*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc Đường Na đến bệnh viện là hai người, khi rời bệnh viện chỉ có một mình cô.
Sau khi giao thiếu nữ mèo yêu cho mẹ Bộ, cô một mình đi lên sân thượng.
Kể từ khi sự việc lần trước xảy ra, sân thượng đã bị bệnh viện khóa lại, ổ khóa của con người không có tác dụng gì với Đường Na, ngay khi cô đưa tay đẩy cửa, ổ khóa tự động cạch một tiếng mở ra.
Đường Na đi ra sân thượng rộng rãi thoáng đạt, tùy ý đóng cửa lại, cô nhìn cảnh vật xung quanh, vết hư hỏng do trận chiến lần trước của cô và Lê Hoằng gây ra đã cơ bản được sửa chữa, chỉ còn vết nứt trên tường và đá vụn trên mặt đất biểu hiện mọi thứ thực sự đã xảy ra.
Cho đến nay vẫn không có tin tức gì về Lê Hoằng, mặc dù Phòng quản lý chủng loại vẫn đang truy bắt anh ta, nhưng Đường Na không ôm nhiều hy vọng.
Lê Hoằng, Phòng quản lý chủng loại, Tự Do Thiên Quốc, huyết tinh ma nữ, bốn phe bằng mặt không bằng lòng, đề phòng lẫn nhau, khi bạn khi địch, đặt mọi hy vọng lên người đối phương là chuyện ngu xuẩn.
Đường Na không vội, chỉ cần Lê Hoằng là Nibel, anh ta nhất định sẽ tự mình xuất hiện.
Nếu không phải là anh ta... Vậy cô còn quan tâm anh ta sống hay chết?
Đường Na thu hồi tầm mắt, đi đến hàng rào lưới sắt ở mép sân thượng.
Đêm sâu thăm thẳm, ánh đèn Thượng Kinh len lỏi trong bóng tối, giống như tia lửa trên mặt đất, rực rỡ bao la.
Cô nhắm mắt lại, một ma lực vô hình tỏa ra xung quanh cô và biến mất nhanh chóng.
Trác Vũ đang cùng đám người Can Bành thảo luận phương hướng phát triển tiếp theo của Tự Do Thiên Quốc đột nhiên ngừng câu chuyện, cảnh giác ngẩng đầu nhìn lên.
Trong nháy mắt vừa rồi, anh ta cảm thấy một ma lực cực kỳ nhỏ bé lướt qua cơ thể, khiến anh ta cảm thấy khó chịu như bị người khác theo dõi.
"Ngài Trác, có chuyện gì vậy?" Can Bành hỏi.
"Anh có cảm thấy gì không?" Trác Vũ hỏi.
"...Cảm thấy cái gì?" Can Bành mờ mịt.
...Đúng là một kẻ ngốc.
Trác Vũ không nói nữa mà đi tới mở cửa.
Anh ta gọi những yêu quái đang tuần tra trước cửa, nói: "Truyền lệnh xuống, đề cao cảnh giác, canh phòng nghiêm ngặt tử thủ, đặc biệt là phòng ngự bên ngoài, không được để một con muỗi..."
Anh ta còn chưa nói xong, di động của anh ta vang lên.
Trác Vũ cầm lên xem một chút, cười bắt máy: "Các hạ gọi tới, chẳng lẽ lại muốn đăng ký hộ khẩu cho ai sao?"
"Đừng nói nhảm nữa." Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói không chút khách sáo của cô gái: "Tôi đang ở cổng nhà anh, mau ra đón tôi đi."
"Cổng nhà tôi... Các hạ thật biết nói đùa."
"Cửa Tử Cấm Thành." Đường Na nói, "Nếu anh không đến đón tôi, vậy tôi tự đi vào nhé?"
"Ha ha... Để tôi đi đón cô."
Trác Vũ cúp điện thoại, thầm nghĩ ma lực khác thường vừa rồi quả nhiên đến từ Đường Na.
"Quên đi, không có chuyện gì, không cần truyền lệnh." Trác Vũ nói với yêu quái còn chờ ở trước mặt.
Anh ta quay đầu dặn dò người trong phòng họp vài câu, Can Bành xung phong đứng dậy nói: "Ngài Trác, không bằng tôi đi đón!"
