Cứu Vớt Vai Ác Cố Chấp

Chương 55: Một bát cơm chó




Tối thứ 7 không có tiết tự học tối, Bùi Hướng Dương về kí túc xá Lâm Cường và Lâm Xuyên đã vào kí túc xá tìm sẵn vị trí ngồi xuống.

Giờ này là giờ cố định mà ba người bọn họ chơi game, nghe nói tuần này còn có mấy trận đấu của mấy nhân vật lợi hại.

Lâm Cường ngồi bên cạnh bàn học Bùi Hướng Dương bị Hạng Thiệu Kiệt đá một chân "Tránh ra chút coi, đừng có quấy rầy Dương Bảo học tập."

Lâm Cường ngẩn đầu lên khỏi điện thoại, "Dương Bảo mấy ngày nay chưa từng nghiêm túc đọc sách, cậu ấy không ngại đâu - đúng không Dương Bảo."

Bùi Hướng Dương bị người ta nói tới đột nhiên thấy chột dạ. Từ khi bắt đầu yêu đương đến nay cậu đúng là rất dễ dàng rơi vào thất thần, học không vô chữ nào, khó trách giáo viên thường ra lệnh cấm yêu đương khi còn đi học.

Lần thi tháng trước cậu đã bị tuột 20 hạng toàn khối.

Nhưng mà kì cục nhất là, Hạ Sanh lại thi được hạng 1 toàn thành.

Hạng Thiệu Kiệt lại khẽ đá đá vào Lâm Cường "Nói hưu nói vượn gì vậy, đừng có khiến cho Dương Bảo nhà chúng ta mang áp lực. Không sao cả đâu Dương Bảo ở đây còn có mấy anh trai lót đế cho cậu."

Hiển nhiên là lời này cũng chẳng thể an ủi Bùi Hướng Dương bao nhiêu.

Lâm Xuyên bên cạnh nói thêm "Dương Bảo, học tập có một chút không tập trung không có mất mặt đâu. Tớ thất cậu hay là dừng học lại chút đi, lâu lâu cũng cần nên thả lỏng bản thân. Nào đến đây đi các anh trai chỉ cậu chơi game."

Lâm Xuyên đưa màn hình trò chơi đến trước mắt Bùi Hướng Dương, nam sinnh trời sinh đều hiếu kì với các loại trò chơi, Bùi Hướng Dương vừa thấy đã bị thu hút. Đời trước cậu ở biệt thự của Bùi Ngọc có một mình nhàm chán, chỉ có thể nằm đó chơi game.

Tuy nhiên trình cậu quá cùi bắp, cậu lại đặc biệt không quen với kiểu chơi bài vị (?), đồng đội mở mic kêu cậu mà đã khiến cậu sợ đến mức tay run run, sau đó trực tiếp tặng một mạng cho đối thủ. Sau đó có một người bạn tốt ẩn danh luôn dẫn theo cậu đánh song bài(?) từ đó cậu mới mạnh dạng chơi tiếp. Tuy rằng cậu vẫn luôn không biết người bạn kia rốt cuộc là ai.

Đầu óc Bùi Hướng Dương vốn không được thông minh, muốn đạt được trình độ như người bình thường thôi cũng phải nỗ lực một phen. Ngày thường cậu dồn hết sức lực vào việc luyện tập đàn và học tập tới cuối ngày cũng lã người, vì vậy cậu chưa dám chạm vào bất kì trò chơi nào sợ bản thân bị nghiện mất.

Lâm Xuyên thấy cậu hơi dao động, lại bắt dầu châm thêm dầu vào lửa "Cậu không thích chơi loại hình kích thích này vẫn còn trò khác."

"Nhìn trò này đi, trò chơi dành cho hai người cùng chơi lại đặc biệt thích hợp cho cặp đôi tình nhân chơi với nhau. Độ khó cũng không quá cao, đây là trò chơi mới nên người chơi cũng co thể dễ dàng lấy được vật phẩm."

