Cứu Vớt Phật Tu Là Một Hắc Tâm Liên

Chương 99: Chương 99





Phù thuật trên người Vô Kỳ vừa vỡ, lập tức bị Tỏa Hồn Trận này ảnh hưởng, đầu đau như nứt ra, thân thể tựa như sắp xé rách tách ra khỏi linh hồn, làm hắn lảo đảo.

Thấy thể, Cổ Vũ Yên ở một bên vô thức đỡ lấy hắn, nàng ta ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Canh Đình: “Sư huynh…”
Lâm Canh Đình lạnh lùng cắt ngang nàng ta: “Không phải ngươi cũng muốn lấy thân thể về cho hắn đó chứ?”
Cổ Vũ Yên muốn phủ nhận, nhưng lại không phủ nhận được.

Mấy ngày qua nàng ta ở đây giúp Vô Kỳ là thật, trong lòng hướng về hắn cũng là thật, nhưng về phần sư huynh, nàng ta lại không biết bây giờ mình nên đối mặt ra sao.

Lâm Canh Đình: “Đã như vậy, thế thì tránh ra đi.”
Cổ Vũ Yên cắn răng lắc đầu, nàng ta ôm chặt lấy Vô Kỳ không rên một tiếng.

Nàng ta không có ký ức kiếp trước kiếp này gì cả, trước khi gặp Vô Kỳ, nàng ta luôn đi theo sau lưng sư huynh, lấy sư huynh làm mục tiêu hướng tới của mình, nàng ta tôn kính y cũng sùng bái y.

Nhưng con người sư huynh vô tâm vô tình, bất luận là đối với ai cũng đều như vậy.

Sau khi gặp được Vô Kỳ, nàng ta mới biết thì ra bên cạnh mình cũng có thể có một người hoàn toàn chỉ nhìn vào mình.

Vô Kỳ giỏi về sử dụng huyễn thuật, ở trong huyễn tượng của hắn, nàng ta đã thấy bản thân mình và hắn từng hòa hợp.

Thì ra trên gương mặt của sư huynh hiện tại cũng có thể có biểu cảm khác.

Thì ra sư huynh cũng có thể nhìn nàng ta như vậy, quá khứ thật tốt, mà nàng ta cũng không phải là một người luôn đứng sau lưng y.

Cố Vọng đứng ở phía sau, nhìn một màn này bật cười thành tiếng, cũng không ngại làm lớn chuyện: “Như vậy là sợ hắn chết không đủ nhanh đúng không?”
Vô Kỳ toàn thân vô lực nằm trong ngực Cổ Vũ Yên, hung ác liếc mắt trừng Cố Vọng.

Trong lòng Cổ Vũ Yên bất an: “Ngươi có ý gì?”
“Luôn mồm gào thét bảo ai đó cướp đoạt thân thể của hắn, thế thì tới lấy lại đi.” Cố Vọng có ý mỉa mai, “Tiêu hao càng lâu thì hắn lại càng suy yếu.”
“Chưa kể lúc này còn không bằng một phế nhân.”
“Số mệnh của ngươi, thân thể của ngươi, thiên phú huyết mạch của ngươi.” Cố Vọng cong môi: “Không phải luôn nói là của ngươi sao? Đến đây đi, xem ngươi có lấy về được không.”
Lời nói này vô cùng rõ ràng.

Cổ Vũ Yên hiểu được, nếu thân thể này vốn thuộc về Vô Kỳ, chỉ là bị người ta đoạt đi, vậy thì chỉ cần người chiếm cứ thân thể này nguyện ý đi ra, Vô Kỳ tự nhiên có thể quay về.

Cố Vọng sẽ có lòng tốt như vậy sao?
Cổ Vũ Yên không tin Cố Vọng, nhưng nàng ta không thể không tin sư huynh của mình.

“Vũ Yên.” Vô Kỳ đột nhiên bắt lấy cổ tay nàng ta: “Đừng nghe bọn họ, đi!”
Hắn vừa nói xong, một thanh kiếm đã phá không bay thẳng tới, chắn ngang lối ra cửa động.

Kiếm ý uy nghiêm, người bình thường cơ bản không tới gần được.

