Cứu Vớt Vai Ác Kia

Chương 96: 96: Lão Đại Tinh Đạo Tự Chui Đầu Vào Lưới 1






Vài vị thư tử cao lớn đĩnh bạt hai mặt nhìn nhau, "Lão đại, chúng ta không phải luôn luôn cướp đồ không cướp người sao?"
Một người khác tức giận hung hăng vỗ bả vai người đang nói chuyện một cái, "Cậu ngốc à, không nghe lão đại nói hùng tử đẹp nhất sao? Trước kia không cướp tự nhiên là bởi vì chướng mắt."
"Ồ, thì ra là như vậy, ánh mắt của lão đại thật tốt."
Trong phi thuyền đầy những hành khách đang run rẩy, có nhân viên hộ tống, nhưng không chịu nổi một đòn trước mặt tinh tặc khét tiếng, mắt thấy móng vuốt của tinh đạo vươn về phía hùng tử tinh xảo nhu nhược kia, hùng tử dường như bị dọa choáng váng, đứng tại chỗ không nói một lời, dưới sự vây hãm của đám tinh đạo đáng ghét càng có vẻ dáng người đơn bạc, nhu nhược dễ bắt nạt.
Người được xưng là lão đại từ trong cơ giáp đi ra, không phải là thư tử có khuôn mặt cường tráng đáng ghét như trong tưởng tượng của mọi người, ngược lại thoạt nhìn rất phúc hậu vô hại, bộ dáng thanh tuyển như hùng tử.
"Các người đừng nhúc nhích, nếu dọa hắn sợ liền tìm các người tính sổ." Thư tử giơ hai tay cẩn thận đi tới trước mặt Lâm Uyên, "Tôi là Tễ Nguyệt, ừm, anh tốt nhất ngoan ngoãn cùng tôi trở về, tôi sẽ đối tốt với anh." Tễ Nguyệt lộ ra một nụ cười tự nhận là rất hiền lành, làm cho hành khách gặp nạn càng thêm sợ hãi, tinh đạo âm hiểm xảo trá cười càn rỡ như vậy, hiển nhiên không có chuyện gì tốt, còn đắc ý uy hiếp hùng tử tinh xảo yếu đuối.
Lâm Uyên buông cây gậy kim loại đang nắm trong tay ra, không có phản kháng gì bị Tễ Nguyệt một phen ôm lại.

Động tác Tễ Nguyệt nhanh chóng khiêng người lên tàu bay, điều khiển tàu bay của y, "Nhanh chóng rút lui, đừng lưu lại dấu vết gì." Bảo bối lớn nhất đã cướp đi, còn lại tự nhiên chướng mắt.

Hơn nữa tín hiệu cầu cứu tự động trong phi thuyền đã phát ra, thời gian lưu lại càng dài càng nguy hiểm, càng dễ dàng bị truy ra tung tích.

Bình thường có thể không thèm để ý, lần này thì không được.
Phi thuyền bởi vì ngoài ý muốn phát sinh trục trặc, đành phải hạ xuống trên hoang tinh, lại không nghĩ tới vận khí không tốt, bị tinh đạo theo dõi.
"Thuyền trưởng, đại thiếu gia Lâm gia bị tinh đạo bắt đi, chúng ta phải ăn nói thế nào với Lâm gia cùng hoàng thất đây?"
"Đừng hoảng sợ, có lẽ cũng không phải chuyện xấu gì.

Để tôi suy nghĩ đã, báo cáo lên trên nguyên nhân của vụ tai nạn là do phi thuyền bị bắn hạ bởi những tinh tặc." Vốn là bởi vì sai lầm trọng đại mới tạo thành tai nạn, nhưng trên phi thuyền có mấy tồn tại không giàu thì quý, bọn họ khẳng định không chịu nổi trách nhiệm trọng đại này, cả đời sẽ bị hủy, bất quá cũng may đụng phải tinh đạo, cũng không hoàn toàn là chuyện xấu.

Có thể đem toàn bộ trách nhiệm đổ cho tinh đạo.
Lâm Uyên đối với thế giới này không quá quen thuộc, cái gì hùng tử cùng thư tử hắn hoàn toàn nhìn không ra có cái gì khác biệt.


Thư tử vì lý do sức mạnh và sinh lý chiếm ưu thế trong xã hội, các phương diện về chính trị quân sự và kinh tế đại bộ phận đều do thư tử đảm nhận các vị trí quan trọng, người thừa kế ngôi vị hoàng đế cũng do thư tử đảm nhận.

Mà hùng tử bởi vì phương diện về thể lực yếu ớt, đại bộ phận đều được thư tử trong nhà nuông chiều.

