Tễ Nguyệt không để ý ngăn cản, mạo hiểm đến gặp hắn, lại bị hắn vô tình ép buộc xâm chiếm, một Omega yếu đuối như vậy, cho dù liều mạng tinh thần lực sụp đổ cũng không thể ngăn cản được hành vi man rợ của hắn.
Mà sau đó hắn đã làm cái gì, hiểu lầm Omega là người ái mộ hư vinh, lúc Omega mất trí nhớ đến tìm hắn, oán trách Omega từ hôn, còn lấy cái này để áp chế Omega bắt y hầu hạ hắn. Rõ ràng không phải lỗi của Omega, cũng không phải Omega muốn từ hôn, rõ ràng là hắn làm sai, hắn lại vô sỉ lấy tư cách là nạn nhân yêu cầu Omega hầu hạ hắn, bây giờ lại hiểu lầm Omega lừa gạt hắn, tìm mọi cách tra tấn Omega, còn cường ngạnh bắt Omega nhận sai lầm không thuộc về y, bắt y viết kiểm điểm.
Lâm Uyên càng nghĩ càng đau lòng, khuôn mặt lạnh lùng như kết sương.
Hoàng phu cực kỳ khiếp sợ, "Cái gì! Là cậu? Cậu đang nói thật?"
Lâm Uyên khàn giọng nói: "Tôi sẽ không thương tổn em ấy." Thanh âm lại không có chút tự tin nào, rõ ràng hắn đã làm những chuyện tổn thương Omega, cái đảm bảo này làm sao có thể khiến cha mẹ Tễ Nguyệt tin tưởng.
Hoàng phu có chút hoảng hốt, lúc trước hắn nhìn thấy dấu vết bị chà đạp trên người Tễ Nguyệt, chỉ cho rằng là Alpha không biết tên, vì giấu diếm sự thật Tễ Nguyệt thất thân, mới quyết định thừa dịp Tễ Nguyệt hôn mê chưa tỉnh, thôi miên che giấu ký ức trong khoảng thời gian đó. Vì không để Lâm Uyên giận chó đánh mèo ghét bỏ Tễ Nguyệt, còn tự chủ trương từ hôn, hết thảy chẳng phải là âm sai dương sai tạo thành hiểu lầm của bọn họ sao?
"Nguyên soái," Cửa đột nhiên truyền đến tiếng hoan hô của Omega, một trận thanh âm chạy bộ "lạch bạch" từ xa đến gần, suýt nữa đụng vào trong ngực Lâm Uyên, Omega mặt mày cong cong, "Nguyên soái, có phải anh tới đón em không?"
Lâm Uyên cực kỳ khẩn trương, trong giọng nói mang theo thật cẩn thận, "Em muốn cùng tôi trở về không?"
"Muốn." Tễ Nguyệt trả lời xong kéo bả vai, "Nhưng em còn chưa nghĩ ra làm thế nào để viết kiểm điểm."
"Không viết."
Lâm Uyên muốn cùng Tễ Nguyệt một mình nói chuyện, Tễ Nguyệt trong lúc hoàng phu muốn nói lại thôi dẫn Lâm Uyên đến phòng y.
Lâm Uyên khẽ cau mày, cẩn thận cân nhắc câu nói, "Em không cần miễn cưỡng chính mình, cho dù em không liên hôn với tôi, tôi cũng sẽ ủng hộ hoàng thất, em không cần lo lắng." Lâm Uyên hiện tại không muốn miễn cưỡng nhất chính là Tễ Nguyệt, cho dù hắn luyến tiếc, hắn, hắn cũng sẽ không ép Tễ Nguyệt ủy thân cho hắn.
Tễ Nguyệt nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn Lâm Uyên, "Miễn cưỡng cái gì?"
Lâm Uyên nhịn không được sờ sờ tóc Tễ Nguyệt, trong lòng tràn đầy thương tiếc cùng vô sỉ và một chút mừng thầm làm cho người ta phỉ nhổ, ỷ vào Tễ Nguyệt hiện tại không nhớ rõ hắn đã làm chuyện thương tổn y, không có oán hận với hắn, hắn chính là một tên cặn bã thừa dịp hư mà vào.
"Tễ Nguyệt, sau này tôi sẽ không làm chuyện tổn thương em nữa, em cho tôi một cơ hội, thử tiếp nhận tôi, chúng ta làm lại từ đầu."
Tễ Nguyệt tuy rằng cảm thấy lời cầu hôn của nguyên soái nghe có vẻ kỳ quái, bất quá không cần suy nghĩ liền đồng ý, "Chúng ta khi nào kết hôn?"
