Cứu Vớt Thần Tượng Hết Thời

Chương 56




"Anh yên tâm 100%, ngài ấy là chuyên gia phương diện này." Từ Sài không kiên nhẫn dừng bước lại, nhìn hành vi khả nghi của Vu lão cẩu: "Đi mau, ai nhận ra anh chứ?! Người không biết rõ tình hình nhìn anh, còn tưởng rằng một giây sau anh muốn xông đến kéo áo khoác người khác ấy!"


    "Cậu đừng ồn ào! Con muỗi kia thành tinh rồi!" Vu Tâm lập tức trừng anh ta: "Tôi từ Đông thành đến Bắc thành nó đều có thể tìm được tôi!"


    Từ Sài rất muốn nói anh ta đang nói mơ, lại sợ kích thích thần kinh yếu ớt của anh ta, chỉ có thể nuốt xuống.


    Con muỗi gì có thể từ thủ đô ở Đông thành theo tới Bắc thành?


    Đó là muỗi hay là muỗi tinh?


    Từ Sài cảm thấy, vẫn là tin tức thận hư làm lão cẩu tung hoành giới paparazi sụp đổ.


    Thật sự là không có tiền đồ, mỗi ngày kêu người khác về nhà trồng cải trắng, anh ta thấy Vu Tâm mới là người nên về nhà yên ổn trồng cải trắng nhất ấy.


    Anh ta đưa Vu Tâm đến ngoài cửa nhà Đường Na, ấn chuông cửa.


    "Lát... Khụ, anh gặp đại sư chớ giật mình." Từ Sài phòng hờ trước cho Vu Tâm: "Ngoại hình đại sư không giống người thường, anh không thể trông mặt mà bắt hình dong, càng không thể làm đại sư tức giận, nếu không tôi cũng không thể nào cứu được anh đâu..."


    "Biết rồi. Tính tình đại sư đều đặc biệt, chỉ cần ông ta có thể cứu tôi, tôi nhất định hầu hạ ông ta như lão tổ tông..."


    Vu Tâm còn chưa dứt lời, cửa nhà bỗng nhiên mở ra.


    Nụ cười lấy lòng trên mặt Vu Tâm nháy mắt tan vỡ, anh ta nhìn phòng khách căn nhà.


    "Người đâu?" Anh ta vô ý thức hỏi.


    Một âm thanh không vui từ phía dưới vang lên: "Chú nhìn chỗ nào đấy?"


    Vu Tâm cúi đầu nhìn, một cô bé tóc vàng chỉ cao hơn đầu gối anh ta đang nhìn anh ta.


    "Đây không phải Đường Na sao?" Vu Tâm kịp phản ứng, anh ta nhìn về phía bên cạnh Từ Sài: "Cậu dẫn tôi đến chỗ Ngu Trạch làm cái gì?! Ngu Trạch chính là đại..."


    Anh ta còn chưa nói hết chữ "sư", đã nhìn thấy đồng nghiệp kiêm kình địch của anh ta khom lưng, vẻ mặt cung kính nói: "Đại sư."


    Vu Tâm: "..."


    "Vào đi." Đường Na nhìn bọn họ một cái, đi vào.


    "Con mẹ nó cậu điên rồi... Cậu nói đại sư, là một cô bé năm tuổi?"


    Vu Tâm khó có thể tin mà nhìn Từ Sài, quả thực muốn lập tức xoay người rời đi!


    Anh ta nhất định điên rồi, cho nên mới tin lời tên khốn nạn này, ngàn dặm xa xôi từ thủ đô chạy tới nơi này!


    "Một người tự xưng bị con muỗi theo dõi có mặt mũi nói tôi?" Từ Sài khinh miệt nhìn anh ta một cái: "Muốn tin hay không tuỳ anh, ngoại trừ con bé, không ai có thể cứu anh."


    Từ Sài dẫn đầu đi vào trong nhà, Vu Tâm do dự nửa ngày, cắn răng đi vào theo.