"Anh tiếp tục chủ trì cuộc họp." Trác Vũ nói xong liền xoay người đi ra khỏi phòng họp.
Trong thế giới dưới đất không có bầu trời, hành lang phức tạp như tổ kiến, trừ khi sống ở đây nhiều năm, nếu không sẽ rất dễ bị lạc, một khi có kẻ thù bên ngoài xâm nhập, căn cứ của Tự Do Thiên Quốc là nơi rất tốt để bọn họ mai phục.
Hôm nay Đường Na vừa về nước đã đến thăm Tự Do Thiên Quốc, cô cần anh ta giúp đỡ hay đã phát hiện manh mối gì?
Trong lòng Trác Vũ tràn ngập nghi hoặc, anh ta kéo thẳng cổ áo vest, lợi dụng không gian thế giới này để lấy lại vẻ mặt bình tĩnh, sau đó hóa thành một con dơi đen dán vào trần nhà bay về phía lối ra.
Tại cổng của Tử Cấm Thành nguy nga, Trác Vũ nhìn thấy cô gái tóc vàng một người một ngựa đến căn cứ của Tự Do Thiên Quốc.
Anh ta cẩn thận nhìn chung quanh một lượt, phòng tuyến các nơi vẫn còn, cô thật sự xuất hiện một mình, đây là kiêu ngạo không hiểu biết, hay là tự tin nắm chắc?
Trác Vũ đè nén nghi hoặc của mình, cười đi về phía Đường Na: "Chiêu thức của các hạ thật sự khiến người ta nhìn với cặp mắt khác. Nếu mọi người trong phòng quản lý chủng loại đều có bản lĩnh này của cô, Tự Do Thiên Quốc sẽ bị hủy diệt ngay lập tức."
Đường Na liếc một cái đã nhận ra ẩn ý của anh ta, nói: "Tôi sẽ không tham gia vào cuộc tranh đấu của các người, sẽ không giúp đỡ ai. Anh không cần phải nói bóng nói gió bên tai tôi. Có thể tìm thấy căn cứ của Tự Do Thiên Quốc của các người... ngoài tôi ra, chỉ có Thủy Hoàng ác linh."
"Vậy tôi yên tâm, hi vọng các hạ giữ lời hứa, không nhúng tay vào chuyện tranh chấp của thế giới này." Trác Vũ cười nói: "Nếu các hạ đã tới nơi này, không bằng để tôi làm chủ nhà chiêu đãi các hạ một ly trà xanh?"
"Coca." Đường Na nói thêm: "Ướp lạnh."
Hì hì, Ngu Trạch không có ở đây, đương nhiên phải uống coca!
Huyết tinh ma nữ đã từng nghìn vàng khó mua được nụ cười, nay huyết tinh ma nữ vì một ngụm coca cũng có thể tươi cười rạng rỡ, cô hỏi: "Có gà rán không?"
Trác Vũ nói: "Đương nhiên là có. Các hạ muốn ăn gì Tự Do Thiên Quốc cũng có. Chúng tôi đối xử với bạn bè rất hào phóng."
Phi, mấy cánh gà đã muốn làm bạn cô, nằm mơ à? Tuy nhiên, vì muốn ăn gà rán, cô quyết định để tình bạn "bông hoa nhựa" nở lâu hơn một chút.
Trác Vũ giậm chân một cái, như không bị trọng lực trói buộc, dễ dàng nhảy lên đ ỉnh tường thành.
Người đàn ông mặc âu phục lịch lãm đứng vững vàng trên đỉnh tường, vầng trăng khuyết sáng rỡ treo sau lưng anh ta, anh ta cười như không cười nhìn Đường Na bên dưới, nói: "Các hạ cần giúp đỡ không?"
Con dơi chết tiệt này, y hệt Nibel, đều là lão già xấu xí, hư hỏng.
"Ha ha." Đường Na cười lạnh một tiếng, dưới chân chợt lóe ma pháp trận màu xanh lam, cô bước lên cầu thang vô hình trong không trung, ưu nhã đi tới trước mặt Trác Vũ: "...Anh nói xem?"
Đường Na làm thế nào cũng không ngờ lối vào Tự Do Thiên Quốc nằm ngay dưới long ỷ trong điện Kim Loan trong Tử Cấm Thành.
