Cứu Vớt Vật Hi Sinh BOSS

Chương 31: Nửa người nửa ma (1)




Editor: AnGing

Cậu rất đói bụng, phi thường đói.

Đã ba ngày cậu không được ăn cơm.

Ngày đầu tiên cậu bị đánh nằm trên mặt đất căn bản không cựa được, chỉ cần vừa động máu tươi sẽ theo miệng vết thương da tróc thịt bong của cậu chảy xuống, mang đi ấm áp còn sót lại của cậu; ngày hôm sau cả người cậu nóng lên, đói đến mức chỉ có thể cuộn tròn trong góc run bần bật, mơ hồ trải qua một ngày; tới ngày thứ ba, cậu thậm chí còn hy vọng gã đàn ông kia có thể trở về, tùy tiện ném cho mình một cái bánh mì mốc bẩn, chẳng sợ còn chưa kịp ăn xong, sẽ có một trận hành hung mới.

Nhưng gã ta sao có thể trở về, người bên ngoài vây quanh đang một bên hung ác chửi bậy, một bên múa may cánh tay còn thô cứng hơn so với cậu, nhìn là muốn đem mỗi một cái đều băm thành thịt vụn.

Cậu đè lại một con côn trùng bị lạc đường không biết tên trước mắt, thậm chí lười ấn chết nó, trực tiếp nhét vào trong miệng.

Thật nhỏ đến chỉ có thể tắc kẽ răng, cư nhiên cũng biết giãy giụa trước khi chết.

Cậu tinh tế nhấm nuốt xong đồ vật trong miệng, khát vọng không ngừng nhấm nuốt, có thể mang đến cho cậu ảo giác chắc bụng, thẳng đến khi biến thành cặn bã nếm không ra hương vị, mới lưu luyến nuốt xuống. Ở trong góc kiệt lực đem chính mình cong thành một đoàn, quấn chặt quần áo chỉ có thể xem là vải rách trên người, miễn cho độ ấm thân thể giảm xuống quá nhanh, trước khi đói chết đã bị lạnh cóng.

Giữa trưa ngày thứ tư, đám người chờ một ngày một đêm trước cửa rốt cuộc chán ghét trò chơi ôm cây đợi thỏ, vọt vào trong phòng đập đồ vật đã sớm rách nát thêm một lần nữa, hùng hùng hổ hổ đạp ngã cửa mà đi.

Mãi đến khi xác định tất cả thanh âm đều đi xa, cậu mới đẩy ra rác rưởi hư thối biến vị trên người, từ chỗ vừa nãy trốn chui ra, thả lỏng hô hấp, cái miệng nhỏ thở hổn hển.

Đói, vẫn là đói.

Giống như là từ trong đầu nổi lên một ngọn lửa, làm cậu hận không thể cào nát bụng mình, đem nội tạng bên trong kéo ra rồi nuốt vào.

Cậu đem cánh tay đưa lên miệng, chẳng buồn xem vết bẩn bên trên, một ngụm cắn xuống, đem máu tươi ấm áp hút vào miệng, lại nuốt xuống từng ngụm từng ngụm.

Cậu phải có sức lực trước, mới có thể đi ra ngoài kiếm ăn.

Chỗ ở xung quanh đều là thứ dơ bẩn nhất tồn tại trong thành thị này, bọn họ giống như một đám chuột du đãng bên sông, có thể vì một miếng bánh mì bẩn mà đánh vỡ đầu anh em, cũng có thể vì một ngụm sữa bò, không chút do dự đánh chết một đứa bé đòi khóc.

Cậu chống thân thể vô lực đi một hồi, bước qua con đường lầy lội, ánh mắt đỏ ngầu kiệt lực nhìn ven đường, sống lưng thẳng.

Nếu giờ cậu mà ngã xuống, những người đang chờ đó nhất định không ngại giúp cậu "nhặt xác".

Gió xuân vừa mới mới vừa thổi qua khu đất này, lại ngay cả ngọn cỏ cũng chưa thể lưu lại.

Cũng đúng, mới toát ra cái chồi đã bị tranh nhau đào lên để nhét vào trong bụng, làm sao còn có thể chờ nó lớn lên.

Cậu đi tới bụi gai tùng cũng không phát hiện thứ gì có thể làm no bụng, sau khi nhận thấy những ánh mắt nhìn chằm chằm phía sau cậu đều đã biến mất, cậu rốt cuộc duy trì không nổi mà ngã ngồi ở trên mặt đất, mang theo các thứ rễ cây loanh quanh lòng vòng, thấy mặt cỏ xanh rờn bên kia.

Đó là một thế giới khác với bọn họ, một thiên đường đủ để đem lũ cặn bã bọn họ giết chết.

Nhưng nếu cậu vẫn không tìm thấy đồ ăn, vậy hẳn phải đi địa ngục.

