Đã Có Tôi Bên Em

Chương 19: Người trong mộng




Duyên phận nghìn năm khó gặp phải biết nắm bắt, gặp một lần đã là có duyên. Đã từ lâu ấp ủ trong lòng há gì lại dễ bỏ qua.

Có những sự trùng hợp đến kì lạ, mang theo tất cả tâm tư tình cảm của những con người xa lạ gắn kết với nhau.

Thấm thoát cũng đã hai tuần kể từ ngày Tâm Di trở về, mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường như chưa có gì xảy ra nhưng thật chất tâm tư cô thì rối tung không một giây bình lặng.

Những giấc mơ kinh hoàng lại choáng lấy thân ảnh nhỏ bé của cô trong từng giấc ngủ, hiện tại cô đã thấy rõ mặt của hai đứa trẻ song sinh trong giấc mơ đó là hình ảnh lúc cô mười tuổi. So với tấm ảnh cô mười tuổi thì hai đứa trẻ trong giấc mơ nhìn mặt có vẻ non hơn, theo cô đoán hai đứa trẻ đó vào khoảng bảy tám tuổi gì đấy.

Cô cố hỏi nhưng mẹ cô bảo không hề có chuyện như giấc mơ mà cô kể, cô không tin và vẫn muốn tìm ra lại đoạn quá khứ đó. Ba mẹ cô không muốn cô nhớ chắc chắn đó là nổi kinh hoàng lớn nhất, nhưng là con người ai lại không có quá khứ dù cho nó đáng sợ nhưng cũng là đoạn phim ngắn trong cuộc sống của chính mình.

Điều cô không hiểu đó chính là cô không hề có chị hay em gái thế sao trong giấc mơ lại có đến hai người giống nhau như đúc ra từ một khuôn. Hay đúng như lời mẹ cô nói do cô suy tưởng?

Hôm nay, ông bà Dương lại không có nhà, Kỳ Quân lại lên thành phố dự kì thi tuyển vào trường chuyên trên đấy, cô thật sự không hiểu ở đây cũng có trường tại sao nó không học lại đòi lên trên đấy học vừa xa nhà mà cũng chưa chắc kiến thức đã nhiều hơn thế nhưng Kỳ Quân từ trước đến giờ nào nghe lời ai, Kỳ Quân chính là ông trời con trong nhà họ Dương rồi.

Dọn dẹp nhà cửa cho tươm tất một chút, cô lại nhàn rỗi không có gì làm định rủ Tiểu Kì lên thư viện gần đó để đọc sách nhưng Tiểu Kì lại bận việc tại tập đoàn AT nên không đi được, cô buồn chán đi một mình đến đó.

Đọc sách chính là thú vui của Tâm Di mỗi lúc cô nhàn rỗi, hôm nay là ngày thường nên thư viện không đông lắm còn rất nhiều chỗ để ngồi đọc nếu là ngày nghỉ hay ngày lễ chắc chắn là chật cứng.

Tâm Di trong bộ váy xanh thuần khiết với mái tóc xỏa dài đi vào thư viện, cô đi gần kệ sách kinh tế. Ở đây thư viện cũng không lớn lắm nhưng họ thường xuyên lấy sách mới về nên cô thường đến đây để đón đọc, chỗ ngồi ở đây rất nhiều nhưng Tâm Di chỉ thích dựa người vào kệ sách để đọc.

Trong những ngày qua cô vẫn thường đọc sách như thế này, cô nghĩ nên có gì đó trong đầu cô sẽ thôi không nhớ Tử Phong nhưng càng đọc nhiều sách cô lại càng nhớ anh. Những lần cô đọc sách bên hồ sen tại nhà anh đều có anh bên cạnh cô, bất giác cô mỉm cười giá như giờ đây có anh bên cạnh cô.

