Cứu Vớt Vật Hi Sinh BOSS

Chương 43: Loạn thế kiêu hùng (1)




Editor: AnGing

Tĩnh Hảo vừa mới bước vào khu 2 tòa nhà công sở, trợ lý chờ ở một bên lập tức đi lên trước, mở ra tư liệu tìm hiểu mới nhất báo cáo với cô.

"Nhiệm vụ lần này cấp số khó khăn đã đạt tới cấp S, hơn nữa vấn đề lớn nhất là khi rà quét phát hiện múi giờ bên kia không có thân thể thích hợp để xuyên vào......"

Một bên nghe trợ lý nói, một bên Tĩnh Hảo lật tư liệu trong tay, người bên trên có thể huy động gọi cô đang còn trong kỳ nghỉ phép trở về, cô ở trên đường đã chuẩn bị tốt tâm lý rằng nhiệm vụ không dễ dàng, lại không nghĩ rằng vấn đề lớn nhất là do không có thân thể thích hợp để xuyên vào.

Nhưng mà cũng không phải là không có cách nào, chỉ là sau đó sẽ tạo thành tác dụng phụ gì còn chưa biết.

Nhưng hiện tại cũng không quan tâm được nhiều vậy, cô vội vàng đảo qua tư liệu trong tay, hết sức chăm chú nhớ kỹ tin tức nhìn thấy vào trong đầu, phân phó trợ lý còn đang nói.

"Gọi tổ thứ ba chuẩn bị tốt thân thể giả thuyết, tổ sáu phụ trách bố trí ký ức giả thuyết thích hợp, mười phút sau chuẩn bị xuất phát."

Nếu là khác múi giờ còn có thể thả lỏng một ít, nhưng khu h65 mà cô muốn đi là loạn thế, là thời đại vũ khí lạnh chiến đấu, thế cục tuy rằng không thể thay đổi trong nháy mắt, lại cũng không chấp nhận lơi lỏng.

Được mệnh lệnh, thành viên Khu 2 hầu ở một bên lập tức nhẹ nhàng thở ra, xoay người vội vàng hoàn thành.

Nhiệm vụ này nếu bọn họ làm không được, người Khu 1 sẽ chờ tiếp nhận, đến lúc đó bị châm chọc một trận còn dễ nghe, đám người kia vốn thích hếch mũi lên nhìn người chỉ sợ càng thêm đắc ý.

Cũng may lão đại đã trở lại.

Thân thể giả thuyết, năm 289, nhằm vào yêu cầu giữ gìn múi giờ lại không có thân thể thích hợp đã khai phá ra kỹ thuật hạng nhất, nhưng ngay lần đầu tiên chấp hành lại xảy ra vấn đề lớn, đột nhiên xuất hiện một người không hề có lai lịch gì khiến cho nhân vật mục tiêu chú ý, suýt chút nữa chết dưới tay thủ hạ của nhân vật mục tiêu đã hắc hóa, người chấp hành sau khi trở về tu dưỡng suốt một năm mới có thể khôi phục công tác.

Rồi sau đó liền diễn sinh ra ký ức phù hợp với thân thể giả, chính là vì để người chấp hành có được một thân phận thích hợp, quang minh chính đại có thể xuất hiện trước mặt nhân vật mục tiêu.

Nhưng hai hoạt động dùng đến khoa học kĩ thuật này đều là phiền phức, đi bước một chấp hành phân đoạn bên trong không thể đoán trước được sẽ xuất hiện vấn đề gì, cho nên sau đó người bên trên đã đưa ra quy tắc, khi có lại nhu cầu này, người có thể đi chấp hành nhiệm vụ chỉ có thể là người cấp bậc tổ trưởng trở lên.

Tĩnh Hảo dĩ nhiên cũng biết trong đó có nguy hiểm, nhưng cô luôn luôn không quen nhìn thủ đọan mà Khu 1 giải quyết vấn đề, cũng không muốn mấy cái tổ trưởng thủ hạ mà mình thật vất vả bồi dưỡng ra lao vào, lại tin tưởng vào thủ đoạn ứng biến của mình, nhiệm vụ này thấy thế nào cũng là nên để cho cô đi.

Người vây quanh cô tuy đều có chút lo lắng, lại cũng đều biết thời gian không thể lãng phí, chỉ có thể sẵn sàng trận địa đón quân địch, ngồi xuống trước đài khống chế, chuẩn bị tốt tùy thời đem lão đại cứu trở về.

########

Cuối xuân, chiến hỏa bốc cháy lên một mảnh hoang vu hỗn độn, cơ hồ nhìn không thấy chút cảnh xuân nào, nhưng ở phía sau, bên trong tư triều thủ đô ở Hạo Thành, lại là khung cảnh xa hoa nhất, phía trên phố hẻm mọi người vẫn bận rộn sinh kế như thường, tiếng ca vũ không dứt truyền ra từ những ngôi nhà cao cửa rộng, ngăn cách chiến loạn và cực khổ phía sau lại.

Mà bên trong phủ đệ của đương triều Đại Tư Mã, cảnh xuân sinh cơ dạt dào bên trong lại yên tĩnh, làm cho mấy hộ trạch xung quanh cũng ngừng mở tiệc chiêu đãi, miễn cho phụ đệ quyền thế khuynh triều này giận chó đánh mèo.

Nhóm nô bộc trong phủ lại càng không dám ho một tiếng nào, chỉ nhanh tay nhanh chân mà làm tốt bổn phận của mình, không dám nhìn cảnh xuân một chút nào, lại yên lặng cầu nguyện thời gian lúc này có thể trôi qua nhanh một chút.

Nguyên nhân cũng không nhiều lắm, chỉ là mấy ngày trước đây Tam công tử được đưa về còn hôn mê bất tỉnh, đêm qua giờ Hợi, đích ấu nữ luôn luôn ở trong phủ được phụ thân lang chủ sủng ái nhất, trong phủ xếp thứ tự là tứ cô nương vị tổ tông nhỏ kia, đột nhiên sốt cao, mơ hồ chỉ biết gọi cha và a huynh, rót ba chén rượu vàng còn chưa thấy tỉnh.

* Ngày xưa người ta phẩm rượu hay phẩm trà đều rất lâu, không giống như mình nốc phát là hết nên tác giả mới ví như vậy.

Trưởng tử và ấu nữ đều như vậy, nàng nào còn tâm tình tốt, canh giữ bên mép giường của tứ cô nương một đêm, đỏ hết cả một đôi mắt đẹp, không duyên cớ mà tiều tụy đi ba, bốn tuổi.

Bọn nô tỳ canh giữ ở hành lang còn chẳng dám thở mạnh, làm đại phụ bị kéo tới cũng bất an trong lòng, tứ cô nương này chính là bảo bối và phúc tinh trong tay lang chủ, nghe nói bản thân cô bé còn hợp với vận thế của lang chủ, nếu có chuyện gì không hay xảy ra, bọn họ sợ rằng chẳng giữ được toàn thây.