc.
- A, nét mặt của Kỳ Quân rất giống...anh...Thiên Ân nha!
Câu nói này tuột khỏi miệng Tiểu Kì làm cho Tâm Di cùng Thiên Ân giật
mình một cái nhìn chằm chằm Kỳ Quân đang bất tỉnh như món đồ quý hiếm có giá trị khảo cổ.
Thiên Ân nheo nheo mắt nhìn trong đầu liền
hiện lên hình ảnh của em trai Lăng Thiên An. Sao lại có cảm giác kì lạ
như vậy nhưng rất nhanh chóng suy nghĩ đó đã bị anh gạt bỏ vì anh cho
rằng trên đời này thiếu gì chuyện người giống người.
- Chẳng giống chút nào cả.
- Không phải đâu, em thấy Tiểu Kì nói rất đúng lúc đầu em nhìn thấy anh còn tưởng đã gặp anh ở đâu rồi thì ra nét mặt em trai em giống anh._Tâm Di quan sát một hồi cũng kết luận một câu phụ họa.
- Đúng rồi
anh nhìn kĩ một chút đi!_Tiểu Kì kéo Thiên Ân ngồi xuống cạnh Kỳ Quân
đòi anh nhìn cho thật kĩ nét giống giữa hai người.
- Đúng là có nét giống_Thiên Ân nhíu nhíu mày suy nghĩ đánh giá gương mặt Kỳ Quân
cuối cùng không muốn thừa nhận vẫn phải thừa nhận.
Chỉ có điều
cũng có rất nhiều điểm khác mà điểm khác này vô cùng trùng hợp với điểm
khác của anh và Thiên An. Từ nhỏ Thiên Ân được đánh giá là có một nét
đẹp lãng tử nhưng giống mẹ nhiều hơn cho nên có nét đẹp ấm áp, trong khi đó Thiên An lại được đánh giá là nét đẹp lạnh giống ba nhiều hơn. Thiên Ân giật mình kinh hô với suy nghĩ của mình nếu đây mà là em trai của
anh vậy chẳng khác nào Tâm Di và Kỳ Quân không có quan hệ huyết thống,
điều đó lại càng không thể xảy ra.
- Nhưng sự khác biệt cũng
không ít._Tâm Di nghiền ngẫm một lát cũng thầm đánh giá sự khác biệt bởi lẽ suy nghĩ của cô vô cùng đơn giản họ không phải anh em khác nhau cũng là lẽ tất nhiên.
- Chắc anh và Kỳ Quân rất có duyên._Tiểu Kì cười hì hì
Thiên Ân liếc Tiểu Kì một cái cũng chẳng thèm nói gì, càng chìm đắm hơn trong suy nghĩ của chính bản thân mình, cả về hôn ước giữa Thiên An và
Tử An anh khẽ thở dài một cái. Gia đình anh đã tìm kiếm tung tích của
Thiên An khắp nơi nhưng cũng không thấy.
Năm Thiên An hai tuổi
cùng gia đình đi du lịch, trong lúc gia đình sơ suất liền để Thiên An bị bắt cóc, Thiên Ân thật hối hận không thôi bản thân như vậy lại không
giữ được một đứa trẻ hai tuổi. Bọn bắt cóc đòi tiền chuộc cũng không
phải con số nhỏ nhưng gia đình anh vẫn cố chuẩn bị thật đầy đủ để cứu
Thiên An nhưng vì quá hấp tấp đã báo cảnh sát bọn bắt cóc biết được liền bỏ trốn mang theo cả Thiên An, nếu nói bọn họ giết con tinh thì đáng lẽ nơi đó phải có xác của Thiên An nhưng rốt cuộc họ đến đó ngay cả một
sợi tóc cũng không tìm thấy điều đó chứng tỏ Thiên An còn sống nhưng mà ở nơi nào thì không ai biết.
Năm đó vì vụ việc mất tích đó mà
hai nhà Du- Lăng nhộn nhạo không thôi nhưng rốt cuộc việc tìm kiếm cũng
không hề có hiệu quả. Đến năm năm trước Thiên Ân đã cùng Tử Phong làm
nên tổ chức FA cùng lúc tìm tin tức của hai người một là Thiên Tư-đại
tiểu thư nhà họ Diệp, hai chính là Thiên An - nhị thiếu gia nhà họ Lăng.
