"Cố Thanh Viễn."
"Lâm ca, cuối cùng cũng được gặp anh, cũng may anh bình an vô sự." Một thanh niên thanh tú đeo kính, kính gọng đen to lớn che đi một nửa khuôn mặt, thoạt nhìn có chút ngốc nghếch, giờ phút này đang kinh hỉ nghênh đón Lâm Uyên, "Lúc ấy vừa xảy ra chuyện, phía trên liền phái quân đội bảo vệ chúng ta đi căn cứ, nhưng lúc ấy quá nguy hiểm, biệt thự của anh cách quá xa, chưa kịp đi đón anh, em liền bị bọn họ cưỡng chế mang đi, may mà anh bình an vô sự."
Tễ Nguyệt ở một bên cẩn thận nhìn kỹ Cố Thanh Viễn, nhìn nhìn chính là một người đàn ông bình thường không thú vị, mái tóc dày che mắt, một chút kiểu tóc cũng không có, càng đừng nói đến cái kính không có chút thẩm mỹ nào, thoạt nhìn chính là một trạch nam chết tiệt, thân thể vừa nhìn liền thấy gầy yếu vô lực, vóc người bạch trảm kê, chẳng qua làn da tốt hơn một chút so với y mà thôi.
Y lớn lên coi như là thanh tuyển soái khí, kiểu tóc sảng khoái, dáng người cũng tốt, Cố Thanh Viễn chỗ nào cũng kém y.
Không phải chỉ biết làm thí nghiệm, nghiên cứu kháng thể thôi sao, y cũng có thể giết tang thi.
Cố Thanh Viễn vụng về, ở cùng một chỗ với Lâm Uyên chưa biết ai chiếu cố ai đâu, chỉ biết gây phiền toái, nào bớt lo như y?
Nói cái gì cách quá xa, chưa kịp đi đón Lâm Uyên, rõ ràng là do những người đó không làm theo lệnh, cảm thấy an nguy của Cố Thanh Viễn quan trọng hơn, phải bảo đảm an toàn của Cố Thanh Viễn nên mới mặc kệ Lâm Uyên, Cố Thanh Viễn còn ở đó bày ra thái độ này.
Có lẽ là ánh mắt Tễ Nguyệt quá mãnh liệt, Cố Thanh Viễn nhìn Tễ Nguyệt hỏi: "Lâm ca, vị này là?"
"Tễ Nguyệt, đó là Trương Khải."
"Vật nhỏ, lại đây."
Cố Thanh Viễn nghe được thanh âm này thân thể run lên một chút, theo bản năng bắt lấy quần áo Lâm Uyên.
Người tới tươi cười tà tứ, một đôi mắt đào hoa đa tình, thoạt nhìn phong lưu bất kham, khóe miệng giương lên độ cong không có ý tốt.
Bạch Lê Hạo cũng nhìn thấy Lâm Uyên, "Lâm tổng, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.
Tôi vẫn luôn ngưỡng mộ anh, không nghĩ tới sẽ gặp mặt ở loại địa phương này." Bạch Lê Hạo nhìn thấy tư thế của Cố Thanh Viễn, ý cười trên mặt càng sâu hơn một chút, "Lâm tổng cũng cảm thấy hứng thú với loại đồ chơi này?" Bạch Lê Hạo trong tay xoay một dao phẫu thuật, dao ở trong tay gã biến hóa ra các loại hình dạng, lực công kích rất mạnh là kim hệ dị năng.
Cố Thanh Viễn do dự trong chớp mắt, buông tay ra, đi tới.
Tễ Nguyệt cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu Cố Thanh Viễn cố ý muốn Lâm Uyên hỗ trợ, đối phương nhiều người như vậy, còn có Bạch Lê Hạo khó chơi, y không nhất định có thể đánh được.
Bạch Lê Hạo cẩn thận nhìn vài lần, "Hai vị dị năng giả, Lâm tổng là nhân vật phong vân nhưng lại không có dị năng, thật là đáng tiếc.
Loạn thế bậc này, thiếu Lâm tổng tham dự, cũng thiếu đi rất nhiều lạc thú."
