Cứu Vớt Vật Hi Sinh BOSS

Chương 32: Nửa người nửa ma (2)




Editor: AnGing

Mùa xuân đối với người khu phía Đông thành Vic mà nói, không thể nghi ngờ là một mùa đáng sợ nhất trong năm —— đồ ăn tích góp được sớm đã tiêu hao đến hầu như không còn trong mùa đông buốt giá, mà mùa thu vẫn là xa không hẹn gặp, gió Tây Nam lại thổi tới một lượng bùn sa và mùi hơi người gay mũi lớn, dễ dàng liền công phá thân thể đói khát vô lực của bọn họ.

Ngay cả tuyết trắng mùa đông có thể dùng để giải khát, vào lúc này cũng chỉ mang theo mùi tanh tưởi, hạt mưa đen sì không biết khi nào có thể mang đến bệnh tật cho bọn họ.

Albert cuộn tròn thân thể tránh ở góc tường, người ăn xài phung phí nằm ngáy ngủ trên giường chính là cha kế David của cậu, ông ta hôm qua mới từ nơi dân cờ bạc thông đồng làm bậy thắng được một số tiền nhỏ, lại hoàn toàn đã quên đứa con riêng chịu đói trong ngôi nhà rách nát, xoay người ăn chơi hoang tàn ở quán rượu, khi về nhà còn cầm roi hung hăng phát tiết.

Cậu cuộn tròn ở góc tường, miệng vết thương đêm qua còn chảy máu hiện tại chỉ còn lại vết sẹo màu đỏ sậm, ngứa đến mức cậu hận không thể cào tầng vảy kia ra, dùng máu tươi ấm áp làm ấm da thịt.

Cái bụng khô quắt lại réo lên.

Cậu nhìn cha kế trên giường tiếng ngáy rung trời, trộm lấy túi nước cất giấu bên người ra, trên chiếc nắp màu trắng còn khắc hoa văn tinh xảo, là một đóa hoa xinh đẹp đang muốn nở rộ.

Cậu giơ túi nước lên, đem miệng túi đưa đến bên miệng, động tác nuốt như đang nhấm nháp tuyệt thế mỹ vị.

Trên thực tế bên trong đã sớm không còn gì.

Nhưng cậu dường như vẫn còn có thể cảm thấy hương vị ấy, nhàn nhạt, mang theo mỹ vị lúc ăn miếng bánh đó, như là ma quỷ có thể mê hoặc lòng người nhất gãi trong lòng hắn.

Cậu lại nghĩ tới cái người đứng ở sườn núi lần trước xem nhìn cậu, làn váy hoa lệ của cô là vải vóc đẹp nhất mà hắn từng thấy, lại đều kém nụ cười trên mặt cô.

Cô nói hy vọng lần sau có thể gặp mặt.

Thật ra cậu càng hy vọng có thể nhìn thấy khối vuông nhỏ mềm mại màu trắng đó.

Càng muốn, cảm giác đói khát trong bụng đói càng rõ ràng.

Cậu nhìn cha kế còn đang ngáy rung trời, hắn ăn uống no đủ, thường thường có thể ngủ đến một ngày cũng chưa tỉnh lại.

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ trong sương mù dày đặc che đậy cơ hồ nhìn không thấy, tuy nhiên thời điểm nóng nhất là giữa trưa nhất đã qua, người miễn cưỡng lăn lộn ăn cơm và người đói bụng vào thời điểm này đều không muốn ra tiêu hao sức lực, cậu có thể thừa thời cơ này, lại lần nữa đi qua thành, đi đến đó nhìn xem.

Cậu vừa nghĩ vừa đem túi nước cất tốt, giống bình thường, cắn tay uống máu mình, sau khi cảm giác được thân thể dần dần có sức lực, đỡ tường lung lay đứng dậy.

Bụi gai trước sau như một không có một ai, hắn vừa mới chuẩn bị từ cái lỗ nhỏ lúc trước chui vào, liền nghe thấy được tiếng vó ngựa càng ngày càng gần.

"Nghe nói người bên kia bụi gai, trong tay đều có trường kiếm như vậy, cưỡi ngựa cao lớn tuần tra một vòng, thấy có người tới gần, không thèm hỏi, trực tiếp liền đem ngươi chọc chết, treo ở trên thành phơi thành thây khô......"

Đó là lần duy nhất khi cậu được cha kế đưa tới quán bar nghe thấy một người nói, bọn họ lúc đó đang nói đến chủ nhân mới chuyển đến toà lâu đài kia, là những quý tộc đem rác rưởi ở khu Đông như bọn họ đều giết sạch mà không phải chịu trừng phạt.

Hắn dừng tại chỗ, nhanh chóng nhìn trái phải, chọn cây cành lá rậm rạp lệch tán bên trái, cây không cao lắm làm hắn rất nhanh đã trèo lên được.

Cậu ngồi lên nhánh cây thô to nhìn xuống dưới.