Cậu bé nhỏ gầy lại đứng lên lần nữa, khớp xương giống củi khô phát ra tiếng vang, cậu lắc lư đẩy ra bụi gai tùng che ở trước người, bước vào thế giới chưa biết kia.

Trang viên hoàng gia Virginia là Hoàng đế bệ hạ đế quốc ban cho công tước Clovis Byron Funtabris em trai ruột cùng mẹ, trang viên lâu đài rộng lớn kiến trúc mang theo phong cách Gothic được bao quanh bởi thổ địa diện tích rộng lớn, cưỡi ngựa phi nước đại vòng quanh trang viên đều phải tiêu tốn ước chừng thời gian một ngày.

Mà hiện tại, trang viên niên đại xa xăm mà thuần hậu từng tiếp đãi qua bảy vị đế quốc hoàng đế này lại bị một đám người hầu vội vội vàng vàng tìm kiếm gì đó.

Hầu gái trưởng Livia đeo tạp dề trắng quả thực muốn sứt đầu mẻ trán, bà nôn nóng đi tới đi lui trong đại sảnh, nghe một đám người hầu vội vã chạy tới báo không tìm được, quả thực hận không thể vứt bỏ lễ nghi nên có, đạp một phát vào mông bọn họ.

"Không tìm được thì tiếp tục tìm, đừng đứng ở chỗ này chờ ta lặp lại!"

Hầu gái trưởng đầy đầu tóc bạc nhịn không được che trán.

"Ôi, Clorice tiểu thư của ta, mùa đông vừa mới qua, ngài sao có thể như vậy tự tiện chạy ra ngoài được?"

Bà chắp tay trước ngực bái bái trước không trung.

"Xin hãy phù hộ Clorice thân ái của ta đừng chạy đến phía đông, nơi đó với đám người dã man thô tục không nói lí chỉ cách một bụi gai...... Ôi, đám người không nói lí kia, bọn họ là Satan thượng đế phái tới nhân gian, nhất định sẽ dọa hư Clorice mỹ lệ nhu nhược của ta......"

Bà còn chưa cầu nguyện xong, một vị nam phó liền vội vã tiến vào.

"Tìm được rồi, tìm được rồi, lão Johan ở trại nuôi ngựa nói tiểu thư cưỡi một con ngựa, đi tới phía đông."

Ông mới nói xong, hầu gái trưởng đã chịu kinh hách thật lớn suy yếu che lại ngực té xỉu trên mặt đất.

Tĩnh Hảo từ trên lưng ngựa nhảy xuống, lấy hộp đồ ăn và túi nước tinh xảo trên mình ngựa, vỗ con ngựa, để nó tự mình tùy ý đi kiếm ăn.

Cô nằm ngửa trên cỏ mềm, nhìn trời xanh hít một hơi.

Thân thể này vào mùa đông thật là suy yếu, làm cô chỉ có thể nằm trên giường dưỡng bệnh nửa tháng, đều đã quên hương vị không khí bên ngoài là gì.

Trong bụng truyền đến một trận kèn đói khát, cô nghiêng thân mở ra hộp đồ ăn trong tay, điểm tâm bên trong còn nóng hầm hập tản mát ra một mùi hương nồng đậm, cô duỗi tay cầm một khối, chỗ cái bóng phía sau bụi gai ở sườn núi lại đột nhiên truyền ra một tiếng réo bụng càng vang dội, cô thò người ra nhìn, vừa lúc đối diện với một cặp mắt khác.

Cặp mắt kia đen láy giống như giếng sâu không đáy, đen nhánh nhìn không thấy một chút sắc màu khác, rồi lại quỷ dị phát ra khát vọng tương tự với sói đói trên nền tuyết.

Điểm tâm trong tay cô không nắm chặt, nhanh như chớp lăn đến bên chân bé trai.

【 Đinh, mục tiêu nhân vật đã xác định, mời xác nhận lại tin tức nhân vật 】

【 Albert, con trai của quang minh Thánh Nữ và Ma Vương, dung hợp máu nửa người nửa ma mà sinh, ma lực cường đại, nguyên do mẹ ở Nhân giới nuôi nấng lớn lên, có hảo cảm với con người, trong trận chiến giữa người và ma bảo vệ con người. Hiện mẹ đã chết, đã chịu ngược đãi của cha kế, bình dân mà lớn lên, áo cơm khó khăn, đối với con người quan cảm kém, đứng đầu ma quân công chiếm Nhân giới 】

【 Nội dung nhiệm vụ: Bảo đảm cậu ta ở trong trận chiến giữa người và ma, bảo vệ con người 】

Đôi mắt cậu gắt gao nhìn chằm chằm hộp bánh hoa hồng rơi trên mặt đất, nhan sắc kia sạch sẽ như mầm mới nhú khỏi tuyết mang theo một mùi hương kỳ diệu, như trong ký ức sâu thẳm, từng có người trộm nhét vào trong miệng cậu một miếng đường.

