Dạ Cậu, Em Là Mùa!

Chương 21




Bốn người bọn tôi nhìn nhau, trong phút chốc, tôi có thể nhìn rõ được sự ngỡ ngàng trong mắt cô Phi Uyển. Cô Phi Uyển hết nhìn tôi rồi lại nhìn sang cậu Ba, ánh nhìn càng lúc càng thể hiện rõ sự kinh ngạc kèm theo mông lung. Chẳng hiểu sao, tôi tự dưng lại thấy có chút chột dạ, cảm giác giống như là tôi đang làm ra chuyện gì có lỗi với cô Uyển vậy…

Cậu Ba bước tới gần tôi, cậu khẽ nói nhỏ vào tai tôi:

– Cứ bình thường đi, không có gì phải ngại hết.

Tôi gật gật đầu, ánh nhìn cũng không được mấy tự tin lắm.

Tôi đi theo sau cậu Ba, cô Uyển với cậu Trung cũng bước tới trước mặt. Nhìn nhìn tôi rồi nở nụ cười hơi quái lạ, cậu Trung hỏi:

– Hôm nay chú Ba đưa bạn gái đi ăn à? Cô bé này là ai vậy, nhà ở đâu, trông mặt mũi thấy quen quen?

Cậu Ba im lặng không trả lời, cậu Trung thấy vậy thì càng nhìn tôi bằng ánh mắt tò mò. Thấy tình hình có hơi căng thẳng, tôi mới tự giới thiệu:

– Chào cậu Trung, tôi là người làm cho nhà bà chủ.

Cậu Trung mở to mắt ngạc nhiên:

– Người làm của bác Hai? Cô nói thật hay đùa vậy?

Thấy tôi im lặng không trả lời, cậu Trung đột nhiên cười phá lên, nói với cậu Ba bằng giọng khoái chí:

– Tưởng thế nào… hóa ra chú Ba nhà này thích chơi đồ sida, con nhỏ người làm cũng không tha. Ái chà, cao tay, đúng là cao tay.

Nói rồi, cậu ấy lại quay sang cô Uyển, cười kiểu an ủi:

– Anh tưởng cao quý thế nào, đã là đứa ất ơ như này thì em cần gì phải buồn. Trăm lần ngàn lần cũng không bằng em… đúng là đầu óc nông cạn.

Cô Phi Uyển kéo kéo tay cậu Trung, cô ấy nháy mắt ra hiệu cho cậu đừng nói nữa. Không còn ánh mắt kinh ngạc của ban nãy, cô Uyển lúc này nhìn tôi bằng ánh mắt vui vẻ có thừa. Đi đến gần tôi, cô ấy khẽ nói:

– Em đừng để ý lời của cậu Trung, anh ấy ăn nói không biết giữ mồm giữ miệng đâu. Nếu đã tới đây, vậy theo cô vào ngồi chung luôn đi. Quán này bán lẩu ngon lắm, em ăn một lần là ghiền luôn.

Tôi nhìn cô ấy, đầu khẽ gật, dịu giọng:

– À dạ.

Nhận được sự đồng ý của tôi, cô Uyển liền kéo tay tôi đi vào trong, cậu Ba với cậu Trung cũng đi theo sau, bốn người vào tìm một gốc bàn yên tĩnh để ngồi. Tôi ngồi chung với cô Uyển, hai cậu thì ngồi gần nhau, cô Uyển kêu rất nhiều thức ăn, phải hơn năm sáu món.

– Em có muốn kêu thêm món nào không Mùa?

Tôi nhìn menu trong tay, lại lắc đầu từ chối:

– Cô kêu như vậy là đủ rồi cô, kêu nhiều quá có khi ăn không hết.

Tôi vừa dứt lời thì cậu Trung lại cười lên, cậu ấy vừa lắc đầu vừa châm chọc:

– Cô sống thiếu thốn chắc quen rồi hả? Mới kêu có nhiêu đó đã thấy nhiều, chú Ba đây lại rất phóng thoáng, hai người không hợp nhau gì hết.