Người cưỡi ngựa tới là cô, trong tay không có kiếm dài, chỉ có hộp vuông màu trắng lần trước cậu đã gặp qua, cùng với túi nước giống trên người hắn.

Nhưng lớn hơn lần trước nhiều.

Cô xuống ngựa đi tới vị trí cậu đứng lúc trước, cong lưng từ bụi gai cởi xuống một cái bọc nhỏ, đồ vật bên trong giống lúc trước cô lấy ra, chỉ là hương vị có chút khác.

Một cái càng thơm, một cái càng quen thuộc.

Cậu không nhịn được ở trên cây nuốt một ngụm nước miếng.

Cô bé dưới tàng cây giọng nói thầm theo mùi hương cùng nhau quanh quẩn xung quanh cậu.

"Thật là, đúng là chưa bao giờ tới lấy ăn, chẳng lẽ gần đây đều ăn được no?"

Đây là, cho cậu?

Cậu bé đối với dụ hoặc lớn trước mặt vẫn còn nghi ngờ, nhịn xuống việc muốn đi xuống ăn một bữa no nê, cắn đầu lưỡi chờ trên cây.

Chỉ cần cô đi rồi, chỉ cần cô đi rồi là tốt.

Cô bé dưới tàng cây đem đồ vật mới bọc lại trong vải định mang trở về, luv cầm tay run một chút, bụi gai sắc bén cắt qua làn da non mềm của cô, máu đỏ tươi chảy ra.

Cậu nhịn không được nuốt nước miếng.

Trong hoàn cảnh an tĩnh, đột nhiên xuất hiện thanh âm kinh động người dưới tàng cây, cô ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt màu xanh biếc một lúc liền thấy cậu nướ trong bóng cây, lộ ra một nụ cười rạng rỡ.

"Là cậu, rốt cuộc cậu cũng tới."

Bị phát hiện, cậu bé cũng không trốn nữa, cơ thể động một chút, khinh phiêu dừng trên mặt đất, đôi mắt màu đen sắc bén giằng co một chút, ương ngạnh chuyển tới người đột nhiên đứng dậy làm rớt hộp đồ ăn và túi nước trên mặt đất.

Mùi máu vủa cô, so với của cậu thì ngon hơn.

Hắn rất đói, đói hơn lúc trước rất nhiều.

Hắn nhặt cái hộp trên mặt đất, trực tiếp mở ra lấy một cái nhét vào trong miệng, lại nhanh tay vặn ra túi nước uống lên, tiếp theo lại ăn, lại uống nước......

Tĩnh Hảo vốn dĩ nghĩ rằng cho cậu đồ mới, thấy tốc độ ăn cơm của hắn bởi vì cô tới gần mà bỗng nhiên cứng còng tránh né thân thể, sáng suốt mà đem lờ trong miệng nuốt xuống, móc ra khăn tay che lại miệng vết thương, không quấy rầy cậu.

Người chưa từng nếm thử qua đói khát, căn bản không biết đói khát sẽ đem người bức đến tình trạng gì.

Mùi máu tươi trong không khí phai nhạt rất nhiều, tốc độ ăn cơm điên cuồng của cậu cũng chậm lại, đem miếng vuông nhỏ màu trắng ăn xong, uống xong giọt sữa bò cuối cùng trong túi nước, cậu nhìn bọc nhỏ còn cột vào bụi gai tùng, rốt cuộc ngẩng đầu nhìn cô bé ngồi hai bước ở ngoài.

Lần này cô mặc một bộ váy khác, làn váy hoa lệ màu lam nhạt thêu chỉ vàng, dù ở nơi ánh sáng bị che khuất, cũng tự phát sáng được.

Cậu biết đó là vàng.

Đồ vật bằng cái móng tay còn quý hơn sinh mạng của bọn họ.

"Cậu còn chưa ăn no à?"

Tĩnh Hảo chú ý tới tầm mắt cậu dừng lại trên làn váy của cô, cho rằng cậu lại muốn đào cỏ ăn.

"Những thứ trên bụi gai đó cũng là cho cậu, cậu lấy ra ăn cũng được, nhưng mà tốt nhất vẫn không nên ăn quá nhiều, sẽ không thoải mái."

Đột nhiên ăn quá nhiều sẽ bị bội thực, cậu biết.

Cậu bé dời đi tầm mắt, chuyển tới nơi cô vẫn luôn dùng khăn tay che lại, trong không khí ẩm ướt vẫn có mùi máu tươi.

Cậu liếm liếm răng nanh sắc nhọn trong miệng, phát ra mấy âm điệu khàn khàn đứt quãng, rốt cuộc có thể nói hoàn chỉnh một vài từ.

"Cô......chảy máu......còn......"

Thanh âm ám ách rách nát, hiển nhiên là đã lâu không mở miệng.

Tĩnh Hảo sửng sốt rồi mới hồi phục tinh thần, cúi đầu nhìn miệng vết thương, cười ôn hòa với cậu một cái.

