Cứu Vớt Vai Ác Cố Chấp

Chương 33: Lạnh nhạt.




Sáng hôm sau nhìn thấy chiếc xe hơi nhỏ dừng trước cửa, Bùi Hướng Dương còn rất kinh ngạc. Cậu thật sự không nghĩ rằng người đi họp phụ huynh hôm nay lại là Bùi Tử Giang.

Bùi Tử Giang bận việc thường xuyên không về nhà, cho nên hầu như mỗi lần đi họp đều là Phương Nhã Lan. Đôi khi Bùi Ngọc xảy ra chuyện gì Phương Nhã Lan không có thời gian đi cậu liền nhờ Trần Vọng Thủy và Trương Phượng Tiên đi giúp.

Bùi Tử Giang vẫn chưa tỉnh ngủ, ông ngồi trên xe nhìn thấy Bùi Hướng Dương còn đứng ngốc ở cửa có chút bực dọc nói "Đứng ngốc đấy làm chi nữa, không mau lên xe đi."

Lúc này Bùi Hướng Dương mới gật đầu, bước lên xe.

Đây là chiếc xe mới Bùi Tử Giang đã đổi được gần một năm rồi nhưng số lần Bùi Hướng Dương ngồi trên xe vẫn còn đếm trên đầu ngón tay. Cậu không ngồi ghế phụ mà chọn ngồi ghế phía sau.


Hai cha con một đường đi chưa hề nói chuyện với nhau, bên trong xe vang lên tiếng thời sự buổi sáng từ radio.

Lúc xuống xe, Bùi Tử Giang đột nhiên ném cho cậu một tờ giấy "Phiếu nguyện vọng muốn tự đưa hay để ba đưa cho giáo viên."

Bùi Hướng Dương sửng sốt, giấy điền nguyện vọng cậu kẹp trong sách giáo khoa sao lại ở trong tay Bùi Tử Giang.

Bùi Tử Giang nhìn cậu như vậy kì quái nói " Không phải con nhờ Ngọc Ngọc đưa cho ba sao?"

Bùi Hướng Dương nhìn phiếu nguyện vọng có vết tích bị bôi xóa chỉnh sửa, tuy là bắt chước chữ viết của cậu khá giống nhưng đó chắc chắn không phải là chữ viết của cậu. Nếu như nói Bùi Ngọc hiểu cậu rõ ràng như lòng bàn tay, vậy Bùi Hướng Dương cũng quen thuộc nó y như vậy.

Chỉ cần một giây nhìn qua thôi cậu đã có thể xác định đây là chữ viết của Bùi Ngọc.


Nhưng vì sao Bùi Ngọc lại muốn sửa đổi nguyện vọng của cậu, còn tự tiện đưa nó cho Bùi Tử Giang. Nếu hôm nay Bùi Tử Giang không đưa phiếu lại cho cậu mà trực tiếp nộp cho giáo viên...

Bùi Hướng Dương cầm lấy giấy nguyện vọng, đầu óc như bị khuấy đảo loạn lên.

Đầu tiên là khϊếp sợ, sau đó là nghi hoặc cuối cùng trong ngực nổi lên chua xót. Cậu không rõ nguyên nhân Bùi Ngọc hành động như vậy, nhưng mà Bùi Ngọc làm như thế cũng có nghĩa là em trai cũng không hề để ý đến nguyện vọng thật sự của cậu.

Cậu vừa đến lớp học, lớp trưởng đã hảo tâm nhắc nhở một câu hôm nay là ngày cuối cùng để chỉnh sửa sau đó mọi phiếu nguyện vọng đều phải được nộp lên văn phòng. Cho nên mọi người cần phải nhanh chóng điền vào đi thôi.

Bùi Hướng Dương rút ra phiếu nguyện vọng của mình, sửa lại từng nét chữ từ ' Lăng Nam ngũ tạng' trở về ' Lăng Nam nhất trung'.


