Cứu Vớt Vai Ác Kia

Chương 77: 77: Tổng Tài Bá Đạo Là Anh Trai Tôi 11






Tất cả các chức vụ của Lâm Uyên trong công ty đều bị cách chức, tài sản và thẻ ngân hàng cũng bị đóng băng.

Lâm Uyên không nghĩ tới sẽ có một chuyến này, Tễ Nguyệt rõ ràng không biết chuyện gì, cho nên việc của công ty và gia đình vẫn cho rằng do hắn phụ trách, tài sản cũng là ràng buộc với đại gia đình, căn bản không có đường lui.

Cũng may trước đó hắn mua cho Tễ Nguyệt một căn nhà, cũng coi như có một chỗ dừng chân.
Tìm người dọn dẹp nhà cửa một chút, Lâm Uyên lại làm một kế hoạch, dự định mở một công ty.
Tô Triết tới tìm Lâm Uyên, rất khó hiểu và lo lắng, "Đây là cậu cố ý sao?"
"Không phải."
Tô Triết vốn tưởng rằng Lâm Uyên cố ý như thế, vì mục đích gì đó mới làm như vậy, nghe Lâm Uyên trả lời như vậy cảm thấy rất khó hiểu, "Nhưng làm sao có thể? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Công ty không giao cho cậu còn có thể giao cho ai? Có phải cho em trai cậu không?"
"Xảy ra một ít chuyện, cùng Tễ Nguyệt không liên quan."
Tô Triết thở dài, "Cái đồ đệ khống không cứu được này.

Kế tiếp cậu có tính toán gì không?"
"Hai ngày này đang đăng ký công ty, tiếp theo là tuyển dụng, duy trì doanh thu đầu tiên."
"Tôi sẽ giúp cậu.

Một số nhân viên cốt lõi trong công ty chắc chắn sẽ theo cậu đến đây.".

Đọc thêm nhiều truyện ở ++ ТR UМTRUYEЛ.V n ++

Lâm Uyên lắc đầu, "Tôi cũng không có ý định đào rỗng công ty, trong khoảng thời gian tôi không có ở đây cậu phải bận tâm nhiều hơn, đừng để bị rối loạn trận tuyến.

Ba không tiếp xúc nhiều với công việc của công ty, mới bắt đầu sẽ không thích ứng lắm, cậu nhìn nhiều hơn một chút."
Tô Triết nhíu mày, "Không hiểu hai người đang chơi cái gì.

Không phải là khảo nghiệm trước khi kế thừa đó chứ?" Tô Triết trêu chọc nói, "Được rồi, nếu trong lòng cậu hiểu rõ, tôi sẽ không bận tâm nữa."
Căn nhà mua thêm đồ đạc nên gần như đều đầy đủ, đến ngày thứ sáu, trời đổ mưa, Lâm Uyên nhìn đồng hồ thấy gần đến giờ Tễ Nguyệt tan học, cầm lấy chìa khóa cùng ô liền chuẩn bị đến trường đón Tễ Nguyệt.
Vừa ra khỏi cửa còn chưa đi tới gara, trong mưa đã chạy tới một bóng hình, "Anh."
Lâm Uyên cả kinh, vội vàng di chuyển ô đến đỉnh đầu Tễ Nguyệt, ôm bả vai y đi về phía cửa, Tễ Nguyệt cả người ướt đẫm, tóc mềm nhũn nằm úp sấp trên đỉnh đầu, tóc và quần áo đều đang nhỏ giọt, cả người thoạt nhìn nghèo túng chật vật giống như tiểu đáng thương vô gia cư.
Lâm Uyên cho nước nóng vào bồn tắm, "Đi vào tẩy rửa trước đi." Đưa khăn mặt cùng quần áo cần thay cho Tễ Nguyệt, thấy Tễ Nguyệt ở bên trong tắm rửa, chính mình liền đi vào phòng bếp nấu trà gừng.
Tễ Nguyệt mặc đồ ngủ, trong tay cầm ly uống từng ngụm từng ngụm trà gừng, Lâm Uyên lấy khăn mặt lau tóc cho Tễ Nguyệt.

"Sao lại về sớm như vậy?"
"Buổi chiều hai tiết giáo viên xin nghỉ, tụi em không có lớp."
"Không mang theo ô liền tự mình trở về? Sao em không gọi cho anh?"
Sắc mặt Tễ Nguyệt nặng nề, biểu tình giống như muốn khóc, "Anh, có phải anh không cần em nữa không? Em không có ý không nói với anh về thân thế của anh." Tễ Nguyệt sau khi biết chuyện này luôn lo lắng Lâm Uyên biết bọn họ cũng không có quan hệ, không có huyết mạch thân sinh, không có tầng trói buộc chém không đứt này sẽ thực dễ dàng rời đi, còn lo lắng Lâm Uyên biết chân tướng sẽ thương tâm cha mẹ ruột của hắn qua đời, cho nên vẫn giấu diếm.
Về sau bọn họ có quan hệ thân mật hơn, Tễ Nguyệt vốn định nói cho Lâm Uyên, chỉ là còn chưa nghĩ nên nói như thế nào, đã bị cha mẹ phát hiện quan hệ của bọn họ trước.