    "Xỏ vào." Anh ta vừa định đi qua cửa, Từ Sài ngăn anh ta lại, đưa một đôi nilong bọc giày đến.


    "Lịch sự quá nhỉ." Vu Tâm lạnh lùng chế giễu, nhận bọc giày xỏ vào.


    "Tính tình đại sư kỳ lạ, anh nói chuyện phải cẩn thận một chút, tôi nể tình là đồng nghiệp nên khuyên anh lần cuối." Từ Sài liếc anh ta một cái.


    Vu Tâm nghe anh ta nói vậy nửa tin nửa ngờ, không khỏi nuốt lại những lời phàn nàn.


    Lỡ như... Lỡ như thì sao? Anh ta tự an ủi mình, lấy ngựa chết coi như ngựa sống, dù sao anh ta cũng không có cách khác.


    Vu Tâm đi theo Từ Sài vào phòng khách, trông thấy Đường Na ôm túi snack củ mài trên ghế sofa.


    "Ngồi đi." Cô nói.


    Từ Sài nói: "Chú ở lại đây hả?"


    "Chú Từ Sài muốn đi đâu?" Đường Na nhìn về phía anh ta.


    "...Chú cảm thấy nơi này rất tốt." Từ Sài cười giả lả, vội kéo Vu Tâm ngồi xuống: "Ngu Trạch đâu?"


    "Ở đoàn làm phim, hôm nay đóng máy."


    Từ Sài như có điều suy nghĩ: "Vậy lát nữa chú còn có thể thuận tiện đi thành ảnh thị báo cáo."


    Đường Na nhìn về phía Vu Tâm: "Sao mắt chú Vu Tâm đỏ như vậy?"


    Ấm ức trong lòng Vu Tâm lập tức xông lên đầu: "Nói ra có lẽ cháu không tin..."


    Từ Sài yên lặng nghĩ, chuyện hoang đường như thế, ai sẽ tin?


    Anh ta nói Đường Na là đại sư, cũng là để lừa Vu lão cẩu đến Hoành Điếm, mặc dù Đường Na có thể nhìn thấy một vài thứ người thường không thấy được, nhưng muốn nói có thể bắt muỗi... Chuyện dụng cụ bắt muỗi còn không làm được, Từ Sài cảm thấy Đường Na cũng bất lực.


    Huống chi, đây vốn là ảo giác của Vu lão cẩu, Đường Na hỗ trợ thế nào được?


    Vu Tâm nhìn trái nhìn phải rồi hạ giọng nói: "Chú bị một con muỗi theo dõi..."


    Vẻ mặt Đường Na chân thành, không ngắt lời, cũng không giễu cợt anh ta, bởi vậy Vu Tâm thêm dũng khí, nói hết những chuyện quỷ dị xảy ra hơn hai tháng qua.


    "...Ngay từ đầu chú tưởng rằng muỗi mùa thu, về sau chú phát hiện bất luận chú đi chỗ nào, nó đều như bóng với hình, chú đi tắm, nó đậu bên cạnh bồn rửa tay, chú đi ăn cơm, nó đậu ở góc bàn, chú nhắm mắt đi ngủ, nó bay tới bay lui bên tai chú..."


    Vu Tâm kể lể, ngay cả bản thân anh ta cũng cảm thấy hoang đường, một con muỗi, vì sao lại theo dõi anh ta chứ?


    Vấn đề này, anh ta nghĩ đến nát óc cũng không nghĩ ra được.


    "Thật sự là cùng một con muỗi! Cùng tần suất vỗ cánh, âm thanh này hành hạ chú hơn hai tháng, chú có thể phân biệt nó và con muỗi khác, theo dõi chú, vẫn luôn là cùng một con muỗi! Chú thử rất nhiều cách... Chú mua thuốc diệt muỗi trên thị trường, vật lý hóa học chú đều thử rồi! Nó vẫn quấn lấy chú không tha! Chú từ Đông thành đến Tây thành, từ tầng thấp lên tầng cao... Vô dụng... Vô dụng, nó cứ quấn lấy chú!"