Cô với lấy được quyển sách thì ngồi xuống cạnh đó đọc luôn một thể, cô ngồi đọc cũng khá lâu xem chừng cũng gần trưa cô đứng dậy để cất quyển sách ra về, cô vô tình xoay người nhưng không để ý có người đang đứng dựa người vào kệ sách cũng đang định xoay người.

Vậy là cả hai người va vào nhau làm rớt hai quyển sách, cô lo lắng vội ngồi xuống rối rít xin lỗi tay thì nhặt quyển sách lên để trả cho người kia. Người kia thì ngồi xuống nhìn cô cười một cái, cũng đưa tay nhặt quyển sách trả cho cô.

- Xin lỗi, tôi vô ý quá!

- Không sao, cũng đâu phải lỗi của riêng em.

Một giọng nam trầm thấp vang lên, lúc này cô mới ngước nhìn, đây là một chàng trai đầy lịch lãm khí chất lãng tử chẳng kém gì Tử Phong. Lập tức trong mắt cô liền hiện lên gương mặt Tử Phong, cô không sao quên được anh không thôi nhớ về anh, có lẽ cô đã xác định được rằng tình cảm kia không còn là thích một cách bình thường nữa mà là vượt qua ngưỡng cửa yêu mất rồi.

Cả hai trao trả quyển sách cho nhau lại cất lên giá sách, cô chợt phát hiện người con trai này cũng đọc sách kinh tế.

- Anh cũng thích nghiên cứu về kinh tế sao?

- Phải, đó là việc anh phải làm để trao dồi kiến thức.

Cất sách xong cô nhớ đến mình phải về, nên từ biệt chàng trai:

- Xin lỗi anh, tôi phải về rồi nếu có duyên sẽ gặp lại.

- Chào cô bé, chắc chắn chúng ta sẽ gặp lại._ chàng trai nói xong nở một nụ cười nhìn cô.

Tâm Di cảm thấy lạ về lời khẳng định kia nhưng nghĩ chỉ là lời nói đùa nên cô chỉ gật đầu rồi ra về.

Từ sau kệ sách lập tức xuất hiện một người mặc vét đen:

- Thiếu gia, cô gái đó...

- Không cần nói.

Chàng trai ra hiệu cho người kia im lặng, rồi cũng lẳng lặng rời khỏi thư viện.

Trong đầu chàng trai lại hiện lên nụ cười của cô, một cô gái hoàn hảo như thế cậu ta sao có thể ra tay được đây. Anh hùng khó qua ải mĩ nhân quả không sai.

Nếu thật sự có một ngày cậu ta bắt buộc phải áp dụng đến hạ sách đó thì từ bây giờ không được có bất cứ tư niệm nào với cô nếu không việc lớn khó thành.

- Cậu định ra tay với cô gái đó sao?

Vừa lái xe người mặc vét đen vẫn không khỏi thắc mắc.

- Chưa phải lúc.

Chàng trai ngã người ra ghế sau nhắm mắt lại, cuộc chơi này do cậu ta đề ra dù muốn dù không cũng phải có một ngày như thế.

- Thiếu gia, ngày mai tiểu thư về Việt Nam.

- Được, mai tôi sẽ ra đón.

Sau khi hai người kia lái xe đi từ sau kệ sách cũng đi ra một thân ảnh cao ráo đen toàn tập, rút điện thoại ra thông báo tin tức vừa thu thập được.

- Thưa chủ tịch, Doãn Hạo Minh đã tiếp cận Tâm Di tiểu thư.

Bên kia đầu dây chỉ nói gì đó, người này đáp lại một tiếng rồi cúp máy rời thư viện.

------------------------------

Tại P&A, Tử Phong vừa nghe xong điện thoại lập tức dâng lên một cỗ lo lắng đúng như anh dự đoán Hạo Minh thật sự đang chĩa mũi tên về cô gái đó, từ khi cô đi anh đã cho người theo sát cô sẵn tiện dò la tung tích của quản gia nhà họ Diệp.