Còn có cha mẹ phản đối dọa Tễ Nguyệt, bởi vì y mà chỉ trích Lâm Uyên, những thứ này đều làm cho y sợ anh trai sẽ oán trách y.


Tễ Nguyệt ở trường mấy ngày nay đứng ngồi không yên, mất hồn mất vía, gặp ác mộng đều là anh trai cùng y phân rõ giới hạn, sống cuộc sống càng quang minh của hắn.
Nhất là khi nghe được Lâm Uyên dọn ra ngoài, càng làm cho y lo lắng bị hắn bỏ lại.
"Nếu em không tới anh cũng sẽ đi đón em."
Tễ Nguyệt lắp bắp hỏi: "Anh, em muốn ở cùng một chỗ với anh, cũng muốn ở nơi này." Nói rất cẩn thận, dùng ngữ khí trần thuật, biểu đạt ý nghĩ của mình, lại cẩn thận nhìn thần sắc của hắn, mang theo chút thăm dò, e sợ hắn mất hứng.
Lâm Uyên trong lòng căng thẳng, ôm Tễ Nguyệt vào trong ngực, "Là em tự mình đưa tới cửa, về sau liền chạy không thoát." Hắn sẽ không cho Tễ Nguyệt thời gian để y phân rõ đây là tình anh em hay là tình yêu.
Lâm Uyên thuận thế ôm Tễ Nguyệt, đặt người lên giường, nhìn Tễ Nguyệt dùng ánh mắt trong trẻo nhìn hắn, tràn đầy thân ảnh của hắn, tràn ngập ỷ lại cùng tín nhiệm.
Lâm Uyên che mắt Tễ Nguyệt, hôn lên đôi môi mềm mại trước mắt, vừa đụng phải hương vị ngọt ngào của Tễ Nguyệt, Lâm Uyên liền có chút trầm mê ở đây, không khỏi cười nhạo mình trước kia giả đứng đắn.
Nói cái gì cho Tễ Nguyệt thời gian suy nghĩ, cũng giống như thật sự muốn cho Tễ Nguyệt cơ hội lựa chọn.

Cho dù Tễ Nguyệt kiếp này thật sự không thích hắn, chỉ coi hắn là anh trai, thích Chu Thịnh hoặc là người khác, chẳng lẽ hắn sẽ thật sự sẽ buông tay để Tễ Nguyệt cùng người khác song túc song phi?
Tễ Nguyệt cũng sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay hắn, kết quả cuối cùng đều giống nhau, hắn cần gì phải tự tìm phiền não.
Áo ngủ trên người Tễ Nguyệt vừa kéo ra liền rơi xuống, lộ ra da thịt trắng nõn mịn màng, tiểu thiếu gia kiều quý được nuôi dưỡng tốt da thịt mềm mại, yếu đuối không chịu nổi.

Chỉ cần một chút sức mạnh sẽ để lại một mảnh dấu vết.

Tễ Nguyệt ở dưới thân hắn nức nở ra tiếng, Lâm Uyên đối với thân thể này hiểu rõ nhất, biết làm sao có thể làm cho Tễ Nguyệt càng thêm ý loạn tình mê.
Tễ Nguyệt gắt gao ôm cổ Lâm Uyên, nỉ non kêu lên: "Anh."

Lâm Uyên híp mắt lại, nhìn Tễ Nguyệt dưới thân thật sâu, hung hăng đĩnh động một chút, "Làm anh trai sẽ yêu em như vậy?"
Đầu Tễ Nguyệt giống như bột nhão, cả người bị xóc nảy tựa như cả thế giới đều đang lắc lư, vẻ mặt đỏ ửng, không xác định kêu lên: "Chồng ơi?" Sau đó Tễ Nguyệt vì hai chữ này trả giá, nức nở nói: "Chậm, chậm một chút." Cổ họng đều khàn khàn.
......
Ngày hôm sau Tễ Nguyệt tỉnh lại không phát hiện Lâm Uyên, loại tình cảnh làm xong liền chạy này vừa nhìn liền không phải là văn tổng tài ngọt sủng, mà là cái loại tra tiện ngược luyến.

