Trước kì nghỉ Bùi Hướng Dương cùng Lâm Xuyên, Hạng Thiệu Kiệt đã lên lịch sẵn buổi đi chơi.
Về nhà chưa đến hai ngày, Bùi Hướng Dương đã bắt đàu chuẩn bị hành lý. Bùi Ngọc vì cậu đã rất lâu không ở nhà nên rất không hài lòng. Biết được kì nghỉ hè này anh trai còn muốn đi chơi cùng bạn học, lì lợm la liếm không để Bùi Hướng Dương bước ra khỏi cửa. Nếu là trước kia Bùi Hướng Dương sẽ ngay lặp tức mềm lòng.
Chính là do bầu không khí trong nhà khiến cậu thường xuyên cảm nhận được áp lực, sau vụ tai nạn xe cộ của Lâm Cường làm cậu đột nhiên ý thức được: Đời trước cậu đã chết vì Bùi Ngọc một lần, đời này cậu không thể luôn vì em trai mà hy sinh nữa.
Bùi Ngọc trong thế giới này là vai chính thụ, có nhiều người yêu em ấy mà cậu chỉ là một pháo hôi với hai bàn tay trắng mà thôi.
Bùi Hướng Dương đang sắp xếp đồ đạc, tin nhắn trong nhóm đang không ngừng kêu lên.
Kiệt ca không cần A: Đã thu xếp xong xuôi hết chưa quý vị?
Lăng Nam Rukawa Kaede: Báo cáo, đã xong!!!
Kiệt ca không cần A: Con trai lúc nói chuyện không cần nhắn nhiều dấu chấm than vậy đâu.
Điên cuồng học tập: Cười chết.
Lăng Nam Rukawa Kaede: Hạng Thiệu Kiệt cậu có bệnh hả!!! Ông đây thích đánh mấy dấu thang thì đánh mấy dấu!!!!!
Bùi Hướng Dương nhìn thấy bọn họ đang nói chuyện phiếm, yên lặng xóa đi dấu chấm than vừa mới bấm.
Sun: Đang sắp xếp.
Kiệt ca không cần A: Cuộc hành trình phiêu lưu núi Hi Linh.
Kiệt ca không cần A: Phải đi xã hơi thôi! Cuộc hành trình núi Hi Linh, nhớ hẹn đầu tháng sau khi lập thu nhé!
Điên cuồng học tập: Đm, đường có nhắn nữa.
Điên cuồng học tập: Huhuhu tớ cũng muốn đi nè, vì sao không thể từ từ đợi người bạn học thân tàn chí kiên này chứ.
Hạng Thiệu Kiệt nhắn liên tiếp vào nhóm chat, Bùi Hướng Dương đợi một lượt rồi mới nhấn mở tin nhắn thấy bên trong toàn là hình ảnh chụp ảnh du lịch, khiến cậu không tự giác cũng bắt đầu chờ mong chuyến đi mùa hè này.
Trong khi thu xếp đồ đạc, Bùi Hướng Dương phát hiện ly nước cậu thường mang theo bây giờ không tìm thấy. Cái ly nước kia vẫn là cái mà cô cậu tặng lúc sinh nhật. Từ khi Bùi Hướng Dương nói cô mua cho cậu một cái ly nước sau này mỗi năm cô sẽ tặng quà sinh nhật cho cậu một cái ly kiểu dáng khác nhau.
Năm kia, trước ngày sinh nhật Bùi Hướng Dương vì khối u của cô chuyển biến xấu đột ngột qua đời ở thành phố. Nhưng chiếc ly cô đặt mua năm ấy vẫn kịp gửi đến đúng ngày sinh nhật cậu, đây cũng chính là kỉ niệm cuối cùng của cậu và cô.
Bùi Hướng Dương tìm hết tất cả các ngóc ngách trong nhà vẫn không thấy, đáy lòng cậu đã thất vọng nay còn khó chịu.
Cậu lên mạng tìm kiếm, cũng không thể tìm được một cái ly nào có kiểu dáng tương tự.
Sau đó lại biết được, thì ra xưởng sản xuất vừa mới khác sản cuối năm trước.
Có nghĩa là có khả năng cậu không thể nào mua được ly nước có kiểu dáng như cũ nữa.
