Đêm nay không oi bức, Bùi Hướng Dương lúc đi ngủ không mở điều hòa.
Phòng cậu có một cái cửa sổ lớn, vì cửa sổ thông gió không đóng nên bức màn màu trắng tung bay trong gió đêm.
Bùi Hướng Dương nằm thật lâu trên giường vẫn không đi ngủ. Chỉ cần nhớ đến sự tình hồi sáng nay, cậu liền cảm thấy tâm phiền ý loạn.
Gần đây Hạ Sanh thật sự rất kì lạ, lần trước lừa chữa bệnh hôn cậu, hôm nay trong trận bóng rổ lại cố ý nhường khiến cậu không biết làm sao.
Cõ lẽ là cơn gió đêm nay ấm áp quá mức, cậu lại không tự giác nhớ về nụ hôn môi hơn một tháng trước. Ánh mắt thiếu niên nóng rực, từng cái hôn nhỏ vụn lần lượt rơi xuống bờ môi cậu.
Bùi Hướng Dương hiện tại chưa hề suy nghĩ cẩn thận xem vì sao Hạ Sanh lại làm thế. Nếu chỉ vì trêu đùa thì việc đó cũng quá mức. Còn có lời xin lỗi nữa, Hạ Sanh cũng không cho cậu một lời giải thích.
Từng chuyện nghi hoặc chồng chất lên nhau, cho đến khi cái đầu nhỏ Bùi Hướng Dương không thể nào bình tĩnh lại.
Điện thoại đặt bên gối rung lên do có thông báo mới, Bùi Hướng Dương cầm lên xem mới phát hiện Hạ Sanh lại gửi một tin nhắn mới cho cậu.
Một tin nhắn gửi đến nửa giờ trước, tin còn lại mới gửi mười phút trước. Lúc ấy cậu đang tắm nên không thể thấy được thông báo.
[ Tôi đang ở dưới lầu, muốn đến gặp cậu.]
[ Thật sự không bao giờ muốn nói chuyện với tôi sao?]
Hiện tại đã 11 giờ rưỡi tối, Hạ Sanh hẳn đã rời đi rồi.
Dưới lầu, ánh đèn từng căn phòng dần dần tắt đi.
Một thiếu niên thanh lãnh đứng dựa vào dưới đèn đường, ánh mắt nặng nề nhìn lên căn phòng ở lầu hai.
Cho đến bây giờ Bùi Hướng Dương vẫn chưa trả lời lại tin nhắn cậu.
Hắn đột nhiên cảm thấy hối hận, lần trước không kềm chếc được làm ra việc kia với Bùi Hướng Dương.
Biết rằng không có khả năng nhưng trong lòng vẫn ôm ấp một chút hy vọng nhỏ nhoi.
Mà hiện tại, Bùi Hướng Dương đã phát hiện ra tâm tư ti tiện dơ bẩn của hắn.
Cậu ấy cảm thấy hắn rất ghê tớm sao?
Cho nên cả nói chuyện cũng không muốn nói cùng hắn.
Đáy lòng Hạ Sanh càng thêm âm trầm, rõ ràng đang đứng giữa đêm hè nhưng mà hắn lại cảm thấy toàn thân rét lạnh hơn cả mùa đông.
Cậu đã biết rõ.
Cậu sẽ không bao giờ muốn gặp lại hắn nữa.
Cậu tình nguyện nói chuyện cười vui vẻ với kẻ khác cũng không hề muốn liếc mắt hắn một lần.
Điện thoại trong túi rung động vài tiếng.
[Lúc nãy tớ đi tắm không có thấy tin nhắn.]
[Cậu đi về đi, có chuyện gì thì mai nói sau.]
[ Hôm nay cậu thật sự đã làm tớ rất là không vui đó nha.]
Thiếu niên đứng dưới tòa nhà đột nhiên ngẩn đầu, lần nữa nhìn về cửa sổ lầu hai. Đôi mắt hắn thoáng chốc như bén lửa.
Bùi Hướng Dương còn nguyện ý đến ý đến hắn.
Sự thật này giống như tiếp thêm cho Hạ Sanh dũng khí vô tận.
Giây tiếp theo, hắn đã làm một việc lớn gan nhất trong cuộc đời mình.