Lâm Canh Đình từng bước một đi qua, đứng trước mặt hai người: “Ngươi đang sợ hãi đúng không?”
Vô Kỳ: “Nực cười, ta sợ cái gì!”
“Sợ ngươi không thể quay về.” Lâm Canh Đình rũ mắt, nói tiếp lời của hắn: “Sợ thứ ngươi hằng mong muốn lại không phải là của ngươi.”
Một thiện một ác của Cố Vọng.

Ngực Vô Kỳ phập phồng kịch liệt, nhìn Cố Vọng nhàn nhã ở đằng sau hoàn toàn không có ý định quản chuyện này.

Cho dù lúc này Cố Vọng cũng bị trận pháp này ảnh hưởng, nhưng lại không có bất kỳ dáng vẻ sốt ruột gì.

Lại nhìn Lâm Canh Đình, ai mà biết hai kẻ này đã từng ở chung trong một thân thể chứ!
Nhưng, nếu thật sự là như vậy.

Vậy hắn làm sao có thể… làm sao có thể cầm về được đây.


Cố Vọng nói không sai, những năm Cố Vọng bị nhốt ở lãnh cung, hắn đứng ngoài quan sát từ bên ngoài cho đến hoàng tử công chúa, xuống đến những cung nhân quét dọn bình thường, những người đó đều nói chuyện lạnh nhạt với Cố Vọng, không phải đánh thì là mắng.

Những chuyện này, chỉ có bản thân là biết rõ tình hình, không chỉ biết rõ mà thậm chí còn bỏ mặc, chỉ vào thời điểm đó mới đưa tay về phía Cố Vọng, bởi vì như vậy mới có thể bẽ gãy ngông nghênh của Cố Vọng, mới có thể khiến cho người khác không biết, Cố Vọng mới là đứa nhỏ thông minh nhất trong cung kia.

Về sau cung biến.

Điều hắn không ngờ tới chính là, Cố Vọng lại dám giãy dụa với huyết mạch nhiều năm như vậy, Cố Vọng tốt nhất nên trở thành đại ma đầu bị thế nhân phỉ nhổ mới đúng!
Cho nên trong thời gian này, hắn đều mượn danh nghĩa tốt của Cố Vọng từng bước một đẩy Cố Vọng tới gần vực sâu.

Mãi cho đến khi… Ninh Chiêu nói bà ta sẽ thay hắn vứt bỏ sạch sẽ huyết mạch trong cơ thể, chuyển sang trên người Cố Vọng.

Vốn cho rằng đến khi đó mọi thứ sẽ kết thúc, lại không ngờ là chính mình kết thúc.

Trong mắt Vô Kỳ phủ kín tơ máu: “Vốn là đồ của ta, nhất định sẽ lấy về được.”
“Đến đây đi.” So với sự chật vật của Vô Kỳ, Lâm Canh Đình thoạt nhìn không có chút đau khổ nào, thậm chí trên mặt đều là vẻ lạnh lùng: “Lấy đồ của ngươi về đi.”
“Chỉ cần ngươi có thể trở về thân thể này, ta sẽ tự biến mất.”
Nói rồi, Lâm Canh Đình đột nhiên vẽ một đạo phù lục lên không trung.

Cổ Vũ Yên nhìn thấy đạo phù thì kinh ngạc mở to hai mắt, đây chính là Tín Khế Vân Cửu Phong độc sở hữu, người ký khế ước nhất định phải nói là làm, nếu không sẽ nổ tan xác mà chết.

Sư huynh nói chính là sự thật.

Cố Vọng bật cười một tiếng: “Lề mề, nếu muốn thì một người cũng đừng mong sống sót.”
“Các ngươi cùng nhau chết là được rồi.”
Nói thì nói như thế, nhưng hắn cũng không động thủ hoặc là làm gì khác, có điều thoạt nhìn hơi mất kiên nhẫn.

Cánh tay Cổ Vũ Yên che chở cho Vô Kỳ hơi thả xuống, lời sư huynh đã nói đến mức này, nàng ta thật sự không có cách nào ngăn cản.

“Vô Kỳ, không phải ngươi vẫn muốn cầm về sao?” Nàng ta nhẹ giọng nói: “Bây giờ có thể rồi.”
“Ngươi…”
Lời nói còn chưa dứt, một viên Phật châu bất thình lình đánh lại đây, Cổ Vũ Yên trực tiếp bị Phật châu này đánh bay, mà một viên Phật châu khác lại bắn trúng vào mi tâm Vô Kỳ.

