Cứu Vớt Vai Ác Cố Chấp

Chương 48: Trao ấm áp




Trong kí túc xá vang lên tiếng ngáy nho nhỏ của Hạng Thiệu Kiệt.

Bùi Hướng Dương lăn lộn qua lại trong ổ chăn không ngủ được.

Tối hôm đó chính là lần đầu tiên cậu mất ngủ trong cả hai đời.

Hôm sau, Hạng Thiệu Kiệt luôn luôn thức dậy trễ nhất đã rời giường vậy mà ổ chăn Bùi Hướng Dương vẫn chẳng có động tĩnh.

Hạng Thiệu Kiệt rửa mặt xong, Bùi Hướng Dương mưới chậm chạp lộ đầu ra khỏi chăn.

Nhìn thấy dưới mắt cậu là một vòng quầng thâm mắt, Hạng Thiệu Kiệt hoảng sợ "Chời đất, Dương Bảo buổi tối cậu làm gì mà thành ra thế này?"

Bùi Hướng Dương muốn nói mới phát hiện ra giọng nói cậu rất khàn, cậu muốn nói ra tiếng rất khó khăn.

Hạng Thiệu Kiệt lấy một ly nước cho cậu, nhìn cậu chậm chạp ngồi dậy cũng hoảng hốt, vội vàng ấn cậu nằm trở lại.

"Cậu đã bệnh vậy rồi, vậy đừng đi thì hơn. Vị trí hậu cần của cậu cứ để tớ thay thế cho."

Bùi Hướng Dương thật sự rất khó chịu, thuận theo nằm xuống. Đại hội thể thao không giống như lúc đi học nên không cần điểm danh. Còn nữa, không đến sẽ không cần đối mặt với Hạ Sanh.

Nghĩ đến Hạ Sanh, Bùi Hướng Dương lại giật mình nhớ đến chuyện lúc tối qua.

Ánh đèn mông lung, gió ấm áp thổi qua mang theo hương bồ kết của thiếu niên, những chiếc hôn nhỏ vụn vặt.

"Bùm" mặt cậu lại đỏ thấu, Hạng Thiệu Kiệt thấy mặt cậu đỏ lo lắng nói "Dương Bảo, không lẽ cậu phát sốt rồi hả. Muốn đến bệnh viện khám không?"

Bùi Hướng Dương vội giấu mặt vào ổ chăn, lắp bắp đáp lại "Không, không có đâu. Tớ, không, không có bị gì hết á. Ngủ, ngủ một giấc sẽ, sẽ đỡ hơn thôi."

Hạng Thiệu Kiệt cứ hỏi đi hỏi lại, cuối cùng dặn dò mấy phen mới rời khỏi kí túc xá.

Lúc này Bùi Hướng Dương mới dám ló đầu khỏi chăn, hít hít không khí bên ngoài chăn.

Sự tình tối qua lần thứ hai vô pháp khống chế nhảy lên đầu, khiến bây giờ cậu còn phát ngốc khó hiểu.

Hôm qua cậu lăn lộn cả đêm cũng không hiểu được vì sao Hạ Sanh lại làm như vậy.

Là vì muốn trêu đùa cậu sao?

Gương mặt cậu hơi hơi nóng, tối hôm qua nơi bị thiếu niên chạm vào cũng nóng bỏng.

Cậu vắt hết óc cũng không nghĩ được đáp án hợp lí. Nhớ đến khi đó Hạ Sanh nhìn về phía cậu nở nụ cười, mặt cậu nháy mắt đỏ.

Nhất định là cậu ấy muốn nhìn thấy cậu xấu hổ mà, đúng rồi chắc là có một lý do như thế rồi. Hạ Sanh quá xấu xa rồi đó nha!

Tự bổ não cả buổi sáng, đến giữa trưa Bùi Hướng Dương mới rời giường. Cậu đứng trước gương rửa mặt mới hiểu được vì sao hồi sáng Hạng Thiệu Kiệt lại phản ứng dữ dội như vậy. Dưới mí mắt cậu là một quầng thâm mắt thật dày, làn da trắng đến dọa người nhìn qua giống như người bị bệnh thật.

Thức đêm hại người.

Mà người đầu xỏ hại cậu thức cả đêm xong việc rồi cư nhiên chỉ cho cậu hai chữ "Xin lỗi" liền không có nói thêm gì nữa.