Cậu Ba ngồi bên cạnh nhàn nhạt lên tiếng:

– Kêu ít cũng tốt, ăn hết lại kêu thêm, thời buổi kinh tế khó khăn, tiết kiệm được thì tốt.

Cậu Trung cười nhếch môi:

– Tiết kiệm? Cháu đích tôn nhà họ Quý cũng biết tiết kiệm? Sao tôi nhớ lúc chú vung tiền cho cô diễn viên mới nổi, chú đâu có nói vậy.

Tôi nhìn cậu Ba, thấy cậu ấy có chút lảng tránh… èo, nhìn vậy mà cũng “dại gái” lắm chứ đùa.

Cậu Ba ho khan vài tiếng, giọng khàn khàn:

– Đó không gọi là vung tiền, đó gọi là đầu tư.

– Đầu tư? Tôi lại chưa thấy nhà đầu tư nào có tâm và tận tình như chú.

Cậu Ba đặt ly nước xuống bàn, mắt khẽ híp, giọng có chút gian xảo:

– Để mà nói về sự tận tình thì tôi thua cậu nhiều lắm Quý Trung, cậu phải gọi là ga lăng và tận tình với khắp phụ nữ trong thiên hạ… chỉ trừ vợ cậu ở nhà.

Cậu Trung nheo mày, giọng nghiêm lại:

– Quý Lãnh, chuyện gia đình của tôi, chú lấy quyền gì nhận xét ở đây.

Cậu Ba cũng không hề chịu thua, so với cậu Trung còn lãnh khốc hơn rất nhiều.

– Quý Trung, tôi với cậu không hợp, tốt nhất đừng xen vào chuyện riêng tư của nhau. Tôi đưa ai đón ai thì cần phải xin phép cậu à? Về mà quản chuyện mình cho tốt, đừng để ý đến chuyện của tôi, con người tôi cái gì cũng không được nhưng được nhất là thù dai nhớ kỹ.

– Chú!

Hai người đàn ông trước mặt đang phùng mang trợn má, diễu võ dương oai, tôi là lần đầu tiên thấy hai cậu đấu “võ” mồm với nhau nên thật sự không biết nên can ngăn bằng cách nào. Trái lại với tôi, cô Phi Uyển chắc là đã quen, cô ấy lườm nguýt mỗi người một phát rồi cau có lên tiếng:

– Đi ăn với các anh chán thật, bữa nào gặp nhau mà không gây nhau thì các anh chịu không được à? Bữa nay có Mùa ở đây, ra dáng anh em một nhà một chút có được không? Các anh định để em nó chê cười nhà họ Quý hả?

Phải tới khi cô Uyển lên tiếng thì hai người đàn ông to đầu kia mới thôi kình nhau. Mà nhìn cả hai có vẻ gượng ép chứ cũng không hẳn là muốn làm hòa. Đột nhiên nhìn ba người bọn họ, tôi lại thấy tò mò hết sức, không biết trước kia mối quan hệ giữa ba người bọn họ là như thế nào nhỉ?

Bữa ăn ngày hôm nay cũng không tính là quá vui vẻ, có tôi với cô Uyển là vui vẻ với nhau, rồi cậu Trung vui vẻ với cô Uyển, cậu Ba thì vui vẻ với hai người con gái bọn tôi, chứ hiếm khi cả bốn người bọn tôi cùng cười. Mà thôi đi, bù lại có đồ ăn ngon nên tôi bỏ qua được hết á.

