Cứu Vớt Thần Tượng Hết Thời

Chương 7




Vừa rồi anh muốn đi ra ngoài, đám cẩu tử lại làm thành tường đồng vách sắt, không cho anh ra ngoài, hiện tại Đường Na muốn vào, bọn họ tự động nhường ra một con đường, để cô thuận lợi chạy vào ôm lấy chân của anh.
Đường Na ngửa đầu nhìn anh, nở nụ cười vui vẻ: "Ôm tôi, ôm tôi."
Ngu Trạch không còn gì lưu luyến một tay bế cô lên.
Rận quá nhiều không ngứa, tới đi, muốn nói cái gì nói một lần duy nhất.
Sau khi Ngu Trạch ôm lấy Đường Na, lập tức có vô số micro chuyển đến trước mặt Đường Na.
Đường Na lộ ra nét mặt hưng phấn: "Đây chính là trực tiếp sao? Hiện tại có phải có rất nhiều người đang xem tôi không?"
Ngu Trạch nhìn thoáng qua thiết bị của đối phương: "Không phải, đây là ghi âm."
"Tôi là trực tiếp, tôi đang phát trực tiếp!" Một người đàn ông nhỏ con mang theo thợ quay phim chen lên từ phía sau: "Chú là phóng viên Banana Entertainment (giải trí Hương Tiêu), cháu gái, bọn chú đang phát trực tiếp, trên internet có rất nhiều người đều cảm thấy hứng thú với cháu, cháu có thể trả lời chú mấy vấn đề đơn giản không?"
Đường Na mở hai mắt thật to, mặt ngây thơ hiếu kì: "Chú muốn hỏi cái gì?"
"Mẹ cháu tên gì? Cô ấy là ai?"
Đường Na che miệng nở nụ cười, dưới lông mi dày thấp thoáng con ngươi màu tím nhạt cong xong thành trăng khuyết.
"Bí mật, cháu không nói cho chú ~ "
Cô cười quá ngọt ngào, gần như tất cả phóng viên đều hứng chịu đáng yêu bạo kích.
Qua một hồi lâu, mới có cẩu tử một lần nữa tìm về tiết tấu: "Cháu có quan hệ gì với Ngu Trạch? Anh ta là bố cháu sao?"
Đường Na dùng nụ cười đáng yêu nói ra: "Chú là đồ ngốc sao? Mặt mũi cháu không hề giống chú ấy."
Phóng viên đặt câu hỏi: "..." Cảm giác bị chửi, nhưng vẻ mặt đối phương lại không giống như đang chửi người.
Đến cùng là anh ta bị chửi hay là không bị chửi?
"Theo người nào đó biết chuyện tiết lộ, cháu nói với cảnh sát Ngu Trạch là bố cháu, cái này phải giải thích làm sao?"
Đường Na cười híp mắt nói: "Cháu gọi chú ấy Ngu Trạch, thỉnh thoảng sẽ gọi ba ba, có đôi khi sẽ còn gọi bính bính, đản đản, kê (gà) -- " (ba ba này nghĩa là bánh, không phải ba ba nghĩa là bố)
Đường Na còn chưa nói hết đã bị Ngu Trạch dùng cái tay xách túi đồ siêu thị bịt miệng lại.
Ngu Trạch nói mà không có biểu cảm gì: "Na Na là con một người bạn nhờ tôi chăm sóc, dù cho nhìn bề ngoài, mọi người cũng biết con bé và tôi không có quan hệ máu mủ. Tất cả truyền thông cùng cá nhân trợ giúp chuyện lần này, mời lập tức sửa đổi những thông tin sai sự thật, nếu không tôi sẽ ủy thác luật sư dùng pháp luật để chứng minh trong sạch của tôi."
Đèn flash không ngừng lấp lóe, Ngu Trạch không tiếp tục để ý tới đám cẩu tử đặt câu hỏi, ôm Đường Na nhanh chân đi vào trong căn hộ.
"..."
Năm phút sau, Ngu Trạch nhìn qua cửa chống trộm mở rộng nhà mình, không nhúc nhích.
Đường Na trong ngực anh bất mãn giãy giụa: "Tên ngốc nhà anh, mau đi đi, tôi đói rồi!"
Ngu Trạch nhìn qua lỗ chìa khóa bị lửa hun đen, còn đang tí tách nhỏ nước ra bên ngoài, một chữ cũng nói không nên lời.
... Tâm thật mệt mỏi, còn mệt hơn anh chạy 15 km trên máy chạy bộ.
Ngu Trạch ôm Đường Na đi vào nhà, lấy ra quần áo ngủ, dép lê, bàn chải đánh răng nguyên bộ đồ dùng hàng ngày từ trong túi siêu thị, nói cho cô dùng ra làm sao rồi xách nguyên liệu nấu ăn còn lại trong túi vào phòng bếp bắt đầu nấu bữa tối.
Lúc anh thái cà rốt, sách tinh nước ngoài thay quần áo trẻ con lại chạy vào.
Ngu Trạch nhíu mày nói: "Đừng ở chỗ này quấy rối, ra phòng khách chờ thợ sửa khoá tới."