Vô Kỳ nháy mắt rên lên một tiếng.

Lâm Canh Đình quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Cố Vọng: “Ngươi làm gì vậy?”
Cố Vọng lười biếng nói: “Giúp các ngươi một phen, ta cũng muốn nhìn xem, đến cùng ai mới là người thắng.”
Ánh mắt của hắn nhắm thẳng vào Vô Kỳ ở đằng sau.

Lúc này Vô Kỳ đúng thực là mặc người chém giết, dù sao hắn cũng không có thứ gì, tu vi đánh không lại bất kỳ người nào ở đây.

“Vô Kỳ, không phải ngươi nói ngươi ở kiếp rước rất lợi hại sao!” Cổ Vũ Yên nói: “Linh hồn trở về thân thể có lẽ sẽ giống như ở kiếp trước đúng không?”
Nghe đến lời này, Cố Vọng lộ vẻ xem thường: “Mấy lời kiểu này mà cũng nói ra được sao?”
Hắn cười mỉa: “Đến đây, để ta nhìn xem ngươi lợi hại cỡ nào.”
“Cố Vọng.” Lâm Canh Đình ngăn trước mặt Cố Vọng: “Ta và hắn, ta và ngươi, đều nên kết thúc.”
Màu mắt Cố Vọng chuyển sang u ám.

Lâm Canh Đình nói: “Với ngươi, một hồi nữa sẽ tính.”
Cố Vọng thu mắt lại ngước lên nhìn y, mãi một lúc lâu sau mới không nhanh không chậm nói: “Được thôi, cứ tính vậy đi.”
Nói xong, hắn thật sự không nhúng tay vào nữa, chỉ đứng sang bên cạnh nhìn chằm chằm vào vị trí của Vô Kỳ: “Tốt nhất là ngươi có thể trở về.”
Lúc này Vô Kỳ đã sắp không còn ý thức, hắn muốn quay đầu lại tìm Cổ Vũ Yên, đây chính là hậu thuẫn kiếp này của hắn.

Nhưng lần này Cổ Vũ Yên không tiến lên, chỉ không xa không gần nhìn hắn: “Vô Kỳ, ta chờ ngươi.”
Vô Kỳ nhắm mắt lại, chớp mắt tiếp theo toàn bộ hồn phách đã rút ra khỏi cơ thể.

Lâm Canh Đình cũng tùy ý để hồn phách của mình bị Tỏa Hồn Trận rút ra.


Chứng kiến một màn trước mắt này, hai người còn lại ở đây cũng hơi ngừng lại.

Con ngươi màu đỏ sậm của Cố Vọng không hề chớp nhìn chằm chằm vào hồn phách của Lâm Canh Đình, mặt mũi dáng dấp kia giống hệt với hắn.

Cổ Vũ Yên cũng cảm thấy cảnh tượng này vô cùng khó tin, vậy mà sư huynh lại có gương mặt giống hệt với Cố Vọng, nhưng chẳng biết tại sao, chỉ cần liếc mắt nhìn qua là có thể phân biệt được hai người.

Hồn phách của sư huynh cũng một thân bạch y, mặt mày tuấn lãnh đến cực điểm, giống hệt Cố Vọng nhưng nhìn kỹ lại có sự khác biệt.

Cũng là mắt đen, nhưng mắt y lại trong trẻo hơn đôi phần, không có tính công kích sắc bén.

Còn Vô Kỳ, mặc dù có gương mặt của sư huynh nhưng lại hơi khác, không mấy tinh xảo, ngược lại nhiều hơn mấy phần hung ác nham hiểm, thoạt nhìn không phải cùng một người.

Cổ Vũ Yên nhất thời không biết là tâm trạng gì, nàng ta vốn tưởng biểu cảm trên gương mặt này ít nhiều cũng sẽ khiến nàng ta cảm thấy vui vẻ, thế nhưng lúc này…
Lâm Canh Đình cơ bản không nhìn hai người họ, chỉ nhìn thẳng vào Vô Kỳ: “Đến đi.”
Thế nhưng Vô Kỳ lại chậm chạp không động đậy.

Cổ Vũ Yên sửng sốt: “Vô Kỳ?”
Lần này, Lâm Canh Đình không tiếp tục chờ nữa, hồn thể của y xông thẳng về phía Vô Kỳ.