Bùi Hướng Dương ló đầu ra, đột nhiên động tâm sau khi nghe được câu nói "Đặc biệt thích hợp cho các cặp tình nhân chơi với nhau.". Vả lại cậu cùng Hạ Sanh có đi chung với nhau, có cùng chơi bóng rổ nhưng mà cậu vẫn chưa thấy dáng vẻ Hạ Sanh chơi trò chơi lần nào.

Hạng Thiệu Kiệt nhảy vào nói "Cậu đề cử trò chơi thế này làm gì, giáo hoa nhà mình thoạt nhìn là loại người đã có đối tượng rồi sao?"

Bùi Hướng Dương:.....

"Đương nhiên tớ không có ý nói không có ai thích cậu đâu Dương Bảo, hiện tại bên ngoài kia có quá nhiều kẻ lừa đảo. Không chỉ có phái nữ cần cẩn thận mà phái nam cũng cần phải để tâm đến những kẻ có ý đồ lừa đảo! Có thể bị các loại cẩu nam nhân khác nhau dùng hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt cậu đó!"

Lâm Cường vừa bị thua trò chơi trong lòng đầy căm phẫn nói "Chính xác! Muốn cuỗm lấy giáo hoa nhà này trước tiên phải bước qua xác chúng ta!"

Việc cậu và Hạ Sanh đã ở bên nhau không có ai khác biết, Bùi Hướng Dương chột dạ mà hơi đỏ mặt.

Hạng Thiệu Kiệt thấy thế hồ nghi nói "Dương Bảo, cậu khẩn trương cái gì. Không lẽ cậu thật sự gạt chúng tớ ở bên ngoài kết giao...."

Bùi Hướng Dương đột nhiên đứng phắt dậy đánh gãy "Tớ đi ra ngoài mua đồ đây, các cậu có muốn mua cái gì không?"

Ba người kia thành công bị dời lực chú ý khỏi chuyện vừa nãy, sau đó lần lượt nói.

"Tớ muốn ăn snack khoai tây."

"Tớ muốn ăn xúc xích nướng! Lẩu Oden!"

"Tớ muốn chôm chôm, que cay!"

Bùi Hướng Dương như chạy trốn lẹ làng chạy ra khỏi kí túc xá, không đi được bao xa đã bị một bàn tay bắt lấy léo qua một bên.

Thấy được người, đôi mắt Bùi Hướng Dương đều phát sáng lên "Hạ Sanh, cậu đến đây rồi sao lại không nói gì cho tớ biết thế?"

Đã vào mùa đông giá rét, nhiệt độ ban đêm càng hạ thấp đến âm độ. Thiếu niên mang theo một thân hàn khí không biết đã đứng dưới kí túc xá bao lâu rồi.

Trong đêm tối, ánh mắt thiếu niên sáng quắc tựa hồ như có thể xua tan hết thảy giá lạnh.

Giọng nói hắn trầm thấp dễ nghe "Nhớ em, liền muốn đi qua đây nhìn thử."

Bùi Hướng Dương cảm thấy có chút may mắn, may mắn cậu mặc nhiều lớp áo. Áo lông cao cổ che hơn phân nửa khuôn mặt cậu mới không làm cho người ta nhìn ra rặng đỏ trên mặt cậu.

"Nếu như tớ không đi xuống vậy cậu vẫn cứ đứng ở đây chờ tớ hay sao."

"Đứng không lâu lắm, cũng sắp rời đi rồi."

Bùi Hướng Dương tiến lên, muốn nắm lấy tay thiếu niên.

"Ủa, đó là Bùi Hướng Dương sao?"

"Hình như đúng rồi đó, người thật nhìn xinh đẹp ghê. Quả nhiên mỹ nhân mặc áo bông vẫn thấy đẹp. Mà người bên cạnh cậu ấy là ai vậy?"