Anh cũng không ngờ Hạo Minh lại có ý định tiếp cận cô nhanh như vậy, cô hiền lành tốt bụng lại quá tin người rất dễ rơi vào tay người khác anh lại không ở bên cạnh cô được. Nhưng suy đi nghĩ lại cô bị cậu ta tiếp cận cũng vì để uy hiếp anh mà thôi, sắp tới có lẽ còn nhiều trò hơn thế này.

Nghĩ đến đây anh lại không ngừng nhớ về Tâm Di, cứ nghĩ đến việc cô sẽ sa vào kế hoạch thù hận của Hạo Minh anh lại cảm thấy mình chẳng mang lại chút gì là bình yên cho cô cả.

Điện thoại Tử Phong lại reo, anh nhẹ nhàng nhấn nút nghe:

- Tử Phong nghe!

- Cậu thấy cảm giác người mình quan tâm bị đe dọa thế nào?_giọng nói bên kia đầu dây đầy giễu cợt cùng đả kích.

- Xem ra cậu thật sự có hứng thú với trò chơi này lắm_Tử Phong cũng chẳng còn lạ gì lời nói này, nói như cậu ta thì người theo bảo vệ Tâm Di đã bị cậu ta phát hiện, nếu câu ta muốn ra tay thì đã ra tay xem ra tạm thời thì Tâm Di sẽ không gặp phải bất cứ nguy hiểm gì.

- Tất nhiên, sẽ còn nhiều trò hay ở phía sau cậu cứ từ từ chờ đợi. Cô gái kia rất thú vị tôi rất có hứng thú.

- Tôi cũng muốn biết trò chơi của cậu có hạ gục được tôi hay không?

- Tùy thôi, kết thúc trò chơi thắng thua sẽ rõ.

Nói xong cả hai cùng ngắt điện thoại, mọi chuyện cũng chẳng có gì là nghiêm trọng xem ra anh quá nghiêm trọng vấn đề rồi.

Tử Phong lại vùi đầu vào công việc, nếu lúc trước có Tâm Di ở nhà anh thì anh về thường xuyên hơn còn bây giờ phần lớn thời gian của anh sẽ là tập đoàn.

----------------------------------

Tại trường chuyên Nhân Tài Việt, kì thi dự tuyển vừa kết thúc tất cả học sinh đều ùa ra bàn tán xôn xao. Đề thi trường này thật sự không đơn giản chỉ những người thật sự có năng lực mới có thể đỗ vào, trường học không phân cấp bậc sang hèn chỉ phân thực lực giỏi hay dở mà thôi.

Kỳ Quân thi xong bước ra khỏi phòng thi, hai tay đút túi quần thư thả đi dạo một vòng quanh trường, nhìn cảnh sắc ngôi trường này đúng là khá cầu kì không đi tham quan thì tiếc thật. Đi qua một dãy hành lang cậu thấy một đám học sinh đang tụ lại vì hiếu kì cậu cũng tiến lại gần xem thử.

- Tôi xin lỗi cậu rồi mà như vậy cũng không chịu bỏ qua sao?_ tiếng một cô gái rất nhẹ nhàng nhưng cũng đầy dứt khoát vang lên.

- Bỏ qua? Cậu bảo tôi làm sao bỏ qua làm bẩn hết áo và giầy tôi rồi cậu tính sao đây?

Kỳ Quân cố chen chúc vào đám đông, tự nhiên đám đông lại dạt ra có nhiều cô gái còn nhìn cậu cười một cái làm cậu lạnh cả sóng lưng, bây giờ cậu mới hiểu vì sao mình được ưu đãi nhường đường vì ngoại hình quá chuẩn. Được xem tận mắt cậu mới phát hiện một cô gái dáng thấp nhỏ nhắn nhưng khí chất hơn người, cặp mắt to long lanh, chiều cao cậu nghĩ thấp hơn cả Tâm Di-chị hai cậu vốn không cao trong khi cô gái này còn thấp hơn. Nghĩ vậy Kỳ Quân lại nở một nụ cười mê hoặc cả đám con gái bên cạnh. Nhưng cô gái trước mặt cậu thì nào để ý gì cô chỉ lo cải lí với tên ngang ngược kia thôi.

