Cửu Vực Tà Hoàng

Chương 54: Sinh mệnh chi quang





Trầm Tuyết Y phiêu phiêu mà động, thân ảnh phân tán, từng đạo Chân ngã như kiếm trải rộng trời cao, theo từng khe nứt mà chui vào, khóa chặt chân thân Viên Ma.
“Không biết tự lượng sức mình”
Thanh âm lạnh như băng của Viên Ma vang lên, căn bản không quan tâm công kích của ba đại cao thủ, mà lăng không đánh ra một chưởng, hóa thành ma chưởng khổng lồ, hướng Huyết Nguyệt Tế ở không trung chộp tới.
Năm ngón tay thu lại, đã đem Huyết Nguyệt Tế nắm trong tay, cố gắng bóp nát nó, nhưng giống như bị sét đánh, sưu một tiếng rụt tay về.
Huyết Nguyệt thấy ma chưởng xâm nhập, vốn quang hoa tỏa ánh sáng ngọc, nhưng hiện tại ảm đạm đi không ít.
Viên Ma cũng không cam lòng, nhanh chóng triển khai công kích lần hai, ma chưởng khổng lồ đưa lên cao chụp xuống, hung hăng đụng vào huyết nguyệt, chấn huyết nguyệt bay đi một khoảng, nhưng như cũ vẫn không có rơi xuống.
Cổ Liệt khàn giọng rống to, quyền đầu kim sắc tựa như mặt trời bắn ra quang mang chói mắt, điên cuồng oanh kích đến Viên Ma.
Băng Tâm dung nhập vào bên trong hỏa diễm màu lam, từng đạo linh quang tự động hiện lên, bắn ra ánh sáng thần thánh, chống lại công kích của hào quang kia, bắt đầu đối chiến Viên Ma.

Trầm Tuyết Y xoay tròn trên không trung, vô số Chân như ngã kiếm hợp nhất, tạo thành một cầu vồng, một thanh kiếm quang cự đại tỏa ánh sáng mờ hướng đầu Viên Ma chém xuống.
Giờ khắc này,ba đại cao thủ đã đem hết toàn lực, thi triển ra tuyệt chiêu, thế công cường đại làm cho Viên Ma động dung, tạm thời không kịp bắt huyết nguyệt ở trên không trung, bắt đầu toàn lực ứng phó ba đại cao thủ.
Không có Viên Ma ngăn trở, huyết nguyệt bắt đầu tăng tốc bay lên không trung, rất nhanh va đụng màn hắc ám, quang minh cùng hắc ám liền triển khai chiến đấu.
Tốc độ bay lên của Huyết nguyệt bắt đầu giảm bớt, quang mang dần dần ảm đạm, nhưng hết sức ương ngạnh, ngạnh sanh ép hắc ám mở ra một đường, thẳng ép đến tận trời.
Mặt đất, ba đại cao thủ liên thủ công kích, như cũ vẫn không làm gì được Viên Ma, thân thể nó quá cứng rắn, trừ phi có linh khí, nếu không không có bất kỳ lực công kích nào có thể thương tổn được nó.
Trong lòng ba đại cao thủ có lòng, bọn họ công kích chỉ là vì chế trụ Viên Ma mà thôi, cho Long Mạc Nhất sáng chế nhiều cơ hội hơn, để cho hắn chết đi không đến nổi trắng tay.
Lôi Đình nhìn huyết nguyệt trên không trung, trong ánh mắt lộ ra một cổ chờ đợi.
Tần Thiên nghi ngờ nói: “Long Mạc Nhất … không … hiệp trợ ba người, ngược lại hóa nguyệt bay lên không trung, đây là để làm chi vậy?”
Lôi Đình trầm giọng nói: “Thời không nơi đây đã bị phong bế, hắc ám bao phủ. Nếu huyết nguyệt có thể xông phá hắc ám, là có bắt được liên lạc với ngoại giới. Đến lúc đó, cao thủ thập đại môn phái sẽ biết tình huống nơi này. Long Mạc Nhất thân chịu trọng thương, sinh cơ đã tuyệt, hắn lấy tánh mạng làm giá, thi triển ra Huyết Nguyệt Tế, chính là muốn phá hắc ám xông ra ngoài, vì muốn cho ba người được sống mà tạo ra một đường hy vọng”
Huyết Nguyệt Tế là cấm kỵ thuật của Ngạo Nguyệt môn, không vạn bất đắc dĩ, không người nào nguyện ý thi triển ra nó.
Mà một khi thi triển ra, sinh cơ bị diệt sạch, là thương tổn đáng sợ nhất.
Đây là một loại phương thức đưa tin thảm thiết nhất của Ngạo Nguyệt môn, biểu đạt là người chết oán hận không nhắm mắt.
Một khi Ngạo Nguyệt môn nhận được loại đưa tin này, lập tức sẽ phái cao thủ mạnh nhất chạy tới trước nhất, vì người chết mà báo thù!
Tần Thiên nghe xong lòng đầy sầu não, bất kể là Tây Môn Vũ hay Long Mạc Nhất, bọn họ chết đi cũng làm cho không người nào có thể quên được.
Viên Ma có chút nóng nảy, nó mặc dù không sợ công kích của ba đại cao thủ, nhưng lại cảm ứng được Huyết nguyệt đang hoàn thành khâu cuối cùng, muốn phá khai phong ấn không gian mà nó bố trí, mở ra liên lạc với ngoại giới.
“Chịu đựng, chúng ta tuyệt không để cho tâm nguyện của Long Mạc Nhất vuột mất”