Nhưng y phải mang bầu chạy như thế nào, làm sao để tâm như tro tàn sinh non? Không trải qua những chuyện này thì làm sao có thể kết thúc HE? Tễ Nguyệt nhất thời bi thương, hai mắt rưng rưng, ôm chăn run bần bật.
Lâm Uyên vừa đẩy cửa phòng ngủ ra liền nhìn thấy Tễ Nguyệt như thế, ánh mắt trầm xuống, sau khi tỉnh táo lại liền hối hận? Đi đến bên giường ngồi bên cạnh Tễ Nguyệt, sờ lưng trần trụi của Tễ Nguyệt, "Có chỗ nào không thoải mái không? Lần đầu tiên sẽ có một chút khó chịu, sau này làm nhiều lần sẽ quen thôi."
Tễ Nguyệt nhịn không được run rẩy thân thể nhỏ bé, luôn cảm thấy lúc này vẻ mặt cùng ngữ khí anh trai đều có chút đáng sợ, tràn đầy không thể nghi ngờ cùng không thể phản bác.
Tễ Nguyệt bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, ảo não vỗ vỗ ót, xốc chăn lên run rẩy khập khiễng tìm được cặp sách trên sô pha, lật đồ đạc bên trong.
Lâm Uyên không có động tác, tùy ý Tễ Nguyệt chạy loạn khắp phòng.

Cửa trái và phải đã bị khóa tốt.
Tễ Nguyệt trong tay cầm một tờ giấy đỏ đi tới, mở ra là một tờ chữ "Hỉ" đã được cắt tốt, Tễ Nguyệt không khách khí sai Lâm Uyên, "Anh, anh mau đi tìm keo, băng dính cái gì cũng được."
Lâm Uyên từ trong ngăn kéo tìm ra băng keo hai mặt đưa cho Tễ Nguyệt, Tễ Nguyệt vừa cẩn thận dính lấy một bên đắc ý hỏi: "Có phải rất đẹp hay không? Em tự cắt, có phải là rất lợi hại không?"
Tễ Nguyệt cởi mặt giấy của băng keo hai mặt ra, đem giấy cắt khoa chân múa tay dán ở đầu giường, hài lòng thưởng thức một hồi, sau đó liền nằm vào trong ngực Lâm Uyên, "Đẹp đúng không? Anh vẫn chưa khen em."
Lâm Uyên nhìn Tễ Nguyệt nghiêm túc nói: "Đẹp." Cũng không biết là nói người hay là đang nói giấy cắt.

"Có đói không? Em rửa mặt xong là có thể uống cháo."
"Buổi sáng anh đi nấu cháo?"
"Ừm.

Có chuyện gì sao?"

Tễ Nguyệt cười rộ lên, "Không có việc gì không có việc gì.

Em không muốn đi bộ, anh cõng em ra ngoài đi."
Lâm Uyên hầu hạ người mặc quần áo ở nhà, sau đó cõng Tễ Nguyệt đi vào phòng khách.
Tễ Nguyệt ghé vào bên tai Lâm Uyên, nhỏ giọng hỏi: "Anh, tối hôm qua em lợi hại không?"
Lâm Uyên dừng bước, đem người xóc lên trên, cõng càng vững vàng một chút, "Rất lợi hại."
Tễ Nguyệt nhướng lông mày, "Em cũng cảm thấy như vậy." Tễ Nguyệt ngồi trên sô pha ôm chén cháo, "Lần sau anh không thể rời đi trước khi em chưa tỉnh, làm điểm tâm cũng không được, sau khi em tỉnh lại chúng ta có thể cùng nhau nấu điểm tâm.

Nếu anh có việc bận, anh phải đánh thức em dậy trước khi đi."
"Được."
Tễ Nguyệt còn đang liệt kê, "Sau này không thể đi xem mắt, không thể nhìn nữ nhân xinh đẹp bên ngoài, nam nhân xinh đẹp cũng không được.

Càng không thể cùng người khác hôn hôn ôm ấp, xã giao cũng không được." Tễ Nguyệt vẻ mặt nghiêm túc, "Đây là gia pháp! Nếu anh không tuân thủ, em sẽ đi mua sầu riêng để anh quỳ sầu riêng."
Lâm Uyên lau hạt gạo bên miệng Tễ Nguyệt, tính tình tốt đồng ý.
"Đúng rồi, còn có ví tiền của em." Tễ Nguyệt lấy ví tiền ra, rút ra mấy tấm thẻ bên trong, đặt vào trong tay Lâm Uyên, "Những thẻ này đều có thể dùng, đều là anh trước kia cho em."
Thu nhập cá nhân trước kia của Lâm Uyên đều cho Tễ Nguyệt làm tiền tiêu vặt, không có cùng gia đình trộn lẫn với nhau, khó trách không có bị đóng băng.

Trong lòng Lâm Uyên có chút buồn cười, tiền riêng hắn có thể vận dụng bây giờ đều là trước kia hắn cho Tễ Nguyệt, phòng ở cũng vậy, thẻ cũng vậy.
Tễ Nguyệt thẳng sống lưng, cố gắng làm vẻ mặt nghiêm túc, "Em hiện tại chính là chủ gia đình, gia pháp vừa rồi anh đều phải nhớ kỹ.

Nếu bị em phát hiện anh cùng hồ ly tinh không đứng đắn dây dưa không rõ, hừ hừ," còn chưa hừ hừ hai tiếng, Tễ Nguyệt liền che thắt lưng ai u ai u kêu lên, "Mau xoa bóp, đau chết đi được.".