Cứu Vớt Thần Tượng Hết Thời

Chương 8




Lúc thợ đổi khóa lấy khóa mới thay thế trong túi vải, Ngu Trạch mở cửa phòng bếp, xách tiểu quỷ muốn leo lên tủ quầy phá phách xuống dưới.
Ngu Trạch không có hứng thú làm một bữa mãn hán toàn tịch, anh tùy ý xào một mặn một chay, lại dùng chút rau dưa đậu hũ nấu bát canh, cơm tối xem như làm xong rồi.
Anh chia thức ăn thành hai phần mang ra ngoài, mỗi lần như vậy, sau lưng Ngu Trạch đều có một cái đuôi nhỏ bám theo.
Sau khi anh đặt bát canh rau xanh đậu hũ cuối cùng lên bàn, thấy thợ đổi khóa đã xong việc, anh thanh toán tiền, tiễn người rời đi, xoay mình nhìn lại, sách tinh đã tự mình leo lên ghế ngồi ngay ngắn.
Cô không thuần thục cầm đũa lên không tới hai giây liền ném đũa, không chút do dự vươn tay không mò vào đĩa thức ăn.
"Khoan đã!"
Ngu Trạch nơm nớp lo sợ chạy lên, rốt cuộc ngăn được trước khi đầu ngón tay cô chạm vào món thịt băm xào cà rốt.
"Anh làm gì đấy!" Sách tinh tức giận: "Tôi đói rồi!"
"Tôi dạy cô dùng đũa." Ngu Trạch nói.
Trải qua năm sáu phút chật vật học tập, Đường Na cuối cùng cũng có thể dùng đũa run rẩy lẩy bẩy gắp một miếng thịt băm.
Ngu Trạch ngồi xuống chỗ đối diện cô, cùng nhau ăn cơm tối.
Anh liếc mắt đánh giá sách tinh, thấy sau khi cô cẩn thận thử nghiệm rất nhanh tiếp nhận mùi vị thức ăn Trung Hoa, không ngừng phát động công kích với thịt băm.
"Ăn cái khác nữa đi." Ngu Trạch cau mày nói: "Cô không thể chỉ ăn thịt."
"Không muốn." Đường Na dứt khoát cự tuyệt.
Ngu Trạch không biết có nên can dự vào thói quen kén ăn của cô hay không, dẫu sao anh hoàn toàn không biết sách tinh nên ăn gì.
Nửa giờ sau, Ngu Trạch đã hoàn toàn chắc chắn phải can dự.
Bữa tối sách tinh ăn thịt băm không bao lâu liền gào khóc nói với anh cổ họng đau, còn bắt đầu chảy máu mũi đứt quãng.
. . . Điển hình là triệu chứng bệnh nóng trong.
Nếu sách tinh bi nóng trong, như vậy sách tinh có đầy đủ dinh dưỡng hay không không cần nói cũng biết.
Ngu Trạch cầm khăn giấy bịt lỗ mũi đang chảy máu. Xong việc, anh ngồi trên ghế sô pha đọc bình luận trên mạng bài phỏng vấn trước đó.
Dư luận lúc này có thể hình dung là chia làm hai phe, một số người tin lời của anh và Đường Na, một số người thì kiên quyết không tin vào quan hệ thật của anh và Đường Na.
Những người tin tưởng Ngu Trạch cho là Đường Na với anh không giống nhau, hoàn toàn là hai người lạ, không thể nào có chung huyết thống được.
Những người không tin anh thì cho là, cách ăn mặc của Đường Na rất đáng nghi, tự dưng một mình xuất hiện ở trong công viên cũng đáng để cho người ta suy nghĩ sâu xa.
Ngu Trạch chán nản nhìn số fan ít ỏi của bản thân, sáng sớm hôm nay anh còn có năm triệu fan hâm mộ, giờ đây anh chỉ còn lại một triệu năm trăm nghìn người.
. . . Là anh trách lầm công ty, xem ra không nỡ chi tiền mua fan cương thi cho anh.
Ngu Trạch im lặng thở dài, nhận ra nãy giờ sách tinh không phát ra âm thanh gì, anh bất an quay đầu nhìn lại, thấy cô ngồi xếp bằng trên ghế sa lon, mắt ngay ngắn nghiêm chỉnh nhìn hình ảnh được chiếu bằng ngôi thứ nhất đang lơ lửng trên không trung, hai cái tay cũng không nhàn rỗi, cố gắng dùng lực xé một hộp sữa tươi.
Ngu Trạch nhìn hình chiếu không đến mấy giây thì giật mình: Sách tinh đáng ghét này vậy mà lại trực tiếp quan sát trí nhớ của anh!!!
"Cô đang làm gì vậy?" Ngu Trạch đen mặt hỏi.
Đầu ngón tay Đường Na bốc lửa dừng lại cách hộp sữa bò khoảng một cm, cô ngẩng đầu lên, mặt đầy ngây thơ vô tội nói: "Tôi đâu có làm cái gì."
Trước khi sách tinh muốn đốt hộp sữa bò, Ngu Trạch nhanh tay đoạt lấy nó, cắm ống hút trước mặt cô.
Sau khi làm mẫu cho sách tinh cách sử dụng ống hút, Ngu Trạch trầm mặt nói: "Đóng cái thứ lơ lửng đó lại cho tôi."