Quả nhiên là trêu đùa cậu, Bùi Hướng Dương càng nghĩ càng giận trong lòng cũng rầu rĩ.

Cậu cứ suy đi nghĩ lại không thể để Hạ Sanh cảm thấy cậu dễ bắt nạt. Lúc này cậu ít nhất phải không để ý đến hắn một tuần luôn, không đúng, là một tháng mới đúng! Trừ phi Hạ Sanh đến trước mặt xin lỗi cậu cùng lời giải thích rõ ràng khi đó vì sao lại hành động như vậy. Còn phải mua kem cho cậu một tháng, cậu mới miễn cưỡng suy xét xem có muốn tha thứ trò đùa dai này của đối phương không đó nha.

Ngày thứ ba Đại hội thể thao mùa xuân, vì Bùi Hướng Dương vắng mặt trong buổi họp nên Lâm Tương bắc không thể nào thành công tỏ tình. Đương nhiên chuyện này Bùi Hướng Dương vĩnh viễn sẽ không bao giờ biết được.

Thứ khiến Bùi Hướng Dương thất sai chính là cho rằng sau đó Hạ Sanh sẽ đến giải thích. Nhưng hơn một tháng qua, ngoại trừ một câu "Xin lỗi". Bùi Hướng Dương không nhận được bất cứ tin tức gì về Hạ Sanh nữa,

Ngay sau đó chính là kì thi cụm năm trường, kì nguyệt khảo lần thứ ba nối gót là đến kì thi cuối học kì. Còn có lớp học dương cầm đang tích cực rèn luyện, rất nhanh sau đó Bùi Hướng Dương đã không còn thừa sức nghĩ đến chuyện này nữa.

Quanh đi quẩn lại đã đến cuối tuần, chỉ có chiều chủ nhật bọn học sinh được nghỉ.

Vừa tan học, Lâm Cường đã chạy đến đây "Tuần sau là phải thi cuối kì rồi, chiều nay ra ngoài chơi xả hơi một bữa đi. Nghe nói bên hẻm phía bắc mới khai trương một quán lẩu, nhiều học sinh đến đó ăn lắm."

Lâm Xuyên phụ họa giơ tay "Tớ đồng ý!"

Hạng Thiệu Kiệt cũng giơ tay "Tớ cũng đồng ý!"

Ánh mắt lại dồn vào Bùi Hướng Dương xem, cậu nhìn mọi người rồi giơ tay theo "Tớ không có ý kiến"

"Được rồi!"

Tiếng chuông vừa vang lên. Lâm Cường như mũi tên lao đi còn nhanh hơn cả những người khác.

Bùi Hướng Dương thất tha thất thểu bị lôi kéo chạy theo. Vừa ra cổng trường đã đuổi kịp chuyến xe buýt đầu tiên, nửa tiếng sau đã có mặt ở tiệm lẩu.

Tiệm lẩu mới khai trương, lúc này có rất nhiều khách đi chậm chân một chút nữa liền không có chỗ ngồi.



Lâm Cường đề nghị nói muốn ra ngoài mua đồ uống, cửa hàng đồ uống khi đó không có nhiều lại còn khs đắt đỏ. Lần trước thi nguyệt khảo hắn đứng hạng ba từ dưới lên nen bị ba hắn cát giảm phí sinh hoạt. Tuy rằng tiền mua đồ chơi với mô hình vẫn đủ, nhưng ở phương diện này có vẻ keo kiệt hơn.

Hạng Thiệu Kiệt đi cùng hắn, Lâm Xuyên và Bùi Hướng Dương ngồi đợi ở tiệm.

Lẩu uyên ương vừa mới bưng lên, mí mắt phải Bùi Hướng Dương đột nhiên nhảy lên một chút. Dự cảm có chuyện gì đó không may thoáng nổi lên trong lòng.

Bên ngoài cửa hàng đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai "Đâm người! Đừng để hắn chạy thoát!"

Người xem náo nhiệt bên ngoài càng ngày càng nhiều, Bùi Hướng Dương và Lâm Xuyên cùng lúc nhìn ra ngoài. Khi nhìn thấy Lâm Cường ngã trên vũng má.u cả người Bùi Hướng Dương đều bị dọa đến ngốc tại chỗ.

Hạng Thiệu Kiệt bắt lấy Lâm Cường đứng bên cạnh, gào lên "Kêu xe cứu thương nhanh!"

