Cứu Vớt Vai Ác Cố Chấp

Chương 7: Đứa ngốc.




Buổi chiều tan học, Bùi Hướng Dương mọi khi vẫn chậm chạp thu dọn lần này động tác cực kì mau lẹ. Cơ hồ là chuông vừa vang 1 tiếng cậu đã đeo cặp cùng Lâm Cường chạy ra ngoài.

Hạ Sanh nhìn bóng dáng Bùi Hướng Dương chạy còn nhanh hơn so với thỏ, cảm xúc bực bội dây dưa cả một buổi trưa dâng lên tới đỉnh núi.

Lúc trước theo dõi hắn, nhóc nói lắp sẽ luôn đi ra khỏi lớp trễ hơn hắn. Chờ hắn rời đi rồi mới lén lút đi theo phía sau như tiểu biếи ŧɦái.

Buồn cười nhất là đối phương tự cho là ẩn nấp rất kĩ lưỡng không bị hắn phát hiện.

Quả thực là ngốc hết thuốc chữa.

Hôm nay, nhóc nói lắp cư nhiên chạy đi trước.

Ngón tay Hạ Sanh không tự giác nắm chặt chờ hắn ý thức được động tác ngu xuẩn đó, mới giật mình không suy nghĩ tiếp.

Thiếu chút nữa hắn đã quên, Bùi Hướng Dương đối xử tốt với tất cả mọi người. Bất kể là Lâm Cường hay là Từ Lệ Lệ thậm chí là Trịnh Khải Đông cũng có thể nói chuyện mấy câu. Có lẽ hắn chỉ là một gia vị mới lạ thôi.


A, đúng là ở cùng đứa ngốc lâu dần sẽ bị lây ngốc.

Từ hơn nửa tháng nay đây là lần đầu tiên hắn đi về một mình, Hạ Sanh dừng bước chân, quay đầu lại.

Lúc trước hắn làm hành động này, nhóc nói lắp sẽ giống như con thỏ hốt hoảng bỏ trốn. Cực kỳ buồn cười.

Chính là hiện tại phía sau không có ai.

Hạ Sanh rũ mi, tay lại vô ý nắm chặt. Trầm mặc ngắn ngủi qua đi, Hạ Sanh lần nữa ngẩn đầu, đáy mắt là mặt nước không một gợn sóng.

Cuộc đời hắn, gặp qua quá nhiều người thình lình xuất hiện mang theo sự thương hại và chút ' tò mò' hay ' thiện ý'.

Không kiên trì được bao lâu.

Chẳng qua là tự mình thỏa mãn, giả nhân giả nghĩa mà thôi. Muốn chứng minh bản thân và những người khi dễ hắn không giống nhau, muốn được gắn cái mác ' người tốt'.


Rất mau, chỉ cần hắn lộ ra một chút răng nanh, mấy người đó liền chạy nhanh hơn ai hết. Sau đó trái lại cũng dẫm hắn tàn nhẫn nhất.

Biện pháp tốt nhất để tránh bị thương chính là không để ý hoặc chờ mong với mất cứ kẻ nào hay sự việc gì.

Hắn đã sớm hiểu được đạo lý này. Trên thế giới căn bản không tồn tại thiện ý cùng đồng tình thuần túy, cho dù là kẻ ngốc cũng sẽ nhận ra gương mặt thật của hắn mà một ngày nào đó trở nên chán ghét hắn.

Trở về căn nhà ba mẹ nuôi, Hạ sanh lần nữa đứng trước cửa sắt lạnh băng.

Lần đầu tiên bị đánh sau khi về nhà, hắn cảm thấy trên thế giớ này không có thứ nào đáng sợ bằng cái cửa sắt này. Sau một thời gian, bị đánh đã thành một thói quen. Lòng ngực đau dớn cảm giác đều trở nên chết lặng. Chỉ là mỗi lần dứng trước cửa sắt này, chỉ cần liếc mắt một cái hắn đã hiểu rõ bản thân không thể thoát khỏi vực sâu này.


Cửa sắt kẽo kẹt mở ra, Hạ Sanh đi vào nhà.