    Vu Tâm nói năng kích động, ngay cả tay cũng run rẩy, dường như anh ta nghe thấy tiếng vỗ cánh làm cho người nổi điên vang lên bên tai.


    Anh ta nắm chặt vợt bắt muỗi dắt ở thắt lưng, hi vọng đuổi đi tiếng mơ hồ trong tai, không ngờ âm thanh này lại càng ngày càng rõ ràng, giống như một giây sau sẽ chui vào lỗ tai của anh ta!


    "A... Nó đến rồi! Nó đến rồi!" Vu Tâm sụp đổ bật dậy, vung vợt muỗi lung tung.


    Từ Sài sợ bị tai bay vạ gió, vội vàng khom người đổi sang ngồi bên cạnh Đường Na đang ngồi một mình.


    Anh ta âu sầu trong lòng nói: "Vu lão cẩu e là không cứu nổi..."


    Vu Tâm bỗng nhiên dừng lại, dùng vợt muỗi chỉ vào bàn trà, run rẩy nói: "Nó đến rồi! Các người xem! Nó ở đây!"


    Từ Sài híp mắt nhìn, vậy mà thật sự thấy trên bàn có một con muỗi đen ở chỗ Vu Tâm chỉ.


    Anh ta dụi dụi mắt... Con muỗi vẫn đứng yên trên bàn.


    Bệnh điên của Vu Tâm chẳng lẽ còn truyền nhiễm nữa à?


    "Tao muốn giết mày..." Vu Tâm giơ vợt muỗi đập về phía con muỗi trên bàn trà.


    Anh ta đập xuống như thế, bàn kính chắc chắn sẽ vỡ thành từng mảnh.


    Từ Sài vừa định cản anh ta, anh ta giống bị cố định lại, trừng to mắt, không nhúc nhích.


    Vợt muỗi bị giơ cao lên còn đang phát ra ánh điện yếu ớt, nhưng trước sau không rơi xuống.


    "Tôi... Tôi bị sao vậy?!" Vu Tâm trợn mắt hoảng sợ chuyển động con ngươi.


    Đường Na lấy vài miếng snack củ mài từ trong túi, ném vào trong miệng, cắn răng rắc rồi nuốt xuống, mới mở miệng nói: "Na Na không thích có người la hét kêu to, cho nên... Chú Vu Tâm có thể yên tĩnh một chút không?"


    Từ Sài ngơ ngác hết nhìn Đường Na lại nhìn Vu Tâm, vẻ mặt của anh ta không khá hơn Vu Tâm ngây người như phỗng bao nhiêu.


    "Chú Vu Tâm, chú tỉnh táo chưa?" Đường Na vỗ vỗ vụn snack trên tay, cười híp mắt nói.


    "Tỉnh... Tỉnh táo rồi." Vu Tâm nói.


    Tỉnh táo cái rắm!


    Hiện trong lòng anh ta tựa như có một trăm bà tám rơi vào hỗn loạn đang la to được không?!


    Đường Na vỗ tay phát ra tiếng, anh ta lại khôi phục năng lực hành động, Vu Tâm sợ hãi nhìn cô bé tóc vàng trước mắt, không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.


    Đường Na bỏ snack củ mài sang một bên, nhảy xuống ghế sofa, ngồi xổm bên cạnh con muỗi đen trên bàn.


    Cô nói: "Vừa vặn muỗi nhỏ này cũng tới, Na Na vừa mới nghe chú Vu Tâm kể, cũng hỏi muỗi nhỏ xem xảy ra chuyện gì."


    Từ Sài: "..." Thế mà thật có thể bắt muỗi?


    Vu Tâm: "..." Đại sư ở nhân gian!


    Đường Na nghiêng tai với con muỗi, giống như đang lắng nghe thứ bọn họ không nghe được, cô vừa nghe vừa gật đầu, nước mắt bi thương dần dần dâng lên hốc mắt:


    "Thì ra là vậy, muỗi nhỏ mày không dễ dàng..."