Lâm Uyên không có phản ứng gì, thản nhiên nói: "Bạch Lê Hạo."
Bạch Lê Hạo dừng một chút, "Anh biết tôi?"
Lâm Uyên gật gật đầu, một tên bệnh thần kinh, đầu có chút không bình thường, cũng là một trong những thủ phạm trong việc giấu diếm tang thi biến dị trong kịch bản, thiết kế khiến Tễ Nguyệt nhận nhiệm vụ ở trấn nhỏ.
"Cậu cũng muốn đi căn cứ an toàn?"
Lâm Uyên nhìn Cố Thanh Viễn một cái, nhiệm vụ của hắn là nhìn Cố Thanh Viễn, đảm bảo cậu sớm nghiên cứu chế tạo ra kháng thể, còn có Tễ Nguyệt, ngăn cản y tự bạo hủy diệt kháng thể cùng phòng hộ của căn cứ.
Nếu đã sớm gặp Cố Thanh Viễn, hắn liền theo Cố Thanh Viễn cùng đi căn cứ.
Lâm Uyên muốn đồng hành cùng đội ngũ của Bạch Lê Hạo, Tễ Nguyệt không phát biểu ý kiến, Trương Khải lại càng không phản đối.
Trong lòng Trương Khải rất sùng bái Tễ Nguyệt thức tỉnh dị năng trước, lại cường đại nhất, chỉ riêng bóng lưng kiên nghị trầm ổn kia đã làm cho người ta rất có cảm giác an toàn.
Mà Lâm Uyên, tuy rằng thoạt nhìn là người bình thường không có năng lực gì, nhưng cậu ta vẫn cảm thấy một loại ảo giác sâu không lường được, trực giác mách bảo không nên chọc Lâm Uyên.
Bất quá Trương Khải cho rằng Lâm Uyên đã ở thượng vị qua lâu, cộng với sự giáo dưỡng từ nhỏ hình thành ưu thế nên mới khiến hắn như vậy.
Cậu ta và Lộ Minh là bạn cùng phòng, sau tận thế vẫn luôn giúp đỡ nhau nên quan hệ rất tốt.
Nhưng quan điểm lại bất đồng.
Lộ Minh cảm thấy rằng họ có nghĩa vụ giúp đỡ bảo vệ những người bình thường.
Trương Khải thừa nhận Lộ Minh là người tốt, đem thức ăn của mình chia cho người khác, mỗi lần tìm được vật tư cũng đem đi chia, nhưng mỗi lần lại xem như chuyện đương nhiên đem luôn cả phần của cậu ta ra chia.
Lộ Minh thiện lương muốn làm Đấng Cứu Thế không có gì đáng trách, nhưng không nên liên lụy người khác, cậu ta cũng không muốn mình ăn không đủ no còn phải đi cứu giúp người khác, sau đó nhận một câu cảm tạ có lệ.
Tuy rằng cậu ta không thích nói chuyện, nhưng tâm tư lại rất mẫn cảm, khi Tễ Nguyệt nói những người đó không liên quan đến y, Trương Khải liền phát hiện ra thái độ của Tễ Nguyệt, mới đoán được cách làm của Tễ Nguyệt, nhanh tay lẹ mắt đi theo bọn họ lên xe.
Về phần Lộ Minh, chỉ có thể nói quan điểm bất đồng, bất tương vi mưu.
Bố cục của khu trang trại là một ngôi nhà lớn làm phòng khách và phòng ngủ, giữa chúng có một dãy tủ quần áo nên họ dựng một số lều trong nhà.
Chạng vạng nghỉ ngơi, Cố Thanh Viễn tìm được cơ hội ngồi bên cạnh Lâm Uyên, "Lâm ca, anh không cần lo lắng, đội ngũ Bạch Lê Hạo có rất nhiều dị năng giả, vẫn rất an toàn.
Lúc trước Tả Thần suất lĩnh quân đội bảo hộ mấy người chúng ta, nhưng bởi vì gặp phải tang thi vây công, em mới cùng anh ấy tách ra, Tả Thần nhất định sẽ tới cứu em.