Ước định cùng nhau đi du lịch đã đến, Bùi Hướng Dương, Hạng Thiệu Kiệt và Lâm Xuyên đã tập họp tại bến xe.
Núi Hi Linh ở kế bên thành phố Z mấy năm nay vẫn luôn đươc khai thác nhiều hạng mục du lịch, năm trước mới đưa vào vài hoạt động được một thời gian ngắn còn mời cả những người khá nổi tiếng đến để quảng bá. Người trải nghiệm qua cũng khen ngợi rất nhiều. Năm nay vừa mới bắt đầu kì nghỉ hè, Hạng Thiệu Kiệt đã canh suốt đêm trước trang web mới cướp được 3 vé tham quan.
Lâm Cường vì còn nằm viên nên tạm thời không thể tham gia.
Kinh tế thành phố Z phát triển không bằng ở Lăng Nam, nhưng ở đây thắng ở chỗ núi sông hùng vĩ mà không thể nào bắt gặp được ở thành phố. Lên xe buýt Hạng Thiệu Kiệt chụp không ít ảnh ven đường đăng lên nhóm chat.
Nhưng mà điều này làm Lâm Cường điên tiết.
Điên cuồng học tập: Fu#k, đừng có gửi vào đây nữa đi!
Mấy người này vẫn còn cãi nhau trong nhóm, Bùi Hướng Dương đã dựa vào ghế ngồi ngủ một giấc. Ước chừng hai tiếng sau bọn họ đã đến địa điểm du lịch.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, nhiệt độ là 37.9 độ. Trước khi bước xuống xe, Hạng Thiệu Kiệt lấy ra một cây du màu xanh và chai xịt chống nắng.
Lâm Xuyên cười nhạo nói "Haa, từ khi nào mà cậu chăm chút như vậy thế."
Hạng Thiệu Kiệt: "Cút cút cút, đây là dành cho giáo hoa của chúng ta đó."
"Dương Bảo, đến đây xịt kem chống nắng chút nè." hạng Thiệu Kiệt dùng xịt chống nắng phun cho Bùi Hướng Dương từ trên xuống dưới một lần, lại mở dù che cho cậu.
Lâm Xuyên "Nhìn bộ dạng cậu kìa, giáo hoa nhà chúng ta có coi trọng cậu đâu?"
Hạng Thiệu Kiệt "Cái này gọi là thương hương tiếc ngọc hiểu chưa, cẩu nam nhân đừng có xịt qua bên này, trả lại cho tớ!"
Bùi Hướng Dương:....
Ngoài cổng bến xe có một trạm xe bút đi lên núi Hi Linh, có thể là vừa mới được bắt đầu khai thác nên chưa có nhiều người biết đến nên không có cảnh tượng chen chúc nào.
Ba người cầm vé, đi tầm hai mưới phút liề trực tiếp xuống nước.
Dạo bằng thuyền là hai người một thuyền, vì hình thể khác nhau Bùi Hướng Dương cuối cùng phải đi cùng với một cô gái khác. Thời điểm đi lên bờ, cô gái thẹn thùng đỏ mặt muốn xin số liên lạc Bùi Hướng Dương.
Chỉ là cô đã chậm một bước, Bùi Hướng Dương đã bị Hạng Thiệu Kiệt ôm bả vai mang đi.
Vì họ đến sớm nên sau khi tham quan vừa vặn đúng 12h giờ trưa. Sau khi ăn cơm trưa trên núi lại ghé vào mua đặc sản. Ngoại trừ quà tặng cho người nhà, Bùi Hướng Dương theo thói quen muốn mua cho Hạ Sanh một phần.
Ăn cơm xong ba người đứng ở bến chờ xe buýt. Nhưng mà đợi hơn 1 tiếng mà xe vẫn chưa đến.
Hỏi qua người quản lý tại đây mới biết được vị trí núi Hi Linh này xa xôi hơn nữa tuyến đường này vừa mở được không lâu. Cả ngày chỉ chạy 3 chuyến đi về, sáng trưa chiều mỗi buổi một chuyesn vừa rồi thời điểm bọn họ đang ăn xe đã rời đi rồi. Bây giờ chỉ có thể chờ đến chạng vạng 6 giờ mưới xuống núi được.