"Nhìn lạ hoắc, chắc là từ trường khác."

"Nhìn giống như bọn họ muốn nắm tay nhau á."

"Đều là con trai mà, cậu nhìn nhầm rồi đấy."

Chú ý đến có người đi ngang qua gần đó, Hạ Sanh lùi lại nửa bước không để cho Bùi Hướng Dương chạm được. Hắn để hai tay vào túi nói "Không sao, tôi không thấy lạnh."

Cậu nhìn ra đây là Hạ Sanh cố tình làm thế, lại nghĩ đến sự việc ở kí túc xá lúc nãy. Bùi Hướng Dương nhỏ giọng nói với hắn "Hạ Sanh, hay là bọn mình...."

Tựa hồ hiểu được ý tưởng Bùi Hướng Dương muốn nói là gì, hắn đột nhiên ngăn lại.

Bọn họ đi được một đoạn lúc này bốn phía không còn ai, Hạ Sanh mới dám duỗi tay đỡ lấy bả vai Bùi Hướng Dương.

Hắn hơi hơi khom người biểu tình nghiêm túc hiếm thấy nói "Dương Dương, chúng ta như hiện tại cũng rất tốt. Có thể ở bên cạnh em, là điều tôi nằm mơ mới dám nghĩ đến."

Đây là hắn từ chối cậu. Đuôi mắt Bùi Hướng Dương bỗng dưng liền ửng đỏ, câu dùng giọng nói mềm mại lên án hắn "Không tốt tí nào hết."

Hạ Sanh căn bản không thể chịu được vẻ mặt ủy khuất của cậu, theo bản năng muốn vươn tay vuốt ve mặt cậu dỗ dành. Nhưng hiện tại tay hắn quá lạnh lẽo nên lại khắc chế bản thân.



"Dương Dương thật ra em rất thông minh cũng thật ưu tú, chỉ là từ nhỏ không nhận được đủ tình yêu thương từ gia đình cho nên mới sinh ra ý niệm tự ti. Từ nhỏ đến lớn bên cạnh em cũng chỉ có một mình tôi là bạn bè, cho nên có thể sinh ra ảo giác muốn ỷ lại vào tôi là chuyện rất bình thường."

"Em cứ như vậy đưa ra quyết định công khai, nhưng mà yêu đương cùng một người con trai sẽ bị mọi người phê phán. Tôi đã nói rồi, thời gian để em thử thích ứng vĩnh viễn còn hiệu lực, em có thể bất cứ lúc nào cởi bỏ mối quan hệ này của chúng ta. Tôi không hy vọng em hối hận."

Nói đến việc này trái tim Hạ Sanh cũng bị giày xéo không ít. Cùng Bùi Hướng Dương yêu đương thật sự quá ngọt ngào, dù đó có là độc dược hắn cũng vui vẻ chịu đựng. Nhưng mà hắn rốt cuộc không thể làm được việc ích kỷ như vậy với cậu ấy, sau khi bình tĩnh lại hắn phải suy xét cho tương lai của Bùi Hướng Dương.

Mặc dù sau này Bùi Hướng Dương có gặp được nữ sinh khiến cậu thsich, cưới vợ sinh con. Hắn cũng sẽ không bao giờ gây cản trở cậu ấy. Có thể nhận được hồi ức tốt đẹp trong khoảng thời gian này đối với Hạ Sanh mà nói cũng là một hạnh phúc lớn nhất hắn nhận được.

"Cậu nói bậy!!" Bùi Hướng Dương đột nhiên rống to. Cơ mà lửa giận còn chưa kịp bùng phát ra, khi cậu nhìn thấy bộ dạng Hạ Sanh nhạy cảm lại hèn mọn tất cả lửa giận đều bị dập tắt một nửa.

Cậu đã nói thích hắn rồi, còn không ngừng chủ động hôn môi hắn không chỉ một lần đâu. Vì sao Hạ Sanh vẫn không chịu tin cậu là thật sự thích hắn.