Anh ở đây chịu đựng vài ngày, chờ đến căn cứ, anh trở lại Lâm gia, không cần chịu khổ."
Lâm Uyên suy nghĩ một chút chuyện của Cố Thanh Viễn gặp phải trong cốt truyện, lắc đầu, "Không, là cậu chịu khổ rồi." Một người đối chiến ba người, mặc kệ là xa luân chiến hay là hỗn hợp chiến, đều rất tiêu hao thể lực.
Mũi Cố Thanh Viễn chua xót, ánh mắt kiên định, "Lâm ca, anh yên tâm, mặc kệ để xảy ra chuyện gì, em nhất định sẽ bảo vệ tốt anh, em có dị năng trị liệu, nếu anh bị thương ngàn vạn lần nhớ phải nói cho em biết."
Lâm Uyên cảm thấy có chỗ nào đó kỳ quái, hắn so cùng Cố Thanh Viễn, không cần nghĩ, cũng thấy là hắn bảo hộ Cố Thanh Viễn càng đáng tin cậy hơn một chút chứ?
"Hừ!" Một tiếng hừ lạnh thật lớn truyền đến, Tễ Nguyệt vén rèm lều trại đi ra, phát ra động tĩnh rất lớn, "Ầm ĩ chết đi được, còn có cho người ta ngủ không?"
Cố Thanh Viễn rụt cổ một chút, nghi hoặc nhìn sắc trời chưa tối, nhưng vẫn nói xin lỗi: "Thực xin lỗi, tôi không biết cậu đang ngủ, tôi sẽ nhỏ giọng một chút, sẽ không quấy rầy cậu nữa."
Một đại nam nhân, lại làm ra loại biểu tình đáng thương này, thật ghê tởm, đồ Bạch Liên Hoa! Tễ Nguyệt trong lòng phẫn hận, y nhớ rõ kiếp trước trong căn cứ có vài nam nhân ở cùng một chỗ với Cố Thanh Viễn.
Đàn ông thích phụ nữ Bạch Liên Hoa là điều dễ hiểu, nhưng tại sao lại thích đàn ông Bạch Liên Hoa? Mắt mù! Bạch Lê Hạo không biết làm ăn như thế nào, lại không canh chừng người của gã? Luôn thả ra để quấy rối người khác.
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, Bạch Lê Hạo sau khi sắp xếp xong chuyện liền đi tìm Cố Thanh Viễn, ngồi xuống bên cạnh Cố Thanh Viễn, ôm Cố Thanh Viễn vào lòng mình, "Thoạt nhìn vật nhỏ rất thích Lâm tổng, nghe nói hai người là bằng hữu, đối với Lâm tổng rất sùng bái?"
"Không, không cần." Cố Thanh Viễn kháng cự Bạch Lê Hạo.
Lâm Uyên trong lúc vô tình thoáng nhìn thấy bàn tay đang ôm Cố Thanh Viễn của Bạch Lê Hạo đang thò vào trong quần, vuốt ve mông Cố Thanh Viễn.
Lâm Uyên nhanh chóng đứng lên, rút đao ra, sắc mặt tối sầm, "Làm càn!"
Thuộc hạ của Bạch Lê Hạo lập tức cảnh giác, vài khẩu súng đều nhắm vào Lâm Uyên, còn có dị năng giả, cũng chuẩn bị phát động dị năng, chỉ chờ Bạch Lê Hạo phân phó một tiếng.
Ánh mắt Cố Thanh Viễn mờ mịt, cũng không biết là bị xoa đến sảng khoái hay là nguyên nhân khác, "Lâm, Lâm ca, em không sao.
Đừng vì em mà xảy ra mâu thuẫn với họ.
Ưm ~" Cố Thanh Viễn bị ngón tay đột nhiên xâm nhập vào trong cơ thể làm cho kinh hãi một chút, ngữ điệu đều có chút bất ổn, nhìn Lâm Uyên trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.
Bạch Lê Hạo khoát tay áo, "Lui ra, đừng không cẩn thận làm khách quý bị thương."