Cổ họng Lâm Uyên khẽ động, ánh mắt thập phần giãy dụa, nhắm mắt lại, Tễ Nguyệt hiện tại có thể cùng hắn bình thản ở chung một chỗ đã là mong muốn xa vời của hắn rồi, nếu có một ngày Tễ Nguyệt khôi phục trí nhớ, phát hiện thế nhưng cùng kẻ thù kết hôn, trong lòng khẳng định càng không cách nào tiếp nhận cùng thống khổ, hắn không thể ích kỷ như vậy, lấy cớ yêu tùy ý thương tổn Tễ Nguyệt. "Hiện tại còn chưa phải lúc, chờ em lớn lên một chút, suy nghĩ rõ ràng chúng ta lại kết hôn."
Tễ Nguyệt vừa nghe liền không thuận theo, "Hiện tại em đã rất lớn, Omega khác sau khi trưởng thành 18 tuổi liền kết hôn được đánh dấu. Bây giờ em 19 tuổi, là một Omega già rồi. Nhưng may là em có hôn ước, bằng không đợi đến khi lớn như vậy, không ai muốn, cũng gả không được."
Tễ Nguyệt bỗng dưng bị Lâm Uyên ôm vào trong ngực, bàn tay siết chặt eo y đều có chút đau, bên tai là thanh âm run rẩy tràn đầy thương tiếc của Lâm Uyên, "Sẽ không có người không muốn, sẽ không gả không được. Không phải lỗi của em. Là tôi."
Tễ Nguyệt mơ hồ vỗ nhẹ lưng Lâm Uyên, chỉ cảm thấy Lâm Uyên hiện tại rất thương tâm, an ủi nói: "Nguyên soái, anh không sai. Em sao có thể không gả được. Em chính là nguyên soái phu nhân lợi hại uy phong nhất. Anh làm sao vậy?"
"Tễ Nguyệt, nếu có một ngày em phát hiện tôi làm chuyện có lỗi với em," Lâm Uyên còn chưa nói xong, đã bị Tễ Nguyệt khẩn trương cắt đứt, "Anh thích người khác?"
"Không, đời này tôi chỉ thích một mình em."
Tễ Nguyệt ngẩn người, mặt bạo hồng, nguyên soái quá phạm quy, tỏ tình cũng không thông báo một chút để người ta chuẩn bị. Tễ Nguyệt rụt rè một chút, chủ động hôn lên môi Lâm Uyên.
"Anh chỉ thích một người là em, sẽ không có khả năng làm chuyện có lỗi với em. Chúng ta có về nhà không?" Tễ Nguyệt đã đem nơi y cùng Lâm Uyên ở xem là nhà, ngay cả y hiện tại trở về nhà mình, đó đã là ở tạm.
Trong lòng Lâm Uyên ngũ vị tạp trần, Tễ Nguyệt hiện tại không biết gì mới khẩn cấp muốn nhảy vào hố lửa là hắn, nhưng Tễ Nguyệt càng ngây thơ đơn thuần như thế, không biết nguy hiểm, hắn càng cảm thấy đau lòng.
Lâm Uyên vừa muốn cho Tễ Nguyệt nhớ lại, nghênh đón tuyên án của Tễ Nguyệt với hắn, hắn có thể bù đắp cho Tễ Nguyệt, lại muốn Tễ Nguyệt quên đi, giữa bọn họ không có vết nứt ở cùng một chỗ, không cần lo được lo mất.
Lâm Uyên cùng Tễ Nguyệt tay trong tay trở về nhà bọn họ, buổi tối vừa nằm xuống giường, Tễ Nguyệt liền tự động lăn vào trong ngực Lâm Uyên.
Lâm Uyên cứng đờ thân thể, thăm dò chạm vào ôm Tễ Nguyệt, nhẹ nhàng hôn một cái liền phải chú ý thần sắc Omega, xem y có xuất hiện vẻ mặt sợ hãi bài xích hay không.
Tễ Nguyệt mở tứ chi ra, hai tay hướng về phía trước ôm cổ Lâm Uyên, hơi dùng sức làm cho Lâm Uyên cách y gần hơn một chút, đặc biệt chủ động phóng khoáng, "Nguyên soái, không cần bởi vì em là một đóa kiều hoa liền thương tiếc em, yên tâm làm đi."
"......"
Lâm Uyên nằm bên cạnh Tễ Nguyệt, ôm người vào trong ngực, trấn an nói: "Ngủ đi."