Bùi Hướng Dương cũng không biết rốt cuộc là như thế nào đi đến bệnh viện. Cậu và Hạng Thiệu Kiệt ngồi ở hành lang phòng phẩu thuật, trên người cũng dính một mảng má.u lớn.

Hạng Thiệu Kiệt cúi thấp đầu, vẫn luôn khóc không ngừng có vẻ hết sức tự trách. Trong miệng hắn liên tục đứt quãng lập đi lặp lại một câu "Đều tại tớ! Đều tại tớ!"

Hắn tự tát bản thân một cái, Lâm Xuyên đã bắt được tay hắn "Đừng làm như vậy"

Ba thiếu niên lần đầu tiên trải qua chuyện liên quan đến sinh ly tử biệt, ngồi ngoài cửa hết sức trầm mặc.

Phẩu thuật khoảng chừng nửa tiếng, một hộ sĩ đi ra nói vọng ra hành lang "Có ai mang nhóm máu RH- không, ai là nhóm máu RH- ở đây không ạ?"

Hộ sĩ sốt ruột hô hai lần, Hạng Thiệu Kiệt và Lâm Xuyên nhìn nhau "Máu RH- là cái gì?"

Bọn họ không rõ lắm nhưng Bùi Hướng Dương thì lại biết. Vì thân thể Bùi Ngọc không khỏe, thường đến bệnh viện nên cậu biết được nhóm máu em trai là RH-, nhưng cậu thì không phải.

"Vừa rồi có một bệnh nhân phẩu thuật cần lượng máu RH- khó nhiều, hiện tại phần máu dự trữ không đủ. Có ai trong các em thuộc nhóm máu RH- không?"

Tuy rằng Hạng Thiệu Kiệt nghe không hiểu loại máu đó nhưng hắn hiểu rõ hiện tại bệnh viện không còn máu dự trữ. Hắn giơ cánh tay ra vội nói "Bác sĩ, hay là lấy máu của em đi."

"Em có biết mình thuộc nhóm máu gì không?"

Hạng Thiệu Kiệt lắc đầu, chỉ có mỗi Bùi Hướng Dương trả lời nhưng đáng tiếc cậu cũng không mang nhóm RH-.

Hộ sĩ dẫn theo hai người không biết nhóm máu đi xét nghiệm, lại để Bùi Hướng Dương chạy đi gọi hỏi bạn học thử xem có thể tìm được nhóm máu tương thích hay không.

Bùi Hướng Dương đầu tiên là bấm vào tên Hạ Sanh, cậu hơi hơi sững sốt một chút vẫn là gọi cho chủ nhiệm lớp trước. Chủ nhiệm lớp sau khi biết được tình huống lập tức thông báo cho gia đình, hơn nữa còn thông báo đến toàn thể học sinh.

Phòng phẩu thuật vẫn luôn sáng đèn, Bùi Hướng Dương ngồi một mình dưới ánh đèn hành lang rốt cuộc không nhịn được nữa khóc thành tiếng.

Hạng Thiệu Kiệt và Lâm Xuyên đã trở lại, đáng tiếc máu của bọn họ không phù hợp.

Mỗi giây mỗi phút trôi qua làm thần kinh các thiếu niên càng căng chặt đến mức muốn hỏng mất.

Một hộ sĩ đi ngang qua mặt họ, nhìn thấy Bùi Hướng Dương khóc nức nở khiến người khác đau lòng như thế dừng lại một lúc nói "Vừa mới có người đến hiến máu, bạn học các em rất nhanh sẽ được cứu thôi."

Bùi Hướng Dương chớp chớp mắt, nhìn qua hai người bên cạnh. Hạng Thiệu Kiệt vốn còn nhịn bây giờ đã bật khóc "Sao lại có một người tốt bụng đến thế, tôi thay mưới tám đời tổ tông cảm ơn người đó rất nhiều."

Khi ba mẹ Lâm Cường gấp gáp quay về hắn đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, bình an được đẩy ra khỏi phòng phẩu thuật.

Bùi Hướng Dương cùng những người khác về kí túc xá thì trời đã chập tối. Bọn họ không về kịp tiết tự học buổi tối nhưng chủ nhiệm lớp chưa nói gì cả.

Buổi tối, cậu chui rút cả người vào ổ chăn. Hạng Thiệu Kiệt vốn phải ngủ say như chết lên tiếng "Bùi Hướng Dương, cậu đã ngủ chưa?"