Lâm Uyên bị hình ảnh cay mắt này làm cho không chịu nổi, đừng nói trong lòng có bao nhiêu khó chịu, đáng hận chính là, hắn còn đánh không lại! Lâm Uyên một lần nữa đi tới trước lều trại của Tễ Nguyệt, rời xa đôi cẩu nam nam đang có hành vi bất chính kia.
Tễ Nguyệt nhìn Lâm Uyên mặt thối, trong mắt hiện lên một đạo u quang, thì ra thật sự ở trước mặt người nào đó, hết thảy nguyên tắc đều có thể hóa thành hư ảo.
Lâm Uyên rõ ràng không thích thứ không sạch sẽ nhất, dù là thứ thích nhất nếu bị ai đó không cẩn thận đụng qua, trong lòng dù có thích đến đâu cũng sẽ không chút do dự vứt bỏ.
Loại người như Cố Thanh Viễn nếu đổi thành người khác, chính là loại mà bình thường Lâm Uyên ngay cả nhìn cũng cảm thấy chán ghét, nhưng cho dù đã gặp qua Cố Thanh Viễn cùng nam nhân khác tiếp xúc thân mật, trong lòng vẫn có thể thích cậu.
Bản thân Lâm Uyên đang tức giận, hắn bị ép làm ô uế ánh mắt, còn đánh không lại người khiến hắn chán ghét, điều này đả kích hắn quá lớn, cái loại chuyện nén giận này, Lâm Uyên chưa từng nghĩ tới sẽ phát sinh trên người hắn.
Lâm Uyên nhìn bên kia một cái, nhìn thấy thuộc hạ của Bạch Lê Hạo bưng đồ ăn tới cho Bạch Lê Hạo, Bạch Lê Hạo và Cố Thanh Viễn đang ăn.
Bạch Lê Hạo rõ ràng vừa sờ qua mông Cố Thanh Viễn, hắn ta thế nhưng không rửa tay!
Lâm Uyên nhìn bên kia biểu tình quá mức khiếp sợ cùng quỷ dị, còn mang theo một tia ý tứ nói không nên lời, mà sắc mặt Tễ Nguyệt lại càng ngày càng lạnh băng.
Bởi vì chỗ dựng lều trại có hạn, trên cơ bản đều là hai người một lều, Lâm Uyên rất đương nhiên cùng Tễ Nguyệt ở một lều, hắn ngủ cùng tiểu sư đệ đã thành thói quen, nhất thời không nghĩ tới có cái gì không đúng, hơn nữa, ngoại trừ Tễ Nguyệt, hắn cũng không có khả năng mặc kệ khúc mắc cùng người khác ở chung.
Tễ Nguyệt nhìn Lâm Uyên cầm gối rất tự nhiên chui vào lều trại của mình, muốn nói gì đó nhưng thế nào cũng không mở miệng được.
Y thật sự rất không có tiền đồ, rõ ràng đã nói không yêu hắn nữa, nhưng đến lúc này, tim y lại đập như trống không lừa được người khác.
Lâm Uyên ngủ cực kỳ quy củ, đoan đoan chính chính nằm ngửa trên giường ngủ, tay cũng chỉnh tề đặt ở trên bụng, Tễ Nguyệt còn từng cười hắn ngủ rất ngoan, thật đúng là xứng với danh mỹ nam ngủ, nếu ngủ lâu không tỉnh.
Không biết ai mới có thể đánh thức hắn bằng một nụ hôn?
Bởi vì hai chân duỗi thẳng, Lâm Uyên dáng người cao lớn, chân cơ hồ đều đặt sát biên lều trại, trong lều trại tràn đầy khí tức của Lâm Uyên.
Không lúc nào là không xâm nhập vào mọi lỗ chân lông của y.
Tễ Nguyệt cơ hồ là cứng ngắc thân thể nằm bên cạnh Lâm Uyên.
Trong đầu loạn thất bát tao nghĩ đến đủ loại sự tình, nếu Lâm Uyên nghe được nhịp tim của y, y nên giải thích loại dị thường này như thế nào?
Một tiếng kêu đầy đề nén truyền đến, Lâm Uyên "xoát" cái mở mắt ra.