Bức màn che lại chỉ chừa ra một khe hở, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn rõ tình huống bên trong phòng. Vì không thường được thông gió, mặc dù hiện tại là mùa hè khô ráo bên trong phòng vẫn có chút ẩm ướt nhưu cũ.

Chén bát trong bồn không có ai rửa, mùa hè nóng bức rất mau bốc lên mùi lạ. Khắp nơi đều là mùi vị dơ bẩn, giống như cái nhà này vậy.

Hạ Sanh đổi giày, đi đến bồn rửa chén, tiếng nước trong bóng tối phá tan không khí tịch mịch. Phòng khách truyền đến tiếng bình rượu rơi xuống đất.

Hạ Giang bên ngoài chơi vài ván cá cược, tiền trên người đều bị thua hết lúc này mới chịu về nhà. Từ buổi sáng hắn bắt đầu uống cho tới say, tỉnh lại thì lại uống, say rồi lại ngủ.

Hạ Giang bị tiếng nước đánh thức, hắn thuần thục ném chai rượu về phía Hạ Sanh. " Con chó tạp chủng, mày để yên cho tao ngủ!"
Bình rượu không có trúng người Hạ Sanh mà rơi trên sàn nhà vỡ tan tành.

Người đàn ông say khướt lảo đảo đứng dậy, tay cởi thắt lưng đi đến chỗ Hạ Sanh, " Con mẹ nó, mày còn dám trốn! Tao cho mày trốn! Cho mày chạy!"

Thắt lưng đánh lên người Hạ Sanh, hắn bị đánh đến run rẩy nằm ngã xuống đất. Hắn cắn chặt răng không chịu phát ra một âm thanh nào.

Bùi Giang lại đạp hắn hai cái, phía sau lưng Hạ Sanh đập mạnh vào vách tường. " Đm, tao nhặt về đứa câm! Thật đen đủi! Khó trách mẹ mày bỏ mày đi với tên đàn ông khác!"

Trong phòng tối tăm, Hạ Sanh chậm rãi ngước nhìn, một đôi mắt như lang như hổ lẳng lặng nhìn thẳng vào người đàn ông. Tình cảnh hiện tại như bị đảo ngược, Hạ Giang trong nháy mắt cư nhiên bị ánh mắt này dọa sợ.

Hạ Giang giật mình tỉnh táo lại kéo cổ áo Hạ Sanh, túm lên khỏi mặt đất " Ai cho mày dùng loại ánh mắt này nhìn tao."
Ngoài hành lang, đèn cảm ứng theo cuộc ẩu đả chớp tắt, một cánh cửa sắt ngăn cách hai thế giới ánh sáng và bóng tối.

.

Bên kia.

Bùi Hướng Dương nghe Lâm Cường nói, vì trường học mua một đống thiết bị mới, những món đồ cũ sẽ bị bỏ đi. Bọn họ đi vào nhà kho sớm có khi may mắn nhặt được thứ tốt.

Lâm Cường chạy phía trước, vừa chạy vừa nói, " Hôm qua tớ không thấy Trịnh Khải Đông mang bóng về."

" Thầy Quý nói, chúng ta không qua lấy sớm mấy thứ kia sẽ bị mang đi bỏ thùng rác. Cậu nhanh lên, chậm chân chút nữa không lấy được bây giờ."

Cả hai cùng chạy đến nhà kho, vừa kịp lúc thầy thể dục đang sắp xếp nhà kho.

Lâm Cường lấy được mấy quả cầu lông còn sót lại, Bùi Hướng Dương muốn một quả bóng cao su.

Sau khi chơi bóng rổ, mọi người đều chán quả bóng kia, Lâm Cường hỏi, " Bùi Hướng Dương, cậu lấy bóng cao su làm gì, quả bóng này đã cũ lắm rồi."
Bóng cao su tuy rằng kém hơn bóng rổ, nhưng còn có thể chơi được. Cậu nghĩ tuy Hạ Sanh không nói gì nhưng chắc chắn cũng muốn chơi. Nếu không hắn cũng không ngồi mặc kệ trời nắng như thế, chờ cậu nhặt quả bóng cao su này về là có thể chơi cùng Hạ Sanh rồi.