Ai sẽ vì cái gọi là tình bạn thanh mai trúc mã mà yêu đương đồng tính chớ. Tuy cậu không được thông minh lắm nhưng mà cũng không phải thằng ngốc lấy tình cảm của mình ra đùa giỡn!

Bùi Hướng Dương càng thêm ủy khuất đến mức hốc mắt đã đỏ hồng "Cậu mà còn nói nữa, tớ sẽ tức giận đó!"

Hạ Sanh không chịu được nhất chính là nhìn thấy cậu khóc, đứa trẻ thích cười đùa lại ba lần bốn lượt bị hắn làm cho khóc lên. Lòng hắn cực kỳ khó chịu, càng thêm tự trách bản thân.

Hạ Sanh cầm lấy tay cậu đánh lên người mình, liều mạng dỗ dành "Là tôi sai rồi, em đánh tôi đi, em đừng khóc."

Hắn càng biểu hiện hèn mọn thì lòng Bùi Hướng Dương lại càng nghẹn khuất muốn chết. Cậu dường như thật sự muốn hả giận, dùng nắm tay đánh đánh vài cái lên người Hạ Sanh. Cậu cố tình đánh hắn thật đau mà người trước mặt cũng không than vãn một lời, hắn còn ngây ngô nhìn cậu cười cười.

Nắm tay như đánh vào bông, nhưng tức giận cũng không phải không còn.

Đèn đường trên đỉnh đầu đột nhiên lập lòe vài cái sau đó tắt ngóm.

Ánh mắt Bùi Hướng Dương so với ánh đèn cách xa xa kia còn muốn sáng hơn, cứ như vậy mang theo tức giận mà trừng hắn.

Hầu kết Hạ Sanh không chịu nổi lăn lăn "Vẫn còn giận dỗi sao?"

"Giận cậu!"

"Vẫn còn dỗi thì em lại đánh tôi đi, đừng nhìn tôi như vậy."

Câu này nói ra chọc đến tâm lý phản nghịch của cậu "Cậu cố ý chọc tớ không vui, tớ càng muốn trừng cậu! Tớ càng muốn trừng cậu nhiều hơn!"

Cậu càng nhích càng cần, lời nói và hành động giống như mấy đứa trẻ con khiêu khích người lớn.

Nhận thấy hô hấp Hạ Sanh càng thô nặng, ánh mắt kia giống như muốn ăn cậu vào bụng.

Cảm thấy được nguy hiểm làm Bùi Hướng Dương dừng lại "Cậu muốn làm cái gì?"

Hạ Sanh nhắm mắt, nỗ lực khống chế cảm xúc vô cùng thành thật nói "Em nhìn tôi như thế sẽ làm tôi muốn hôn em."

Mặt ai kia lại đỏ lên.

Đây là lần đầu tiên cậu yêu đương nên không biết có phải các cặp đôi mỗi lần nói chuyện đều y như vầy không.

Vì sao lần nào Hạ Sanh đều có thể gợi hết cảm xúc của cậu lên, lại lặng yên điều khiển nó đi xuống. Thậm chí có đôi khi còn nói mấy lời làm cậu cực kì xấu hổ.

Sao hắn có thể mặt không đỏ tim không đập nói ra mấy lời này mượt thế, chẳng lẽ mỗi lần ở bên cạnh nhau hắn đều muốn hôn mình hay sao? Hạ Sanh là một kẻ cuồng hôn môi hử?

Vừa mới nguôi giận Bùi Hướng Dương lại bắt đầu ngạo kiều hất hất cằm, khiêu khích nói "Ưm, cậu đã nói thế rồi, vậy, cứ, trực tiếp, tới, đây, đi."

Hắn cho rằng nói như vậy với Bùi Hướng Downg sẽ chỉ làm cậu cảm thấy hắn là một tên biến thái. Không ngờ đến đối phương lại phản ứng ngược lại như một chú gà trống nhỏ tự tin, nhìn qua như đang khiêu khích người khác thực tế đều đã khẩn trương đến mức nói lắp.