Bạch Lê Hạo một bên mạnh mẽ chinh phạt, một bên nói: "Nhớ phải nhỏ giọng một chút, bằng không những người bên ngoài đều biết chúng ta hiện tại đang làm cái gì."
Cố Thanh Viễn cố gắng ngậm chặt miệng, một tay che miệng.
Bạch Lê Hạo xấu xa mài một vòng, cố ý liên tục ma sát điểm mẫn cảm của cậu.
Âm thanh nhỏ vụn lọt ra từ khe hở các đầu ngón tay.
Bạch Lê Hạo đẩy mái tóc của Cố Thanh Viễn lên, lộ ra khuôn mặt trắng nõn thanh tú của Cố Thanh Viễn, không còn kính che chắn, đôi mắt trong suốt đẹp mắt này tràn đầy ánh nước trong suốt.
"Cậu nói xem người khác có biết bên trong vẻ ngoài luộm thuộm lại che giấu phong cảnh mê người như vậy không? Thật là một vưu vật! Thật sự rất thích hợp để nam nhân làm, mẫn cảm lại tham ăn."
Những lời tục tĩu thấp kém không ngừng xâm nhập vào lỗ tai Lâm Uyên, thật đúng là coi hắn tính tình tốt, liên tiếp khiêu khích trước mặt hắn, làm chuyện cẩu thả như thế.
Lâm Uyên ra khỏi lều trại, đứng trước lều trại của Bạch Lê Hạo, đao đều rút ra, một đao vung xuống, là có thể đem lều trại trước mắt chém thành cặn bã.
Thế nhưng, Lâm Uyên buồn rầu một chút, hắn hiện tại một đao vung xuống, sẽ đem lều trại cắt rách, như vậy hắn không chỉ là nghe được thanh âm, còn phải nhìn hình ảnh không chịu nổi kia.
Suy nghĩ nhiều lần, Lâm Uyên nghẹn khuất khép đao lại, ôm đao ngồi trên tảng đá trong viện.
Chờ hắn có lực lượng, nhất định phải trị loại đáng ghét này.
Tễ Nguyệt vẫn lạnh lùng nhìn động tác của Lâm Uyên, nhìn hắn đứng trước lều trại của Cố Thanh Viễn thống khổ rối rắm, nhìn Lâm Uyên dựa vào đao, ngồi dưới ánh trăng bóng lưng "ảm đạm trầm mặc".
Bóng dáng cao lớn của Lâm Uyên bị ánh trăng kéo dài, trong viện mát mẻ một mảnh.
Bởi vì ra ngoài gấp, nên hiện tại Lâm Uyên ăn mặc rất đơn bạc.
Tễ Nguyệt hung tợn cắn răng, Lâm Uyên đang vì nam nhân khác ảm đạm thương tâm, y vì sao phải đi lên quan tâm, đáng đời hắn! Tễ Nguyệt xoay người trở về.
Chỉ chốc lát sau, Trương Khải ngáp, cầm ra một cái chăn: "Lâm ca, buổi tối sương nặng, đừng để bị cảm." Trương Khải ngủ say, sau khi tỉnh lại mới nghe được đủ loại âm thanh, trong lòng cũng là ngũ vị trần tạp, nhưng cậu ta bất quá chỉ là một nhân vật nhỏ, mặc kệ nhìn thấy chuyện gì không thể tưởng tượng nổi, cũng không phải chuyện cậu ta có thể xen vào.
Ngày hôm sau, những người khác thu thập mọi thứ, dọn dẹp lều trại sẵn sàng tiếp tục hành trình.
Cố Thanh Viễn xa xa nhìn Lâm Uyên ánh mắt lóe lên, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Lâm Uyên bởi vì tâm tình không tốt, hơn nữa không ngủ ngon, sắc mặt mệt mỏi lại u ám.
Lâm Uyên ngồi ở ghế sau xe, nhoáng một cái liền ngủ thiếp đi.
Xe vừa dừng lại, Lâm Uyên liền tỉnh lại, dời cái chăn nhỏ trên người đi, hai mắt còn có chút mong lung.
