Cứu Vớt Thần Tượng Hết Thời

Chương 28




Trước khi ngã về phía trước, Ngu Trạch vô ý thức che đầu Đường Na, mặt của anh thì không hề phòng bị va vào mặt đất.
Đường Na nhìn anh, vậy mà quỷ thần xui khiến vươn tay, muốn cố gắng bảo vệ mặt của Ngu Trạch.
... Cô điên rồi sao?
Đường Na lấy lại tinh thần, sét đánh thu tay lại, đồng thời vì sửa chữa sai lầm của cô, trước khi thu tay cô còn tát vào mặt Ngu Trạch một cái, giống như từ lúc bắt đầu, đây chính là mục đích của cô.
Ngu Trạch: "..."
Mọi chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt, sau nháy mắt, phía sau lưng Đường Na đụng phải mặt đất cứng rắn, sức nặng của Ngu Trạch cộng thêm báo gấm đều ép trên người cô, mặc dù có thể cảm giác được Ngu Trạch đã cố gắng giảm bớt sức nặng cơ thể anh, nhưng báo gấm cũng không thu tay lại, lực ép của một người đàn ông trưởng thành và một con báo mang tới, như Thái Sơn đè nặng lên người Đường Na.
Một giây sau, cô không tự chủ được phun ra một ngụm máu tươi.
Một đám người và yêu như ong vỡ tổ chạy qua.
"Mau lên! Nắm chặt thời gian, Tiểu Hứa nói dưới lầu có người đến!"
"Đừng giục, đâm sai chỗ sẽ xảy ra án mạng."
Hiện trường ồn ào không thôi, đã không phân rõ là tiếng của ai với ai.
Đường Na cảm giác có một thứ lạnh buốt đâm vào cổ cô, cô chợt trừng lớn mắt, hai mắt mở to nhìn kim tiêm đâm vào cổ Ngu Trạch.
Ngu Trạch có ý định phản kháng sau khi bị tiêm thuốc rõ ràng động tác chậm lại, loại thuốc kia giống như rút đi toàn bộ khí lực của anh, làm anh chậm rãi xụi lơ.
Thuốc tiêm vào người Đường Na không có tác dụng với cô, nhưng cô nhìn phản ứng của Ngu Trạch thì chủ động từ bỏ giãy giụa.
"Định mệnh, trưởng phòng Triệu, con bé này nôn ra máu." Khỉ phát ra một tiếng giật mình.
"Không thể nào, mới đè ngã một cái, yêu quái này sao lại suy yếu như thế?"
"Trời ạ, máu chảy nhiều quá, liệu có phải trong miệng giấu túi máu không..."
"... Hình như bị thương tới nội tạng."
"Đánh rắm, yêu quái nào có dễ dàng bị thương như vậy."
"... Nó là yêu quái thật ư? Tôi không cảm giác được yêu khí trên người nó."
"Có phải yêu quái hay không cũng phải mang về phòng quản lý để phó đội trưởng kết luật..." Tiếng Triệu Sảng Hiệt dừng lại một lát, sau đó nói: "Gọi điện cho bác sĩ Vương, hỏi cô ấy có đang ở phòng quản lý không."
"... Nếu không có thì sao?"
Triệu Sảng Hiệt mắng: "Con mẹ nó cậu ngốc hả? Không có thì bảo cô ấy tranh thủ thời gian trở về!"
Trong hỗn loạn nhốn nháo, Đường Na và Ngu Trạch bị người mang xuống bãi đỗ xe dưới lầu, nhét vào trong một chiếc xe thương vụ.
Đường Na giả vờ mất đi ý thức, sau một đường bôn ba, bị người ta ôm vào một toà nhà vắng vẻ.
Cửa nhà tầng một mở rộng, một ông già ngồi trước cửa đọc báo, mặc dù mặc quần áo bình thường, nhưng ánh mắt sắc bén và tư thế thủ vệ của ông đều cho thấy thân phận của ông cũng không phải là hộ gia đình bình thường.
Ông nhìn đám người tiến vào toà nhà, vẻ mặt như thường cúi thấp đầu tiếp tục đọc báo.
Đường Na híp mắt, từ trong khe hí mắt len lén đánh giá tình huống chung quanh, Triệu Sảng Hiệt ôm người cô, nhanh chân chạy lên tầng.
Tại ngã rẽ cầu thang, Đường Na nhìn thấy camera, cô không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhắm mắt lại, điều chỉnh cơ năng của thân thể mình đến mức thấp nhất.
Rất nhanh, Đường Na cảm giác mình bị đặt lên mặt bàn lạnh băng.
Có hai cánh tay đang nhẹ nhàng kiểm tra cho cô.
Một giọng nữ vang lên: "Đánh trẻ con là nghiệp vụ mới của phòng quản lý chủng loại các anh hả?"
"Tôi cũng không cố ý... đè ngã một cái, ai biết tiểu yêu quái này yếu ớt như vậy?" Triệu Sảng Hiệt nhỏ giọng giải thích.
Sau khi làm một loạt kiểm tra, giọng nữ lại vang lên: "Cái này sợ là từ mái nhà rơi xuống ấy? Các anh ác thật đấy, đứa bé nhỏ như vậy cũng ra tay được."
"Tôi oan quá! Đã nói với cô là đè ngã một cái mà! Tôi không được ăn bánh quẩy tôi còn tủi thân đây này! Hôm nay là ngày buôn bán cuối cùng trước khi chủ quán đi du lịch rồi!"