Hạ Sanh nhìn thấy cậu đang chăm chú sửa lại nguyện vọng. Ánh mắt hắn đột nhiên co rút, ngón tay nắm chặt đến mức móng tay muốn đâm vào da thịt.

Sự vui sướng mà hắn cùng Bùi Hướng Dương cùng điền nguyện vọng ngày hôm qua trong một giây bay biến sạch sẽ. Trong lòng Hạ Sanh bắt đầu không nhịn được phỏng đoán.

Nhóc nói lắp đây là có ý gì, có phải cậu hối hận rồi không?

Hối hận cùng loại người như hắn điền vào cùng một trường học.

Như vậy hiện tại ngồi trước mặt hắn sửa nguyện vọng, tính là chuyện gì?

Là thấy hắn quá đáng thương nên bố thí sao?

Thật ra trong lòng Hạ Sanh rất rõ ràng, Bùi Hướng Dương không bao giờ giống như những gì hắn vừa nghĩ. Nếu cậu thật sự hối hận vậy cậu sẽ nhân lúc hắn không hay biết mà nộp ngay phiếu nguyện vọng. Nhưng ngoài thế giới này lòng người khó dò, Hạ Sanh càng để ý càng nhịn không được áp đặt suy nghĩ xấu xa cho đối phương.
Hậu quả là cả ngày hôm nay tâm tình Hạ Sanh càng lao dốc, hắn nổ lực khắc chế chính mình đối xử với Bùi Hướng Dương lãnh đạm.

Bùi Hướng Dương ngồi vên cạnh không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Thời điểm tan học, cậu nhẹ nhàng bắt lấy góc áo hắn, đưa gương mặt nhỏ nhỏ phấn nộn qua.

Từ khi vào sơ trung tới nay, ngũ quan Bùi Hướng Dương càng nảy nở từ phấn điêu ngọc trác dần dần lột xác thành thanh lệ vô song. Diện mạo Bùi Hướng Dương cực kì xinh đẹp, chỉ là chính cậu cũng không biết điều đó. Còn có một lần nào đó vì bề ngoài mà cảm thấy tự ti. Hạ Sanh đã sớm nhìn ra chờ thêm vài cái hè nữa thôi, ngũ quan thiếu niên cùng cốt cách cậu sẽ càng thêm thành thục. Hơn nữa tật nói lắp được trị liệu đều đặng nên đã có chuyển biến tốt đẹp đến lúc đó sẽ càng trêu ghẹo thêm nhiều người hơn.
Đến khi đó, Bùi Hướng Dương vẫn còn à nhóc nói lắp luôn dính lấy bên người hắn suốt này sao?

Nghĩ đến đây thôi, đôi mắt Hạ Sanh càng thêm đen nhánh, đôi môi cũng trắng bệch vài phần. Com-pa trong tay đâm xuyên qua là da lúc nào hắn cũng không hay biết, vẫn là Bùi Hướng Dương bên cạnh hắn phát hiện ra kinh hô lên.

Bùi Hướng Dương lấy ra băng cá nhân thay hắn cầm máu. Đáy mắt cậu có chút trách cứ "Sao mà, cậu, cậu lại không, cẩn thận tí nào, vậy hả."

Kỳ thật Hạ Sanh cũng không cảm giác được sự đau đớn nào, dây thần kinh đau đớn đã trở nên chai lỳ từ cái năm phải chịu bao nhiêu bạo lực ẩu đả kia. Nhưng Hạ Sanh lại thích nhìn thấy Bùi Hướng Dương vì hắn mà khẩn trương sốt ruột, chỉ có những lúc thế này hắn mới cảm nhận được bản thân cũng được coi trọng.
Bùi Hướng Dương ngẩng đầu thấy Hạ Sanh không những không có vẻ đau đớn ngược lại còn nhìn cậu cười, làm cậu thấy có chút khó hiểu.