Vừa nhìn thời gian đã trưa, dừng xe nghỉ ngơi ăn trưa.
Lâm Uyên xuống xe cách hai người kia rất xa, mắt không thấy tâm không phiền.
Bạch Lê Hạo bên kia đã nấu đồ ăn, thủy hệ dị năng giả rửa đồ, hỏa hệ dị năng giả hâm nóng, không chỉ có thể nấu canh, còn có thể nướng thịt.
Lâm Uyên nhìn mấy người phối hợp thiên y vô phùng, ở trong lòng cảm thán, dị năng thật đúng là dễ dùng.
Đặc biệt là thủy hệ, bất cứ lúc nào và bất cứ nơi nào đều có nước.
Bạch Lê Hạo nhìn Lâm Uyên, "Lâm tổng có nể mặt cùng ăn trưa không?"
Lâm Uyên vừa nhìn thấy Bạch Lê Hạo liền nhớ tới cảnh gã sờ mông không rửa tay, sắc mặt nhất thời không tốt, "Không cần."
Cố Thanh Viễn cắn môi, ái ngại nhìn Lâm Uyên, muốn tiến lên lại ngại khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Uyên, trong lòng xấu hổ.
Bộ dáng hiện tại của cậu, chỉ sợ là tiếp cận Lâm Uyên, sẽ làm ô uế tư thái cao lãnh chi hoa của Lâm Uyên, nào có mặt mũi lại đi nói chuyện với Lâm Uyên.
Lâm Uyên rời xa bọn họ, nhìn Tễ Nguyệt chờ y làm đồ ăn.
Thức ăn trong tay Tễ Nguyệt so với những thứ bình thường còn tốt hơn, hơn nữa không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, Lâm Uyên mỗi lần ăn đều cảm thấy bên trong chứa một loại năng lượng ôn hòa, thể lực khôi phục rất nhanh, ngay cả thể chất cũng dần dần trở nên tốt hơn.
Bạch Lê Hạo nhìn Tễ Nguyệt chuẩn bị thức ăn, liền mời nói: "Thức ăn của chúng ta nhiều lắm, nếu đã đồng hành, thêm hai chén đũa mà thôi, có thể cùng nhau ăn."
Tễ Nguyệt mắt cũng không nâng lên, tức giận nói: "Khẩu vị của tôi khá kỳ quái, không cần các người quan tâm."
Bạch Lê Hạo nhìn Lâm Uyên, cố ý dài giọng hỏi: "Là cậu có khẩu vị kỳ quái, hay là có người có khẩu vị kỳ quái?"
Cùng Tễ Nguyệt nói chuyện, nhìn hắn làm cái gì? Lâm Uyên ngửi thấy mùi thơm, vẻ mặt đều giãn ra, băng tuyết trên lông mày tan chảy, hơi nóng tỏa ra tựa như mang theo một tầng ấm áp mơ hồ.
Chờ bọn họ ăn cơm xong, tang thi cũng nên ăn cơm, ngẫu nhiên mấy người đi lên giải quyết tang thi, bất quá ở lại càng lâu, tang thi phụ cận càng ngày càng nhiều.
Cố Thanh Viễn vốn định bảo Lâm Uyên cùng cậu trốn phía sau để được bảo vệ, lại thấy Lâm Uyên cầm đao đi chém tang thi, trong động tác còn mang theo một cỗ tuấn khí.
Lâm Uyên đem buồn bực trong lòng đều phát tiết ra ngoài, nhìn những tang thi này cũng thấy thuận mắt hơn.
Thẳng đến khi đao vung xuống, kẹt ở trên cổ tang thi, đao không rút ra được, nếu không phải tang thi trước mắt và chung quanh kịp thời bị lôi điện đánh nát, nói không chừng hắn đã bị một móng vuốt cào phải.
Đây là, tang thi thăng cấp?
Một đám người thu thập chiến trường, vây quanh một chỗ, "Xem ra dự đoán thành sự thật, dị năng giả có thể thăng cấp, tang thi cũng sẽ thăng cấp."
Lâm Uyên đối phó tang thi bình thường hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng đối với tang thi đã thăng cấp, tốc độ và độ cứng rắn của tang thi đều không phải dùng lực lượng của một người bình thường có thể đối phó.