Mà Vô Kỳ ở đối diện, giờ khắc này lại bắt gặp một nụ cười nhạt không dễ phát hiện trên mặt Lâm Canh Đình, giống như thứ gì đó đã được bỏ xuống.

Trong nháy mắt ngẩn người đó, Lâm Canh Đình đã vọt tới trước mặt hắn.

Vô Kỳ chỉ nghe Lâm Canh Đình nói: “Ta đã đợi ngày này rất lâu rồi.”
Tốc độ này quá nhanh, hắn trực tiếp bị một chưởng của Lâm Canh Đình nện ngã xuống đất.

“Vô Kỳ!” Cổ Vũ Yên muốn tiến lên phía trước, lại bị một cái kết giới vô hình ngăn cản.

Cố Vọng thản nhiên lên tiếng: “Còn lắm miệng thì cả ngươi cũng ném vào trong đó.”
Trong kết giới, Vô Kỳ nuốt vị tanh ngọt ở cổ họng xuống, lau khóe miệng: “Ngươi nói cái gì?”
Lâm Canh Đình không đáp lời, chỉ hờ hững nhìn Vô Kỳ, sau đó lại một lần nữa tiến lên ra tay về phía hắn.

Ở kiếp trước, trước khi tiến vào thân thể này, y không có ý thức, về sau y trở thành Lâm Ngân Chi, ai nấy đều gọi y là Lâm Ngân Chi, nhưng từ đầu đến cuối y đều biết mình không phải cái tên này, lại bị ép buộc dùng cái tên này sống hai kiếp.

Cố Vọng hận y, chẳng lẽ y không cảm thấy bản thân rất thảm hại sao?
Bị bắt đi vào thế giới này, có ý thức độc lập, nhưng luôn có người tới nói với mình, ngươi không phải là Lâm Ngân Chi, ngươi chỉ là tu hú chiếm tổ chim khách giả mạo.

Buồn cười chính là, dù vậy, y vẫn phải dùng thân phận này sống sót, bởi vì thứ gọi là đại đạo.

Ở kiếp trước, sau khi kết thúc vốn tưởng rằng hết thảy đã chấm dứt, nhưng kiếp này vừa bắt đầu, y lại mang theo ký ức của mình trở thành Lâm Ngân Chi sớm như vậy.

Lâm Canh Đình cảm thấy Cố Vọng nói không sai, y cũng là ác quỷ, một ác quỷ không biết mình từ đâu đến và nên đi đâu.

Nói dễ nghe là chí thuần thiện, nhưng y ngay cả tư cách được làm chính mình cũng không có.

Cố Vọng bị vứt bỏ, chẳng lẽ y không phải là một kẻ bị vứt bỏ sao? Y ngay cả việc đặt cho mình một cái tên cũng không làm được.

Nếu như có thể, Lâm Canh Đình càng muốn trở lại làm bản thân không có ý thức như trước kia hơn, không cần vì thiên hạ vì cái thứ gọi là đại đạo.

Nhưng ngày ấy ở Hải Lâm Uyên, có người đã hỏi y, tên của y là gì.

Nếu như có thể, hiện tại y cũng muốn trở thành một cá thể, nói ngôn ngữ bình thường, không phải ác quỷ như Cố Vọng nói, cũng không phải cường đạo mà Vô Kỳ nói.


Mà chỉ là một người có tên, bản thân Lâm Canh Đình.

“Sao hả?” Con ngươi đen của Lâm Canh Đình trong trẻo nhưng lạnh lùng, không mang theo bất kỳ tình cảm gì nhìn Vô Kỳ: “Ngươi cảm thấy mình có thể quay về được không?”
——
Mà lúc này ở dưới mặt đất, Khanh Linh và Thư Nhất đang đứng đối diện nhau, trong bóng tối ai cũng không lên tiếng trước.

Cuối cùng, là Thư Nhất cười trước một tiếng: “Linh Linh.”
Khanh Linh bình tĩnh nói: “Gọi tôi là Khanh Linh là được rồi.”
“Tốt, rất tốt.” Thư Nhất liên tục nói hai chữ “tốt, hình như hắn ta đang đi lại, sau đó lấy ra một hạt châu chiếu sáng, sự tối tăm lập tức bị ánh sáng phá vỡ: “Khanh Linh.”
Lúc này hắn ta đang đứng đối diện với Khanh Linh, một con mắt đang chảy máu, thoạt nhìn rất khủng khiếp dọa người, nhưng Khanh Linh lại không có nhiều phản ứng với chuyện này.

