Dạ Chi Sát

Chương 47




“Kì Tư!” “Đội trưởng!”

Nhìn thấy Kì Tư, đoàn người bước lại gần, chỉ có Tuyệt Sát vẫn như trước tựa lưng vào tường không phản ứng.

“Nhiệm vụ lần này đã hoàn thành, nhưng Nam Đặc thành chủ còn một nhiệm vụ muốn ủy thác cho chúng ta.” Kì Tư nói.

“Nói nghe xem, là ủy thác gì?”

“Chắc mọi người cũng biết, Nam Đặc thành chủ sắp chiêu đãi một đại nhân vật. Ủy thác lần này chính là trong suốt thời gian người đó ngụ tại phủ thành chủ, chúng ta phải trợ giúp bảo vệ người đó an toàn.”

Lần ủy thác này mặc dù không phức tạp, nhưng Kì Tư cũng không dám lén nhận. Tuy hắn là đội trưởng của dong binh đoàn, nhưng hắn không bao giờ làm việc tùy tiện, mỗi lần nhận hay không nhận ủy thác đều sẽ bàn bạc với đoàn viên trước.

“Hừ, đội trưởng, Nam Đặc thành chủ sắp chiêu đãi ai vậy?” La Khoa tò mò hỏi, những người khác cũng muốn biết rõ đáp án. Đương nhiên là ngoại trừ Tuyệt Sát, y vẫn tựa lưng vào tường không nhúc nhích.

“Nam Đặc thành chủ không tiết lộ, hơn nữa người đó hai ngày sau mới tới.” Kì Tư có chút áy náy trả lời, hỏi lại: “Mọi người thấy sao? Vụ ủy thác này có nhận không?”

“Nhận! Sao lại không nhận!?” Quất Mật đồng ý trước tiên, “Vụ ủy thác này không có nhiệm vụ cụ thể gì, cũng không có khả năng gì nguy hiểm, kỳ thật vô cùng thoải mái. Huống hồ, chúng ta còn phải ở trong thành một thời gian, tiếp nhận vụ ủy thác này, vừa hay có thêm tiền chi tiêu.”

Không hổ là người nắm quyền chưởng quản tài chính của Nguyệt Vịnh dong binh đoàn, Quất Mật đầy khách quan phân tích lợi ích thực tiễn.

“Quất Mật nói không sai. Tuy chưa rõ Nam Đặc thành chủ muốn chiêu đãi ai, nhưng theo phân tích tình báo hiện thời, người đó hẳn là có thế lực không nhỏ. Nếu đường xa đến đây, hắn không thể nào không chuẩn bị chu đáo, mà nếu tới được đây rồi, khả năng mạo hiểm của chúng ta sẽ không cao lắm.” Đây là phân tích của Đa Cáp.

“Nếu Quất Mật và Đa Cáp đều nói như vậy, ta cũng không có gì phản đối.” La Khoa thờ ơ nhún nhún vai.

“Ta cũng đồng ý!” Thiến Thiến Kì giơ cao tay phải nói lớn.

Tra Nhĩ Đạt thấy tất cả mọi người đều đồng ý, cũng gật đầu theo.

“Vậy Tuyệt Sát, ý kiến của ngươi thì sao?” Kì Tư hỏi Tuyệt Sát, nhưng chỉ là mang tính tượng trưng. Theo tình hình bây giờ, mọi người đều đồng ý, cho dù y phản đối cũng vô ích.

Chậm rãi mở mắt, đoạn đối thoại vừa rồi của đoàn viên dong binh đoàn Tuyệt Sát nghe không sót một chữ… Về phần câu trả lời của y…

“Ừ!”

Thời gian hai ngày trôi qua rất nhanh. Bắt đầu từ sáng sớm hôm nay, đoàn viên Nguyệt Vịnh dong binh đoàn bao gồm Tuyệt Sát đã thức dậy, cùng hộ vệ của thành chủ kiểm tra cẩn thận hết một lượt từ trong ra ngoài, sau khi xác định không có vấn đề gì mới di chuyển ra canh phòng ngoài cửa, chờ đợi nhân vật thần bí kia xuất hiện.

Khác với đám người khẩn trương mong chờ, Tuyệt Sát đối với nhân vật thần bí sắp đến kia không vực nổi chút hứng thú nào. Càng lúc càng thấy vô vị, y quyết định len lén rời đi, giấu mình dưới bóng râm đại thụ.