Nếu hắn không muốn chết, xem ra sau này cũng không thể đi chém tang thi.
Đồng thời trong đầu tang thi bị phát hiện tinh thạch, mọi người hoài nghi tinh thạch có thể dùng để thăng cấp dị năng, nhưng hiệu quả cũng không rõ ràng lắm, không ai dám đi thử.
Có người bình thường dưới tình thế cấp bách, nuốt tinh thạch, cho rằng sẽ có dị năng, ai ngờ lại biến thành tang thi.
Bởi vì ví dụ này, mọi người đối với tinh thạch trong lòng đều có chút e ngại, còn có người cho rằng tinh thạch chính là nguồn gốc virus của tang thi.
Căn cứ theo phân chia cấp bậc, dị năng của Bạch Lê Hạo đạt tới cấp hai, thuộc hạ của gã trên cơ bản đều là cấp một, mà Tễ Nguyệt cùng Bạch Lê Hạo thì đồng cấp, cũng đến cấp hai, Bạch Lê Hạo trong lời nói đối với Tễ Nguyệt có chút lôi kéo, muốn mời Tễ Nguyệt gia nhập đội ngũ của gã.
"Cậu đang đánh chủ ý với Lâm Uyên?" Mắt thấy sắc mặt Tễ Nguyệt không tốt, Bạch Lê Hạo cười nói: "Đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu, đừng ngây thơ như vậy.
Cho dù cậu là dị năng giả, Lâm Uyên chỉ là người bình thường, nhưng hắn cũng không phải người có thể mặc cậu bày bố.
Hiện tại hắn bất quá chỉ là rồng mắc cạn, cho dù hắn vẫn là người thường, cũng là người trên người.
Lâm gia là một con quái vật khổng lồ, cho dù quy tắc mạt thế được sửa lại, cũng không phải trong một đêm là có thể bị diệt.
Không phải dựa vào lực lượng một mình cậu là có thể đối phó được, cậu phải suy nghĩ rõ ràng."
"Ý anh là sao?"
"Cho tới bây giờ tôi chưa từng nghe nói qua tin đồn Lâm Uyên thích đàn ông, hơn nữa, loại người nào hắn chưa từng thấy qua, nếu muốn hắn thích, chỉ sợ là si tâm vọng tưởng."
Tễ Nguyệt thần sắc có chút không tốt, "Không cần anh nói nhảm."
"Tôi là có lòng tốt mới nói cho cậu biết.
Cho dù cậu trở thành cường giả dị năng đỉnh cấp, nhưng dù sao thế đơn lực bạc, cũng chưa từng nghĩ tới thay đổi? Nếu so với thế lực Lâm gia còn cường đại hơn, đến lúc đó muốn như thế nào còn không phải tùy cậu sao.
Cũng tốt hơn cậu bây giờ khổ sở mặc cho lao nhọc oán hận, địa vị cũng chỉ có thể là bảo tiêu mà thôi.
Thuộc hạ Lâm Uyên nhân số đông đảo, cho dù hắn là người bình thường, người trung thành và tận tâm đi theo cũng sẽ không ít.
Hiện tại tin tức không thông suốt, bên ngoài tìm kiếm tung tích của hắn không ít"
Tễ Nguyệt phản kích nói: "Theo tôi được biết, thế lực Cố gia cũng không nhỏ, anh hiện tại đối với Cố Thanh Viễn như thế, không sợ đến căn cứ, Cố gia tìm anh tính sổ?"
"Cố Thanh Viễn ngoài miệng kháng cự, hai bữa trước liền thành thật.
Hơn nữa, Cố gia tính là cái gì, người Bạch Lê Hạo tôi coi trọng, bọn họ sẽ chủ động đưa đến giường tôi.
Chỉ là một món đồ chơi mà thôi."
"Nhưng trong lòng cậu ta có anh sao? Tôi thấy hình như cậu ta đối với Lâm Uyên càng để ý hơn.