Ăn xong, cậu Ba đưa tôi và cô Uyển về, cậu Trung đi đón vợ cậu ấy ở nhà ngoài. Trên đường về, cô Uyển còn ghé mua trà sữa cho tôi, thái độ đối với tôi cũng bình thường như trước chứ không có gì là khó chịu hay là không thích. Thật ra ấy, tôi thật sự rất tò mò về tình cảm của cô Uyển dành cho cậu Ba. Nếu cô ấy giận dữ với tôi khi thấy tôi đi chung với cậu thì còn có thể dễ giải thích, chứ còn cái này… thật là khó đoán.

Cậu Ba đưa tôi về nhà, đưa cô Uyển về lớp dạy múa. Trên đường về, cậu có dặn dò tôi:

– Em không cần nói nhiều về chuyện của tôi và em cho Phi Uyển nghe. Đợi khi xác định rõ ràng tình cảm, tôi nhất định không để em thiệt thòi.

Tôi khẽ gật, cũng hoàn toàn đồng ý với lời của cậu.

– Cậu không phải nhắc em đâu, em cũng chưa gọi là yêu thương sâu đậm với cậu nên em sẽ không công khai chuyện của mình cho người khác biết. Chỉ là… chuyện của em với cậu là khác, còn chuyện em làm cho bà chủ lại là chuyện khác… cậu hiểu ý em không?

Cậu Ba nhìn tôi, ý cười tán thưởng:

– Cũng có chí khí đó.

– Chuyện đó cậu còn phải nói, chí khí em đây có thừa.

– Em có cái miệng đúng là không chịu thua kém người ta.

Tôi hếch mũi:

– Đệ nhất chửi lộn xuyên các tỉnh miền Tây là em, tại giờ em lớn nên em đầm thắm lại rồi á cậu. Cha mẹ em thì hiền chứ đứa nào chọc em, em bắt cái ghế ra giữa đường em chửi 7749 tiếng đồng hồ còn được mà.

– Tôi chịu thua em.

Thấy cậu Ba cười sảng khoái, tôi đây cũng thấy vui vẻ trong lòng. Nhìn về khoảng sông nước mát rượi phía trước, tôi tự dưng thấy lòng mình thoải mái hơn rất nhiều. Cũng không biết chuyện tình cảm của tôi và cậu Ba sẽ đi tới đâu, có mỹ mãn được như tôi hằng mong ước hay không nữa. Nhưng dù kết quả có ra sao, tôi đây cũng không thấy hối hận, gặp được nhau giữa vạn người ngoài kia đã là một chuyện rất khó rồi, không cưỡng cầu, thật sự không cưỡng cầu!

…………………….

Sáng này tôi theo lời ông Năm đem qua cho bà Ba Tuyết hai hộp trà ngon loại thượng hạng. Ông Ba Lộc thích nhất là trà ngon, mỗi khi ông Năm mua được trà quý hiếm, lúc nào cũng dành tặng cho con trai mình một ít.

Tôi đưa túi trà cho bà Ba, bà Ba lại vô cùng chu đáo mà mời tôi vào uống nước, không hề có thái độ xem thường người làm giống như là cậu Trung. Đặt ly nước xuống bàn, bà Ba cười nói:

– Con cứ ngồi uống hết nước rồi về, bên bà chủ mà hỏi thì cứ nói là bà giữ lại nói chuyện.

Tôi có chút ngại ngùng:

– Dạ… được bà đãi nước… con thấy ngại ghê luôn.

– Có gì đâu mà ngại, ba chồng bà thường nhắc về con lắm, ông nói con pha trà ngon… à quên nữa, con chỉ dạy cho con Hiền nhà bà một chút tài nghệ đi. Thằng Trung nó thích uống trà mà con Hiền thì vụng quá, pha trà toàn không vừa ý nó. Sẵn đây con giúp cho con dâu bà, để tình cảm vợ chồng nó tốt hơn đi con.

Được bà Ba nhờ vả, tôi lại thấy không đảm đương nổi:

– Ấy bà nói vậy là nói quá cho con rồi, con có tài nghệ gì đâu, pha trà là theo cảm tính thôi à. Giờ bà biểu con chỉ lại cho mợ Hiền… con thiệt tình không biết chỉ sao luôn á bà.