Băng Tâm ngửa mặt lên huýt sáo, hỏa diễm đỏ ngầu tỏa ra quang hoa thánh khiết, tràn đầy mùi vị chưa từng có từ trước đến nay.
Trầm Tuyết Y, Cổ Liệt đem hết toàn lực, không để ý đến thương thế bản thân, liều mạng thi triển ra các thủ đoạn đáng sợ nhất, chỉ vì muốn lôi kéo ngăn trở Viên Ma không cho nó bứt ra.
Huyết nguyệt lăng không, sáng lóng lánh, ảm đạm giống như đom đóm, lúc ẩn lúc hiện, lộ ra vẻ bi thương.
Cổ Liệt cuồng thanh rống giận, vẻ mặt điên cuồng, quanh thân hơi thở đang dần dần yếu đi, nhưng phẫn nộ cùng cừu hận trong lòng đang không ngừng dâng cao lên.
Tần Thiên có chút sầu não, những người này đều là địch nhân của hắn, nhưng bọn họ đối với cái chết không sờn lòng, huyết chiến tinh thần, lại khích lệ Tần Thiên, làm cho hắn hiểu được ý nghĩa sinh mệnh sâu hơn.
Vẻ lạnh lùng trên mặt Lôi Đình biến mất từ lúc nào, thay vào đó là một loại động dung, còn có mấy phần khâm phục.
Đột nhiên Viên Ma phát ra tiếng thét giận dữ, nhất cử đánh bay ba người, ngẩng đầu nhìn lên.
Trên bầu trời đêm, ánh huỳnh quanh yếu ớt đột nhiên trở nên sáng ngời, huyết nguyệt bắt đầu nhỏ đi, nháy mắt biến thành một đạo quang tiễn, chợt đâm xuyên qua màn đêm hắc ám, bắn ra vạn đạo quang mang.
Một khắc kia, thiên địa chấn động, trên bầu trời đêm tinh quang lóng lánh, quang tiễn chậm rãi xông lên, tựa như tiêu hao hết lực lượng, vừa lúc chuyển thành một đạo thân ảnh nhàn nhạt, đó chính Long Mạc Nhất, đang cúi đầu mỉm cười nhìn Cổ Liệt.
“Long Mạc Nhất!”
Cổ Liệt ngửa mặt lên trời huýt sáo, vẻ mặt điên cuồng, ánh mắt lộ quang mang cực nóng.
Dưới trời sao, thân ảnh nhàn nhạt theo gió tan biến, nháy mắt biến mất.
Ngay sau đó, hắc ám một lần nữa đem thiên không bao phủ, ma khí tràn ngập đại địa, tầng tầng buộc chặt, tầng tầng vờn quanh.
Băng Tâm cười một tiếng, không khỏi sầu não.
Trầm Tuyết Y tương đối tĩnh táo, nhẹ giọng nói: “Kế tiếp, phải nhờ vào bản thân mình thôi, kiên trì là có hy vọng”

Long Mạc Nhất đã hoàn thành tâm nguyện, đem cái chết truyền về Ngạo Nguyệt môn.
Kế tiếp, Ngạo Nguyệt môn nhất định sẽ phái ra cao thủ đến cứu, mấu chốt là thời gian sớm hay muộn mà thôi.
Viên Ma thu hồi ánh mắt, ánh mắt sắc bén nhìn ba người, quanh thân hào quang lượn lờ, vẫn như cũ không thấy rõ bóng dáng người thật của hắn, nhưng sự tức giận cũng làm cho lòng người kinh sợ.
Cổ Liệt, Băng Tâm, Trầm Tuyết Y ba người nhanh chóng tụ tập ở cùng một chỗ, thương nghị đối sách.
“Chúng ta dùng phương cách tránh nặng tìm nhẹ, giương đông kích tây, phân tán lực chú ý của nó”
Ba người đồng tâm nhất trí, trước mắt chỉ có liều mạng như vậy mà thôi.
Trong gió đêm, trên người Viên Ma hào quang co duỗi ra vào, ba mươi sáu đạo hào quang đối ứng với ba trăm sáu mươi độ, bất kể ba người núp ở chỗ nào, nó cũng có thể nhẹ nhàng triển khai công kích đến.
Dưới tình huống này, ba người chỉ có thể thỉnh thoảng kéo xa khoảng cách, không phân bố, gia tăng Viên Ma công kích càng thêm khó khăn.
Ý của ba người quả thực rất tốt, nhưng bọn hắn quá khinh thường Viên Ma.
Nó nếu có thể phong tỏa không gian, dĩ nhiên là có thể giam cầm thời không, áp súc phạm vi hoạt động của ba người, làm cho bọn họ kéo sát vào nhau.
Nhận thấy thời không bắt đầu bị khóa, Băng Tâm cùng Trầm Tuyết Y đều thi triển ra Thiên Cơ thôi diễn, trên người huyết quang lưu chuyển, vô số quang ảnh thoáng hiện ở kết giới, suy tính né tránh thế nào.
Thiên Cơ quang mạc trên người Băng Tâm cùng Trầm Tuyết Y sáng lên, hiện rõ Băng Tâm, Trầm Tuyết Y, Cổ Liệt cùng với thân ảnh Viên Ma, không ngừng biến ảo, diễn biến ra các loại khả năng, nhưng thủy chung cũng không tìm ra phương pháp ứng đối.