Mặc dù kết cấu gia đình không phân biệt cưới gả, nhưng rõ ràng người đứng đầu một gia đình vẫn là thư tử, sau tất cả thư tử vẫn chiếm giữ kinh tế và địa vị xã hội.
Lâm Uyên nhíu nhíu mày, thoạt nhìn rất giống xã hội nam quyền hiện đại.

Tuy rằng thoạt nhìn bình đẳng, nhưng bởi vì kiến trúc thượng tầng đều do thư tử khống chế, hùng tử dù thế nào, cũng chỉ có thể nháo giận, gặp phải chuyện không hợp ý không có lực uy hiếp hay kháng nghị một chút, cuối cùng vẫn là do thư tử quyết định.
Thân phận của hắn là đại quý tộc Lâm gia, gia thế hiển hách, cùng hoàng tử Âu Dương Hiên có hôn ước.

Bởi vì nghe được lời đồn đãi nói Âu Dương Hiên ở trong học viện đế quốc cùng một hùng tử gia thế bình thường có mập mờ, cảm thấy mình bị vũ nhục, tức giận mà rời khỏi thủ đô tinh, dùng rời khỏi nhà để biểu đạt lửa giận, nhưng lại không nghĩ tới gặp phải tinh đạo Lăng Thiên, bị lão đại tinh đạo cướp về.
Lâm Uyên rất được lão đại tinh đạo yêu thích, ngoại trừ không thể chạy trốn không có tự do ra, các phương diện khác đều được chiều chuộng, nhưng Lâm Uyên thân là một đại thiếu gia quý tộc tâm cao khí ngạo, bạn lữ tương lai là hoàng tử, về sau nói không chừng còn có khả năng trở thành hùng tử tôn quý nhất, tự nhiên không cam lòng cùng một chỗ với tinh đạo tiếng xấu rõ ràng, trốn đông trốn tây sống cùng một chỗ.
Lão đại tinh đạo không chịu nổi Lâm Uyên nổi giận cùng rầu rĩ không vui, thỏa hiệp cùng hắn trở về thủ đô tinh, điều kiện chính là Lâm Uyên đáp ứng cùng y định hôn ước, dẫn y đi gặp gia trưởng.
Lâm Uyên vì có thể trở lại thủ đô tinh, dưới quyền lợi đáp ứng Tễ Nguyệt, giả bộ ngủ cùng y, rốt cục bị Tễ Nguyệt tự mình đưa trở về.
Lâm Uyên vừa về đến nhà liền thông báo cho quân đội bắt Tễ Nguyệt, bị Âu Dương Hiên ngăn cản, tinh đạo dũng mãnh thiện chiến, có giá trị vũ lực.

Âu Dương Hiên khuyên bảo Lâm Uyên, dỗ dành Tễ Nguyệt giúp bọn họ làm việc, chờ gã trở thành quân chủ, bắt lại cũng không muộn, còn hứa hẹn với Lâm Uyên, chờ sau khi bắt được nhất định sẽ hảo hảo tra tấn lão đại tinh đạo để trút giận cho Lâm Uyên, báo đáp nỗi khổ của Lâm Uyên mấy năm nay.
Lâm Uyên bị lời nói ngọt ngào nhu tình của Âu Dương Hiên dỗ dành, còn không ghét bỏ hắn không minh bạch bị thư tử chiếm lấy thân thể, trải qua chuyện tinh đạo tính tình Lâm Uyên bị mài giũa bớt, nhất thời vô cùng cảm động.
Hắn bị tinh đạo chiếm hữu vài năm, hiện giờ lấy thân phận của hắn căn bản không xứng với hoàng tử đế quốc, hắn vốn tưởng rằng sẽ bị Âu Dương Hiên từ hôn, lại không nghĩ tới Âu Dương Hiên không ngại hắn, ngược lại khoan dung tiếp nhận hắn.
Âu Dương Hiên dỗ dành Lâm Uyên, Lâm Uyên ngây ngốc theo Âu Dương Hiên phân phó lợi dụng Tễ Nguyệt, Âu Dương Hiên không tiện làm chuyện xấu nên đều để tinh đạo Lăng Thiên đi làm, lưng đeo vô số bêu danh cùng tội ác.

Cuối cùng thế lực Âu Dương Hiên dần phong phú, trở thành hoàng thái tử, lấy Lâm Uyên làm mồi nhử, dụ dỗ Tễ Nguyệt đến cứu hắn, đặt ra nhiều cạm bẫy, bắt sống thủ lĩnh tinh đạo Lăng Thiên.


Trải qua chuyện này, nhân khí Âu Dương Hiên như mặt trời ban trưa, đạt được sự ủng hộ của đại bộ phận công dân, ngồi vững vị trí quân chủ.
Tễ Nguyệt sau khi cứu Lâm Uyên mang theo Lâm Uyên chạy trốn, bị quân đội vây hãm, một mình y vô lực chống cự quân đội, anh hùng mạt lộ, vô lực xoay chuyển trời đất.