Trác Vũ bố trí lối vào ở nơi này, ám chỉ rất rõ ràng, mặc dù dã tâm của anh ta chưa từng che giấu, nhưng Đường Na vẫn bị sự táo bạo của anh ta làm cho kinh ngạc.
"Anh không sợ Phòng quản lý chủng loại chiếm lấy hang ổ của anh sao?"
"Chỉ cần các hạ không nói, trăm năm nữa bọn họ cũng không tìm thấy vị trí thực sự của Tự Do Thiên Quốc." Trác Vũ cười nói.
Không biết anh ta đã làm gì, một lối đi ngầm đi xuống lộ ra từ phía sau sàn nhà nứt ra.
Lại dám xây dựng căn cứ ở trong hoàng thành, Đường Na không biết nên nói anh ta một tay che trời hay là to gan lớn mật, anh ta có thể làm được điều này không thể chỉ dựa vào năng lực của mình mà tránh được ánh mắt của mọi người. Đột nhiên, Đường Na chợt lóe một ý tưởng, trong Phòng quản lý chủng loại chắc chắn có cọc ngầm của anh ta.
Cô đi theo Trác Vũ vào trong thông đạo, thông đạo dưới lòng đất sáng như ban ngày, khiến thế giới bên ngoài mới như ở trong lòng đất.
Trác Ngư quay đầu lại cười nhìn cô: "Các hạ yên tâm đi theo tôi vào như vậy sao?"
"Đương nhiên là có nắm chắc mới có thể yên tâm." Đường Na nói.
"Là nắm chắc về bản thân hay là nắm chắc về tôi?"
Đường Na mỉm cười không đáp.
Nhìn thấy vẻ mặt ung dung đắc ý của cô tựa như đang đi dạo ở vườn hoa sau nhà mình, Trác Vũ đành phải thu hồi sự khinh thường, mặc dù đây là căn cứ của anh ta, nhưng Đường Na rõ ràng là có chuẩn bị mà đến.
Anh ta vốn định đưa Đường Na đến phòng khách, nhưng Đường Na lại nói muốn tới phòng làm việc của anh ta...
"Tại sao?" Trác Vũ hỏi.
"Thế tại sao anh muốn dẫn tôi đến phòng khách?"
"Bởi vì cô là khách." Trác Vũ cười nói.
"Đau lòng quá, hóa ra anh nói chúng ta là bạn đều là gạt người." Đường Na buồn tủi tái mặt.
Trác Vũ: "..."
Anh ta không thể đoán được cô có ý đồ gì, cuối cùng quyết định tạm thời thuận theo mong muốn của cô.
Trác Vũ đưa cô đến phòng làm việc riêng của mình, lại bảo tiểu yêu phục vụ mua coca và gà rán, đối xử nhiệt tình với Đường Na như một người bạn thực sự.
Không có sự giám sát của Ngu Trạch, Đường Na ăn không ít gà rán, tất nhiên... Mặc dù cô nghĩ rằng Trác Vũ sẽ không ngu ngốc đến mức hạ độc trong gà rán và coca, nhưng cô vẫn thận trọng, lén lút kiểm tra đồ ăn rồi mới cho vào miệng.
Trác Vũ cười nhìn cô ăn không nói lời nào, tựa hồ không vội vàng gì, bất động như núi ngồi ở đối diện bàn.
"Lần này tôi tới đây là muốn hỏi anh một chuyện." Đường Na vừa ăn vừa nói: "Tôi cảm thấy giữa chúng ta có người đã thuần phục Thủy Hoàng ác linh."
"...Cô nói cái gì?" Trác Vũ yên lặng nhìn cô.
"Đã lâu như vậy rồi, ba thế lực lớn, Phòng quản lý chủng loại, Tự Do Thiên Quốc và giới huyền học đều không nghe thấy bất kỳ tin tức nào về Thủy Hoàng ác linh, anh không thấy lạ sao?" Đường Na hỏi.
"Không biết những người khác thế nào, nhưng Tự Do Thiên Quốc quả thực đã huy động lực lượng khắp thế giới để tìm kiếm Thủy Hoàng ác linh, dưới quy mô lớn như vậy mà vẫn không có manh mối gì... Vô cùng lạ, cũng không loại trừ có người bên trong mật báo cho Thủy Hoàng ác linh."