Bùi Hướng Dương vui vẻ ôm bóng cao su đi về nhà, sau khi ăn cơm chiều lại ngoan ngoãn làm bài tập.

Cậu một tay cầm bút làm bài, một tay ôm Bùi Ngọc.

Từ sau cái lần cậu nói không muốn lưu ban, Phương Nhã Lan cũng phát hiện đứa con thứ đã thay đổi, bà ôm Bùi Ngọc đi ra ngoài, " Đừng quấy rầy anh trai làm bài tập."

Bùi Ngọc vừa bị tách khỏi cái ôm với Bùi Hướng Dương liền bắt đầu khóc nháo, làm gì cũng muốn dính lấy Bùi Hướng Dương.

Bùi Ngọc đáng thương vô cùng nắm chặt ngón tay Bùi Hướng Dương nũng nịu, " Anh trai cũng không muốn ở cùng Ngọc Ngọc sao?"
Trái tim Bùi Hướng Dương bị hắn làm cho mềm mại, cậu lại ôm Bùi Ngọc về khiến Bùi Ngọc vui vẻ ra mặt.

Làm bài tập xong xuôi, Bùi Hướng Dương nhìn thời gian một chút nghĩ chắc Hạ Sanh đi từ nhà mẹ hắn lúc này cũng đã về rồi.

Thừa dịp Phương Nhã Lan đưa Bùi Ngọc đi tắm, Bùi Hướng Dương ôm bóng cao su chạy qua nhà ba nuôi hắn.

Bọn họ ở cùng tiểu khu, rất nhanh đã đến.

Đây là lần thứ hai cậu đến nhà Hạ Sanh, nói thật trong lòng cậu có hơi sợ vợ chòng Hạ Giang, nhưng ý đồ muốn cùng chơi bóng với Hạ Sanh vẫn chiến thắng sợ hãi.

Cậu hy vọng một phút không sợ hãi kia có thể kéo Hạ Sanh thoát khỏi ngôi nhà tối tăm hít thở không thông này.

Bùi Hướng Dương ôm bóng cao su, tâm tình thấp thỏm gõ cửa. Người mở cửa chính là Hạ Sanh, Bùi Hướng Dương trong lòng không tự giác thở phào nhẹ nhõm. Tuy kiếp trước vẫn làm cậu sợ Hạ Sanh nhưng đối mặt với Hạ Sanh chín tuổi vẫn tốt hơn so với đôi vợ chồng phát rồ kia.
Trong phòng không mở đèn, nửa cánh cửa chặn lại hầu hết ánh sáng. Hạ Sanh đứng trong bóng tối, Bùi Hướng Dương không thấy rõ biểu tình trên mặt hắn.

Có thể do sợ hãi, tim cậu đập nhanh hơn. Dù đứng phía ngoài cũng vẫn cảm nhận được bầu không khí áp lực. Bùi Hướng Dương không tự giác nuốc nước miếng, nổ lực tươi cười với Hạ Sanh nói, " Tớ, tớ tới tìm cậu, cậu chơi, chơi đá..."

Chữ " bóng" còn chưa kịp nói ra, đột nhiên bị ngắt ngang trong thời gian ngắn không thể thốt ra.

Trong bầu không khí yên tĩnh Bùi Hướng Dương thoáng nhìn thấy được biểu tình hung ác trên mặt Hạ Sanh. Biểu tìn này làm cậu nhớ đến Hạ Sanh lúc lớn vô cùng máu lạnh tàn khốc.

Sự hoảng sợ bất chợt làm các khớp hàm cậu bắt đầu run rẩy, trên ngực ngay vết dao đâm cũng ẩn ẩn đau.

Hạ Sanh nhìn thấy trong đáy mắt Bùi Hướng Dương là sự run sợ, cảm xúc nơi đáy lòng hắn như đến cực hạn chỉ là giọng nói hắn như cũ trấn định.
Hạ Sanh nói, " Nghe không hiểu tiếng người sao, cút xa một chút thằng ngốc". 

P/s: Câu cuối chỗ này muốn để chữ đứa ngốc nhưng mình nghĩ thằng ngốc hợp hơn, lúc đầu định để thằng ngu nữa mà nghe nặng nề quá.

Cảm ơn đã đọc, bình chọn và bình luận.