Thấy tin nhắn được gửi đi, đáy lòng Bùi Hướng Dương cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nhìn dòng tin nhắn trong khung thoại, hắn đột nhiên có chút khẩn trương không biết Hạ Sanh muốn nói chuyện gì.
Nhưng mà nhìn thấy đối phương đang nhập tin nhắn không bao lâu lại biến mất, tin nhắn trả lời của đối phương cũng chậm chạp không gửi đi.
Bên cửa sổ đột nhiên truyền đến động tĩnh, Bùi Hướng Dương cho rằng có trộm vào nhà vội vàng ngồi dậy quay đầu lại nhìn.
Gió thổi vào xốc bức màn trắng bay lên, thiếu niên nhẹ nhàng bám lấy khung cửa sổ rồi nhảy vào.
Ngoài cửa sổ là bầu trời đêm tháng tám và vô số ánh sao trời điểm xuyến phía sau thiếu niên.
"Hạ Sanh"
Bùi Hướng Dương kinh ngạc "Đây là lầu hai lận đó."
"Tôi biết." Thiếu niên trèo lên tới đây ngực hơi hơi phập phồng, ánh trăng ngoài cửa sổ ánh vào đôi mắt hắn dường như phá lệ sáng hơn.
"Tôi có lời muốn nói với cậu."
"Có chuyện gì muốn nói, ngày mai nói không được sao?"
"Không được" Hạ Sanh một lời chém đinh chặt sắt, trong nháy mắt kia trong ánh mắt hắn lại lộ ra một loại bướng bỉnh bị ép đến đường cùng. Bùi Hướng Dương nhất thời quên cả nói chuyện "Tôi sợ rằng qua đêm nay, sẽ không có dũng khí nói nữa."
Dưới ánh trăng thiếu niên mím môi nói "Tôi là đồng tính, cậu có sợ hãi tôi à?"
Thiếu niên không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào Bùi Hướng Dương, không chịu buông tha bất cứ biểu tình nào của cậu.
Không nghe được câu trả lời của đối phương, thiếu niên bướng bỉnh hỏi lại "Cậu sẽ sợ hãi tôi sao?"
Vẫn không nhận dược đối phương hồi đáp.
Hạ Sanh hít sâu một hơi giống như dù bất cứ giá nào cũng phải nhận được đáp án. Nếu đối phương xác định chán ghét dù sao cũng là lần cuối cùng.
Sau đó chạm môi lên trán cậu hôn hôn một chút.
"Tôi hành động như vậy với cậu, cậu có cảm thấy ghê tởm không?"
Vì bị che mắt, Hạ Sanh không nhìn thấy biểu tình cậu. Hoặc là nên nói hắn hy vọng sự phán xét này đến chậm một chút.
Mỗi một khắc trầm mặc lại là một khắc dày vò. Hạ Sanh như nhận mệnh buông tay xuống.
Hắn có chút trốn tránh mà không dám nhìn ánh mắt chán ghét của Bùi Hướng Dương. Ngay sau đó hắn bị đối phương làm ra một hành động không thể tưởng tượng nổi đờ người ra.
Trong cơn gió đêm ấm áp, Bùi Hướng Dương hơi hơi nhón chân lên hôn lên má hắn một cái.
Cả người Hạ Sanh đều đông cứng lại.
Biểu tình Bùi Hướng Dương cực kì nghiêm túc, đáy mắt không có thứ cảm xúc làm Hạ Sanh sợ hãi "Tớ hiểu rồi, lần trước cậu thử tớ chính là do cậu sợ tớ ghét bỏ cậu đúng không."
"Hạ Sanh cho dù cậu thích nam hay nữ, tớ sẽ vĩnh viễn không chán ghét cậu đâu. Chỉ sợ cậu sẽ ghét bỏ tớ thôi."
Qua thật lâu Hja Sanh mới tìm lại giọng nói mình "Tôi đương nhiên sẽ không ghét."
Bùi Hướng Dương lộ ra khuôn mặt mỉm cười "Tớ cũng sẽ không đâu, chúng ta mãi mãi là bạn bè tốt mà có đúng không?"