Vừa mới bị com-pa đâm vào tay sâu như thế, phải đổi tận 3 miếng băng dán mới cầm được máu. Chắc chắn phải rất đau đi, vậy mà Hạ Sanh còn không rên một tiếng. Bùi Hướng Dương không biết nên an ủi hắn làm sao, nhưng cậu vẫn nhớ rõ mấy lúc Hạ Sanh không vui vẻ thì thường thích sờ đầu cậu.

Bùi Hướng Dương ủi ủi đầu nhỏ vào tầm tay Hạ Sanh "Cậu có muốn, ừm sờ sờ, đầu tớ một chút, không. Tớ đã, gội đầu, rồi, tóc rất mềm mượt nha."

Bộ sáng cậu quá ngoan ngoãn, hiện tại đã lên sơ tam lại sắp trở thành học sinh cao trung vẫn ngoan đến mức chọc người đau lòng.

Bùi Hướng Dương tựa lên mặt bàn ngước nhìn hắn "Cậu suy nghĩ cái gì đấy? Không phải chúng ta đã nói, rằng, có chuyện gì, xảy ra đều phải, nói cho đối phương, sao?"
Hạ Sanh bị lời nói mềm mại của cậu cào nhẹ khiến tim hắn rối loạn, hắn hơi rũ mắt nói " Có phải cậu không muốn thi vào nhất trung không."

Bùi Hướng Dương không biết vì sao hắn lại hỏi như vậy "Muốn, muốn chứ.". Cậu còn tưởng rằng Hạ Sanh hối hận rồi, nhỏ giọng nói thầm "Chúng ta, đã ước hẹn, rồi mà."

"Đã hẹn rồi, không thể, đổi ý."

Ánh mắt Bùi Hướng Dương theo đường nhìn của Hạ Sanh rơi vào phiếu nguyện vọng vừa được cậu sửa trở về.

Thì ra Hạ Sanh là hiểu lầm cái này.

Bùi Hướng Dương có hơi hơi buồn, sao Hạ Sanh lại thích giận dỗi với cậu như thế. Không phải chỉ cần trực tiếp hỏi cậu là được sao, còn không cẩn thận đến mức làm tổn thương mình.

Bùi Hướng Dương giải thích nói "Không phải, không phải là tớ sửa lại đâu."

"Vậy là ai?"

Bùi Hướng Dương buộc miệng nói ra "Là em trai tớ."
Sau khi lỡ lời cậu liền hối hận, vì không cho Hạ Sanh và Bùi Ngọc liên lụy gì đến nhau cậu chưa bao giờ đề cập đến việc cậu còn có thêm một người em trai trước mặt hắn.

Ánh mắt Hạ Sanh đảo qua gương mặt cậu, xác nhận Bùi Hướng Dương không có nói dối.

Hết thảy chuyện liên quan đến Bùi Hướng Dương, Hạ Sanh thật ra đều biết hết. Cậu có một người anh trai lớn hơn cậu 3 tuổi, còn có một em trao nhỏ hơn một tuổi. Thậm chí hắn còn biết mẹ Bùi Hướng Dương không thích bọn họ lui đến gặp nhau, hiện tại xem ra người em trai kia cũng không thích. Nhưng Hạ Sanh chẳng hề quan tâm.

Hắn chỉ để ý đến cái nhìn của Bùi Hướng Dương.

Chỉ cần Bùi Hướng DƯơng không chê hắn, nguyện ý ở lại bên cạnh hắn.

Những người khách lại tính là cái thá gì.

May mắn Hạ Sanh không có tiếp tục truy vấn vấn đề Bùi Ngọc, lúc này Bùi Hướng Dương mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Buổi chiều tan học trở về, Bùi Ngọc đứng ở ban công lầu hai đã sớm thấy được bóng dáng Bùi Hướng DƯơng.