Năng lượng cơ giáp của Tễ Nguyệt hao hết, nhìn Lâm Uyên một bên được y bảo hộ rất tốt, trong mắt tràn đầy sầu lo, "Tôi biết anh một mực phát vị trí cho Âu Dương Hiên, anh lại không biết hắn thật sự muốn giết anh.

Nếu tôi không còn ở đây, anh nên làm cái gì bây giờ? Nếu cuộc gặp gỡ của chúng ta không tệ như vậy, anh có thực sự yêu tôi không?" Tễ Nguyệt hấp hối còn đang lẩm bẩm nói: "Lâm Uyên, anh đã đáp ứng cùng tôi đính hôn, tôi không đợi được, hy vọng kiếp sau anh đừng để tôi chờ lâu như vậy."
"Anh có khát không? Có đói không? Hay buồn ngủ? Đừng sợ, tất cả chúng tôi đều là những người tốt." Tễ Nguyệt thấy Lâm Uyên vẫn ngồi đó không nói lời nào, có chút sốt ruột, đem đồ ăn trên tàu bay đều đưa đến trước mặt Lâm Uyên, "Anh muốn ăn cái gì? Ở đây có rất ít thứ, một hồi về nhà, anh muốn cái gì đều có."
Lâm Uyên đã từng đến thế giới ca nhi, tự nhiên đối với thư tử cũng tiếp nhận rất tốt, đối với hắn mà nói không có gì khác biệt, bất kể là hùng tử thư tử hay là cái gì khác, đều chỉ là hắn cùng Tễ Nguyệt mà thôi.
Lâm Uyên lắc đầu với Tễ Nguyệt, không có muốn gì.

Hắn chỉ cảm thấy Tễ Nguyệt vẫn là ngu xuẩn trước sau như một, biết rõ bị lợi dụng, vẫn là giả ngu cam tâm tình nguyện để Lâm Uyên lợi dụng, chỉ vì một lời hứa biết rõ sẽ không thực hiện được.

Biết rõ là cạm bẫy, là sát cục, vẫn một mình tự chiu đầu vào lưới.
Lâm Uyên không còn gì để nói, lúc trước Tễ Nguyệt thay hắn tiến vào Cửu Thiên Khốn Ma Trận, thay hắn thừa nhận nghiệp hỏa thiêu đốt, thần hồn câu vẫn, cũng là như thế, Tễ Nguyệt vẫn chưa từng thay đổi.
Sau khi đến đích, thoạt nhìn là một tiểu hành tinh, không giống thủ đô tinh phồn hoa, nhưng cũng không tính là quá mức không xong.

Vừa xuống tàu bay liền có người tới nghênh đón, "Lão đại, lần này các người cướp được bảo vật gì trở về vậy?"
Tễ Nguyệt hung hăng đánh thư tử đang lớn tiếng, ác thanh nói: "Đừng nói bậy!" Sau đó ôn nhu quay đầu nói với Lâm Uyên: "Anh đừng nghe hắn nói bậy, chúng ta chính là đi nhặt ve chai, không cướp đồ.


Tôi là người tốt."
Hả? Tinh đạo của bọn họ từ khi nào biến thành nhặt ve chai?
Nhìn thấy Tễ Nguyệt cùng người khác nói chuyện, bọn họ lúc này mới phát hiện Lâm Uyên, kinh hãi kêu lên: "Oa! Lão đại, anh lấy đâu ra hùng tử xinh đẹp như vậy? Thì ra anh không phải không thích hùng tử, mà là chướng mắt à."
"Xem ra gần đây chúng ta phải làm hỉ sự, vừa lúc mới cướp được, nhặt được một nhóm rượu, các huynh đệ vừa lúc náo nhiệt náo nhiệt."
Một đám người ồn ào, náo loạn chính hoan.

Tễ Nguyệt nghe trên mặt trong lòng đều có chút khô khan, vội vàng nhìn thần sắc Lâm Uyên, sợ hắn không vui.

Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Uyên, trong lòng Tễ Nguyệt cũng có chút trống rỗng, phất phất tay, "Lăn con bê, nên làm gì thì làm đi, đừng nghĩ lười biếng."
Tễ Nguyệt mang theo Lâm Uyên đến một căn nhà lớn, nhìn ra được hiện tại khoa học kỹ thuật rất phát triển, người máy làm việc nhà đều là cơ sở thấp nhất, rất nhiều người máy thông minh được ứng dụng trong các ngành nghề, thay thế rất nhiều lao động.
"Tên của anh là gì?"
"Lâm Uyên."
Tễ Nguyệt cười hắc hắc hai cái, "Lâm Uyên, thật dễ nghe, rất hợp với anh."
Lâm Uyên đối với Tễ Nguyệt thân là thư tử rất mới lạ, từ trí nhớ của hắn biết được, thư tử trong gia đình chiếm vị trí chủ đạo, trong đời sống tình dục cũng vậy, trong xã hội mặc định là hùng tử chịu thiệt.