Bà Ba Tuyết cười hiền:

– Thì có sao con chỉ lại vậy, con Hiền nó pha giống y như con là được mà. Phải không?

Bà Ba đã nói tới vậy, tôi không nhận lời thì cũng không được. Mà thôi kệ đi, tôi biết sao tôi chỉ lại vậy cho mợ Hiền, phải nhờ chuyện này mà tình cảm vợ chồng cậu Trung đi lên, tôi cũng thấy vui nữa.

– Dạ, vậy cũng được bà, mà con nói trước, con biết sao con chỉ vậy chứ con không có rành lắm đâu. Cái này là hồi đó con cũng có học lỏm của người ta á bà, rồi về tự tấu chế làm lại theo ý mình. Có mà không được chuyên nghiệp lắm, bà cũng đừng buồn con nghen, con không có giấu nghề gì đâu.

– Ừ bà biết rồi mà, con có chỉ là mừng rồi.

– Dạ.

Trong lúc đợi mợ Hiền thay đồ đi xuống nhà, tôi với bà Ba cũng có trò chuyện vài câu, chủ yếu là bà Ba hỏi, còn tôi thì trả lời.

– Ông nội vẫn khỏe hả con? Con có nghe ông nói mệt trong người không con?

Tôi lắc đầu:

– Dạ không có bà, ông Năm khỏe lắm, sáng nào cũng tập thể dục dưỡng sinh hết á.

– Ờ vậy là mừng, chị Hai cũng khỏe hả con?

– Dạ khỏe, bà chủ con mà bà… khỏe ru hà.

Bà Ba cười:

– Bà ở đây công chuyện cũng nhiều, vợ thằng Trung có thai, mà sức khỏe con nhỏ yếu quá, bà phải ở nhà canh chừng con nhỏ nên cũng ít qua thăm chị Hai. Mấy bữa toàn nghe thằng Phong về nói lại… à quên nữa nghen, con với thằng Phong là bạn học hả?

Tôi cười hề hề:

– Dạ, con với Phong là bạn học đại học… mà cậu Phong đâu rồi bà, nãy giờ con không thấy?

– Ui, nó còn ngủ trong phòng, thằng này thức khuya rồi sáng ngủ tới trưa mới dậy không à. Con coi mà kìm cập bài vở cho nó giúp bà, có gì bà thưởng cho.

Tôi lật đật từ chối:

– Ấy, có gì đâu mà thưởng bà, chỗ bạn bè tụi con giúp nhau á mà.

Bà Ba thở dài:

– Cái thằng Phong không được một góc của thằng Lãnh… cậu Ba Lãnh bên nhà vẫn khỏe chứ hả con? Lâu quá bà cũng không có nói chuyện với nó.

Tôi cười nói:

– Cậu Ba khỏe bà.

– Nó với con Phi Uyển thế nào rồi con?

Nghe bà hỏi tới chuyện này, tôi chỉ biết cười trừ:

– Con cũng không biết nữa bà, con không dám hỏi.

Bà Ba kiểu tiếc nuối:

– Quý Lãnh nó cứ kén chọn tới giờ chưa chịu vợ con gì, bà thấy mà rầu dùm cho nó. Còn nhỏ mà cán đán nhiều việc quá, sao mà nó chịu nổi…

Nhìn thấy sự lo lắng trong mắt bà Ba, thiệt, tôi phải công nhận một điều là bà Ba nhân từ yêu thương người nhà ghê luôn á. Mà bà Ba coi bộ quý cậu Ba hơn cậu Tư, ít khi nghe bà hỏi về cậu Tư.

Đợi mợ Hiền xuống, tôi chỉ cho mợ cách đun nước sôi rồi tráng bình tráng ly, ngâm trà trước khi pha. Mợ Hiền chịu khó học hỏi lắm, lại hiền lành nữa, chỉ có điều mợ pha hoài pha hoài mà vẫn không pha ra được nước trà có vị giống tôi pha… tôi thật sự không hiểu tại sao luôn.