- Vậy cậu nói đi làm gì để cậu bỏ qua?

Cô gái liếc tên con trai một cái, nhìn mặt cậu ta gian hết cỡ không đẹp trai cho lắm nhưng dáng vẻ kênh kiệu, từ trước đến giờ cô chưa bao giờ thấy vừa mắt đứa con trai nào ngoài anh cô cả, đặc biệt tên trước mặt cô ngay một phần trăm nho nhỏ cũng không lọt nổi vào mắt cô, đưa tiền bồi thường thì tên này không đồng ý không biết trong đầu hắn đang tính toán cái gì, cô ghét nhất là day dưa trước đám đông thế này.

Rõ ràng là cậu ta giở trò trước, cô chỉ theo phản xạ bảo vệ mình nên hất luôn kem vào người cậu ta.

- Làm bạn gái tôi đi!_tên kia nở một nụ cười nhếch mép đưa tay chạm vào lọn tóc đen óng của cô gái.

Bây giờ Kỳ Quân mới hiểu thì ra cô gái này vô tình làm bẩn áo và giầy của cậu bạn này nên cậu ta sinh lòng làm khó chẳng qua vì muốn làm quen, bộ thiếu cách làm quen rồi hay sao nhưng nhìn hành động khiếm nhã của tên kia dành cho cô gái cậu thấy ngứa mắt quá muốn cho tên này một trận nhưng nghĩ lại chuyện không liên quan đến mình vả lại đây cũng không phải địa bàn của cậu không khéo lại chuốc vạ vào thân.

- Xin cậu lịch sự một chút, yêu cầu gì cũng được trừ yêu cầu đó._ cô gái chẳng hề nhún nhường thân phận cô là ai chỉ sợ nói ra cậu ta sẽ chết khiếp chẳng qua cô không muốn bị mang tiếng là dựa dẫm danh tiếng gia đình mà chỉ muốn tự bản thân giải quyết.

- Được, vậy cậu quỳ xuống lao sạch giầy cho tôi đi._lời nói của người con trai kia trở nên trầm khàn hơn đầy tính dọa người.

- Cậu..._ cô gái thật sự đã chịu đựng không nổi tính kênh kiệu của người này.

- Nè, cậu là đàn ông con trai mà chấp nhặt những việc nhỏ mọn như vậy sao?_ Kỳ Quân cũng nhịn không được bước hẳn khỏi đám đông kéo cô gái ra phía sau. Muốn bỏ qua cho tên này cũng không được, cậu bản tính thích lo chuyện bao đồng, muốn cậu nhìn thấy mà nhắm mắt làm ngơ là rất khó.

Cô gái ngạc nhiên mở to mắt nhìn thân ảnh cao ngất đang che chắn cho mình, khí chất cao ngạo, một tay đút túi quần bộ đồng phục chỉnh tề cà vạt bị lệch sang một bên, mái tóc đen vuốt keo dựng đứng, theo cô đánh giá cậu thuộc gia đình gia thế không tầm thường.

- Chuyện của tôi và cô ta không liên quan đến cậu, tránh ra!_hai người con trai mặt đối mặt nhưng về hiện trạng Kỳ Quân có lợi thế hơn vì được sự ủng hộ của mọi người. Nhưng Kỳ Quân cũng nghe thấy loáng thoáng thân phận tên này không tầm thường vẫn là đối thoại tốt hơn nếu thấy không ổn mới dùng đến "ngón nghề".

Đặc biệt cậu không muốn chưa bước vào ngôi trường này đã gây chuyện mắc công ông bà già cằn nhằn cả bà chị khó tính kia nữa, nói gì thì nói Kỳ Quân vẫn có phần nể sợ chị mình.

- Sao lại không liên quan?_Kỳ Quân lại nở một nụ cười khinh giễu.