Cho nên trong cốt truyện, Lâm Uyên mới rất để ý thân thể hắn bị tinh đạo làm qua.

Đây là lần đầu tiên hắn trải qua chuyện phải giữ thân thể trong sạch, xã hội hiện đại là nữ nhân sẽ chịu thiệt một chút, cùng quan hệ nam nữ hiện đại hoàn toàn trái ngược, không thể không nói đây là một trải nghiệm rất mới lạ.
Sau khi Tễ Nguyệt dẫn Lâm Uyên đi tham quan, còn để cho một thiếu niên hùng tử nhỏ tuổi đến bồi Lâm Uyên.
Tễ Nguyệt có chút không hiểu được tâm tư của hùng tử, "Anh ta thoạt nhìn lạnh lùng, cũng không khóc nháo, cũng không đánh mắng tôi.

Điều đó có nghĩa là anh ta không ghét tôi?"
"Có phải phi thuyền xảy ra tai nạn nên sợ hãi không? Lão đại, hùng tử đại khái đều rất yếu đuối, tính tình tùy hứng, anh phải dỗ dành mới được, cũng không thể giống như đối đãi với thủ hạ."
"Đúng vậy đúng vậy, tôi nghe nói đặc biệt là những hùng tử đại gia kia, tâm cao khí ngạo, chướng mắt thư tử, khinh thường cùng thư tử làm chuyện kia, sẽ rất phản cảm."
"Không không không, điều tôi muốn nói là, hùng tử kia vừa nhìn đã biết gia thế bất phàm, bộ dạng khí chất đều là thượng đẳng, y phục trên người hắn, thoạt nhìn giá trị không nhỏ.


Hắn mất tích khẳng định có thế lực đến tìm kiếm, sớm gạo nấu thành cơm, trước cường thượng, cũng không cần lo lắng người sẽ chạy mất."
"Như vậy hùng tử nhất định sẽ khóc.

Cưỡng bức hùng tử sẽ vi phạm pháp luật."
"Chúng ta lại không thuộc quản lý của đế quốc, còn cần sợ pháp luật của bọn họ sao?"
"Được rồi," Tễ Nguyệt vỗ bàn một cái, bị bảy miệng tám lưỡi nói đến tâm phiền.

"Chú ý chặt chẽ động tĩnh bên ngoài, xem quân đội có phản ứng gì.

Người tôi khẳng định sẽ không trả lại, đến liền chiến."
Tễ Nguyệt lại cùng thủ hạ bố trí một phen cảnh giới tuyến, nhiều lần xác nhận không sai lầm mới về nhà.

Y lấy một ít thức ăn, tuy rằng dịch dinh dưỡng rất thuận tiện dễ dàng có được, nhưng không có hương vị gì, có mấy hùng tử được nuông chiều càng thích ăn thức ăn hơn.

Tễ Nguyệt đem thức ăn cho Lâm Uyên ăn, mình uống xong ba phần dịch dinh dưỡng liền nhìn Lâm Uyên ăn cái gì.
Bên cạnh y đều là thư tử tùy tiện, lôi thôi lếch thếch, hùng tử cũng là tính tình nóng nảy, có thể đem thư tử trong nhà đánh đến chạy loạn.

Đây là lần đầu tiên nhìn thấy loại hùng tử này, nhất cử nhất động đều cao quý ưu nhã, phảng phất sinh ra đã có sẵn quý khí làm cho người ta không dám khinh nhờn, khuôn mặt tuấn mỹ, giống như tuyết liên trên tuyết sơn.
Buổi tối lúc ngủ, Lâm Uyên nhìn phòng, "Phòng của em?"
"Ừm, trên giường tôi đều đã đổi mới sạch sẽ, nếu anh không thích ngày mai lại đổi."
Lâm Uyên thay áo ngủ ngồi trên giường, nhìn Tễ Nguyệt cần cù ôm chăn trải trên mặt đất, qua lại bận rộn.
"Tễ Nguyệt, em đang làm cái gì vậy?"
"Anh đừng sợ, yên tâm ngủ đi, tôi ngủ dưới đất, tuyệt đối sẽ không chạm vào anh."
"......!Ồ." Môi Lâm Uyên cử động qua lại vài cái, thật sự không biết nên phản ứng như thế nào..