Thư Nhất nói: “Ta không ngờ, chúng ta lại có một ngày như vậy.”
“Ngài nên nhớ.” Khanh Linh ngước mắt lên: “Lúc ngài đưa ra lựa chọn thì nên chuẩn bị đón nhận kết quả.”
Thư Nhất khẽ cười một tiếng: “Đúng vậy, nhưng ta muốn không phải là kết quả này.”
Hắn tựa như khôi phục lại giọng điệu và khẩu khí trước kia: “Ta từng cho là thời gian của chúng ta còn nhiều, ta có thể từng chút từng chút tới bên cạnh cô, cùng sống tiếp ở tổng cục.”
“Nhưng cô lại đổi hướng.”
“Tôi không hề đổi hướng.” Khanh Linh cực kỳ bình tĩnh lý trí: “Cho tới bây giờ hướng của chúng ta đều là khác biệt.”
Mượn ánh sáng âm u này, Thư Nhất gắt gao nhìn vào mặt cô, trên mặt cô dường như không có bất kỳ biểu cảm gì.

Giống như ở trước mặt hắn ta, Khanh Linh chỉ là dáng vẻ này.

Có lẽ cô sẽ cười, nhưng trong mắt lại không hề có bất kỳ thứ gì.

Ý cười của Thư Nhất hơi nhạt đi.

“Ta đã từng nói với cô, ta gặp cô lúc cô mới mười chín tuổi, đương là độ tuổi đẹp đẽ nhất, lại khác hẳn với những cô gái ở độ tuổi này.” Hắn ta giống như rơi vào trong hồi ức.

Lúc Chủ Thần giao Khanh Linh cho hắn ta, hắn ta đã suy nghĩ rất nhiều về việc cô gái này sẽ phản ứng thế nào sau khi gặp phải cảnh ngộ bên trong tư liệu.

Phẫn nộ, không cam lòng, hoặc là muốn báo thù.

Nhưng duy nhất không nghĩ tới chính là cô không có phản ứng gì cả, tựa như những quá khứ kia chưa từng xảy ra.

Về sau hắn ta để ý Khanh Linh, mới biết được cô không phải không thèm để ý, mà là che giấu bản thân rất tốt, không nói với ai, chỉ là như vậy lại càng khiến người ta đau lòng.

Không có bất kỳ nguyện vọng lẫn nhu cầu gì, chỉ muốn sống an ổn, nghĩ như vậy cũng đủ khiến người ta muốn bảo vệ cô.

Thư Nhất nghĩ hắn ta có thể đợi, đợi đến một ngày Khanh Linh nguyện ý nói ra, đợi một ngày trong mắt cô sẽ có mình.

Chỉ là còn chưa đợi được đến ngày đó, Khanh Linh đã nhìn về phía người khác.

“Chủ Thần nói ta không thích hợp với cô.” Thư Nhất lắc đầu: “Nào có cái gì thích hợp hay không, không phải tất cả đều do mình tranh thủ sao?”
Biểu cảm trên mặt hắn ta cuối cùng cũng thay đổi: “Nếu không phải Cố Vọng quỳ ở nơi đó vẫy đuôi mừng chủ với cô, thì liệu cô có trở về không?”
Khanh Linh nhìn hắn ta, chợt cười nói: “Không phải ngài đã nói, tôi dung túng cho Cố Vọng quá mức sao?”
Thư Nhất im lặng.

Khanh Linh hỏi lại: “Ngài cũng đã nhìn ra tôi đối xử với hắn rất khác biệt, cho nên khi đó ngài mới nôn nóng tới dẫn ta đi, có đúng không?”
“Ta…”
Khanh Linh nói tiếp: “Ngài có thể hỏi tôi, nếu đổi lại là ngài ở dưới chân núi Vô Trần Sơn quỳ mười năm trăm năm thì liệu tôi có trở về không.”
Nghư vậy, Thư Nhất hoàn toàn im bặt, không thuận theo lời Khanh Linh hỏi ra.