Nó nhanh chóng chạy như bay xuống lầu, đi ra huyền quan chờ Bùi Hướng Dương về. Nó vẫn cư xử như chưa có chuyện gì xảy ra, duỗi tay ra muốn ôm lấy Bùi Hướng Dương, lại bị Bùi Hướng Dương tránh thoát.

Tươi cười trên mặt nó chớp mắt cứng đờ lại "Anh, anh trai?"

Bùi Hướng Dương nghĩ nghĩ, quyết định không trực tiếp chất vấn Bùi Ngọc.

Bùi Ngọc thấy cậu bày ra bộ dạng tâm tình không tốt vội vàng quan tâm hoie "Anh trai ơi, anh có chuyện gì vậy?"

Bùi Hướng Dương thay giày, đi vòa nhà chán nản nói "Anh, không tìm thấy, piếu, điền nguyện vọng."

Tròng mắt nó xoay chuyển nói "Tối qua lúc anh đi qua phòng anh cả, ba có vào phòng anh lấy phiếu điền nguyện vọng đi rồi. Ba nói ông muốn trực tiếp đưa cho giáo viên."
Bùi Hướng Dương từ đầu còn muốn cho em trai một cơ hội, muốn em rtai tự thú nhận vì sao lại muốn trộm sửa nguyện vọng cảu mình. Giờ khắc này, cậu đột nhiên hiểu ra tất cả mọi chuyện đều được Bùi Ngọc tính toán hết rồi.

Nó trộm sửa xong sau đó đưa cho ba, kêu ba trực tiếp đưa cho giáo viên. Chờ sau đó cậu phát hiện ra vụ việc này mà đi tìm chủ nhiệm lớp, giáo viên cũng sẽ nói cho cậu rằng Bùi Tử Giang đã đưa cho ông. Với tính cách của cậu cũng sẽ không dám đi hỏi Bùi Tử Ginag chuyện này, đến lúc đó chỉ có thể nghe mấy lời Bùi Ngọc giải thích mà cậu cũng không hề hoài nghi gì.

Mà nguyện vọng bị sửa đổi kia cậu không hề hay biết, chờ sau khi thi xong mới phát hiện ra thì ván đã đóng thuyền cả rồi.

Thực tế, những chuyện trước đây Bùi Hướng Dương chưa bao giờ hoài nghi Bùi Ngọc. Trong lòng cậu, em trai được cả nhà bảo hộ tốt như vậy nên vẫn là một đứa trẻ đơn thuần. Cậu thật sự không rõ rốt cuộc vì cái gì à Bùi Ngọc muốn sửa chí nguyện của cậu, tại sao lại nói dối, trước kia có phải Bùi Ngọc còn nói dối cậu những thứ gì nữa không.
"Anh trai, anh ơi?"

Bùi Hướng Dương phục hồi tinh thần bởi tiếng gọi này, Bùi Ngọc duỗi tay nắm lấy cánh tay cậu. Lần đầu tiên cậu không hề lưu tình mà gạt tay Bùi Ngọc ra lạnh mặt nói "Vì sao em lại, nói dối anh?"

Nụ cười của Bùi Ngọc ngay thời điểm bị gạt tay đã phi thường gượng gạo, nghe thấy Bùi Hướng Dương chất vấn đáy mắt nó càng thâm u ám. Chính à nó vẫn cười, tiến lên phía trước một bước thiên chân vô tà nói "Anh ơi, anh đang nói chuyện gì vậy ạ?"

Bùi Hướng Dương lui về phía sau một bước, kháng cự sự tiếp cận của Bùi Ngọc. Bùi Ngọc phát hiện ra điểm này, nắm tay càng siết chặt bắt đầu nhịn không được run rẩy.

"Nói dối, em là người sửa, lại nguyện vọng, của anh."

Bùi Ngọc nói "Anh trai, Ngọc Ngọc không hiểu anh đang nói gì hết."

Bùi Hướng Dương nhắm mắt, có vẻ thống khổ đã đến mức này mà em trai còn lừa cậu.
Một lát sau, cậu mở mắt ra " Em đừng gạt, anh nữa. Anh đã, thấy được, em sửa, phiếu nguyện vọng, của anh."