"Chưa ngủ"

"Tớ cũng không ngủ được" Sau khoảng lặng, hắn lại mở miệng nói " Hôm nay tớ rất sợ hãi, cậu có sợ không?"

Bùi Hướng Dương đã bắt đầu phát ngốc, thật ra hôm nay lúc nhìn thấy Lâm Cường cả người đầy má.u ngã xuống bỗng cậu lại nghĩ đến đời trước.

Có thể là do cậu đã lớn rồi, đời trước cậu không còn nhớ quá rõ ràng nữa. Rất nhiều thứ cậu đã mơ hồ không nhớ được, thậm chí đôi khi còn bắt đầu hoài nghi việc trong sinh và thế giới trong sách kia có phải đều là ảo giác của cậu hay không.

Chỉ là kiếp trước Hạ Sanh đâ.m cậu một dao nhưng ánh mắt kia của đối phương lại làm cậu khắc cốt ghi tâm đến tận bây giờ.

Khi đó, Hạ Sanh cũng là từ góc độ thế này nhìn cậu sao? Nhìn thấy cả người cậu toàn là má.u, vậy thì có một khoảnh khắc nào đó hắn tuwfngc ảm giác hối hận chưa?

Bùi Hướng Dương không biết vì sao lại có chút chua xót.

Có lẽ là lâu rồi không được đáp lời, Hạng Thiệu Kiệt cho rằng cậu đã ngủ. Hắn lầm bầm lầu bầu "Chắc là sợ nhỉ, cậu còn khóc quá chừng cơ mà."

Trong ổ chăn, Bùi Hướng Dương trầm mặc mở điện thoại. Tầm mắt dừng lại trên đoạn tin nhắn giữa cậu và Hạ Sanh.

Trên màn hình chỉ có một tin nhắn đến từ tháng trước, Hạ Sanh nhắn cho cậu ba chữ "Thật xin lỗi."

Kì thi cuối kì diễn ra liên tục trong ba ngày, sau khi thi xong môn cuối cùng cả trường vui mừng vì được giải thoát.

Kì nghỉ hè sắp đến rồi.



Có vài bạn học sau khi thi xong ngay buổi trưa hôm đó đã về thẳng nhà. Bùi Hướng Dương và Hạng Thiệu Kiệt cũng không có khát vọng mãnh liệt về nhà lắm, Lâm Xuyên cũng không biết vì sao đêm đó lại ở lại với bọn họ.

Tối, Bùi Hướng Dương luyện đàn xong đi về. Lâm Xuyên chơi game ở kí túc xá bọn họ. Hạng Thiệu Kiệt tắm xong đi ra nói "Cậu về rồi sao."

Hắn đi đến giường đẩy Lâm Xuyên qua một chút rồi đặt mông ngồi xuống nói "Hồi chiều này tớ có đi thăm Lâm Cường, thằng nhóc kia da bây giờ căng bóng mịn màng. Còn đặc biệt khoe khoang nói tránh được một kiếp không phải đi thi, hai người không thấy được đâu ba mẹ hắn mỗi ngày đều hầm canh gà hải sâm nhân sâm tẩm bộ cho hắn uống. Cung phụng y như tổ tông, dưỡng hắn đến hư luôn!"

Lâm Xuyên "Đm, lại gameover nữa! Đồng đội ngu vl."

Lâm Xuyên để điện thoại xuống " Lần trước tớ đến thăm, mặt thằng nhóc đó đã tròn ra rồi, không chừng thời gian này ăn không ít đâu."

Bùi Hướng Dương vì việc học và luyện đàn bận rộn nên chỉ đến thăm Lâm Cường một lần. Hạng Thiệu Kiệt và Lâm Xuyên đi nhiều hơn cậu, nghe bọn họ kể lại cậu cũng yên tâm nhiều.

Mấy người ở kí túc xá nói chuyện một chút, Lâm Xuyên vào chơi cùng Hạng Thiệu Kiệt, Bùi Hướng Dương ngồi đọc sách.

Đột nhiên bụng Lâm Xuyên réo "Ọt ọt"

Hạng Thiệu Kiệt "Phiền cậu kềm chế lại chút, cảm ơn."

"Cút mẹ cậu đi, người thì phải ăn cơm mới có sức chứ. Ăn cơm xong đi rồi muốn diễn gì thì diễn."

Lâm Xuyên quay đầu hỏi Bùi Hướng Dương "Dương Bảo, cậu đói bụng chưa?"