Mọi chuyện cũng đã một phần nào đó lắng xuống từ lâu nhưng mẹ
của Thiên Ân từ lúc Thiên An mất tích đôi lúc thần trí vì nhớ con lại
ngây ngây dại dại, đôi lúc lại tỉnh táo như người thường bệnh tình cũng
không có khả năng thuyên giảm làm cho ba anh cùng anh hết sức phiền lòng không biết phải làm sao để giảm đi nỗi đau mất con của bà.
Cứ
vậy vì bệnh tình của bà mà hai gia đình không dám phá vỡ cái hôn ước
kia, phá vỡ đồng nghĩa với việc thừa nhận Thiên An không còn tồn tại
trên đời khi đó mẹ anh sẽ vô cùng kích động bệnh tình sẽ càng nặng thêm
như vậy sẽ làm mọi chuyện càng thêm rối.
Nghe đến đây Thiên Ân
bỗng nảy ra ý định sao không để mẹ anh tiếp xúc với Kỳ Quân có khi bệnh
tình bà sẽ đỡ hơn, biết đâu bà cũng có cảm giác như anh rằng Kỳ Quân có
nét vô cùng giống Thiên An.
- Chắc là vậy!_Thiên Ân mỉm cười
nhìn Tiểu Kì rồi lại nhìn Kỳ Quân đang nằm yên bất động trong lòng dâng
lên cảm xúc vô cùng phức tạp, có gì đó đau xót không thôi.
Nói
chuyện rôm rả không lâu, Thiên Ân và Tiểu Kì cũng ra về, Tâm Di lại một
mình chăm sóc Kỳ Quân. Ngó nghiêng ít ra trời cũng xế chiều, đột nhiên
cô nghĩ đến Tử Phong liền mỉm cười một cái.
----------------------------
Tại phòng làm việc của Tử Phong lại mang chút không khí căng thẳng, căn phòng này nếu không có sự xuất hiện của Tâm Di sẽ luôn mang một màu ảm
đạm và quỷ dị lạnh lùng.
- Anh đã điều tra được gì rồi?_Tử Phong hướng về 3K chờ mong đáp án.
- Thật ra chuyện cũng không có gì lớn chỉ là một vụ thanh toán học đường.
Tử Phong đã nghĩ mọi chuyện có dính dán đến anh nên Tử An gặp chuyện
liên lụy đến Kỳ Quân nhưng bây giờ có lẽ suy đoán của anh đã sai rồi.
Thậm chí đó còn là thanh toán học đường xem ra đúng như Tử An đã nói do
Tủ An mà ra.
- Vậy là ai làm?
- Trần Vỹ, cậu biết cậu ta không?
- Biết, thằng nhóc này đã từng theo đuổi Tử An xem ra là tình cảm riêng của Tử An chúng ta cũng không thể xen vào._Tử Phong nhìn trời bên ngoài đã xế chiều nhàn nhạt trả lời.
Anh là người có thù tất báo,
bất cứ ai làm hại đến gia đình anh đều không buông tha nhưng vấn đề
chuyện này xảy ra do tình cảm rất khó giải quyết tốt nhất đừng nên xen
vào để tránh Tử An cảm thấy khó xử.
- Vậy cậu định không nhúng tay vào?
- Cứ chờ Kỳ Quân tỉnh lại hỏi rõ ngọn ngành hẳn tính.
Kể từ khi gặp Kỳ Quân anh biết được Kỳ Quân cũng là một người thích tự
lập nếu việc này là của bản thân sẽ không hi vọng người khác xen vào.
Chuyện gì đến sẽ đến cứ để nó diễn ra tự nhiên dù có cố gượng ép cũng
chẳng ích gì, từ đó đến giờ Tử Phong luôn tôn trọng tính riêng tư của Tử An nên anh cũng sẽ để Tử An tự mình giải quyết, nếu không được khi đó
cô sẽ tự tìm đến người anh trai này.