Bùi Ngọc hoàn toàn không cười nữa, nó chỉ đứng yên đó. Có thể là do phòng khách không hề bật đèn nửa thân người nó chìm vào bóng tối, có vẻ có chút đáng sợ.

Bùi Hướng Dương lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này của nó.

Một lát sau, Bùi Ngọc lại cười rộ lên "Đúng vậy đó, anh trai, chính em là người sửa lại nguyện vọng của anh. Nhưng mà. Như vậy thì có làm sao đâu?"

.

Bùi Hướng Dương không hề nói chuyện với Bùi Ngọc nữa.

Từ ngày đó hai anh em bắt đầu giằng co với nhau, cho đến khi kì trung khảo kết thúc. Bùi Hướng Dương vẫn chưa hề để ý gì đến nó nữa.

Bùi Ngọc vẫn tiếp tục cầu xin, xin lỗi, làm nũng đủ mọi cách. Nhưng mà tất cả đều không còn tác dụng với Bùi Hướng Dương nữa.
Cậu vẫn nhớ rõ, ngày hôm đó Bùi Ngọc đứng ngược sáng cười nói với cậu " Nhưng mà, như vậy thì có làm sao đâu?"

Bùi Ngọc ngày hôm đó so với mọi ngày giống như một con người khác. Làm cậu có cảm giác sởn cả tóc gáy.

Một đứa trẻ ngây thơ sao có thể nói ra một câu nói miệt thị và ngạo mạn như vậy?

Bùi Hướng Dương cảm thấy thương tâm vì câu nói đó của em trai làm cậu ý thức được. Trong lòng nó, Bùi Hướng Dương chỉ là một đứa ngốc dù cho bị người lừa từ đầu đến cuối vẫn không biết gì. Tuy cậu có nỗ lực học tập, sinh hoạt nhưng đừng nói tới người ngoài mà ngay cả các thành viên trong gia đình đều xem cậu là thằng ngốc.

Cậu chính là đứa ngốc. Bị lừa bịp, bị khi dễm bị xa lánh. Không cần quan tâm rằng trong lòng cậu có biết hay không, rõ ràng vẫn bị xem là đứa ngốc như cũ.
Từ đó trở đi Bùi Ngọc làm như rất hối hận, điên cuồng xin lỗi cậu. Nửa đêm còn đáng thương mà ngồi trước cửa phòng cậu cầu xin tha thứ. Bùi Hướng Dương còn tự động không thèm phản ứng lại, việc này còn làm kinh động đến Phương Nhã Lan. Nhưng mà lúc này Bùi Hướng Dương có vẻ đặc biệt cố chấp, ai nói gì cậu cũng không nghe theo. Việc tự ý sửa đổi nguyện vọng của người khác là một sự việc vô cùng nghiêm trọng, đó là việc làm phạm pháp. Bùi Ngọc còn nhỏ,không biết nặng nhẹ. Bùi Hướng Dương thân là anh trai, cậu có nghĩa vụ nói cho Bùi Ngọc hiểu rằng em trai đã làm sai và đó còn là một sai lầm nghiêm trọng. Cậu đau lòng Bùi Ngọc nhưng chính cậu cũng hiểu rõ không thể quá nuông chiều đứa trẻ.

Phần lớn thời gian Bùi Ngọc đều bị nhốt trong nhà, rất ít khi tiếp xúc với bên ngoài. Cũng chính vì vậy Bùi Hướng Dương cần phải làm cho em trai hiểu được cái gì là đúng cái gì là sai. Việc nào có thể làm việc nào không nên.
Không thể nói rằng Bùi Hướng Dương không mềm lòng, từ đời trước Bùi Ngọc chính là em trai mà cậu yêu thương nhất. Cậu vẫn nhớ rõ đời trước lúc cậu tốt nghiệp đại học xong vẫn chưa tìm được việc làm, chính Bùi Ngọc đã giúp đỡ cậu.