Khanh Linh lại cố chấp hơn bất kỳ lúc nào, ánh mắt cô kiên định: “Hỏi tôi đi.”
Mắt trái Thư Nhất bắt đầu co rút đau đớn, hắn ta đột nhiên lùi về sau một bước: “Nếu như…”
Lời còn chưa hỏi xong, Khanh Linh đã chém đinh chặt sắt lắc đầu: “Sẽ không.”
“Ngoài hắn ra, nếu đổi lại là bất kỳ ai ở nơi đó, đều không liên quan gì đến tôi.”
Khanh Linh nói: “Cố Vọng chỉ có thể là Cố Vọng, cũng không phải ai đợi bao nhiêu năm là có thể thay đổi.

Tôi chỉ cần hắn, cũng chỉ có hắn mới có thể.”
Thư Nhất không nhịn được nữa: “Được rồi!”
“Chưa đủ!” Giọng Khanh Linh cũng lớn hơn, cô đối mặt với Thư Nhất: “Có biết là vì sao không?”
Lần đầu tiên Thư Nhất nhìn thấy dáng vẻ này của Khanh Linh, quả thật giật mình.

“Ngài nói hắn vì tôi mà không từ thủ đoạn để giữ tôi lại, giam lỏng tôi, nhưng ngài lại không biết hắn chưa bao giờ làm tổn thương tôi.” Khanh Linh thốt ra từng chữ rõ ràng: “Ngài cũng không biết hắn luôn đưa bản thân mình vào đường cùng, nhưng vẫn muốn giữ lại cơ hội sống cho tôi.”

“Còn ngài, ngài tự cho là biết được những quá khứ kia của tôi, xé mở nó ra.” Khanh Linh nhìn thẳng vào con mắt vẫn còn lành lặn của hắn ta: “Thậm chí ngài còn lấy nhược điểm của tôi đưa cho người khác, giữ tôi ở Hải Lâm Uyên.”
Thân thể Thư Nhất đột nhiên run lên, vô thức phủ nhận: “Ta không có, ta không muốn làm tổn thương cô.”
Khanh Linh cười lạnh: “Nhưng bản thân chuyện này chính là một loại tổn thương.”
“Ngài chưa từng trải qua cái chết, không biết được cảm giác lần thứ hai bị đưa vào Địa Ngục như thế nào.” Cô bước từng bước đến gần Thư Nhất, Thư Nhất lại bị cô ép lui thẳng về phía sau: “Đây là chỗ khác biệt giữa hắn và ngài, lúc ở Đinh U Trạch tất cả mọi người đều chỉ lo đến Huyễn Linh Xà, chỉ có hắn nhớ rõ tôi sợ nước, dàn xếp thỏa đáng cho tôi.”
“Khi đó hắn chưa từng nói yêu tôi.” Khanh Linh cười yếu ớt: “Nhưng mọi chuyện đều là yêu tôi.”
“Thư Nhất.” Ý cười của Khanh Linh ảm đạm, “Mỗi một chuyện ngài làm, đều chỉ vì chính bản thân ngài mà thôi.”
Lúc này Thư Nhất mới hiểu được.

Khanh Linh không phải lúc nào cũng là dáng vẻ ngoan ngoãn khéo léo, linh hoạt thản nhiên, cô sẽ tức giận, cũng sẽ có khí thế bức người như ai khác.

Rõ ràng là trong bóng tối, nhưng vẫn lóa mắt như thế, cũng sẽ có sức sống như thế.

Hắn ta bụm mắt, cười khổ nói: “Kết quả chỉ đổi được một câu, ta vì chính mình thôi sao?”
“Ngài chỉ yêu bản thân ngài mà thôi.” Khanh Linh nói: “Cho nên mặc dù nói là làm vì tôi, nhưng đều vì khiến ngài vui vẻ, thỏa mãn mong muốn trong lòng ngài, chứ ngài chưa từng nghĩ tôi có vui hay không.”
Một lát sau, Thư Nhất bắt đầu cười.

Mới đầu chỉ là bật cười, sau đó trực tiếp phá lên cười.