Bởi vì một câu này đáy mắt Hạ Sanh trầm xuống.

Là thật sự muốn hôn cậu ấy.

Nhưng hiển nhiên bây giờ không phải thời điểm tốt.

Tiếp theo hắn lui lại, Hạ Sanh sờ sờ đầu cậu nói "Dương Dương, em tốt như vậy tôi không nỡ."

Bùi Hướng Dương thật sự không chịu nỗi hắn dùng miệng lưỡi ngọt ngào kia nói chuyện với mình, cậu cuối đầu làm cho tay Hạ Sanh có thể dễ dàng xoa đầu cậu "Vậy anh cũng đừng buông tay, luôn luôn ở bên cạnh em không phải là được rồi sao."

Hạ Sanh nhẹ nhàng cười "Được."

Chỉ cần Bùi Hướng Dương không hối hận, vẫn còn cần hắn.

Cả đời này hắn sẽ không bao giờ rời đi.

Trở về kí túc xá. ( Bùi Hướng Dương không mua đồ ăn vặt. Lâm Cường quên dặn Bùi Hướng Dương mua một món, gọi điện thoại thì không ai bắt máy nên hắn chạy đi tìm BHD.)

Lâm Cường chân trước đuổi theo bóng dáng Bùi Hướng Dương giây tiếp theo đã hối hận.


Bùi Hướng Dương đang đánh Hạ Sanh.

Không là Hạ Sanh bắt lấy tay Bùi Hướng Dương đánh lên người hắn...

Bùi Hướng Dương ngước đầu đến gần Hạ Sanh....

Vì núp lùm theo dõi nên từ góc độ Lâm Cường nhìn qua thấy cả hai người kia như đang hôn môi.

Lâm Cường tức khắc như bị sét đánh ngang tai.

(Lâm Cường về kí túc xá, bị đám Hạng Thiệu Kiệt hỏi vài câu mới hoàn hồn. Nhưng mà không mua đồ ăn không còn quan trọng nữa, tam quan Lâm Cường lại một lần nửa rách nát báy.)

Biết được quan hệ giữa Hạ Sanh và Bùi Hướng Dương tốt là một chuyện, tận mắt nhìn thấy hai người yêu đương là chuyện khác. Hơn nữa, vừa bắt gặp bạn thân lén lút qua lại với người yêu đã đập vào mắt cảnh bọn họ hôn nhau gì đó.

Này cũng quá kích thích nha trời.

Đây là cảnh tượng mà một học sinh cao trung độc thân quý tộc thanh thuần như hắn có thể thấy sao?



Không được, không thể được.

Lâm Cường nhớ đến cả người Hạ Sanh tỏa ra sự lãnh khốc âm ngoan, đột nhiên có chút cảm thấy bản thân thật may mắn vì chính mình cơ trí chạy trốn mau. Nếu không hắn có cơ hội nhìn thấy ông mặt trời ngày mai mọc không còn chưa biết.

Lâm Cường từ nhỏ đã nhiều chuyện, người ta đặt cho hắn một biệt danh trong giới là Nông Phu Sơn Tuyền. Việc này nếu là của người khác không chừng đã trở thành đề tài nóng hổi để bọn họ bàn luận.

Nhưng mà lần này lại là Bùi Hướng Dương, là người lớp 7 bọn họ kiêu ngạo nhất! Là niềm vinh quang của Ngũ Tạng! Là người bạn tốt từ nhỏ đến lớn của hắn!

Ông Hoàng nhiều chuyện lần đầu tiên trong cuộc đời rơi vào trầm mặc.

Lâm Cường quyết định đánh chết cũng không nói, tùy tiện lừa gạt cho qua đám Hạng Thiệu Kiệt cố gắn truy hỏi.