"Anh cho rằng kẻ phản bội là ai?"
Trác Vũ cười: "Khách quan mà nói... Tôi cũng không biết, chủ quan mà nói, tôi đoán chỗ Phòng quản lý chủng loại."
"Tại sao?"
Anh ta khoát khoát tay: "Phòng quản lý chủng loại là kẻ thù của Tự Do Thiên Quốc, như vậy còn chưa đủ sao?"
Đường Na nhìn anh ta, đột nhiên nở nụ cười: "Vậy tôi đoán kẻ phản bội chính là anh."
"...Tại sao?"
"Bởi vì bộ dạng của anh giống kẻ phản bội nhất." Đường Na cắn một miếng chân gà lớn, mơ hồ nói.
Trác Vũ buông bàn tay nắm chặt dưới bàn, mặt không chút thay đổi nói: "Đừng đùa nữa."
Sau khi ăn hết một con gà rán, Đường Na ném găng tay vào hộp, nói: "Lần này tôi đến đây để hỏi một chút về Phòng quản lý chủng loại và nhà họ Trì."
Trác Vũ liếc cô một cái: "Cô còn hoài nghi cả Trì Linh Âm?"
"Có vẻ như anh rất tin tưởng Trì Linh Âm." Đường Na nói.
"Ngay cả Phòng quản lý chủng loại và tôi cô ấy còn không giúp, làm sao có thể giúp đỡ Thủy Hoàng ác linh... Gia huấn của nhà họ Trì là bo bo giữ mình. Nếu không phải như vậy, làm sao bọn họ có thể đứng đầu giới huyền học một trăm năm?" Trác Vũ nói.
"Chỉ vì cái này?"
"Còn nữa." Trác Vũ nói: " Thủy Hoàng ác linh suýt chút nữa lật đổ nhà họ Trì, Trì Linh Âm có thù với hắn, chỉ sợ cô ấy còn muốn giết Thủy Hoàng ác linh hơn cô, muốn cô ấy giúp Thủy Hoàng ác linh... Điều đó tuyệt đối không có khả năng."
"Cả nhà Trì Linh Âm đều bị Thủy Hoàng ác linh gi ết chết?" Đường Na hỏi.
"Đại khái là vậy."
"Cái gì gọi là đại khái?" Đường Na cau mày.
"Trì Linh Âm còn một người chú, nhưng trước đó chú cô ấy đã phản bội gia tộc. Không biết ở bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, hồn đăng trong nhà đã tắt hơn hai mươi năm trước. Nhà họ Trì ít người, ngoại trừ chú của Trì Linh Âm, tất cả các thành viên trong gia đình cô ấy đều hi sinh trong trận chiến đó. Đó là lý do vì sao tôi nói, Trì Linh Âm tuyệt đối không thể đầu quân cho Thủy Hoàng ác linh, bởi vì giữa bọn họ có huyết hải thâm thù."
"Chú của cô ta tên là gì?" Đường Na hỏi.
"Cô có hứng thú?" Trác Vũ nhìn cô chằm chằm, Đường Na nhún vai, không chút để ý nói: "Chỉ thuận miệng hỏi thôi, làm gì có chuyện kể chuyện mà không nói tên nhân vật?"
"Đó cũng không phải bí mật gì, nói cho cô biết cũng không sao." Trác Vũ nói: "Trì Văn Chi, chú của Trì Linh Âm tên là Trì Văn Chi, là thiên chi kiêu tử trước khi Trì Linh Âm ra đời. Mười hai tuổi có thể đuổi quỷ an hồn, mười sáu tuổi có thể chiến đấu chống lại ác linh có độ nguy hiểm cao... Nếu không phải ông ta phản bội nhà họ Trì, gia chủ đời tiếp theo vốn nên là ông ta."
"Có tương lai tươi sáng như vậy, tại sao ông ấy lại phản bội nhà họ Trì?" Đường Na hỏi.
Trác Vũ nói: "Câu hỏi này chỉ có bản thân Trì Văn Chi mới có thể trả lời được. Tôi chỉ biết lúc đó nhà họ Trì đã bị náo loạn long trời nở đất vì sự phản bội của Trì Văn Chi. Bọn họ vận dụng toàn bộ giới huyền học để tìm kiếm Trì Văn Chi, đáng tiếc đều không bệnh mà chết. Sau vài năm thì truyền ra tin tức hồn đăng của Trì Văn Chi đã tắt."