Bùi Hướng Dương đã nghĩ rằng vì tình cảm anh em của bọn họ tốt, hiện tại xem ra cậu đã hiểu được Bùi Ngọc thật ra có phần ghét bỏ cậu đi?

Cậu tỏ ra lạnh nhạt vưới Bùi Ngọc cho đến khi kì trung khảo kết thức. Năm nay Bùi Quyết Minh thi đại học, Bùi Hướng Dương thi trung khảo. Vì muốn để hai đứa nhỏ giảm bớt áp lực, Bùi Tử Giang và Phương Nhã Lan quyết định dẫn ba đứa con đi qua tỉnh khác du lịch.

Hành trình lần này vẫn do Bùi Quyết Minh quyết định, năm nay hắn là sĩ tử thi đại học, trong nhà hắn lớn nhất.

Bùi Quyết Minh đánh dấu các thành phố mình thích đi, sau đó còn qua phòng Bùi Hướng Dương hỏi cậu có muốn đi nơi nào hay không.
Bùi Hướng Dương nói, cậu thích đi tuyết thành.

Sức khỏe Bùi Ngọc kém không thể nào đi đến nơi có băng tuyết, nhưng mà Bùi Hướng Dương vẫn muốn đi. Cậu rất thích ngày có tuyết rơi, cả thế giới giống như là biến thành vương quốc băng tuyết. Đời trước cậu vẫn luôn không có cơ hội đi, cậu nhớ rõ đời trước lúc Hạ Sanh tìm thấy Bùi Ngọc. Nửa đêm hôm đó, Bùi Hướng Dương đột nhiên tỉnh dậy muốn đi vệ sinh lại phát hiện ra Bùi Ngọc đang ở trong phòng cậu. Khi đó cậu rất hoảng sợ, lo lắng hỏi em trai bị làm sao. Bùi Ngọc nói, muốn đến hỏi cậu xem cậu muốn đi du lịch ở đâu.

Câu trả lời lúc đó chính là tuyết thành, hai anh em đã chuẩn bị xong lịch trình du lịch. Nhưng mà chưa đi đến nơi đã bị Hạ Sanh thọc một dao.

Bùi Tử Giang và Phương Nhã Lan nhìn đến hai chữ tuyết thành, đều đưa ra một vài địa điểm khác. Vậy mà Bùi Hướng Dương vẫn kiên trì muốn đi, thậm chí cậu còn nói nếu bọn họ không đi vậy để cậu tự đi một mình cũng được.
Bùi Ngọc ngồi một bên đáng thương nhìn Bùi Hướng Dương, cậu xoay đầu qua hướng khác cố để bản thân không quá mềm lòng.

Cuối cùng Bùi Quyết Minh mới chốt lại " Như vầy đi, đến khi đó ba mẹ dẫn tiểu Ngọc đi xuân thành. Còn con và Hướng Dương sẽ đi tuyết thành, vậy là được rồi chứ gì."

Bùi Ngọc vừa nghe thấy lập tức nói nó cũng phải đi tuyết thành.

Cuối cùng lại bị Bùi Tử Giang và Phương Nhã Lan cưỡng chế ngăn lại, cả nhà đều theo ý Bùi Quyết Minh.

Thời điểm thi đại học còn khá xa so với kì thi trung khảo, Bùi Quyết Minh đã sớm không có mấy thời gian rãnh rỗi ở nhà. Sau kì thi trung khảo hôm đó, Bùi Hướng Dương còn chưa kịp tới chúc mừng Hạ Sanh, cả nhà liền mang theo hành lý đã chuẩn bị hấp tấp xuất phát.

Bùi Hướng Dương ngồi ở hàng ghế phía sau sát cửa, bên cạnh cậu là Bùi Ngọc. Cậu muốn kéo xa khoảng cách với Bùi Ngọc nên dựa vào cửa xe.
Bùi Ngọc thương tâm cực kì nhưng lại không có nhích đến quá gần.