Sau khi Bùi Hướng Dương tắm xong đi ra, Hạng Thiệu Kiệt thấy không còn sớm mới dặn dò "Dương Bảo chút nữa cậu có buồn ngủ thì cứ nói với chúng tớ một tiếng, chúng tớ sẽ nói chuyện nhỏ lại."

"Được rồi."

Bùi Hướng Dương quay về bàn học ngồi xuống, trong đầu vẫn còn nghĩ đến sự việc hồi tối.

Thật ra cậu có thể hiểu được suy nghĩ của Hạ Sanh, cũng là do cậu trước đó làm mấy chuyện ngu ngốc hết. Cái gì mà ở bên cạnh Hạ Sanh nói bản thân thích nữ sinh như thế nào, một bên tự cho là đúng mà giúp Hạ Sanh gắn kết dây tơ hồng. Hơn nữa anh ất từng bị vứt bỏ nhiều lần như thế, không cảm nhận được cảm giác an toàn từ cậu cũng hoàn toàn không phải là lỗi của Hạ Sanh.

Vậy cậu phải dùng biện pháp gì mới có thể khiến cho Hạ Sanh tin tưởng cậu thật sự thích anh ấy đây?

Cậu lại không thể nói chuyện bản thân trọng sinh cho Hạ Sanh nghe.

Ban đầu Bùi Hướng Dương thật sự ôm hy vọng có thể thay đổi vận mệnh của mình và Bùi Ngọc mà tiếp cận Hạ Sanh. Nhưng sớm chiều thân cận tình huống đã hoàn toàn thay đổi.

Ngày mà Hạ Sanh thẳng thắng nói với cậu tính hướng của bản thân, Bùi Hướng Dương thật sự không có bình tĩnh như những gì cậu thể hiện trước mặt Hạ Sanh. Cậu sợ Hạ Sanh sẽ tuân theo quy luật cốt truyện, sau này sẽ thích Bùi Ngọc. Chỉ cần tưởng tượng đến chuyện Hạ Sanh thích Bùi Ngọc, trong lòng cậu nghẹn ngào khó chịu muốn chết. So với những lần Bùi Ngọc lấy đồ của cậu còn khiến cậu khó chịu hơn.

Sau đó cậu lại phát hiện ra người mà Hạ Sanh thích chính là mình. Sự vui sướng còn lấn át cả nỗi kinh ngạc, trong nháy mắt kia Bùi Hướng Dương còn sinh ra một ý nghĩ:

Đúng rồi nhỉ, nếu Hạ Sanh nhất định phải thích con trai, vì sao người đó không phải là mình cơ chứ?

Bùi Ngọc đâu có thích Hạ Sanh, em ấy đối xử với Hạ Sanh không tốt.

Nhưng mà bây giờ Hạ Sanh thích mình rồi, mình nhất định sẽ đối xử tốt với anh ấy.

Bộ dạng Bùi Hướng Dương quá mức ủ rũ khiến cho ba người còn lại chú ý đến.

"Dương Bảo, đang nghĩ gì đó?"

Bùi Hướng Dương lấy lại tinh thần, phát hiện Hạ Thiệu Kiệt và Lâm Xuyên không biết từ khi nào đã bu lại bên cạnh bàn. Mà khổ hơn là trong tay cậu cầm viết liên tục đâm đâm vào một chỗ trên bài thi.

Bùi Hướng Dương cuối đầu "Không có gì."

Cậu nói lời này hiển nhiên không ai tin nổi, nhưng mà bọn họ cũng không muốn ép hỏi quá nhiều.

Mà cả bọn lại trộm lập nhóm chat thảo luận.

Kiệt Ca không cần a: Dương Bảo gần đây hơi kì lạ à nha.

Lăng Nam Rukawa Kaede: +1

Lăng nam Rukawa Kaede: Không lẽ là yêu đương hả?