Ngay sau đó, bọn họ càng tuyệt vọng phát hiện ở đây không chỉ có xe buýt thưa thớt. Mà ngay cả xe taxi cũng không thèm chạy lên ddaay, ngoại trừ 3 người bọn họ phần lớn du khách khác là tự đi xe riêng đến.
Ha người họ thật sự không còn biện pháp nào khác chỉ có thể lội bộ dưới trời nắng nóng xuống núi.
Trong lúc vất vả gom đủ dũng khí rồi duỗi tay xin đi nhờ lại không có chiếc xe nào thèm chú ý đến bọn họ, trực tiếp lướt ngang.
Giữa trưa mặt trời lên cao là oi bức nhất, cả ba đi tầm mười phýt cũng đã nóng đến không chịu nổi. Trong không khí mà mắt thường có thể thấy được cả sóng nhiệt trên mặt đất. Giờ mà đập quả trứng xuống đất chắc mấy giây là chín luôn.
"Thôi rồi, tớ mệt muốn chết."
"Dương Bảo, mặt cậu sao hồng quá vậy không phải là cảm nắng rồi chứ."
Bùi Hướng Dương rất dễ bị cảm nắng, thật ra lúc vừa chờ xe cậu đã không thoải mái rồi. Nhăng vì không muốn kéo chân mọi người vẫn không nói ra.
"Trời ơi, cứu mạng chúng con với ạ."
"Hạng Thiệu Kiệt, cậu đã xem xét nhiều review rồi mà sao vẫn không biết được giao thông ở chỗ này thưa thớt vậy hả."
Hạng Thiệu Kiệt cũng nóng giận một bụng, bực bội mắng chỗ này có gọi xe cũng không thèm tới thì dư quang thoáng phát hiện cách bọn họ không xa có một chiếc xe.
"Này, các cậu có thấy là, cái xe kia hình như đang đi theo chúng ta không?"
Lâm Xuyên đã nóng đến mức muốn nằm bò ra đất "Không thể nào, chúng ta 3 người con trai hắn không thể nào bắt cóc được đâu."
Bùi Hướng Dương quay đầu lại thấy phía sau đúng là có một chiếc xe, giờ này mấy điểm tham quan du lịch có ít người đến. Bọn họ đi lâu vậy rồi hình như rất lâu không có xe nào chạy ngang.
Chiếc xe khách nhỏ đi ngang qua bọn họ rồi dừng lại, cửa sổ xe kéo xuống có một luồng khí lạnh phả vào mặt "Ba người các cậu muốn xuống núi hả?"
Lâm Xuyên nhìn thấy có hy vọng vội vã gật đầu "Đúng đúng đúng."
"Lên xe đi, chở các cậu đi một đoạn nè."
"Đm, gặp được người tốt rồi! Dương Bảo mau lên xe đi!"
Dọc đường đi Lâm Xuyên còn trò chuyện với tài xế, xuống xe còn gửi ít tiền cho tài xế mà ông ta không nhận.
Xe đã chạy đi, lâm Xuyên còn cảm thán một câu "Thế gian này có chân tình, nhân gian tràn ngập lòng nhân ái" "Trên núi Hi Linh còn có Lôi Phong sống."
Vì Bùi Hướng Dương có chút bị cảm nắng, mọi người quyết định không sốt ruột về nữa mà nghỉ ở đây một đêm. Du khách trên núi tuy là không nhiều nhưng mà khách sạn lần này hiếm thấy chật ních phòng ở.
Hai ngày nay tại địa phương có một lễ hội văn hóa, có nhiều đoàn du lịch ghé thăm nên đã đặt trước phòng ở khách sạn.
Bước ra từ khách sạn thứ 5, Hạng Thiệu Kiệt có chút nóng nảy.
Bùi Hướng Dương nói "Tớ uống nước hoắc hương đã thấy đỡ hơn nhiều, hay là bọn mình về đi."
Vừa đến bến xe hỏi mới biết xe buýt về Lăng Nam bây giờ không có. Thành phố Z không có ga tàu hỏa nên chỉ có thể ngồi xe ô tô về.
Tuy rằng khám phá địa điểm khá vui, nhưng thật sự là cơ sở vật chất và giao thông nơi này không hề tiện.
Lúc bọn họ nản lòng thoái chí còn định thuê một chiếc xe để về.