Trong nháy mắt, cậu giống như hiểu rõ ý tứ từ hành động kia của Hạ Sanh. Hắn chỉ là muốn thử mình thôi đồng thời chứng minh rằng cậu cũng là một người quan trọng với Hạ Sanh.
Nam sinh và nam sinh đôi khi hôn môi một chút cũng không phải sự việc hiếm lạ gì. Có đôi lúc Lâm Xuyên và Hạng Thiệu Kiệt chơi đùa có cá cược với nhau, ai thua thì sẽ hôn đối phương một cái.
Hạ Sanh rũ mắt, trong lòng không biết nên vui mừng hay là khổ sở.
Vui mừng vì cậu có thể tiếp nhnaj sự thật rằng hắn thích nam sinh, khổ sở vì Bùi Hướng Dương không hiểu chút xíu gì tâm tư của hắn mà xem hắn như một người ban thân thanh mai trúc mã.
"Hạ Sanh thật ra là tớ rất vui. Trước kia tớ luôn cảm thấy, chỉ có tớ đơn phương tình nguyện làm trong tình bạn với cậu. Cậu nguyện ý nói chuyện như vậy cho tớ, cũng nguyện ý thẳng thắn thành khẩn mà đối diện với chính mình. Thật sự, điều đó thật sự làm tớ rất vui vẻ."
Trong lòng Hạ Sanh có chút tự giễu.
Hắn nào có thẳng thắng thành khẩn như Bùi Hướng Dương nói.
Hắn còn chẳng có dũng khi nói thích với Bùi Hướng Dương.
12 giờ, Hạ Sanh bước trên ánh trăng về nhà.
Nghĩ đến hành động đêm nay, trái tim hắn lại không thể khống chế được đập nhanh.
Cảm xúc thất vọng và vui vẻ đan xen lẫn nhau, thất vọng Bùi Hướng Dương ngốc nghếch, niềm vui khó tả vì cậu không hề bài xích chuyện hắn thích con trai. Điều có phải đại diện cho ý nghĩa rằng thật ra hắn vẫn còn có một tia hy vọng?
Thời điểm đi đến cửa nhà, phía dưới cầu thang hiện lên một hình bóng quen thuộc.
Nam nhân kia đang đạp lên đầu mẩu thuốc lá, ngẩng đầu nhìn hắn "Về rồi đó à?"
Hạ Sanh không đáp lời hắn.
Thịnh Đào khẽ cười một tiếng "Haha anh đã nói sao mà chú em lại không có chút hứng thú nào với phụ nữ. Là "giáo hoa" Ngũ Tạng sao, đúng thật là xinh đẹp lắm. Khó trách chú em lại thích đến như vậy, không ngại mà nửa đêm trèo lên cửa sổ phòng người ta."
Một nắm tay đột nhiên không kịp phòng bị nện lên mặt Thịnh Đào khiến hắn chật vật lảo đảo hai bước.
Sống lưng thiếu niên hơi khom như một con dã thủ nguy hiểm, gầm gừ về phía Thịnh Đào "Nếu mày dám đụng đến cậu ấy, tao sẽ lấy mạng mày!"
Thịnh Đào sửa sang lại chỗ góc áo hơi nhăn, nghiêng đầu phun ra một búng máu khóe môi lại lộ ra một nụ cười. Ánh mắt hắn âm thầm trắc trắc mà nhìn Hạ Sanh giống con rắn độc già đời "Hạ Sanh, mày không bao giờ nghĩ đến việc gặp lại mẹ mày sao? Cơ mà nói vậy thôi chắc mày cũng không muốn gặp mặt bà ta đâu nhỉ? - Chính là người phụ nữ đã vứt bỏ mày năm xưa đó."
Tác giả có lời muốn nói: Chương sau bắt đầu phát đường, nhìn thoáng qua bản thảo, ừm, rất nhanh hai đứa sẽ ở bên nhau rồi. Hahahha cảm ơn các bạn.
Hạ Sanh: Trước tiên cứ phát một châm dự phòng chỗ vợ đã. Để cậu ấy có ý thức về tình yêu nam nam sau đó cứ tổng tấn công. Kế hoạch thành công!
P/s: Chúc mừng giáng sinh 24/12 và chúc mừng sinh nhật tôi!