Thật ra hôm nay vì mãi luyện đàn nên cậu không ăn cơm chiều, nghe Lâm Xuyên nhắc như vậy cậu mới phát hiện bây giờ cậu thật sự rất đói. Nhưng mà bây giờ là 10 giờ rưỡi rồi, học sinh nghỉ nhiều nên nhà ăn trường học cũng đóng cửa mất tiêu. Năm nay ngành sản xuất thức ăn liền chưa có phát triển, mà dịch vụ giao hàng cuãng chỉ có ở trung tâm thành phố. Nếu muốn ăn gì, chỉ có thể ra ngoài trường đi 1 - 2km mới có quán ăn.

Lâm Xuyên nghĩ nghĩ "Nghĩ đi nghĩ lại thấy phiền thiệt. Đói thì cứ đói luôn đi."

Ước chừng hơn 10 phút sau, bụng Bùi Hướng Dương không biết cố gắn mà kêu lên theo.

Hạng Thiệu Kiệt vốn còn muốn đạp cho tên bên cạnh một cái, kêu hắn nhịn lại mà tập trung chơi game tiếp đi. Lúc này mới ý thức được cái bụng kêu vang vừa nãy là Bùi Hướng Dương thì trầm mặc vài giây "Nếu không thì cứ ra ngoài ăn gì đó đi?"

Mấy kẻ đói bụng lần này đều thành thật nhất trí, chơi xong một ván trò chơi Lâm Xuyên tính toán muốn về phòng thay quần áo.

Mới đứng lên đã có người gõ cửa, Lâm Xuyên thuận tiện ra mở cửa.

Ngoài cửa là hai nam sinh lạ mặt nhìn Lâm Xuyên vẻ mặt hung thần ác sát bộ dáng như quỷ chết đói đầu thai sau đó sợ hãi nói "Đây có phải là phòng 252 không?"

Lâm Xuyên "Đúng vậy, có chuyện gì."

Nam sinh đưa cái túi trên tay cho Lâm Xuyên "Có người nhờ tôi đưa đến đây."

Hạng Thiệu Kiệt ló đầu ra "Có chuyện gì?"

Lâm Xuyên mở tủi ra mới phát hiện đây là đồ ăn. Sushi, kem dừa, bánh trứng, bún xào, bánh nướng,...Cần cái gì có cái đó.

"Món này không phải chỉ bán ở phố ăn vặt cách đây 1km thôi sao?"

"Ai hảo tâm vậy, biết chúng ta đói bụng vậy mà hơn nửa đêm đưa đồ ăn đến?"

"Không phải là đưa nhầm địa chỉ rồi chứ?"

"Lúc nãy người kia nói là phòng 252 mà."

Lâm Xuyên cùng Hạng Thiệu Kiệt liết nhau, sau đó hai người không hẹn mà cùng chuyển ánh mắt lên người Bùi Hướng Dương.

"Aaa là chúng ta hưởng phúc của giáo hoa đó."

"Cảm ơn giáo hoa của chúng ta đã mời khách nhé."

Bùi Hướng Dương:.....

Tuy rằng không biết là người nào đưa nhưng bọn họ còn cố ý đợi thêm 20 phút cũng không thấy ai trở về lấy đi.

Không thể chống cự được đồ ăn ngon trước mắt dụ hoặc, Lâm Xuyên là người đầu tiên động đũa.

"Thật sự không được đâu, đến lúc đó làm sao trả lại cho người ta được."

Vì hai người đã ăn, Bùi Hướng Dương cũng rất nhanh "thông đồng làm bậy".

Lâm Xuyên vừa ăn vừa khen không ngớt "Mua nhiều quá chừng, cái người này chắc đang chăm giáo hoa nhà chúng ta như nuôi heo á."

Bùi Hướng Dương muốn nói lại, nhưng mà cậu đang ăn một cái bánh trứng mới phát hiện ở đây có rất nhiều loại mà cậu đều thích ăn, biết rõ sở thích như là việc cậu ăn salad cùng với tương chứ không ăn sốt cà, đặt vị cay cũng vừa vặn.

Đối với việc đối phương biết rõ khẩu vị của mình khiến Bùi Hướng Dương trầm mặc.

Tác giả có lời muốn nói:

Hạ Sanh: Đừng thúc giục, đừng thúc giục. Tôi đang truy vợ.