"Cũng có người nói ông ta có năng lực biết trước tương lai, chết sớm cũng là bởi vì nhìn thấu tiên cơ... Đều là lời đồn." Trác Vũ cười giễu cợt nói: "Chẳng qua là một người người ngoài cuộc hiểu biết nửa mùa nghe nhầm đồn bậy thôi. Nếu ông ta có thể đoán trước được tương lai, tôi cũng không tin ông ta lại có thể hai mươi lăm tuổi đã tắt hồn đăng."
Trong lòng Đường Na chấn động, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười thản nhiên, thậm chí còn châm chọc theo Trác Vũ: "Nếu như có thể dự đoán tương lai, tôi nhất định sẽ trở thành người sống lâu nhất thế giới."
"Tôi tin cái này." Trác Vũ nở nụ cười, Đường Na nhìn ra được ẩn ý trong nụ cười của anh ta... Bởi vì tai họa lưu ngàn năm.
Đường Na lười so đo với anh ta, để che giấu mục đích thực sự của mình, cô lại hỏi một ít tình báo chỗ Trì Linh Âm, Triệu Sảng Hiệt và Viên Mộng của Phòng quản lý chủng loại. Trác Vũ trả lời từng câu hỏi, trong đó có mấy phần thực mấy phần giả cũng chỉ có bản thân anh ta biết.
Đường Na tháo găng tay ném vào hộp gà rán. Cô đứng dậy lau miệng rồi bước đến trước giá sách trong phòng.
Khi vừa ăn gà vừa trò chuyện, cô cũng vờ như vô tình quan sát cả căn phòng.
Sách trên giá nhìn bề ngoài không có gì đáng chú ý, phần lớn đều là sách viết tay có liên quan đến huyền học và yêu quái, ngoài ra còn có các loại bảo vật xa hoa, bao gồm cả những di vật văn hóa quý hiếm đã biến mất trong dòng chảy dài của lịch sử, lấy ra bất kỳ thứ gì cũng đều là bảo vật vô giá, giờ phút này lại bị Trác Vũ cất chứa trong phòng làm việc riêng để một mình thưởng thức.
"Có phát hiện thứ cô muốn phát hiện chưa?" Trác Vũ như ám chỉ.
"Ngay cả bản thân tôi cũng không biết tôi muốn phát hiện cái gì." Đường Na cười nói: "Anh thật biết hài đen*, khó trách người đen như vậy."
Trác Vũ bị mỉa cũng không tức giận, bộ dạng như lợn chết không sợ nước sôi, lạnh nhạt nhìn cô đánh giá bộ sách trên giá.
Đường Na không tìm thấy dấu hiệu đáng ngờ từ giá sách, khi cô định rời đi, một âm thanh lanh lảnh vang lên phá vỡ sự im lặng trong phòng làm việc.
"Cúc cu... cúc cu..."
Sắc mặt Trác Vũ đột nhiên thay đổi, cơ bắp vô ý thức căng thẳng.
Đường Na ngẩng đầu nhìn lên, một con chim cúc cu liên tục bật ra khỏi cửa sổ nhỏ của chiếc đồng hồ treo tường, kêu lanh lảnh: "Cúc cu..."
Kim đồng hồ chỉ thời gian là mười một giờ bốn mươi.
Cô trầm ngâm nhìn con chim cúc cu nhỏ nhắn đáng yêu, một lúc sau, cô quay đầu nói với Trác Vũ: "Bây giờ... hình như không phải giờ đúng?"
"Dùng lâu tự nhiên sẽ hỏng." Trác Vũ cười nói.
Đường Na không bỏ qua nét mặt hơi cứng nhắc của anh ta.
"Là hỏng thật à?"
Đường Na nhìn con chim cu gáy cứ kêu không ngừng, như thể không ai ngăn nó lại, nó sẽ kêu mãi.
Cô đưa tay ra, túm con chim cúc cu nhảy ra khỏi đồng hồ treo tường.
