Dạo gần đây Cao Thiên Dụ rất hay thất thần, đồng thời tính cảnh giác và kiểm soát cao hơn trước, có lẽ do ảnh hưởng bởi ký ức trước kia
Trên đường đi dạo trở về, trời đã tối
Lâm Quân đi đằng sau chạm vào vai Cao Thiên Dụ, cậu như hoàn hồn quay lại nhìn anh
" Là anh...sao vậy? "
Anh trầm mặc thu tay lại " Đang nghĩ gì à? "
" Dạ...Có phải anh sớm biết em là Di Thanh? "
" ...!Không có.
"
Anh hoàn toàn không biết cậu là chuyển thể của Di Thanh nhưng đúng là giờ để ý lại thấy có gì đó rất giống
" Thế anh có yêu Di Thanh không? "
"..." Lại nữa, lại bắt đầu rồi đấy.
" Lúc đấy cậu còn chưa tỏ tình anh thì sao xác nhận được tình cảm? "
" Ra vậy...!"
Cao Thiên Dụ không hỏi nữa, bước 2 bước tới trước cửa nhà lại dừng lại trước mặt anh
" Có thể hôn em không? "
" ...Đây là ngoài đường đấy " Lại lên cơn gì nữa đây ba.
" Dù sao cũng chẳng có ai mà.
" Cậu bĩu cái môi như một đứa trẻ vòi vĩnh
Anh cũng đến quỳ, đành nhón chân lên hôn thằng nhóc to xác trước mặt, một nụ hôn sượt nhẹ qua môi thoáng qua rất nhanh
Nhưng điều không ngờ tới là cách đó không xa có một chiếc xe, bên trong có một người chứng kiến tất cả
" Lâm Quân, Cao Thiên Dụ! Bọn con làm gì vậy hả!? "
Sự xuất hiện của Lâm Trạch với vẻ mặt nóng giận khiến anh vô cùng bất ngờ sau đó cảm thấy lo sợ nhưng cậu ngược lại rất bình tĩnh nắm chặt tay anh ra sau
Cả ba người đi vào nhà để nói chuyện, sở dĩ hôm nay ông Lâm mới có thời gian rảnh để đi thăm hai đứa con của mình, ai ngờ tình anh em của chúng nó đi tới cái mức này
" Ta cần một lời để giải thích, bọn con như vậy là sao? "
Lâm Quân mấp máy miệng để tìm lý do phù hợp thì Cao Thiên Dụ đã lên tiếng trước
" Là con quyến rũ anh ấy trước, chúng con yêu nhau thật lòng.
"
" ...Gì vậy!? Cha đừng nghe em ấy nói bậy.
"
Trong khi Lâm Quân đang phát hoảng thì mặt ông Lâm đen sầm lại
" Lâm Quân, ra ngoài.
"
Quả nhiên ông Lâm muốn đuổi anh ra ngoài để nói chuyện riêng với Cao Thiên Dụ nhưng anh không hề muốn cậu ở đây một mình tí nào
" Có gì cha cứ nói, con không ra.
"
" Con...! "
" Anh, em không sao.
"
Biết anh lo cho mình, cậu nh ỏ giọng lên tiếng, ánh mắt kiên định như thể tự giải quyết được
Mặc dù Lâm Quân vẫn không đành lòng nhưng nếu ở lại có khi tình hình tồi tệ hơn nên chỉ còn cách rời đi
Anh vừa rời khỏi phòng thì tiếng chát vang lên, cái tát giáng trên mặt cậu và đối diện trước cơn giận của ông Lâm
" Đây là lần đầu tiên ta thật sự rất thất vọng về con.
Tại sao vậy!? Ai cũng được tại sao lại là anh con!? "
Dưới sự chất vấn của ông, cậu vẫn bình thản đối đáp
" Đối với con anh ấy không phải anh trai, cha có thể đuổi con khỏi nhà cũng được...nhưng con vẫn sẽ yêu anh ấy.
"
" Điên rồi! điên hết rồi! Tại sao ta lại nuôi ong tay áo vậy chứ!? "
" Vậy sao? Vậy cha cũng chỉ có thể tự trách mình thôi.
Còn nhớ hồi năm trước cha say rượu không? Lúc đó cha vừa nhắc tên mẹ con vừa định cưỡng ép con đấy, cũng may là có anh tới cứu.
"
" Gì cơ? " Lâm Trạch đứng hình như không thể tin vào tai mình
Lúc đó ông thật sự không nhớ gì nhưng nhớ rằng mơ thấy mẹ cậu, sáng dậy đúng là thấy cậu bị thương, chuyện này thật sự là như thế sao?
" Thế nên cậu trả thù bằng cách yêu Lâm Quân? "
Nghe tới đây Cao Thiên Dụ khẽ bật cười thành tiếng
" Tất nhiên là không rồi, con đối với anh ấy thật lòng mà.
Cho dù cha đuổi con thì chúng con vẫn đường đường chính chính yêu nhau chứ không phải là anh em trên danh nghĩa.
"
Giờ Lâm Trạch mới nhận ra đây là mục đính chính của Cao Thiên Dụ, có khi nó đã nhìn ra ông lúc bên ngoài nhưng cố tình không thấy để mọi việc đi theo bàn cờ nó xếp ra
Thứ nó muốn cướp lại chính là đứa con trai ruột của ông.
Gì chứ đừng hòng nghĩ dễ dàng như vậy!
" Nếu như cậu thể hiện mình có năng lực, ta sẽ suy nghĩ lại về việc cho hai đứa bên nhau.
"
Cao Thiên Dụ không ngờ ông lại thay đổi thái độ nhanh như vậy nhưng cậu cũng không thể để thua
" Tất nhiên, bất kể là yêu cầu gì của cha.
"