Phát huy bản lĩnh giấu thân của sát thủ, Tuyệt Sát dễ dàng khiến người ta không chú ý đến sự tồn tại của mình. Gió lạnh thổi qua, lá cây đong đưa xào xạc, nhưng làn gió mát này cũng không thể thổi bay phiền muộn trong lòng y… Bắt đầu từ lúc dong binh đoàn nhận vụ ủy thác này, y vẫn cảm thấy sẽ có chuyện gì đó xảy ra, vậy nên tâm tình bất an chưa bao giờ chìm xuống.

Thời gian chờ đợi luôn luôn gian nan nhất, đặc biệt là khi người được chờ đợi chậm chạp không xuất hiện. Đoàn người đứng ngoài cửa phủ từ giữa trưa, đợi mãi cho đến chạng vạng, mới thấy ở phía xa mơ hồ xuất hiện đoàn xe ngựa tiến về phủ thành.

Xe ngựa vừa dừng lại trước cửa phủ, Nam Đặc thành chủ liền tươi cười xán lạn như hoa chạy tới trước thân xe tiếp đón.

“Ha ha!! Tộc trưởng Khải Tư Lan, tiểu nhân đợi ngài đã lâu, hoan nghênh hoan nghênh!!” Thấy nam nhân tóc vàng mắt xanh từ xe ngựa bước xuống, Nam Đặc thành chủ lập tức biến thân thành con chó giữ nhà, vừa cười hề hề vừa xu nịnh, không dám tỏ ra chút bất mãn nào.

“Ừ!” Lam Đức liếc hắn bằng nửa con mắt, bắt gặp ánh mắt vô cùng hèn mọn của Nam Đặc thành chủ, đây là kiểu người Lam Đức khinh thường nhất. Vậy nhưng, khí chất vương giả thản nhiên trời sinh của Lam Đức lại khiến Nam Đặc thành chủ càng thêm sợ hãi lẫn tôn sùng.

“Tộc trưởng Khải Tư Lan, đây là tiểu nữ, nó vô cùng sùng bái ngài, cho nên tiểu nhân liền đưa nó tới đây nghênh tiếp!” Nam Đặc thành chủ cố ý giới thiệu thiên kim nhà mình cho Lam Đức, xem ra là muốn chào hàng thiên kim nhà mình.

“Ha!” Khóe môi gợi lên nụ cười tà mị, Lam Đức chỉ thưởng cho thiên kim của Nam Đặc thành chủ một tia nhìn lướt qua, rồi ngay cả ánh nhìn cũng keo kiệt không cho bọn họ, bước thẳng về phía phủ thành.

Thái độ của Lam Đức làm hai cha con bọn họ sợ hãi cộng thêm thất vọng. Đưa mắt nhìn nhau điều chỉnh lại tâm tình, bọn họ vội vàng đuổi theo.

Đột nhiên, Lam Đức dừng bước, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, đôi mắt xanh hiện lên vẻ vui mừng khôn tả, nhìn không chớp mắt về một nơi rất xa rất xa trong đình viện.

“Tộc, tộc trưởng Khải Tư Lan… Có gì, có gì không ổn sao!?” Nam Đặc thành chủ kéo tay áo chùi chùi mồ hôi lạnh ứa ra trên trán, nơm nớp lo sợ hỏi, âm thầm tự hỏi bản thân đã làm sai điều gì, chọc giận Lam Đức.

Không trả lời câu hỏi của Nam Đặc thành chủ, mà Lam Đức vốn cũng chẳng nghe lọt mấy lời của hắn. Giờ phút này, thể xác và tinh thần Lam Đức đều bay về phía thân ảnh khiến hắn mê đắm đang đứng dưới bóng râm cây cổ thụ, thiếu niên toàn thân mặc trang phục đen.

“Sát…” Lam Đức trầm giọng gọi, đầy vui mừng lẫn kích động, thế nhưng thanh âm này dường như bị cơn gió nhẹ nhàng thổi bay đi mất, không truyền được đến tai hắc sắc thiếu niên kia.