    Từ Sài: "..." Một con muỗi có cái gì không dễ dàng?


    Vu Tâm: "..." Rốt cuộc con muỗi mưu mô này nói gì với đại sư?


    Mấy phút sau, Đường Na ngẩng đầu lên, dùng giọng nói nức nở nói: "Chú Vu Tâm, Na Na biết tại sao nó muốn đi theo chú không tha rồi."


    "Vì sao?!" Vu Tâm vội hỏi.


    Từ Sài cũng không tự chủ được vểnh tai.


    Đường Na lấy khăn tay trên bàn lau nước mắt, sụt sịt nói: "Hai tháng trước có phải chú đánh chết một con muỗi dáng dấp không khác nó lắm không?"


    "Hai tháng trước? Có hả?" Vu Tâm không hiểu ra sao, chần chờ nói: "Hình như không có, chú không có thói quen vỗ muỗi... Nhưng mấy tháng trước chú dùng đế giày đập chết một con con gián..."


    "Vậy là đúng rồi... Chú đánh chết anh em kết nghĩa của muỗi nhỏ, cho nên nó mới đuổi theo chú không tha, đây đúng là một con muỗi nhỏ có tình có nghĩa!" Đường Na đặt khăn tay lên mũi, xì nước mũi thật mạnh, cường điệu: "Quá cảm động!"


    Từ Sài: "..." Cảm động sao?


    Anh ta nghi ngờ mình nghe nhầm, ngoáy ngoáy lỗ tai, híp mắt nghi ngờ nhìn Đường Na.


    Loại chuyện hoang đường này, ai sẽ tin?


    "Thì ra là thế!" Từ Sài bên cạnh phát ra tiếng nói kích động không thôi: "Đại sư! Ngài mau cứu tôi, tôi phải làm thế nào mới có thể thoát khỏi con muỗi này?!"


    Anh ta nhìn về phía Vu Tâm, khuôn mặt đối phương nhăn như khăn lau bát đã dùng trong bồn rửa, giống như một giây sau sẽ khóc ròng ròng.


    Từ Sài bắt đầu hoài nghi thế giới, là lòng dạ anh ta quá sắt đá ư?


    Có lẽ... Thật ra... Là rất cảm động?


    "Khó." Đường Na thở dài, lắc đầu.


    "Đại sư! Ngài nhất định phải cứu tôi! Ngài nhìn tia đỏ này, đã hơn hai tháng rồi tôi không ngủ được một giấc yên ổn, tiếp tục như vậy nữa, tôi nhất định sẽ không chịu nổi điên mất!"


    Vu Tâm kêu lớn, sắc mặt tiều tụy tái nhợt bởi vì kích động dần dần trướng thành màu gan heo.


    Từ Sài đồng tình nhìn Vu lão cẩu.


    "Đại sư, chỉ cần ngài cứu tôi, cái khác đều dễ nói! Ngài mau cứu tôi đi! Tôi cũng không tiếp tục bôi đen Ngu Trạch trên mạng nữa, từ hôm nay trở đi, Vu Tâm tôi, còn có mỗi người trong phòng làm việc Vu Tâm thậm chí con chó giữ cửa! Chúng tôi đều là fan hâm mộ trung thành của Ngu Trạch và ngài! Trước sau như một! Thủy chung một đời! Ai muốn bôi đen ngài, người đó là kẻ địch lớn nhất của Vu Tâm này!" Vu Tâm nói to.


    "Cháu thử một lần." Đường Na bày mặt khó xử nhìn về phía con muỗi trên bàn: "Mày có yêu cầu gì không, Na Na truyền đạt cho chú ấy thay mày, mất cũng đã mất rồi, mày cũng không nên đau lòng quá, người... Muỗi cũng phải nhìn về phía trước... Ừ, ừ ừ ừ, biết rồi, được... Na Na chuyển lời thay mày."


    Đường Na quay mặt lại, nhìn Vu Tâm.