- Liên quan chỗ nào chứ?_chàng trai kia lửa giận bừng bừng con cá sắp cắn câu lại có một tên lo chuyện bao đồng nhảy vào ngán chân.

- Cậu đòi người yêu tôi làm bạn gái cậu sao lại không liên quan?

Nói được câu này Kỳ Quân đã phải nuốt khan một cái, đúng là trong lúc khẩn cấp cậu không có lí do gì để nêu ra đành nêu đại lí do vậy, có thất lễ với cô gái kia một chút nhưng giúp người chắc không có tội.

Cô gái phía sau lưng Kỳ Quân nãy giờ lắng tai nghe Kỳ Quân nói mà giật nãy người, mắt tròn xoe cổ họng như bị đông cứng.

Mọi người xung quanh thầm thì to nhỏ, nào là khen Kỳ Quân đẹp trai, anh hùng, người yêu có trách nhiêm,...cũng có vài người sinh ra ánh mắt không mấy thiện cảm với cô gái, làm cô lạnh cả sóng lưng.

- Cậu...giỏi lắm, vậy cậu sẽ chịu thay cô ta?

- Phải, có điều kiện gì?_ Kỳ Quân cũng chẳng phản bác đã ra mặt thì chứng tỏ là chịu thay chẳng còn gì bàn cải.

- Tiền tôi có rất nhiều, tôi chỉ là ngứa tay thôi.

Dứt lời cậu ta lập tức dán một cú đấm làm Kỳ Quân nhất thời không kịp phản ứng lãnh trọn cú đấm hơi nghiêng đầu sang một bên khóe miệng chảy máu.

Cô gái sốt sắng chạy ra phía trước đỡ Kỳ Quân, mắt trừng nhìn người con trai kia.

- Cậu...sao có thể đánh người khác vô cớ như vậy chứ?

- Chính cậu ta bảo chịu thay cô và đây chính là cái giá cậu ta phải trả._cậu ta vẫn không tỏ ra có gì hối lỗi thản nhiên hai tay đút túi quần nụ cười nhếch mép hiện hữu trên môi.

Cô gái tức giận định đi lại cho cậu ta một trận nhưng bị Kỳ Quân kéo lại cô mất đà ngã vào người cậu, tim đập loạn xạ.

Kỳ Quân một tay giữ cô một tay lao đi vệt máu nơi khóe miệng, thì thầm vào tai cô:

- Bỏ qua đi!

Kỳ Quân đưa tay đút túi quần đưa ánh mặt lạnh lùng bức bách người khác nhìn về phía người đối diện.

- Xong rồi chứ?

- Xong, nhưng chỉ hôm nay lần sau thì tôi chưa chắc._nói xong cậu ta quay mặt bỏ đi.

Đám đông cũng giải tán, Kỳ Quân thở nhẹ ra một cái, cậu không ngờ mình kìm chế giỏi như vậy bình thường những chuyện ở trường cũ như thế này cậu ta đã chẳng phải nhiều lời rồi còn bị cho ăn đấm nữa chứ, ngày thường cậu đấm người ta bây giờ bị đấm lại nói không đau là nói dối, bình thường vẫn bị đấm nhưng có trả đũa sẽ không thấy đau hôm nay không trả đũa đúng là đau thật. Nhưng cậu nghĩ vì lần đầu bước vào ngôi trường này không muốn gây chuyện thị phi, huống chi cậu gây thù với tên kia chưa chắc gì cô gái trước mặt cậu sau này sẽ yên thân vì vậy bỏ qua sẽ êm xuôi mọi chuyện. Kỳ Quân thả cô gái ra, quay lưng bỏ đi.

Cô gái nãy giờ như chết lâm sàng vì giọng nói dịu dàng và hơi thở ấm nóng kia. Bây giờ cô mới hoàn hồn đuổi theo cậu. Cô nghĩ mình đã tìm thấy người trong mộng rồi.