Tễ Nguyệt quả thực tức muốn chết, oán hận chọt chọt vào lồ,ng ngực Lâm Uyên, đặc biệt oán niệm, "Anh ngủ cũng không muốn ngủ em! Anh là đồ cổ sao, không kết hôn thì không ngủ với em, muốn cùng anh kết hôn thì anh nói không phải lúc." Cũng không thể gọi là đồ cổ, có thể lưu lại ấn ký trên mông y thì tính là đồ cổ gì.
Tễ Nguyệt nhớ tới chữ trên mông y, tò mò nói: "Chữ anh để lại khi nào? Cũng may màu đen chứ không phải màu vàng kim, nếu để lại chữ màu vàng kim, vạn nhất dính cái kia, em đều không phân biệt được là cái kia hay là chữ."
"......" Lâm Uyên yên lặng đẩy người ra ngoài một chút. Cảm xúc trong lòng lập tức tiêu tán, rất có cảm giác hình ảnh, còn rất tẩy não.
Tễ Nguyệt cảm thấy cuộc sống hiện giờ ngoại trừ nguyên soái không ngủ y ra, những cái khác không thể hạnh phúc hơn. Y chính là hoàng tử điện hạ được nâng niu trong lòng bàn tay mà sủng ái. Khi nguyên soái đến trường quân đội chỉ đạo thực chiến cơ giáp, y liền đi cọ bài, ở một bên thưởng thức tư thế oai hùng của nguyên soái. Lớp học của y rất ít, một ngày chỉ có một hai tiết, mỗi lần đều là thưởng thức các loại mỹ thực truyền thống thời xưa, y cảm thấy y đều có bụng nhỏ.
Thỉnh thoảng đi dự tiệc nào đó để chiêm ngưỡng dung nhan, khác với tình tiết ban đầu bị mọi người trào phúng chế giễu, y chính là người đầu tiên được lấy lòng khen ngợi, đi đến đâu được tâng bốc đến đó, cũng may y không kiêu ngạo, bằng không không thể không bay lên.
Trong giới Omega thường xuyên tổ chức yến hội du thuyền, các Omega thế gia thượng lưu đều sẽ tham gia, có tư cách được mời tham gia yến hội cũng là một loại vinh quang của bản thân Omega, Lâm Uyên tất nhiên sẽ không để Tễ Nguyệt đi một mình, bị Omega khác cười nhạo. Mặc dù hắn cảm thấy bữa tiệc Omega đơn giản là ăn uống chơi đùa, với đủ loại trò chơi hoa mắt. Nhưng nếu như không có Alpha nhà mình làm bạn, mà người khác đều có, Tễ Nguyệt nhất định sẽ cảm thấy mất mát, còn có thể bị người khác dùng ánh mắt thương hại cao cao tại thượng khoe khoang đối đãi.
"Công việc của nguyên soái quan trọng, chỉ là một bữa tiệc nhàm chán thể hiện sự ân ái, khoe độ giàu có giữa các gia đình mà thôi. Nguyên soái không cần lãng phí thời gian." Tễ Nguyệt ngoài miệng nói không cần thiết, nhưng trong mắt là thật sự vui mừng. Nguyên soái nếu không đi, y liền không đi chơi. Bất quá có thể ở trước mặt mọi người tuyên bố chủ quyền, khoe thân phận Omega của nguyên soái, cũng làm cho Tễ Nguyệt rất hưng phấn.
"Đi cùng Omega của tôi càng thêm quan trọng."
Tễ Nguyệt càng thêm sung sướng. Cẩn thận lựa chọn lễ phục tình nhân, thuyền rất xa hoa, vui chơi giải trí cũng có rất nhiều, khắp nơi đều là quần áo tinh xảo, dung mạo thượng thừa một đôi.
Đều là nhân vật thân phận bối cảnh bất phàm, nói là làm bạn với Omega, kỳ thật mục đích càng nhiều là kết giao với nhau, gia tăng nhân mạch. Vì vậy, Omega tụ tập để chơi với nhau, Alpha và Beta trò chuyện cũng nói rất nhiều.
Đại sảnh đột nhiên xôn xao, pheromone của Omega tuôn ra, liền có Alpha bị ảnh hưởng. Càng thêm hỗn loạn chính là, dưới tác động pheromone của Omega đang ph.át tình, chất ức chế của các Omega khác trong sân dần mất tác dụng, tiến vào thời kỳ ph,át tình.
Lâm Uyên che chở Tễ Nguyệt, xác nhận pheromone của y không có rối loạn, mới một tay bảo vệ y, một tay đánh ngất xỉu mấy Alpha mất đi lý trí, để robot y tế tiêm thuốc ức chế.