Nếu anh đã tốt bụng nhắc nhở tôi, có qua có lại, tôi cũng hảo tâm nhắc nhở anh, như anh nói, Lâm Uyên hiện tại bất quá chỉ là rồng mắc cạn, đến căn cứ, anh dám chắc Cố Thanh Viễn sẽ không bỏ anh mà đi? Anh chỉ đang cưỡng ép miễn cưỡng cậu ta, nếu đổi thành Lâm Uyên, chỉ sợ Cố Thanh Viễn sẽ chủ động mở chân cầu thao."
Một mũi nhọn kim loại bắn về phía Tễ Nguyệt, bị lôi điện cường đại của Tễ Nguyệt chém đứt.
Tễ Nguyệt ung dung nói: "Xem ra không chỉ là đồ chơi nhỏ a."
Lâm Uyên thấy hai người nói xong, biểu tình trên mặt cũng không tốt lắm, cũng không biết xảy ra chuyện gì.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, dựa theo tốc độ hiện tại, đến căn cứ còn cần ba ngày.
Lâm Uyên trong lòng đặc biệt kỳ vọng đến sớm một chút, hắn một chút cũng không muốn nhìn thấy hai người kia.
Buổi tối đi ngang qua một khu biệt thự, may mà hắn ăn cơm tối sớm, bằng không khẩu vị đều sẽ bị ảnh hưởng.
Bạch Lê Hạo siết chặt eo Cố Thanh Viễn, để cậu ngồi trên đùi, một tay từ dưới áo sơ mi Cố Thanh Viễn duỗi vào, vuốt ve đầu nhũ.
Mà Cố Thanh Viễn thì xụi lơ trên người Bạch Lê Hạo, trên tay lay động đút Bạch Lê Hạo ăn cái gì đó.
Các thuộc hạ chung quanh sắc mặt vẫn không thay đổi, hiển nhiên đã thành thói quen.
Lâm Uyên nhìn vẻ mặt Cố Thanh Viễn đỏ ửng, có chút không thể lý giải vì sao nam nhân chỉ bị bóp đầu nhũ lại là có thể run rẩy không ngừng giống như bị điện giật.
Mông cũng vặn vẹo không ngừng, hai chân thỉnh thoảng còn co giật một chút.
Bất quá, tiểu sư đệ rất thích, mỗi lần cầu hắn vuốt ve, cũng sẽ kêu to không ngừng.
Thanh âm cùng biểu tình đều không giống Cố Thanh Viễn, làm cho hắn phản cảm cùng bài xích.
Bởi vì bỗng nhiên nhớ tới tiểu sư đệ, tâm tình Lâm Uyên có chút không tốt, ngay cả cảnh tượng nóng bỏng bên kia cũng không chú ý.
Bởi vì là biệt thự lớn, mấy người Bạch Lê Hạo kia không để ý tới Lâm Uyên, nên hắn cố ý tìm một gian phòng sạch sẽ cách hai người Bạch Lê Hạo xa nhất, rốt cục có thể an ổn ngủ một giấc, không cần bị tiếng ồn quấy nhiễu.
Buổi tối bên người có một hơi thở ấm áp quen thuộc, chui vào trong ngực Lâm Uyên, trên mặt còn bị hôn một cái, tiểu sư đệ lại nháo muốn hôn.
Lâm Uyên tay thuần thục tiến vào trong quần áo Tễ Nguyệt, trấn an vuốt ve một hồi, hôn một cái vị trí không biết là trán hay mặt, "Đừng nháo."
Lúc Lâm Uyên tỉnh lại, Tễ Nguyệt đã không còn ở trong lều trại nữa.
Sau khi dọn dẹp xong, dọc theo đường đi Lâm Uyên bị Tễ Nguyệt thỉnh thoảng nhìn đến lông tơ dựng đứng, Tễ Nguyệt này sao bỗng nhiên trở nên kỳ quái như vậy? Chẳng lẽ nghĩ không thông muốn tự bạo? Chỗ Cố Thanh Viễn nhất thời cũng không chết được, Bạch Lê Hạo nơi đó có người bảo vệ gã, xem ra hắn phải chú ý nhiều hơn đến nhân vật phản diện này.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?.