“Nói đúng lắm.” Hắn ta gật đầu: “Cô nói rất đúng, ta vì hạnh phúc của mình thì có vấn đề gì sao?”
Hắn ta ném Chiếu Minh Châu xuống, hạt châu lăn đến góc khuất, bên này chỉ còn lại ánh sáng lờ mờ: “Cô chỉ cần là của ta thì sẽ không có vấn đề gì.”
Khanh Linh cảm nhận được nguy hiểm, lập tức lùi về phía sau.

Thư Nhất còn chưa ra tay, cô đã giơ tay lên, ở trong bóng tối đen kịt xuất ra quỷ khí bốn phía bao trùm hai người.

Trong quá khứ đã có không ít người chết ở Hoài Thành này, Khanh Linh chỉ trong nháy mắt đã triệu hoán ra không ít quỷ hồn.

Cô ra lệnh: “Vây hãm!”
Thư Nhất bị trói lại, Khanh Linh nói: “Trở về đi, trở lại tổng cục, kể từ đây không còn dính dáng gì nữa.”
“Trở về ư?” Thư Nhất lại đột nhiên rút kiếm, chém những quỷ hồn kia chia năm xẻ bảy, hắn ta cười nói: “Hoặc là cô cùng ta quay về, hoặc là, ta đưa cô quay về.”
Hắn ta thoạt nhìn sẽ không dễ dàng từ bỏ.

Tu vi của Thư Nhất không thể so với những người khác, hắn ta là Tiên tôn Vân Cửu Phong, Khanh Linh không dám lơ là, cũng không muốn để cho Cố Vọng lo lắng.

Cho nên cô nhanh chóng tập trung tinh lực, đầu ngón tay quơ nhẹ, ấn vào mi tâm một cái ấn Quỷ chủ, cái ấn này lờ mờ phát sáng, vô số quỷ hồn cũng liên tục từ dưới nền đất tối đen thoát ra, khắp mặt đất đều là quỷ khí âm u.

Thư Nhất cầm kiếm bỗng nhiên vọt lên, Khanh Linh cũng không hề yếu thế, lập tức động thủ.

Quỷ khí đen nhánh giao thoa với kiếm ảnh màu trắng, toàn bộ lòng đất đều run lên, kiếm ý đối diện đột nhiên lạnh buốt.

Khanh Linh khẽ nhíu mày, lập tức trầm giọng hô: “Phá!”
Nhưng vào lúc này, kiếm ý của đối phương lại đột nhiên thu về.

Hắn ta ném kiếm, giống như đã tính sẵn từ sớm, cười nói: “Không trở về được.”
Lúc hắn ta chọn rời khỏi tổng cục thì đã không trở về được nữa.

Hắn ta nói: “Như vậy cô mới vĩnh viễn nhớ rõ ta.”
Trong bóng tối đột nhiên truyền đến một tiếng cười lạnh: “Nực cười.”
Một luồng ánh sáng đỏ lập tức hiện lên, quỷ ảnh vượt lên trước che Khanh Linh lại.

Cố Vọng ở trong ánh sáng đỏ lờ mờ này bước ra, cũng không biết đã tới bao lâu rồi.

Thấy vậy, nét mặt Thư Nhất lập tức biến hóa.

“Nhớ rõ ngươi?” Cố Vọng khinh thường nói: “Ngươi là cái thá gì?”
“Nhưng ta ngược lại muốn ngươi phải vĩnh viễn nhớ rõ ta.” Hắn ném một viên Phật châu ra, bắn thẳng vào một mắt còn lại của Thư Nhất.

“Sao chàng…”
“Vừa mới đến.” Cố Vọng đi đến trước mặt Khanh Linh, cắt ngang lời cô: “Ta đã biết kết quả, A Linh, ta tin tưởng nàng.”
“Cũng tin tưởng chính mình.”
Dứt lời, một tay hắn bịt kín mắt Khanh Linh, quay đầu lại nhìn Thư Nhất cầu chết thất bại trong góc khuất, thản nhiên nói: “Muốn chết à? Vậy thì chết trong tay ta đi, ngươi phải vĩnh viễn nhớ rõ ta, là ta giết ngươi.”
Sau đó là vô số Phật châu giống như đống lửa đánh về phía Thư Nhất, toàn bộ xuyên qua thân thể của hắn ta.

“A Linh chỉ cần nhớ rõ ta là được rồi.” Hắn cúi đầu nói bên tai Khanh Linh: “Những kẻ khác không xứng.”.