Cả nhà đến điểm nghỉ ngơi giữa đường cao tốc, Phương Nhã Lan và Bùi Quyết Minh xuống xe đi nhà vệ sinh, Bùi Tử Giang đi ra ngoài hút thuốc.

Cả đoạn đường Bùi Ngọc đều đáng thương nhìn cậu mà Bùi Hướng Dương cũng không để ý đến nó.

Bùi Ngọc cẩn thận cầm lấy ống tay áo Bùi Hướng Dương dùng giọng nói mềm mại làm nũng "Anh trai, anh ơi."

Nó liên tục gọi vài tiếng anh trai, giọng nói như một bé thú nhỏ mềm mại rất dễ làm người khác mềm lòng.

Bùi Hướng Dương không ngoại lệ, nhưng cậu nhịn xuống không nhìn Bùi Ngọc hói "Em, đã, biết sai, chưa?"

Bùi Ngọc thấy anh trai cuối cùng cũng đã chịu nói chuyện vưới nó, vội đảm bảo "Em đã biết rồi, em thật sự biết sai rồi mà anh ơi. Anh tha lỗi cho em nha, có được không anh. Hai chúng ta là anh em ruột với nhau mà, không phải sao?"
Đúng lúc này Phương Nhã Lan đến gõ gõ vào cửa sổ xe "Ngọc Ngọc, nhanh lên xuống xe đi, mẹ dẫn con đi vệ sinh."

Bùi Ngọc nhấp môi, không nhúc nhích tựa như đang chờ thẩm phán Bùi Hướng Dương nói ra điều gì.

Bùi Quyết Minh mở cửa xe, nói với Bùi Ngọc "Em đi vệ sinh đi."

So với Phương Nhã Lan dễ nói chuyện, từ nhỏ Bùi Ngọc đã có chút kiên kị anh cả. Nó quay đầu lại nhìn Bùi Hướng Dương sau đó mới không tình nguyện rời xe.

Trong xe lập tức chỉ còn lại Bùi Hướng Dương và Bùi Quyết Minh.

Cậu vội vàng móc điện thoại ra, nhắn tin cho Hạ Sanh.

Quả nhiên, một chốc không để ý, Hạ Sanh đã gủi cho cậu vài tin nhắn.

Lúc nãy Phương Nhã Lan và Bùi Ngọc ở trên xe, đặc biệt còn có Bùi Ngọc ngồi bên cạnh vì vậy cậu căn bản không hề có cơ hội nói chuyện với Hạ Sanh.

Bùi Hướng Dương nhìn anh cả một cái, thấy đối phưong đang cúi đầu chơi game trên một chiếc máy chơi game đời mới. Hình như nhận thấy được tầm mắt cậu, Bùi Quyết Minh ngước lên hỏi "Muốn uống nước sao?"
Hắn lấy trong hành lý ra một chai nước khoáng rồi ném sang cho cậu. Bùi Hướng Dương còn chưa kịp trả lời là không cần, chỉ có thể yên lặng cầm lấy chai nước.

Bùi Hướng Dương trộm nhắn tin cho Hạ Sanh.

[ Xin lỗi cậu nha QAQ, tớ phải cùng gia đình đi du lịch mất rồi. Cho nên không thể tham gia cuộc họp lớp được huhuhu~]

Bùi Hướng Dương không hiểu lắm, cậu cho rằng nhanh nhất thì hôm sau mới xuất phát. Vì vậy khi nghe bạn họ nói sau kì thi trung khảo này muốn tổ chức một cuộc họp lớp, cậu đã đồng ý ngay.

Hạ Sanh cũng vì cậu nói muốn tham gia nên mới gật đầu, bây giờ cậu không đi....

[ Không sao, đi chơi vui vẻ.]