- Nè, cảm ơn cậu, tôi tên Tử An cậu tên gì?

- Không cần cảm ơn, Kỳ Quân_ Kỳ Quân vẫn sải bước đều đều nhưng Tử An phải vừa đi vừa chạy mới kịp.

- Cậu bị thương rồi để tôi sát trùng cho rồi hẳn đi.

- Không cần, chỉ là vết thương nhỏ tôi quen rồi.

- Xem như tôi trả ơn, cậu đồng ý đi!_Tử An nhoẻn miệng cười trông rất đáng yêu, cô chạy lên trước mặt cậu nhìn cậu chờ câu trả lời.

Kỳ Quân dừng bước nhíu mày nhìn Tử An, rồi khẽ cười một cái dù sao cậu cũng có thiện cảm với cô gái này từ ánh nhìn đầu tiên.

- Tùy cậu.

Tử An vui mừng kéo cậu một mạch đến phòng y tế, vào đến phòng y tế chị y tá định làm giúp nhưng cô một mực van xin trị thương cho Kỳ Quân để trả ơn.

Cô cầm hộp dụng cụ y tế ngồi cạnh cậu cẩn thận cầm bông tẩm thuốc sát trùng cho Kỳ Quân.

Cậu nhìn cô chuyên chú như vậy bất giác tim đập nhanh, cậu không bị bệnh tim cậu biết rất rõ chỉ khi ở bên cạnh người con gái mà cậu để tâm thì mới như vậy thôi.

- Á..._ vì mơ hồ bị động đến vết thương cậu rên lên một tiếng.

- Đó thấy chưa, vậy mà bảo không sao.

Tử An sát trùng xong, đem hộp dụng cụ y tế đi cất chị y tá nhìn hai người khẽ cười. Cô lại chỗ cũ ngồi cạnh Kỳ Quân.

- Xin lỗi_ Kỳ Quân không hiểu sao lại thốt lên hai từ này, Tử An ngạc nhiên nhìn cậu trân trân.

- Cậu có gì phải xin lỗi tôi?

- Vì chưa được sự cho phép đã gọi cậu là người yêu.

Bất ngờ cả hai cùng đỏ mặt:

- Không...không sao cậu chỉ là giúp tôi giải vây thôi.

- Vậy được rồi nếu không còn gì tôi về đây_Kỳ Quân đứng dậy bước ra khỏi phòng y tế.

Tử An chào chị y tá một cái rồi nhanh chân đuổi theo.

- Chúng ta có còn gặp lại không?_Tử An nghĩ duyên phận này khó tìm nha, từ trước đến giờ cô nghĩ ngoài Tử Phong và Thiên Ân ra thì chẳng ai có thể đi vào mắt cô được người con trai này cô không thể bỏ qua được.

- Nếu có duyên sẽ gặp.

Tử An đứng đó trông theo dáng Kỳ Quân, khẽ thở dài một cái biết bao giờ mới gặp lại chứ.

Tử An thất thiểu ra về, cô gõ vào đầu mình một cái ngay cả số điện thoại cũng quên xin lấy gì để gặp lại đây.

Hôm nay Tử An lại nổi hứng đi bộ nên tài xế không tới rước, lúc này cô lại cảm thấy mệt nên đi xe buýt về vậy,vừa đi đến trạm xe buýt thì có một chiếc mô tô phân khối lớn đỗ trước mặt. Cô nhìn không chớp mắt vào dáng người trên xe.

- Cầm lấy, nhà cậu ở đâu tôi đưa cậu về.

Kỳ Quân xuống xe đưa nón bảo hiểm cho cô, mắt thì nhìn đi chỗ khác vì cậu không quen để người khác nhìn mình như vậy.

Tử An chớp chớp mắt gật gật đầu rồi nở nụ cười:

- Cảm ơn.

Vậy là cô ngồi lên xe của Kỳ Quân, Tử An chỉ dám nắm một phần vạt áo của Kỳ Quân, cậu nhếch lên một nụ cười.