Một khách sạn đột nhiên gọi điện thoại lại nói là còn hai phòng trống, hỏi bọn họ còn cần tìm chỗ ở không.
Đây quả thật là niềm vui ngoài ý muốn, sau khi mọi thứ được giải quyết Bùi Hướng Dương có chút kì quái "Sao mà khách sạn lại biết số điện thoại của chúng em thế ạ?"
Khách sạn này bọn họ đã đến hỏi qua, lúc ấy còn nói là không còn phòng nào.
Tiếp tân rõ ràng hơi khựng lại một chút nhưng vẫn cười nói "Các khách sạn trong khu vực này có hợp tác nên có thể trao đôi phương thức liên lạc với nhau."
Vậy cũng đâu cần thiết tốn công gọi lại cho bọn họ đâu.
Bùi Hướng Dương tuy cảm thấy là lạ nhưng lập tức bị Hạng thiệu Kiệt ngắt lời.
"Hỏi nhiều vậy làm gì nữa, có chỗ ở là tốt lắm rồi."
Khách sạn này so với các khách sạn khác là chỗ tốt nhất, Lâm Xuyên dùng chìa khóa mở cửa phòng thấy bên trong có giường lớn và cả sô pha, hắn buông cặp hưng phấn nhảy qua ghế sô pha lăn lộn.
"Các cậu có cảm thấy hôm nay vận khí của chúng ta đặc biệt tốt không. Muốn cái gì có cái đó, không ngờ có một ngày nữ thần may mắn lại ghé thăm tớ!"
Ngày hôm sau, Hạng Thiệu Kiệt đã mua vé lúc 2h chiều về Lăng Nam, buổi sáng không làm gì mấy người quyết định đi dạo xuyng quanh.
Chính phủ địa phương vẫn luôn khai thác khu du lịch, còn sửa lại một con đường giàu màu sắc văn hóa dân tộc. Ban ngày người đi dạo phố rất nhiều. Không chỉ có thể mua đồ vật mà còn có thể xem biểu diễn nghệ thuật dân tộc.
Trên đường có rất nhiều món đồ thú vị, Hạng Thiệu Kiệt lại bắt đầu chụp ảnh đăng vào nhóm chat làm Lâm Cường lại ồn ào muốn có một cái. Hắn ra tay rộng rãi mua một đống giống như lấy hàng sỉ.
Bùi Hướng Dương không thấy có món gì đặc biệt yêu thích nhưng đi qua một gian hàng làm đồ thủ công mới dừng lại. Từ đó đến giờ cậu đối với mấy món đồ thủ công không có sức chống cự. Sợi dây mà dân địa phương đang bện được dùng từ dây đay malina, Bùi Hướng Dương thích chất liệu này nhất vì sợi dây sau khi được bện còn được nạm thêm các hạt trân châu xinh đẹp đủ màu xanh biếc, hổ phách,... Có nhiều loại màu và hoa văn khác nhau,
Bùi hướng Dương lập tức bị hấp dẫn một hơi chọn liền mấy cái. Thời điểm tính tiền nhân viên cửa hàng còn nói "Chúc mừng bạn, bạn là khách hàng thứ 999 của cửa hàng từ lúc khai trương đến nay. Để chúc mừng bạn, cửa hàng chúng tôi có một hoạt động rút thăm trúng thưởng."
Lâm Xuyên vừa nghe liền chúc mừng "Dương Bảo cậu may mắn thiệt đó, tham gia đi, mau rút thăm."
Nhân viên cửa hàng lấy một cái thùng, phía trên chỉ có một cái lổ đủ để cho một bàn tay vào. Bùi Hướng Dương duỗi tay vào lấy ra một tờ giấy.
Nhân viên cửa hàng lấy tờ giấy đọc lên "Chúc mừng bạn đã nhận được phần thưởng may mắn, phần thưởng là một chiếc ly nước."
Đến khi nhân viên lấy ly nước ra, cả người Bùi Hướng Dương đều ngạc nhiên. Cậu không thể ngờ được, lại có thề tìm thấy một ly nước giống như chiếc ly cậu bị mất như đúc tại chỗ này.
"Dương Bảo, đừng ngây ra nữa."
Lâm Xuyên đụng đụng Bùi Hướng Dương vài lần, cậu mới hoàn hồn.