Bùi Hướng Dương ôm điện thoại, nhìn tin nhắn trả lời từ Hạ Sanh càng băn khoăn.

[ Chờ tớ đến khách sạn rồi sẽ gọi điện cho cậu nhé.]

Cậu nghĩ nghĩ lại nhắn thêm một tin.
[Nhưng mà chớ tớ đến nơi chắc cũng khá lâu đấy.]

Những người còn lại đột nhiên lên xe, Bùi Hướng Dương cũng không có cơ hội xem Hạ Sanh trả lời cái gì.

Thời điểm cậu mơ màng tỉnh dậy, ngoài trừ Bùi Tử Giang đang lái xe tất cả mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ.

Vì đang đi trên đường cao tốc, bốn phía ngoại trừ màu sơn đen sì cùng với đèn đường, ngay cả những chiếc xe đi xung quanh cũng thưa thớt. Trong thời gian ngắn, bên trong xe trở nên cực kì an tĩnh.

Không biết từ khi nào Bùi Ngọc đã dựa lên đầu vai cậu an tĩnh ngủ.

Lại nói đây làn lần đầu tiên sau một tháng cậu và em trai ở gần nhau như vậy.

Bùi Hướng Dương cúi đầu nhìn Bùi Ngọc, giờ đây hô hấp em trai nhẹ nhàng, khuôn mặt thật ngoan mềm. Rất giống hình ảnh em trai lúc còn nhỏ, dáng vẻ ngoan ngoãn, nghe lời an tĩnh quen thuộc. Mỗi khi Bùi Ngọc dùng ánh mắt vô tội nhìn người khác, đặc biệt dễ làm người khác mềm lòng. Vô luận em trai đưa ra yêu cầu gì đều không thể dễ dàng từ chối.
Một tháng này, thật ra Bùi Hướng Dương cũng đã nguôi giận.

Lúc này nhìn thấy dáng vẻ an tĩnh của em trai, tâm trạng cậu cũng dịu xuống.

Chờ đến khi bịn họ đến được khách sạn đã đặt sẵn đã là 12 giờ đêm.

Bùi Tử Giang đã đặt trước 3 phòng. Nếu như sự phân chia như mọi khi, chắc chắn hai vợ chồng Bùi Tử Giang một phòng, Bùi Ngọc và cậu ở một phòng còn lại Bùi Quyết Minh sẽ dùng một mình.

Nhưng mà Bùi Quyết Minh - người mà không bao giờ để ý chuyện trong nhà lần đầu tiên nhận ra hai đứa em trai đang cáu kỉnh. Hắn chủ động mở miệng nóii "Anh cà tiểu Ngọc sẽ ở cùng một phòng, anh là anh cả cũng dễ chăm sóc em ấy hơn. Em hai có ý kiến gì không?"

Hắn không hỏi Bùi Ngọc mà trực tiếp hỏi Bùi Hướng Dương.

Bùi Hướng Dương lắc đầu, đương nhiên là cậu không có ý kiến gì hết! Quả là cầu mà không được ấy chứ. Lần này bọn họ dự định ở thành phố L 3 ngày, vậy cậu có thể gọi thoải mái gọi điện thoại cho Hạ Sanh rồi.
Bùi Hướng Dương lấy hành lý của mình vui vẻ đi về phòng, cậu quay đầu nhìn người trong nhà một cái. Phát hiện ra Bùi Ngọc đang dùng ánh mắt vô tội thêm chút vẻ cầu xin cùng phẫn nộ mà nhìn chằm chằm cậu.

Bùi Hướng Dương nghĩ nghĩ, vẫn là không để ý đến em trai nữa mà sau khi nhận được chìa khóa phòng thì lập tức đi đến căn phòng của riêng mình.

P/s: Hơn 4000 từ chúc mừng ngày lễ 2/9. Chúc mọi người chơi lễ vui, đọc truyện vui nhớ cho một ngôi sao bình chọn.