Thấy mợ buồn buồn, tôi mới an ủi:

– Để mai em qua nữa, mới biết pha mà pha được vậy là hay lắm rồi á mợ.

Mợ Hiền gương mặt bầu bĩnh phúc hậu, mợ cười gượng:

– Mợ thấy mình vô dụng quá Mùa ơi, có mỗi chuyện pha trà cũng không pha được… mợ không có làm cái gì mà vừa ý cậu được hết.

Tôi đồng cảm với mợ, lại tiếp tục an ủi:

– Mợ đang có thai nên nhạy cảm nghĩ nhiều á mà, chứ em thấy cậu Trung cũng thương mợ lắm á. Mợ đừng có buồn, mợ buồn em bé cũng buồn theo luôn.

Mợ Hiền cười nhạt, khẽ lắc đầu:

– Em đừng an ủi mợ nữa, cậu thế nào với mợ… mợ là người hiểu rõ nhất mà. Cậu bây giờ cũng không còn như lúc trước nữa, kể từ lúc… à mà thôi đi… cũng tại mợ hết đó Mùa.

Nghe mợ Hiền nói lấp lửng như vậy, trong lòng tôi tự nhiên lại nghĩ tới cô Phi Uyển và cậu Trung. Không biết phải nói làm sao nữa, chuyện nhà họ Quý càng lúc càng rắc rối làm sao đó.

Mợ Hiền thở dài một hơi, xoa xoa cái bụng tròn nhỏ, như kiểu lấy lại tinh thần, mợ quay sang cười nói với tôi:

– Cho mợ số điện thoại của em đi, ngày mai có gì mợ gọi em, nếu em rảnh thì mợ qua học pha trà nữa nha.

– Thôi, để em chạy qua mợ cho, mợ đang bầu bì hạn chế đi lại nhiều á mợ ơi.

– Vậy cũng được, em cho mợ số nha.

Tôi gật gật rồi lấy ra con Nokia cục gạch, đợi mợ nhá máy qua, tôi mới lưu số mợ vào máy. Tôi hạ quyết tâm rồi, phải giúp đỡ mợ Hiền hết mình, tình cảm vợ chồng mợ có đi lên hay không, đều là nhờ vào tôi cả đấy.

……………………..

Kể từ sau ngày hôm đó, ngày nào tôi cũng qua nhà cậu Trung chỉ cho mợ Hiền pha trà. Có đôi lần cậu Trung bắt gặp tôi ở nhà, cậu ấy cũng không mặn nhạt mà nhìn tới. Chỉ là từ lúc biết pha trà, tôi thấy mợ Hiền có vẻ vui hơn, tôi hỏi thì mợ nói cậu khen mợ pha trà ngon. Ui cha, nghe mợ nói vậy, người làm “thầy dởm” như tôi cũng thấy hạnh phúc tột cùng.

Tiếp xúc với mợ Hiền một thời gian, tôi tự dưng cảm thấy yêu quý mợ hơn hết. Mợ Hiền thiệt là đúng với cái tên hiền, vừa hiền lành dễ chịu, lại vừa nhẫn nại chịu khó nữa. Tôi chưa từng thấy mợ quát tháo cái gì hay quát tháo bất kỳ ai, nói chuyện với người khác luôn là nhẹ nhàng từ tốn, đối xử với chồng con là tuyệt đối yêu thương. Mợ Hiền là chuẩn mực của người phụ nữ Việt Nam, yêu chồng, thương con, hiếu kính với cha mẹ chồng, hy sinh và chịu đựng tất cả vì hạnh phúc gia đình. Eo ôi, ngoài người mẹ đã mất của tôi ra, tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào đáng trân quý như mợ. Tôi là tôi không được như thế rồi đó, chỉ có thể ngưỡng mộ mợ Hiền một trăm phần trăm mà thôi.