Sách tinh mở to hai mắt: "Tôi không nhìn làm sao tôi biết thế giới này như thế nào?"
"Không cần biết cô có biện pháp gì. Lập tức đóng lại cho tôi." Ngu Trạch nói một cách dõng dạc không được phép nghi ngờ.
Đường Na nhìn ra sự kiên quyết của anh, vung tay một cái, hình chiếu treo trên không trung liền biến mất tăm.
Không sao, tối hôm nay chờ anh ngủ rồi, cô lại xem full HD một lần.
Đường Na đang hút sữa rột rột, đúng lúc này, chuông cửa reo lên.
Ngu Trạch ngẩn người, không nghĩ tới giờ này còn có người tới thăm anh.
Hôm nay thật đúng là náo nhiệt, một ngày khách tới thăm liền bằng số lượng một năm.
Ngu Trạch đứng dậy đi tới cửa, ngó qua hệ thống giám sát nhìn ra ngoài, có một người đàn ông trung niên mặc âu phục đứng thẳng trước cửa.
Ngu Trạch nhận ra người này, tâm trạng vốn nhẹ nhõm đột nhiên trầm xuống.
Anh dừng lại một lát, sau đó đưa tay mở cửa, Ngu Trạch và người đàn ông ngoài cửa bốn mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng trầm mặc.
Sau đó, đối phương sải bước đi tới.
Người đàn ông nhìn tủ giày trước cửa, hướng thẳng tới phòng khách, từ trên cao nhìn xuống Đường Na đang ngồi lên ghế sofa.
"Bố tới làm gì?" Ngu Trạch nhìn người bố trên danh nghĩa.
Ngu Thư không nhúc nhích nhìn cô bé trên ghế sofa, nhìn từ bề ngoài, cô cùng Ngu Trạch xác thật không có bất kỳ chỗ tương tự nào.
"Cô bé này có quan hệ gì với con?" Ngu Thư nhìn cô bé tóc vàng, hỏi Ngu Trạch ở phía sau.
"Con của bạn ạ." Ngu Trạch tránh nặng tìm nhẹ nói.
Ngu Thư nở nụ cười trào phúng với Đường Na, chậm rãi xoay người, nhìn Ngu Trạch nói, "Con còn có bạn à?"
"Cái cớ sứt sẹo này con có thể nói với quần chúng, nhưng không thể dùng để lừa gạt bố. Bố hỏi con một lần nữa, đứa bé này là của ai?"
Ngu Trạch cười lạnh: "Dù sao cũng không phải của con."
Người đàn ông lạnh lùng nhìn anh: "Con tốt nhất là nói thật, nếu như con thật sự có con ngoài giá thú, mặc kệ là con hay là đứa bé kia, cũng đừng mong tiến vào gia tộc."
Lần này đến lượt Ngu Trạch nở nụ cười châm chọc.
Đường Na trông thấy anh nhếch môi nói: "Bố cảm thấy con sẽ để ý sao?"
"Bố đoán con không để ý, nhưng con nhất định để ý không có người thu thập cục diện rối rắm cho con." Người đàn ông lạnh như băng nói: "Dù sao không phải người nào cũng đều có thể chuộc con ra từ trong trại tạm giam nước Mỹ."
Đường Na trông thấy sắc mặt Ngu Trạch trong nháy mắt xanh mét, hai tay bên đùi nắm chặt thành nắm đấm, giống như không dùng sức sẽ có cái gì đó nổ mạnh từ trong thân thể của anh.
Ngu Trạch cắn răng nói từng chữ: "Con không xin bố làm những việc này, cuộc sống của con không liên quan gì tới bố."
"Đây là chuyện buồn cười nhất ngây thơ nhất mà bố nghe được năm nay, con rời nhà ở riêng mấy năm nay càng sống càng thụt lùi." Người đàn ông nói.
Ngu Trạch nói: "Cái này không phải là vì phối hợp bước đi của bố sao? Dù sao nếu tuổi của con cũng sàn sàn tầm người vợ hiện tại của bố, vậy cũng rất lúng túng, không phải sao?"
Đường Na im lặng ngồi trên sofa hưng phấn xem kịch, xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, cô còn rất hi vọng hai người này kịch liệt hơn chút nữa ấy chứ.
Hưng phấn quá quên mất hộp sữa đã uống xong, lại hút mạnh mấy lần, âm thanh rột rột đánh gãy đối thoại của hai người trước mắt, Ngu Trạch chau mày, đi tới cướp hộp sữa bò đã hết trong tay Đường Na, cách vài mét, chuẩn xác quăng vào trong thùng rác.
Người đàn ông nhìn quá trình từ đầu tới cuối, mở miệng lần nữa: "Con nên giữ tôn trọng cơ bản đối với mẹ kế của con."
"Không cần thiết, dù sao đây chỉ là một vị trí không vững chắc, đúng rồi --"Ngu Trạch khinh miệt nói: "Lần sau con hi vọng bố thay đổi khẩu vị, đừng có tìm ảnh hậu nữa, cái tên nhà sưu tập tem ảnh hậu không dễ nghe lắm đâu, người khác sẽ hoài nghi có phải bố có đam mê đặc biệt -- "
Ngu Trạch còn chưa dứt câu, trên mặt đã chịu một cái bạt tai vang dội.