Bây giờ anh nhìn thấy cô sẽ phản xạ có điều kiện huyết áp lên cao.
Sách tinh dõng dạc nói: "Tôi quấy rối cái nỗi gì! Tôi nghe mà, có người đến là tôi biết ngay! Tôi muốn xem anh chuẩn bị món ngon trân quý gì dâng lên cho huyết tinh ma nữ vĩ đại?"
Cô ghét bỏ nhìn Ngu Trạch thái cà rốt: "Đây là thứ gì? Tôi ngửi thấy mùi phân chồn ba tệ."
Ngu Trạch không muốn biết cà rốt mùi phân chồn ở thế giới khác là cái thứ gì, anh không nói lời nào đuổi Đường Na muốn lưu lại phòng bếp quan sát kiêm nhà phê bình ra khỏi phòng bếp.
Trong phòng bếp yên tĩnh không bao lâu, Đường Na lại trở về, cô gõ cửa kính ngăn cách phòng bếp và phòng khách, Ngu Trạch nhìn lại, con dao sém rơi xuống chân anh.
"Cô cởi quần áo làm gì?!"
Mặt Đường Na như đưa đám, cởi sạch đứng ở ngoài cửa.
Ngu Trạch sắp điên rồi, cô không biết cửa chính còn đang mở sao? Nếu lúc này có người đi ngang qua, hoặc là thợ đổi khóa tới --
"Xin chào, tôi là thợ sửa khóa của Khóa thành Văn Cường -- "
Ngu Trạch dùng tốc độ ánh sáng mở cửa, kéo Đường Na lại.
"Cô làm gì đấy! Tại sao phải cởi quần áo?!" Ngu Trạch ngồi xổm người xuống, ở phía sau tủ bát hạ giọng chất vấn.
"Tôi dị ứng..." Đường Na xoay người, đưa phía sau lưng cho anh nhìn: "Quần áo anh mua có độc..."
Ngu Trạch nhìn phần lưng đã nổi mẩn đỏ khàn giọng, chắc cô phải ngứa lắm cho nên còn gãi mấy lần, mấy vết gãi màu đỏ nhìn giật mình lưu trên phần lưng trắng nõn.
Trước đó cô chưa từng dị ứng, sao lại thế... Ngu Trạch dừng lại, chợt nhớ tới anh tốn 169 tệ mua quần áo ngủ ở siêu thị, vải cotton thô ráp đương nhiên không thể bằng áo thun hàng hiệu giá gấp hơn mười lần của anh.
Tiếng thợ thay khoá vang lên: "Xin chào, có ai ở đây không?"
"Cô chờ ở đây, đừng đi ra, tôi lấy quần áo lúc trước cho cô." Ngu Trạch nói rồi nhíu mày kéo cái tay Đường Na lại đưa ra phía sau: "Đừng gãi!"
"Thế nhưng tôi ngứa --" Sách tinh đỏ mắt ấm ức kêu lên.
"Ngứa cũng phải nhịn!"
Ngu Trạch nắm tay hai cô đặt trước người, nghiêm nghị nhìn cô một cái rồi đứng dậy đi ra phòng bếp.
Thợ sửa khoá đang chuẩn bị gọi tiếng thứ ba cuối cùng thấy được người, anh ta thấy Ngu Trạch thì hơi sửng sốt, sau đó nói: "Chào anh, tôi tới đổi khóa."
"Anh xem khoá một chút đi." Ngu Trạch nói xong đi về phía phòng ngủ.
Anh lấy áo thun Đường Na mặc lúc trước giao cho Đường Na trốn trong phòng bếp, đi về phía thợ sửa khoá đang quan sát khóa cửa.
"Cửa này không khoá được, không sửa được, bị trẻ con nghịch hả?" Thợ sửa khoá đồng tình nhìn lỗ khoá bị lửa hun đen, còn lưu vệt nước, không hề nghi ngờ là có trộm tới nhà.
Ngu Trạch: Ha ha, không muốn nói chuyện.
"Chỉ có thể thay khóa khác, anh muốn loại đời cũ này, hay là khóa điện tử?" Anh thợ ngẩng đầu lên, nói.
Ngu Trạch mệt mỏi lúc nào cũng phải mang chìa khoá: "Điện tử."
"Được, anh muốn cấp bậc gì? Chúng tôi bây giờ phát triển thành quả khoa học kỹ thuật quốc tế mới nhất, tuyệt đối an toàn, giá khuyến mại để mở rộng thị trường là 55 nghìn tệ, chúng tôi còn có loại trung, 28 nghìn, loại kém, 16 nghìn."
Làm một thần tượng hết thời miệng ăn núi lở, đã thật lâu không có thu nhập, lúc Ngu Trạch nghe được con số này, huyết áp lại lần nữa lên cao.
Ngu Trạch hỏi: "... Chống cháy không?"
Thợ sửa khoá kinh ngạc: "... Không chống được."
"Chống nước không?"
Thợ sửa khoá khó xử: "... Hình như cũng không..."
Ngu Trạch quả quyết nói: "Vậy đổi loại trung."