Thái độ chuyển biến bất ngờ của Lam Đức khiến cho tất cả mọi người ở đây không ai không kinh ngạc, nhất là đoàn viên của Nguyệt Vịnh dong binh đoàn, ánh mắt nhìn về phía Tuyệt Sát vừa kinh ngạc vừa không dám tin… Đã ở cùng y một thời gian, bọn họ chưa bao giờ phát hiện y có liên hệ gì với đám quý tộc, lại càng không liên quan đến một gia tộc như Khải Tư Lan, từ trên người Tuyệt Sát bọn họ không cảm nhận được khí chất đặc biệt của đám quý tộc khiến bọn họ chán ghét.

“Đã lâu không gặp.” Lam Đức đi về phía y, “Ta rất nhớ ngươi, Sát!”

Đứng trước mặt Tuyệt Sát, Lam Đức kiềm chế kích động đang dâng trào, tham lam nhìn y chăm chú.

Tuyệt Sát vẫn trầm mặc, từ khi Nam Đặc thành chủ gọi ‘tộc trưởng Khải Tư Lan’, y đã chẳng còn nghe thấy bất cứ thanh âm nào, chỉ cảm thấy bốn phía yên tĩnh áp lực đến đáng sợ, ngọn lửa không tên từ sâu dưới đáy lòng phút chốc lan ra, cháy bừng trên đồng cỏ. Nếu không nhờ bản thân có thể tự chủ, sợ là y đã sớm mất bình tĩnh cầm kiếm chém Lam Đức.

“Sát, mắt của ngươi…” Ngữ điệu ngạc nhiên hàm chứa bi thương dằn xé. Bắt gặp đôi mắt đen khiến hắn mê luyến không thôi đang bị dải băng cùng mau tầng tầng lớp lớp quấn quanh, Lam Đức không tránh khỏi phẫn nộ đau lòng. Nóng lòng truy vấn, hắn theo bản năng vươn tay ra, hướng thẳng về mắt trái đang che giấu.

“Đừng chạm vào ta!” Tuyệt Sát lạnh nhạt nghiêng người, nhẹ nhàng tránh khỏi bàn tay Lam Đức vươn tới, “Không liên quan tới ngươi!”

“…” Lam Đức há to mồm, muốn lên tiếng rồi lại không biết phải nói gì, cuối cùng đành phải miễn cưỡng rút tay về, ánh mắt phức tạp nhìn y.

“To gan! Ngươi cái tên hạ nhân này lại dám vô lễ với tộc trưởng Khải Tư Lan như thế!” Nam Đặc thành chủ nhảy ra chỉ trích quát mắng Tuyệt Sát, tựa hồ hắn không biết y cũng là đoàn viên của Nguyệt Vịnh dong binh đoàn.

“Thực xin lỗi, tộc trưởng Khải Tư Lan. Tên hạ nhân này không hiểu lễ nghĩa, ngài đại nhân đại lượng, ta lập tức sai người trị tội y thích đáng!” Nam Đặc thành chủ tự cho mình cái quyền giúp Lam Đức giữ gìn tôn nghiêm, muốn trách phạt tên nô bộc dám đắc tội Lam Đức.

“Thành chủ, Tuyệt Sát không phải…” Nghe vậy, đội trưởng Kì Tư muốn tiến lên giúp Tuyệt Sát giải vậy, không ngờ lại bị Đa Cáp ngăn cản.

“Ngươi cho rằng Tuyệt Sát sẽ ngoan ngoãn chịu thiệt sao?” Chỉ một câu của Đa Cáp đã khiến Kì Tư tỉnh táo lại.

Đúng vậy! Tuyệt Sát không phải người dễ chọc! Nghĩ thông suốt rồi, Kì Tư cũng không nhiều chuyện nữa, cùng Đa Cáp chờ xem y sẽ giải quyết thế nào. Riêng vụ ủy thác lần này… coi như quên đi, cho dù không lấy được tiền thù lao nhưng bọn họ đã được bao ăn bao ở mấy hôm nay rồi.

Đây không phải bọn họ cố ý làm trái giao ước, ai bảo chủ nhân lại đi chọc vào đoàn viên của bọn họ chứ? Tuy đoàn viên này chỉ là tạm thời.

Kết quả sự tình… Tuyệt Sát tất nhiên không có khả năng bị trách phạt, chẳng qua là không giống như Nguyệt Vịnh dong binh đoàn dự đoán, y không hề ra tay.