"Đè ngã một cái mà làm cho cô bé nhỏ thế này gãy xương sườn? Triệu Sảng Hiệt, anh được lắm nhỉ." Người phụ nữ chế giễu.
"Gãy xương sườn? Không thể nào... Có thể chữa không?"
"Lúc tôi bắt đầu làm nghề y, anh vẫn còn là phôi thai đấy. Một vết thương nhỏ như này, tôi có thể giải quyết ngay thôi." Người phụ nữ tức giận nói.
"Vậy nó có thể tiếp nhận thẩm vấn không?"
"Kiềm chế một chút, không thể dùng hình, muốn khôi phục hẳn thì phải hơn bốn năm ngày."
"... Cần lâu như thế á?" Triệu Sảng Hiệt bất mãn nói thầm.
Một lát sau, tiếng cầu xin tha thứ của Triệu Sảng Hiệt vang lên, hình như là bị người phụ nữ dùng bạo lực đuổi ra khỏi phòng.
Nghe được tiếng đóng cửa, Đường Na giả bộ yếu ớt, chậm rãi mở mắt ra.
Một cô gái trẻ tóc xoăn đen buộc đuổi ngựa đối mắt với cô.
"Chị gái, em đang ở đâu vậy?" Đường Na yếu ớt hỏi.
"Đừng sợ, nơi này không có ai làm hại em đâu." Cô gái trẻ đi tới, khẽ vuốt tóc cô mấy cái: "Em bị thương, giờ chị sẽ chữa khỏi cho em."
Theo cái vuốt ve nhẹ nhàng của cô ấy, Đường Na cảm thấy một cơn buồn ngủ ập tới.
Thuốc của nhân loại không có tác dụng với cô, yêu thuật thì có hiệu quả.
Nếu như chống cự sức mạnh này, Đường Na không nắm chắc sẽ không bị đối phương phát hiện ma lực dao động, do dự một lát cô lựa chọn nước chảy bèo trôi, theo yêu lực của nữ yêu quái dần dần rơi vào trạng thái ngủ say.
Cô không biết mình ngủ bao lâu, chờ khi mở mắt ra, Đường Na đang ở trong một căn phòng kín bằng kim loại, cô ngồi trên một chiếc ghế có tay vịn làm bằng kim loại, cũng trên một cái ghế giống vậy cách năm mét là người phụ nữ tóc xoăn chữa bệnh cho cô đang nhìn cô với vẻ mặt thân thiện.
"Chị gái, chị là ai?" Đường Na sợ hãi hỏi: "Ngu Trạch đâu?"
"Chị là Vương Doanh, là đội trưởng đội chữa bệnh phòng quản lý chủng loại-- thuận tiện nói em biết, trong đội chữa bệnh chỉ có một mình chị, ngẫu nhiên chị cũng làm chút công việc chữa bệnh bên ngoài như thế này." Vương Doanh không trả lời một câu hỏi khác của Đường Na, ngược lại hỏi: "Em biết tại sao bọn chị muốn bắt giữ em không?"
Đường Na mờ mịt lắc đầu, qua mấy giây, lại bổ sung: "Bọn họ nói em là yêu quái."
"Là yêu quái không đăng ký thân phận." Vương Doanh bổ sung.
"Thế nhưng em không phải yêu quái mà." Đường Na mở to hai mắt: "Em thích làm ninja hơn."
Vương Doanh nhìn dễ nói chuyện, nhưng thực tế lại không hề dao động trước ngụy trang vô tội của cô.
"Nếu như em không phải yêu quái, em làm sao giải thích tác phẩm thủ công của em có yêu thuật? Có lẽ em không tin, những lời phủ định kiểu này gần như mỗi ngày chị đều phải nghe một lần. Ghi chép thân phận mỗi yêu quái là xu thế tất yếu, nhân loại cần tuân theo luật pháp, yêu quái cũng vậy, đăng kí hộ khẩu đối với chúng ta mà nói không có hại gì, em xem --" Vương Doanh đưa tay, lộ ra một bên cổ tay cho Đường Na nhìn, nơi đó có hình xăm tạo thành từ một loạt chữ cái và con số: "Bọn chị chỉ tiêm thuốc lưu lại kí hiệu đặc biệt trên cổ tay em, sẽ không gây hại gì tới em, đương nhiên -- chị cam đoan, quá trình này hoàn toàn không đau."
"Thế nhưng em không phải yêu quái!" Đường Na cuống quá nên khóc: "Em là người, em không phải yêu quái!"
Vương Doanh thả cổ tay áo xuống, hỏi: "Vậy thẻ căn cước của em đâu?
Đường Na giả ngu: "Thẻ ăn cước là cái gì?"
Đường Na ở trong lòng hận đến nghiến răng!
Một tấm thẻ căn cước nho nhỏ, một ngày làm khó cô hai lần, không có thẻ căn cước, không lấy được ba triệu của cô thì thôi, lại còn thành chứng cứ cô không người!
"Không chỉ thẻ căn cước, trước khi em dính líu quan hệ với Ngu Trạch, trong hệ thống quốc gia không có bất cứ dấu vết gì của em, không giấy khai sinh, không có hồ sơ nhập viện, nếu như em là người nước ngoài, em cũng nên có giấy phép nhập cảnh." Vương Doanh nghiêng người về phía sau, hai mắt không chớp mắt nhìn Đường Na, chậm rãi nói: "... Nhưng mà em không có cái gì, thật giống như không có quá khứ."