Sau khi rời cửa hafngc ậu càng nghĩ càng thấy kì quái, giống như Lâm Xuyên đã nói gần đây vận khí cậu hình như tốt quá mức.
Đầu đường có một tiết mục biểu diễn dân tộc, Hạng Thiệu Kiệt cùng Lâm Xuyên hứng thú bừng bừng muốn đến xem. Bùi Hướng Dương nhìn thấy lớp lớp người đứng xem, cậu không có hứng thú liền đứng bên ngoài chờ họ.
Thời điểm đứng đầu phố chờ hai người kia, có một chiếc xe quen thuộc caasch đó không xa dừng lại.
Là tài xế ngày hôm qua đã đưa bọn họ xuống núi.
Bùi Hướng Dương nhìn thấy có hai người xuống xe, lúc xuống còn thanh toán tiền cho tài xế.
Bùi Hướng Dương đi qua sau khi nghe ngóng mới biết được người này là tài xế địa phương tự chạy chứ không theo một tổ chức nào.
Nhưng mà tại sao hôm qua tại sao ông ấy lại không nhận tiền của họ?
Cậu đi đến trước mặt tài xế, gan dạ chào hỏi.
Tài xế đợi khách đến, đang dựa vào dưới gốc cây nói chuyện cùng bạn.
Ngẩn đầu lên nhìn thấy người đến là Bùi Hướng Dương,, lập tức nhận ra là người hôm qua ông đã chở. Tuy rằng mỗi ngày ông phải tiếp xúc với nhiều người khác nhau, cũng chỉ mới gặp Bùi Hướng Dương một lần nhưng mà ông chưa từng thấy qua nam sinh nào lớn lên lại xinh đẹp như vậy. So với con gái còn tinh xảo hơn nên nhớ rất rõ.
"Có việc gì không?"
"Cháu muốn hỏi chú một chút, ngày hôm qua là do chú tiện đường xuống núi sao? Chú là tài xế mà vì sao hôm qua lại không nhận tiền của chúng cháu."
Người bạn ngồi kế bên oong ta hút một điếu thuốc nghe xong, trêu chọc nói "Đm Vương Mẫnvô lại nhà mày, bình thường kep kiệt bủn xỉn như gì mà còn có ngày không lấy tiền sao. Đổi nết muốn làm từ thiện rồi à."
"Đi đi đi, biến qua một bên giùm cái. Mày mới đi làm từ thiện ấy."
Vương Mẫn vô lại nói "Tôi là người rất có nguyên tắc...."
"Cháu sẽ trả gấp đôi" Nói xong Bùi Hướng Dương móc bóp tiền ra, bóp tiền căng phòng chứng minh cậu thật sự có tiền.
Vương Mẫn lại lật mặt nói chuyện "Không có gạt cháu, sáng qua có người bao xe tôi cả ngày kêu tôi lên núi đợi. Thấy ba nam sinh thì chú ý đến, nếu các cậu có muốn thuê xe thì tiến lên hỏi thăm. Tôi là người rất có nguyên tắc, tiền đã cầm của người ta rồi mà người kia còn đưa không ít, đương nhiên không thể lại lấy tiền của các cháu. Đúng rồi, tôi thấy cháu lớn lên ngoan ngoãn vậy nên cháu đừng có nói là tôi kể cho cháu nghe nha, không thì hỏng hết nguyên tắc của tôi."
Một khắc kia trái tim Bùi Hướng Dương đập liên tục, giống như có thứ gì đó động đậy muốn trào dâng.
"Cho cháu hỏi cái người kia, ừm cậu ấy nhìn như thế nào ạ?"
Vương Mẫn nhớ nhớ lại một chút "Đó cũng là một học sinh cao trung, thân người rất cao rất đẹp trai nhưng mà nhìn thấy không giống người tốt cho lắm."
Chỉ vài câu hình dung đơn giản, Bùi Hướng Dương đã xác định được. Người nam sinh Vương Mẫn đang nói đến kia chính là Hạ Sanh.
Tác giả có lời muốn nói: Không có nữ thần may mắn nào ở đây hết, chỉ có chồng em tạo ra thứ gọi là may mắn mà thôi.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chương sau chính thức đối mặt cùng chồng.