Cứu Vớt Thần Tượng Hết Thời

Chương 11




Mở cửa ra, cô thấy Ngu Trạch trong bếp, cô chạy tới, trông thấy Ngu Trạch đang nấu yến mạch, anh mặc áo sơ mi màu ghi nhạt, xắn ống tay áo, vẻ mặt chuyên chú nhìn yến mạch trong nồi.
Cô kéo tay áo Ngu Trạch: "Tôi đói."
"Đợi thêm một lát." Ngu Trạch nói, dùng thìa quấy quấy yến mạch trong nồi, lộ ra cổ tay trắng nõn thon dài, hấp dẫn ánh mắt Đường Na dừng lại thêm một giây.
Đường Na không chịu ngoan ngoãn đứng đấy đợi, tuần tra một vòng trong phòng bếp, cô tinh mắt phát hiện một góc nho tím trên tủ bát.
Cô cố gắng kiễng mũi chân, lúc chỉ thiếu một chút xíu là lấy được nho, một cái tay tàn nhẫn xách đi túi đựng nho trước mắt cô.
"Cô rửa mặt súc miệng chưa?" Ngu Trạch nói.
Đường Na mới vừa từ trên giường bò dậy không thành thật nói: "Rửa rồi."
"Nói dối, máy nước nóng không kêu." Ngu Trạch dùng chân đẩy cô ra ngoài tủ bát: "Rửa mặt rồi ra."
"Biết không kêu anh còn hỏi tôi làm gì?" Đường Na tức giận nâng chân ngắn, đá anh một cái từ phía sau.
Ngu Trạch như bị con kiến nhỏ cào ngứa, cũng không quay đầu lại, thờ ơ với công kích của cô.
Sau khi Đường Na rửa mặt trong phòng tắm, Ngu Trạch đã bưng bữa sáng lên bàn.
Cô không kịp chờ đợi bưng sữa bò yến mạch uống một hớp, yến mạch không có hương vị, sữa bò lại thơm ngon ngọt ngào, lại thêm quả khô ngọt lịm và quả hạch xốp giòn, Đường Na rất hài lòng về bữa sáng.
"Bao giờ chúng ta đi, đi máy bay hả?" Đường Na mong đợi hỏi.
Ngu Trạch nói: "Ừm, ăn cơm xong rồi đi."
Đường Na nghe vậy, càng thêm nắm chặt thời gian ăn cơm.
Cô mới chỉ được thấy máy bay trong trí nhớ của Ngu Trạch, nghĩ đến lần này mình cũng có cơ hội đi máy bay, Đường Na hưng phấn không thôi.
Ăn sáng xong, Ngu Trạch mang theo Đường Na ngồi lên chuyến xe chuyên biệt tới sân bay.
Trong quá trình đăng kí, anh và Đường Na đều không ngoại lệ đón nhận những ánh mắt soi mói, những người đi đường nhao nhao ngừng chân nhìn bọn họ, trong ánh mắt có hoài nghi, cũng có hiếu kì.
Trong đó có một cô gái trẻ tuổi cầm điện thoại, bám theo bọn họ một đoạn.
Sau khi Đường Na dời đi lòng hiếu kì muốn đi băng chuyền lên máy bay, Đường Na chú ý tới cô gái theo đuôi: "Có nhân loại ngu xuẩn cứ mãi đi theo chúng ta."
Ngu Trạch không thèm nhìn: "Không cần để ý, theo đuổi thần tượng ấy mà."
Lúc xếp hàng chờ lên máy bay. Cô gái trẻ như hạ quyết tâm, cuối cùng đi tới.
"Xin chào, xin hỏi tôi có thể chụp một tấm ảnh chung không?"
Đại khái đã lâu không được hưởng thụ đãi ngộ như vậy, Đường Na trông thấy trên mặt Ngu Trạch nở nụ cười hiểm thấy.
Anh tháo kính râm xuống đưa cho Đường Na: "Cầm lấy."
Đường Na nhếch miệng, bất đắc dĩ cầm lấy.
Ngu Trạch tới gần cô gái trẻ tuổi, mỉm cười về phía điện thoại đang mở máy ảnh trong tay cô ấy.
Trong màn hình, cô gái trẻ tuổi lúng túng nhìn anh.
"Xin lỗi..." cô gái trẻ tuổi nhút nhát nói: "Tôi muốn chụp ảnh chung với Na Na..."
Ngu Trạch: "..." OK.
Ngu Trạch mặt không thay đổi đi ra.
Đường Na đứng trước cửa thủy tinh sát đất, vẻ mặt ngạc nhiên đánh giá máy bay trong sân bay nghe thấy lời này, ngạc nhiên quay đầu lại.
"Chị muốn chụp ảnh chung với em?"
"Đúng vậy, chị có thể chụp một tấm ảnh với em không?" Cô gái trẻ tuổi mong đợi nhìn cô.
Đường Na cảm thấy rất mới mẻ, chưa từng có người đưa ra yêu cầu này với huyết tinh ma nữ, cô sảng khoái đồng ý lời mời của đối phương.
Cô tháo mũ lưỡi trai trên đầu, kính râm trẻ con trên mặt lẫn kính râm của Ngu Trạch đưa hết cho Ngu Trạch, như đáp trả nói: "Anh mới phải cầm cho tôi!"
Cô vô cùng vui vẻ đi về phía cô gái trẻ tuổi.
Ngu Trạch cầm một đống đồ linh tinh, đứng một bên nhìn Đường Na và fan hâm mộ đầu tiên của cô chụp ảnh lưu niệm, đột nhiên cảm giác mình giống như trợ lý của Đường Na.