"Không sao, một lát nữa sẽ khép lại."

Thân thể này là tiểu thư quý tộc tiêu chuẩn, tóc vàng mắt xanh, da thịt mềm mại nhu nhược, hơn nữa lượng tiểu cầu hình như hơi thiếu, không đến nông nỗi bị bệnh máu chậm đông, nhưng sau khi bị thương, tốc độ miệng vết thương ngưng chảy máu, so với người bình thường chậm hơn rất nhiều.

Cũng may bất luận lúc nào cũng có người chiếu cố, cơ hội bị thương rất ít.

Cô nhìn mắt biểu tình cậu bé, cảm thấy có thể làm đối phương chủ động mở miệng nói chuyện cùng cô là cơ hội hiếm có.

"Tôi gọi là Clorice, ở tại trang viên này, cậu thì sao, cậu tên gì?"

Vấn đề của cô làm cậu bé nghi hoặc một chút, cậu dường như là rất dùng sức mà nghĩ, rốt cuộc đứt quãng nói ra mấy chữ.

"Albert."

"Albert."

Tĩnh Hảo nhắc lại lần nữa, âm cuối cất giọng cao đặc trưng của thiếu nữ làm từ đơn đó trở nên rạng rỡ hơn.

"Tên này ý nghĩa hình như là cao quý thông minh, là người bảo vệ con người, Albert, người cho cậu cho cái tên này, nhất định rất yêu cậu."

Nếu lịch sử không bị thay đổi, có người mẹ Thánh Nữ che chở Albert, sinh hoạt nhất định sẽ tốt hơn bây giờ.

"Yêu?"

Cậu bé nhíu mày, hiển nhiên là không hiểu cái từ này, tâm tư chủ yếu của hắn đang còn bị rối loạn bởi mùi máu tươi như có như không trong không khí.

Cô còn đang chảy máu.

Hơn nữa sắc mặt càng ngày càng trắng.

Cậu đột nhiên liền duỗi tay nắm cánh tay đang dùng khắn tay che lại của Tĩnh Hảo, xốc lên khăn tay, trong mùi máu tươi mê người, cúi đầu mở miệng.

Tĩnh Hảo vốn dĩ muốn rút tay về lại cảm giác được khi cậu liếm miệng vết thương cho cô lại run lên, đầu lưỡi với vô vàn chấm nhỏ mang đến cảm giác vuốt ve trên mu bàn tay không ngừng phóng đại, cảm giác ngứa rất nhỏ thẳng tắp truyền vào lòng.

Càng đừng nói đối phương còn thường thường hút ra một chút máu đã chảy ra.

Cô không tự chủ được mà giãy giụa.

"Albert, buông tay tôi ra....."

Người bị gọi phảng phất giống như không nghe thấy, càng thêm dùng sức nắm tay cô, những vết dơ bẩn trên tay đều lộ ra nhan sắc than chì, như đang sắp áp chế không được thứ gì đó.

Ngay cả cổ cũng trướng đến đỏ bừng, từng cây gân xanh càng thêm thấy rõ.

"Tiểu thư Clorice!"

Một trận tiếng kinh hô đột nhiên truyền đến, tiếp theo Tĩnh Hảo đã bị kéo ra mạnh mẽ, trường kiếm sắc bén thẳng tắp chỉ vào Albert còn ngồi quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn cậu bé khóe miệng còn mang theo vết máu chưa khô, bị cậu đưa lưỡi ra liếm.

"Cũng chỉ là một con chuột dơ bẩn, vậy mà cũng dám tập kích tiểu thư Clorice, tao nhất định sẽ đem thi thể mày treo lên tường thành, để tất cả mọi người chứng kiến mày chết."

Người đến là đồng giáp kỵ sĩ phụ trách tuần tra, đội trưởng giơ kiếm âm thầm may mắn mình gặp được phải thời cơ tốt, cứu vị tiểu thư tôn quý này, nói không chừng Hoàng đế bệ hạ sẽ biết công tích của hắn ta mà khen ngợi, hiển hách đến làm cho đám ngân giáp đám kia đều ghen ghét không thôi.

Phảng phất là nghĩ tới hình ảnh mình được thụ phong, đội trưởng Mic trẻ tuổi càng thêm đắc ý, khinh miệt mà dùng mũi kiếm nâng hàm dưới con chuột dơ bẩn trước mắt, chọc vỡ làn da hắn lưu lại máu tươi kích thích khoái cảm của hắn.

"Chuẩn bị chịu chết đi, cặn bã dơ bẩn......"

"Dừng tay!"

Tĩnh Hảo đẩy ra mấy cái kỵ sĩ gắt gao che trước người cô, thở phì phò lôi kéo Albert che trước mặt hắn, nâng cằm kiêu căng mà nhìn đội trưởng chỉ kiếm vào mình.

"Thủ tục kỵ sĩ, dạy dỗ các người có thể đem mũi kiếm nhắm ngay chủ nhân sao?"