- Ôm cho chặt nếu không cậu văng ra đường đó.

- Tôi... Tôi biết rồi._Tử An nhẹ đưa tay quàng qua eo của Kỳ Quân

Tử An không thể không tò mò về người con trai này, ánh nhìn và nụ cười của cậu ta dường như giống người mà cô đã từng quen thì phải nhưng giống ai thì lại không nhớ được.

Tử An cảm thấy choáng với tốc độ chạy xe kinh hoàng của cậu ta, cô đã từng nhìn thấy Tử Phong chạy với tốc độ kinh hoàng này vào năm năm trước khi biết Thiên Tư không còn trên đời, điều này làm cô cảm thấy sợ.

- Cậu...cậu có thể chạy chậm một chút không?

Vừa nghe Tử An nói Kỳ Quân lập tức giảm tốc độ, cậu quên mất đằng sau còn có một cô gái hay chính vì vòng ôm kia làm cậu không kìm được tốc độ.

Theo chỉ dẫn của Tử An cậu dừng xe trước biệt thự nhà họ Du, đợi Tử An xuống xe cậu lập tức quay đầu xe định phóng đi.

- Cậu vào nhà đi tôi về đây.

- Cảm ơn, cậu không vào nhà tôi một lát được à?

- Không cần, tạm biệt!

Kỳ Quân phóng xe đi mất dạng, Tử An thở hắt ra mặt mài ỉu xìu đi vào nhà. Đi một mạch chui tót lên phòng, Tử An nhảy cỡn lên giường ôm lấy con gấu bông, cô mừng quá tìm được người đúng chuẩn hợp ý nhưng cậu ta có phải là không thích cô không làm sao đây. Trong mắt Tử An đột nhiên sáng lên, cậu ta ở trong trường mới cứu cô vậy chẳng phải chung trường rồi sao, sau này sẽ có cơ hộ gặp lại.

--------------------

Kỳ Quân về đến nhà,vừa đi vào nhà đã gặp Tâm Di, cậu chào rồi đi nhanh lên phòng tránh để cô bắt gặp vết thương nơi khóe môi.

Tâm Di thì quan sát rất kĩ người em này thường xuyên gây chuyện, bây giờ mới đi về đã tìm cách trốn tránh chắc có vấn đề.

- Chị hai em mới về.

- Ừm, em thi sao rồi?

- Rất tốt không vấn đề gì.

Tâm Di vừa nói đi nhanh đến trước mặt Kỳ Quân.

- Đi thi mà cũng đánh nhau được sao?

- Không có.

- Không có, vậy sao khóe môi lại bầm tím?

Kỳ Quân lại thầm rủa tên chết tiệt kia đi thì đi luôn đi còn để lại vết tích trên gương mặt đẹp trai của cậu lại làm cậu lỡ việc đi tham quan khuôn viên trường.

- Chị không cần quan tâm.

- Cái thằng... Thôi vào đây chị sát trùng cho để vậy thì gặp ai được.

- Không cần, có người làm rồi.

Tâm Di nhìn Kỳ Quân nở nụ cười bí hiểm, thúc vào vai cậu một cái.

- Con gái sao? Nhìn mặt em chắc xảy ra ẩu đả vì con gái rồi.

- Nhiều chuyện._Kỳ Quân đỏ mặt bước nhanh lên phòng, kì thực trong lòng cũng không ổn, gương mặt cô gái kia cứ hiện hữu mãi.

Nói thế nào về tâm trạng cậu đây có cảm giác lâng lâng nhớ nhớ, hình như từ đó đến giờ cậu chưa bao giờ có cảm giác này với bất kì cô gái nào.

Cô gái đó có gia thế không tầm thường cậu lại cảm thấy e ngại nhưng quả thực tính cách cô gái này không giống với những cô tiểu thư khác chính điều đó ở cô mới làm cậu để mắt đến. Phải chăng thật sự là duyên?