Tễ Nguyệt nhìn thấy Alpha ôm Omega ph.át tình đi vào phòng, nóng nảy, cuống quít lôi kéo Lâm Uyên muốn ngăn cản, đã bị Lâm Uyên ngăn lại, "Hai người bọn họ là quan hệ hôn ước, nếu đánh dấu thì nên kết hôn." Rất nhiều Omega sớm đã định hôn ước, lần đầu tiên phá.t tình bị Alpha của bọn họ trấn an đánh dấu, sau đó liền thuận thế kết hôn. Vì vậy, quan hệ trước khi kết hôn để trải qua kỳ ph,át tình là một hiện tượng rất phổ biến.
Lâm Uyên là Alpha hiếm hoi không bị ảnh hưởng bởi pheromone của Omega trong thời kỳ ph.át tình, rất nhanh đã khống chế toàn trường, không tạo thành hậu quả khó lường gì.
Omega độc thân đã được tiêm thuốc ức chế, Alpha trong cơn bạo loạn cũng đã được tiêm thuốc ức chế kịp thời. Về phần những người có đôi, tự nhiên đều bị ôm về phòng.
Lâm Uyên nhìn thấy bộ dáng điên cuồng mất lý trí của các Alpha, nhìn thấy Omega liền muốn chiếm giữ đánh dấu, Omega run bần bật, lại bởi vì bản tính của AO, không cách nào phản kháng cự tuyệt Alpha. Tễ Nguyệt của hắn, khi đó có phải cũng gặp phải những thứ này hay không, hắn có lẽ so với những Alpha này càng thêm dữ tợn đáng sợ.
Tễ Nguyệt mắt thấy một đám Omega mặt đỏ ửng bị ôm ngang trở về phòng của mình, còn lại càng ngày càng ít, trong lòng càng thêm sốt ruột, kéo cánh tay Lâm Uyên, "Nguyên soái, em cũng ph.át tình."
"......"
Lâm Uyên kề sát vào cổ trắng nõn của Tễ Nguyệt ngửi ngửi một hồi, lúc Tễ Nguyệt cho rằng sẽ bị cắn rách tuyến thể tạm thời đánh dấu thì lại rời đi.
"Cũng may, em không bị ảnh hưởng, pheromone không tiết ra ngoài."
Tễ Nguyệt bất mãn nói thầm: "Sau khi tỉnh lại, mình chưa từng tiêm thuốc ức chế, kỳ ph.át tình sao còn chưa đến. Bằng không mình cũng có thể bị ôm về phòng."
Một đêm binh hoang mã loạn đi qua, sáng hôm sau mới có thời gian điều tra nguyên nhân vụ tai nạn tối hôm qua.
Tễ Nguyệt cùng hai Omega có quan hệ tương đối thân nhau ngồi cùng một chỗ uống trà ăn điểm tâm.
"Tối hôm qua hình như là bởi vì một nhân viên phục vụ ngoài ý muốn phát t.ình, mới làm cho hiện trường lâm vào hỗn loạn." Trong lúc nói chuyện vặn vẹo cổ, phía trên rậm rạp dấu hôn liền lộ ra một ít.
"Sao nhân viên phục vụ lại có thể là Omega? Còn không tiêm thuốc ức chế." Omega tóc vàng lấy tay xoa eo chính mình.
"Trên hồ sơ nhân viên viết là Beta."
"Xuy" Omega tóc vàng khẽ cười nhạt một chút, "Lại là một người ảo tưởng dựa vào thân phận Omega leo lên. Tính toán tốt, tùy tiện một Alpha ở đây đánh dấu cô ta, chỉ sợ đều có thể gả vào hào môn, cũng thật không kén chọn."
Tễ Nguyệt lạnh lùng nhìn động tác nhỏ của hai người đối diện, trong lòng bi phẫn, người khác đều là một đêm nóng bỏng ẩm ướt, chỉ có y thanh tâm quả dục.
Lúc Tễ Nguyệt đứng lên "Ai u" một tiếng, xoa xoa đầu gối, "ngượng ngùng" đỏ mặt nói: "Đầu gối có chút đau, tối hôm qua đầu gối quỳ đều có chút tím tái. "Ai bảo Lâm Uyên không biết cố gắng, còn phải để y một tiểu tức phụ ở bên ngoài kiếm mặt mũi cho hắn.
Dưới ánh mắt thán phục sùng bái của hai người đối diện, Tễ Nguyệt thản nhiên đi tìm Lâm Uyên.
Tác giả có lời muốn nói:
Tập lái xe hai ngày, tôi cảm thấy mình là một tay lái xe cực soái!