Cậu không tự giác nuốt nước miếng, lại chỉ mới ăn mấy cái rễ cây chua xót.

Thoạt nhìn có thể ăn?

Bàn tay đen tuyền dơ đầy nước bùn cùng vết máu nhặt hộp bánh trên mặt đất, lúc muốn nhặt, người vừa mới ở sườn núi đột nhiên liền lên tiếng.

"Chờ một chút, miếng đó quá bẩn......"

Lời nói còn chưa nói xong, cậu bé đã nhặt nhanh miếng bánh dính bùn và cọng cỏ trên đất lên, nhanh chóng nhét vào trong miệng, lung tung nhai vài cái rồi ngon lành nuốt xuống, sau đó, không hề ngoài ý muốn bị nghẹn.

Tĩnh Hảo bất đắc dĩ mà đem túi nước bên kia đưa qua, người bị nghẹn cảnh giác nhìn cô, lại nhanh chóng lui về phía sau vài bước, cô chỉ có thể nhổ nút chai bên trên, túi nước mang theo hương vị sữa bò ấm áp bò vị nhét vào trong tay cậu, cảm giác được cơ bắp cả người hắn căng thẳng, lại vào lúc cậu tránh ra, lập tức buông lỏng tay.

Túi nước bị buông ra "Lạch cạch" một tiếng rơi trên trên cỏ, sữa bò màu trắng ngà từ miệng túi nước sẫm màu chảy ra, dính ướt một mảng cỏ xanh non.

Tĩnh Hảo đang muốn cúi người nhặt, một thân ảnh nhanh hơn cô đã nhặt túi nước trên mặt đất, một hơi đem sữa còn hơi ấm bên trong uống hết.

Uống xong còn nhanh chóng đem túi nước dấu phía sau, dùng cặp mắt đen phòng bị nhìn cô, giống như lo lắng cô đem túi nước đoạt lại.

Tĩnh Hảo dở khóc dở cười, đang muốn nói gì, nơi xa liền truyền đến tiếng vó ngựa, cùng với tiếng kêu gọi của người hầu.

Chú ngựa đang ăn cỏ con nghe thấy thanh âm của người thuần ngưan, ngẩng lên đầu hí vang.

Đám người kia rất nhanh sẽ tìm tới đây.

Cậu bé mắt đen hiển nhiên cũng đã nghe được động tĩnh, đôi tay giấu phía sau nắm chặt túi nước trong tay, nhìn chằm chằm cô đôi mắt mang theo vài phần địch ý, đối diện cô lui về phía sau vài bước, chờ đợi thời cơ không bị cô chú ý tới cất bước chạy.

Tĩnh Hảo kéo làn váy hoa lệ trói buộc chạy vài bước, đem hộp đồ ăn nhét vào trong ngực cậu, không đợi cậu có động tác gì liền quay đầu hướng tới bọn người hầu chạy tới, chạy vài bước lại dừng lại nhìn cậu bé còn ngồi xổm tại chỗ, giọng nói mềm mại còn mang theo hơi thở hổn hển.

"Tới từ đâu thì đi về đó đi, đừng để bị bọn họ phát hiện."

Cô đứng trên mặt cỏ, cười với cậu bé phía dưới, một trận gió xuân ấm áp thổi qua, lay động làn váy hoa lệ rắc rối của cô, cỏ non mới mọc dưới chân cô khẽ cong eo, ti tiện hôn môi mặt đất dươi chân cô.

Cô gái thân phận tôn quý đứng trên sườn núi thượng tặng cho cậu một cái lễ gặp mặt ưu nhã, mái tóc mầu vầng dưới ánh nắng chiếu rọi xuống phát ra ánh sáng lóa mắt.

"Rất vui gặp được cậu, hy vọng lần sau chúng ta còn có thể gặp lại."

Bóng dáng cô rất nhanh từ sườn núi biến mất.

Cậu đứng tại chỗ ngây người một hồi, không có dựa theo lời cô nói lập tức rời đi, ngược lại là trộm chạy tới sườn núi, cẩn thận khiếp đảm lộ ra đôi mắt, hướng tới thế giới chưa từng nhìn thấy bên kia nhìn lại.

Thiếu nữ vừa rồi còn cười với hắn lưu loát sải bước leo lên một con ngựa đen to lớn, đánh roi ngựa, hướng tới một sườn núi khác không ngừng tiếp cận đám người chạy băng băng đi.

Mà ở nơi không xa, một tòa kiến trúc rộng lớn đang ở nới mặt trời lặn xuống, phát ra ánh sáng lấp lánh.