Trác Vũ không chớp mắt nhìn Đường Na, tim gần như ngừng đập, như thể thứ cô đang nắm không phải là con chim cúc cu mà là trái tim của anh ta.
Đường Na nhẹ nhàng vuốt v e con chim cúc cu trong tay, khi chạm vào một đường nối liền bật cười, cô nhìn Trác Vũ gần như không ngồi yên được, nói: "Tôi sửa cho anh..."
Khi Trác Vũ đột ngột đứng dậy, cô bẻ gãy cổ con chim cúc cu.
Tủ sách từ từ mở ra, để lộ một đường hầm xi măng ẩn sau bức tường.
"Đường Na!" Trên mặt Trác Vũ mất đi nụ cười, nói: "Cô có ý gì? Cô đang hoài nghi tôi?"
"Anh đang nói cái gì vậy? Nếu như tôi hoài nghi anh, tôi sẽ tới một mình sao?" Đường Na liếc nhìn con chim cúc cu bị gãy cổ, nói: "Tôi chỉ muốn giúp anh sửa cái đồng hồ hỏng, ai biết nó hỏng dữ vậy, ngay cả tường cũng nứt đôi?"
Trác Vũ giận mà không dám nói gì, chỉ có thể lạnh lùng nhìn cô.
Hàng ngàn yêu quái ở Tự Do Thiên Quốc cũng không đủ để cô nhét kẽ răng, anh ta cũng không tin mình có thể đánh bại Đường Na, trước ngày hôm nay, anh ta chưa bao giờ nghĩ tới có người có thể dễ dàng tìm thấy căn cứ của Tự Do Thiên Quốc... Thực lực thật sự của cô, hết lần này đến lần khác làm anh ta khiếp sợ.
Cô dẫn đầu đi đến cửa mật đạo, quay đầu cười nói: "Anh muốn tôi đi một mình tham quan mật đạo này sao?"
Trong lòng Trác Vũ nhanh chóng tìm kiếm biện pháp đối phó.
"Khoảng cách ngắn như vậy, anh còn muốn tôi dùng kiệu tám người khiêng sao?" Đường Na nói.
Trác Vũ không còn cách nào khác đành phải từng bước đi qua.
"Cô nhất định phải đi vào?" Trác Vũ nhìn chằm chằm cô.
"Mặc dù chúng ta không thể làm bạn, nhưng tốt hơn hết anh đừng biến tôi trở thành kẻ thù của anh... Đi thôi, anh Trác?" Đường Na cười híp mắt nói.
"Được... Cô đừng hối hận." Trác Vũ sải bước đi vào mật đạo.
Đường Na phía sau anh ta thu lại nụ cười, sắc mặt nặng nề đi vào.
Nếu xung quanh có người bắt tay với Nibel, Đường Na sẽ không nghĩ ai khác, người đầu tiên nghi ngờ chính là Trác Vũ.
Mật đạo rất dài, bọn họ đi rất lâu mới đến tận cùng.
Tận cùng là một cánh cửa đá, Trác Vũ lạnh lùng nhìn cô nói: "Nghĩ kỹ chưa, thật sự muốn mở sao?"
Đường Na mỉm cười.
Trác Vũ nghiến răng nghiến lợi nói: "... Cô tự tìm."
Anh ta ấn vào cơ quan bên cạnh, cửa đá chậm rãi nâng lên, Đường Na nhìn thấy một đôi bàn chân đàn ông, chân người đàn ông, cơ thể người đàn ông...
Đường Na hoàn toàn cảnh giác, ma lực cả người đều sẵn sàng chờ phát động.
Để cô xem xem, đằng sau cánh cửa này rốt cuộc là Nibel hay là yêu ma quỷ quái khác.
Sau vài giây, cuối cùng, cô nhìn thấy người đằng sau cánh cửa.
Ma lực trong người Đường Na bị kiềm hãm, nhìn người đứng sau cánh cửa cũng sửng sốt không kém, nói: "... Triệu Sảng Hiệt?"
Trong ba người, chỉ có Trác Vũ là thở phào nhẹ nhõm, anh ta cười lạnh nói: "Các hạ thấy rồi, hài lòng chưa?"
Triệu Sảng Hiệt định thần lại, sắc mặt đột nhiên thay đổi, như sắp nổ tung, Trác Vũ ngăn lại, nhìn Đường Na nói: "Bây giờ các hạ muốn lựa chọn thế nào, chúng tôi là kẻ thù của cô chưa?"