Chụp ảnh xong, cô gái trẻ tuổi vui vẻ rời đi, Đường Na đầy sức sống chạy về.
Ngu Trạch đội mũ lưỡi trai lên cái đầu tóc vàng: "Dưới tình huống bình thường, lúc chụp ảnh chung chỉ cần tháo kính râm để tỏ vẻ tôn trọng."
Đường Na lập tức hưng phấn: "Vậy về sau chụp ảnh chung đều phải đeo kính râm!"
Để tỏ vẻ không tôn trọng!
Ngu Trạch dùng súc ấn cái mũ lưỡi trai xuống, chặn nụ cười kiêu ngạo ác ý trên gương mặt tròn: "Đừng nói lời ngu ngốc."
Hai người thuận lợi đăng ký, Đường Na vẫn luôn tràn đầy phấn khởi sau khi máy bay cất cánh không bao lâu thì không phấn chấn nổi.
Đường Na trên ghế ngồi ngứa ngáy khắp người, đứng ngồi không yên, cảm thấy chỗ nào cũng không thoải mái.
Cô không ngừng nói: "Tôi muốn xuống dưới, tôi không ngồi nữa."
"Sau khi máy bay cất cánh, trước khi đến đích không thể hạ xuống." Ngu Trạch bị cô phiền không còn cách nào đành tháo tai nghe, nhíu mày nhìn cô một cái: "Cô muốn vào toilet không?"
Cô lắc đầu, dùng ngón tay ngoáy lỗ tai của mình: "Lỗ tai của tôi rất khó chịu, cổ họng cũng khó chịu, đầu cũng khó chịu... Anh không cho tôi xuống, có phải là muốn giết tôi không?"
Người ngồi sát vách nghe vậy nhìn lại.
Ngu Trạch đen mặt kéo tay cô xuống: "Đây là phản ứng áp suất cao bình thường, quen là ổn thôi."
"Tôi sẽ không quen, tôi cũng không cần quen, tôi rất khó chịu -- tôi muốn xuống dưới!"
Cô mếu máo, đây là dấu hiện cô lã chã chực khóc, cũng là cảnh cáo "Tôi muốn khóc á! Anh tranh thủ thời gian dỗ tôi đi" dành cho Ngu Trạch.
Sắc mặt Ngu Trạch nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn nói: "Đừng khóc, khóc tôi cũng không có cách nào."
"Chàng trai, cậu dỗ dành, ngủ là ổn thôi." Hành khách ngồi bên cạnh nghĩ kế giúp Ngu Trạch.
Ngu Trạch hạ giọng, nói ra từ trong kẽ răng: "Người mấy trăm tuổi còn muốn người khác dỗ, cô không có mặt mũi à?"
Đường Na nhìn anh, trong hai mắt dần dâng lên nước mắt, tiếp đó cô hé miệng, đó là khúc nhạc dạo trước khi khóc.
Ngu Trạch nhíu mày, thực sự nhức đầu với cô: "Cô nhắm mắt lại, tôi xoa huyệt Thái Dương cho cô."
Đường Na lúc này mới chẹp chẹp miệng, nuốt xuống nghẹn ngào trong cổ họng.
Cô nhắm mắt lại gần Ngu Trạch, hai bàn tay nhiệt độ thoải mái dễ chịu nhẹ nhàng ấn lên huyệt Thái Dương của cô.
"Như này được không?" Đỉnh đầu truyền đến tiếng nói lạnh lẽo trầm thấp.
Cô không nói chuyện, nhưng khẽ gật đầu biểu thị "có thể tiếp tục".
Đói bụng có người nấu cơm, lạnh có người thêm áo, đau đầu còn có người xoa huyệt Thái Dương -- Đường Na cảm thấy, nhỏ đi cũng không hoàn toàn là chuyện xấu.
Hao tốn nửa ngày, trải qua hành trình dài đi máy bay rồi lên xe đường dài, hai người rốt cuộc đi tới thành phố điện ảnh lớn nhất Trung Quốc - trấn Hoành Điếm.
Ngu Trạch dẫn theo Đường Na tới nhà trọ bọn họ tạm dừng chân trong khoảng thời gian này, trở lại mặt đất không bao lâu, Đường Na lại khôi phục tinh lực dồi dào, Ngu Trạch yên lặng thở phào.
Ngay từ đầu anh còn tưởng rằng Đường Na rời căn hộ cao cấp sẽ không quen điều kiện chỗ ở nơi này, không nghĩ tới mặt cô đầy mới lạ và vui vẻ đi tới đi lui trong căn hộ, dò xét địa bàn mới của mình.
"Nơi này rất tốt à?" Ngu Trạch hỏi.
"Không tốt, Đường Na không chút do dự nói: "Nhưng không khí nơi này cũng được, cổ họng tôi không đau."
Ngu Trạch không nói chuyện, xoay người đi sắp xếp hành lý anh gửi tới đây từ trước, anh nhớ tới sau khi Đường Na đến trong nhà mới thêm hai cái máy lọc không khí.
Xem ra rời xa khu vực sương mù khói bụi dày đặc có tác dụng hơn máy lọc không khí.
Lúc anh thay đổi bộ chăn ga tơ tằm, Đường Na vẫn luôn đi tới đi lui trong căn nhà nho nhỏ, líu ríu không ngừng.
Làm một người không thích nói chuyện, lời ít ý nhiều, Ngu Trạch thực sự không thể nào hiểu được, mỗi ngày rốt cuộc tại sao cô lại có nhiều lời muốn nói như vậy?