Kiệt Ca không cần a: ĐCM! Đứa nào dám đào góc tường dưới mí mắt chúng ta! Ông đây muốn lột da nó ra!

Nhìn thấy hai chữ yêu đương kia, Lâm Cường - người duy nhất biết chân tướng thấy hơi nhức nhức cái đầu.

Tuy rằng hai đứng này bình thường điên điên khùng khùng nhưng đôi khi ở phương diện này lại nhạy bén cực kì.

Lâm Cường vội vàng nhảy vô chiến trườn mượn thời cơ đục nước béo cò.

Điên cuồng học tập: Nói bậy gì vậy trời, tớ thấy 8 phần là do thành tích kì thi tháng bị thụt lùi nên cậu ấy mới thấy khó chịu thôi.

Kiệt ca không cần a: Có đạo lý.

Lăng Nam Rukawa Kaede: +10086

Kiệt ca không cần a: Dương Bảo thích học tập như thế, tuy rằng cậu ấy không nói ra nhưng chắc chắn đã bị đả kích rất lớn. Các cậu không biết đâu lần trước cậu ấy vẫn còn đang luyện đàn ở phòng nhạc đã nhờ tớ chụp bảng xếp hạng đó. Xem của mình thôi chưa đủ mà còn muốn nhìn của bạn học cũ thời Sơ Trung nữa cơ. Là cái người mà lần trước chơi bóng rổ chúng với chúng ta đó, tên là cái gì nhỉ.

Lăng Nam Rukawa Kaede: Hạ Sanh.

Kiệt ca không cần a: Đúng đúng, Hạ Sanh.

Kiệt ca không cần a: Không ngờ cái tên đó chơi bóng bá đạo, thành tích còn giỏi một cách kì lạ - Hạng nhất toàn thành! Nghe nói trước kia hai người bọn họ là bạn cùng bàn, luôn luôn là Hạ Sanh được hạng 1, Dương Bảo hạng 2. Lên Cao trung rồi thành tích bị kéo giãn như vậy, lần này chắc chắn là cậu ấy bị kích thích dữ lắm.

Lâm Cường nhìn hai người ngốc nghếch khong hề biết gì nghiêm túc phân tích, trong lòng đã tê rần.

Có cái chỗ nào là bị đả kích đâu, chỉ đơn thuần là muốn thấy thành tích bạn trai người ta thôi mấy cha.

Đánh bậy đánh bạ mà còn đụng tới tô cơm chó.

Trước kia hắn không hiểu, hiện tại nhớ lại cảnh tượng Bùi hướng Dương khen ngợi Hạ Sanh trước mặt bọn họ như thế nào, liền cảm thấy hai người kia đúng là trần trịu khoe mẽ luôn.

Giống như Bùi Hướng Dương cầm một tô cơm chó nhân lúc bọn họ lơ ngơ không biết gì đổ vào miệng bọn họ, cười hì hì hỏi "Ăn có ngon không nào?"

Bọn họ ngây ngốc ăn hết tô này đến tô khác mà chẳng ngờ đó là cơm chó.

( Hạng Thiệu Kiệt muốn giúp BHD "giải tỏa bóng ma tâm lý" nên hỏi nguyên đán BHD có về nhà không, BHD trả lời không. Lâm Xuyên hỏi Nguyên Đán thầy Lý có chuyện gì mà kêu BHD ở lại. BHD nói cậu ở lại luyện đàn.

Đám Hạng Thiệu Kiệt nói rằng có thể tiến vào trận chung kết game, có thể có vẻ vào cửa còn có thể đi xem tuyển thủ chuyên nghiệp thi đấu muốn rủ BHD đi.

Trận đấu cấp quốc gia tổ chức ở Ma Đô.)

Tác giả có lời muốn nói: Mọi người đoán thử xem người bạn tốt ẩn danh đời trước dẫn Dương Bảo chơi game là ai nha. Đoán trúng sẽ được phát một tô cơm ăn nha ( đầu chó. JPG)