Trong lối đi bí mật yên tĩnh, tràn ngập sự im lặng vi diệu.
Đường Na cười nói: "Đương nhiên không phải, mục tiêu của tôi chỉ có Thủy Hoàng ác linh."
Cô nhìn về phía lối ra khác trong phòng đá, thần sắc thoải mái nói: "Đầu kia dẫn tới nơi nào?"
"Con hào bảo vệ thành." Trác Vũ lạnh lùng nói: "Cô muốn đích thân đi qua xác nhận không?"
"Không cần." Đường Na mỉm cười, "Tôi đương nhiên tin tưởng anh."
Trác Vũ hừ lạnh một tiếng.
"Đừng tức giận, đừng để tình bạn của chúng ta sớm héo tàn." Đường Na đi đến trước mặt anh ta, vỗ vai anh ta nói: "Hai ngày nữa tôi sẽ gửi cho anh một món đồ chơi."
Trác Vũ ỡm ờ chấp nhận "lời xin lỗi" của cô, nói: "Xin các hạ đừng nói cho người khác biết chuyện anh ta. Các hạ không phải người của thế giới này, vì vậy xin đừng tham gia vào tranh chấp ở thế giới này."
Triệu Sảng Hiệt nhìn chằm chằm vào cô bằng "cặp mắt của con báo", như thể nếu cô không đồng ý, anh ta sẽ biến thành một con báo và xé xác cô thành từng mảnh.
"Đương nhiên, tôi không phải người thích xen vào chuyện của người khác." Đường Na nói: "Mục đích của tôi từ đầu đến cuối chỉ có một, chỉ cần anh không bắt tay với Thủy Hoàng ác linh, tôi sẽ không bao giờ trở thành kẻ thù của anh."
Hai người đạt được nhất trí, Trác Vũ tươi cười tiễn Đường Na đi.
Sau khi Đường Na rời khỏi căn cứ của Tự Do Thiên Quốc, nụ cười trên khuôn mặt hóa thành băng sương.
Trong nháy mắt cửa đá mở ra nhìn thấy Triệu Sảng Hiệt, vẻ mặt như trút được gánh nặng của Trác Vũ làm cô khẳng định mình đoán không sai.
Nếu con dơi già đã tự tìm đường chết, cũng đừng trách cô trở mặt.
Nibel phải chết, những người giúp đỡ Nibel chống lại cô cũng phải chết.
Dưới bầu trời đầy sao yên tĩnh, Đường Na vươn tay phải ra khẽ búng, vô số ánh sao màu u lam mờ nhạt bay lên, chỉ trong vài giây đã nhanh chóng bay lên trời cao.
Bầu trời đêm trăng sáng thưa sao trong nháy mắt dày lên, những ngôi sao màu u lam được sắp xếp có trật tự, yếu tố ma lực này được Viên Mộng gọi là "hạt linh khí", chỉ có Viên Mộng có mắt chân thật mới có thể nhìn thấy nó.
Ở phía bên kia của Thượng Kinh, một người phụ nữ tóc đen vừa mới chấp hành nhiệm vụ bắt giữ, một mình bước ra khỏi hộp đêm ồn ào.
Cô ấy chợt dừng lại trên đường, nhìn lên bầu trời đêm một cách trầm ngâm.
Mái tóc dài đen như mực của cô ấy dần chuyển sang màu trắng, đôi mắt đen của cô ấy cũng mờ dần chuyển sang màu trắng bạc chỉ trong một chớp mắt ngắn ngủi.
Thế giới ở trong mắt cô ấy đã thay đổi, những hạt linh khí lấm tấm lơ lửng trên bầu trời đêm cao chót vót, nhìn từ xa, đó là một câu:
"Dơi bắt tay ác linh, báo phục vụ dơi, còn gương chiếu rọi nơi đâu?"
*Hài đen (tiếng Anh: black comedy, black humor, dark humor hay dark comedy) là một thể loại hài kịch sử dụng sự hài hước một cách không lành mạnh, bắt nguồn từ những vấn đề mang tính cấm kị và được xem là tương đương với bối cảnh trước đây của thể loại "gallows humor"