    Vẻ mặt Vu Tâm chờ mong: "Nó nói cái gì?!"


    "Nó nói anh em kết nghĩa qua đời và phơi thây hoang dã là nỗi đau mãi mãi trong đời muỗi..." Đường Na nói.


    Vu Tâm tập trung tinh thần nhìn cô.


    "Nó nói ngôn ngữ đã không thể an ủi vết thương trong lòng nó..."


    Vu Tâm gật đầu.


    "Nó nói muốn đi chu du thế giới, bất luận trả giá gì cũng phải tìm lại xác của người anh kết nghĩa, cho nên..."


    Vu Tâm chần chờ: "...Cho nên?"


    Đường Na mở to cặp mắt trong veo như nước, chân thành nói: "Nó hi vọng chú bồi thường nó mười triệu phí tổn thất tinh thần."


    Vu Tâm, Từ Sài: "..."


    Từ Sài khiếp sợ đến mức đơ người, ngây ngốc nhìn cô bé tóc vàng trước mắt, cảm thấy đây không phải tiểu tổ tông, đây rõ ràng là tổ sư gia.


    Làm nghề bọn họ, nghiêm chỉnh mà nói, phóng viên giải trí mới là đưa tin tức, paparazi nói trắng ra chính là tội phạm uy hiếp, tống tiền hoạt động ở khu vực màu xám.


    Cô bé trước mắt hiển nhiên đã đứng đỉnh kim tự tháp paparazi!


    Đã từng bước nắm giữ tuyệt kỹ của paparazi!


    Đã có thể kiêu ngạo trước paparazi khác!


    Anh ta tình nguyện hai tay dâng nửa giang sơn giới paparazi lên!


    Về phần một nửa khác... Anh ta nhìn về phía Vu Tâm không nói hai lời bắt đầu móc điện thoại di động, hiểu rõ cũng ổn thoả rồi.


    Người thống nhất giới paparazi rốt cuộc xuất hiện.


    ...Đáng tiếc không phải anh ta.


    "Đại sư, nó có tài khoản ngân hàng không?" Vu Tâm hỏi.


    "Na Na thuật lại, chú nhớ kỹ." Đường Na nhìn về phía con muỗi trên bàn, bắt đầu đọc một chuỗi số.


    Vu Tâm vội vàng ghi lại.


    Đường Na đọc xong, còn nghiêm túc nhìn con muỗi trên bàn hỏi: "Muỗi nhỏ, Na Na đọc đúng không? Đúng thì mày xoa xoa tay, để tất cả mọi người trông thấy."


    Từ Sài không đồng ý cách làm của cô, tuy nói làm như vậy vở kịch sẽ hoàn hảo hơn, nhưng con muỗi làm sao phối...


    Suy nghĩ trong lòng anh ta còn chưa hiện lên, con muỗi trên bàn xoa xoa hai tay.


    Từ Sài: Anh ta hoa mắt ư?


    "Chú Vu Tâm, chú thấy chưa?" Đường Na quay đầu nhìn Vu Tâm.


    "Tôi... Giống như... Thấy rồi?" Vu Tâm trả lời không hề có sức mạnh.


    Đường Na lại nói với con muỗi: "Động tác mày lớn hơn xíu."


    Từ Sài trông thấy con muỗi kia giống như đang im lặng nhảy disco, điên cuồng xoa tay tại chỗ.


    "..."


    Thời khắc này, Từ Sài nghe thấy tiếng chủ nghĩa duy vật Mác hoàn toàn vỡ vụn.


    Là anh ta điên rồi, hay là thế giới này điên rồi?


    Hoặc là ai cũng không điên, thuần túy là tổ sư gia quá trâu bò?


    "Được được, tôi đã chuyển qua rồi đó." Vu Tâm đưa ghi chép chuyển khoản cho Đường Na xem, khiếp sợ nói: "Đại sư, ngài bảo nó đi đi, đừng đến phiền tôi nữa, bây giờ tôi không muốn gì cả, tôi chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon thôi..."


    Từ