………………………..

Bữa nay sau khi đi dạy với cô Uyển về, tôi soạn chấm điểm bài vở cho tụi nhỏ rồi mới đi ngủ. Bình thường thì tôi ngủ sớm lắm, bữa nay bận chấm bài đến khuya lắc khuya lơ mới xong nên ngủ muộn nhất nhà. Cậu Ba ban nãy có càm ràm biểu tôi đi ngủ sớm mà tôi quyết chấm hết bài rồi mới ngủ.

Lúc đem tập vở vào trong thì đồng hồ đã điểm quá 12 giờ khuya, đến cả gà chó cũng ngủ được mấy giấc rồi. Nhìn vào phòng, không thấy chị Hồng ở đâu, tôi nghĩ thầm trong bụng chắc là chị đi vệ sinh rồi.

Ngáp ngắn ngáp dài đi uống ly nước rồi vào ngủ, vừa đi tới cửa sau, chỗ bậc thềm bước lên nhà bà chủ, tôi thấy chị Hồng đang rón rén mở cửa bước ra. Thấy chị ấy, tôi khẽ kêu:

– Chị Hồng.

Chị Hồng giật mình thon thót, chị mở to tròn mắt nhìn tôi:

– Hết hồn! Em hả Mùa?

Tôi cười hề hề:

– Em chứ có phải ma đâu mà chị giật mình dữ vậy? Mà giờ này chị còn đi đâu, có chuyện gì hả chị?

Chị Hồng không nhìn thẳng vào tôi, chị nói:

– À… bà chủ kêu chị có chút chuyện.

Tôi ngạc nhiên:

– Bà chủ á? Sao em ngồi ngoài kia mà em không nghe ta? Mà chị Hồng… mặt chị sao vậy? Sao đỏ ửng lên vậy?

Nghe tôi hỏi, chị lật đật lấy tay vỗ vỗ vào mặt mình, ánh nhìn lúng túng:

– Chị… chắc là muỗi cắn… thôi đi vô ngủ, mai còn dậy sớm làm công chuyện nữa. Đi đi.

Tôi nhìn theo bóng lưng gấp gáp của chị, trong lòng sinh ra một chút nghi ngờ. Muỗi cắn á? Muỗi cắn phải để lại nốt chứ làm gì bị ửng đỏ kiểu như đánh má hồng như vậy được?

Lạ à nha, chị Hồng có biểu hiện lạ thiệt đó!

…………………..

Nửa đêm, tôi với chị Hồng đang say giấc trong phòng thì nghe tiếng người chạy ra chạy vào rần rần. Mãi đến lúc dì Tư chạy vào vỗ giường đùng đùng rồi quát tháo bọn tôi dậy, tôi mới tá hỏa hay tin dữ:

– Mợ Hiền chết rồi, dậy đi, dậy qua phụ dọn dẹp, nhanh lên!

Tôi ngồi bật dậy, chân tay run lẩy bẩy, tôi lấp bấp hỏi:

– Dì… dì nói ai chết? Ai… ai… chết?

Dì Tư trợn mắt nhìn tôi:

– Mợ Hiền vợ cậu Trung chứ ai… mày hỏi nhiều quá, mau dậy rửa mặt cho tỉnh táo rồi đi theo tao qua bển.

Tôi đứng chết trân nhìn mông lung về phía trước, tôi lẩm nhẩm:

– Mợ Hiền… mợ Hiền…

Mãi tới khi dì Tư gào lên lần thứ n, tôi mới bần thần choàng tỉnh. Ngồi lại xuống giường, tôi hít vào một hơi rồi với tay lấy điện thoại xem giờ. Giờ này là 01 giờ sáng… khoan… cuộc gọi nhỡ… mợ… mợ Hiền gọi cho tôi… mợ Hiền có gọi cho tôi!