Cứu Vớt Phật Tu Là Một Hắc Tâm Liên

Chương 67: Chương 67





Lúc nghe được câu nói kia trong quỷ khí của Khanh Linh, Ninh Chiêu tức giận đập hết đồ đạc trong cung của mình.

Bà ta nghiến răng nghiến lợi: “Lại là nàng ta, lại là nàng ta!”
“Quỷ chủ này rốt cuộc là từ đâu xuất hiện!”
Bà ta đương nhiên sẽ không tham dự Hồng Môn Yến này, nhưng trong quỷ khí của Khanh Linh không ngờ lại kẹp thêm một cái ấn Quỷ chủ.

Ngay lúc bà ta nghe được giọng nói của cô, cái ấn kia lập tức đánh vào mi tâm bà ta.

Bà ta không phải Quỷ Tu, hiệu quả của cái ấn này duy trì không được bao lâu, nhưng riêng lệnh này nhất định phải nghe.

Đây mới là nguyên nhân khiến cho Ninh Chiêu tức giận.

Thanh Tả đứng ngoài cửa nhìn một mảnh hỗn loạn, cụp mắt không lên tiếng.

Ninh Chiêu tức giận nhíu mày, thời gian còn dư lại của Ma Chủ không nhiều, nếu như không bắt Cố Vọng về, kế hoạch kia cũng không biết phải kéo dài tới khi nào.

Bà ta suy nghĩ một hồi, đột nhiên hỏi: “Ngươi nói thử xem Cố Vọng đang ở đâu?”
Thanh Tả: “Vô Trần Sơn.


“Đi.

” Ninh Chiêu cười khẩy nói: “Ta tới Cấm Nhai của Quỷ Giới, ngươi dẫn theo người đi tìm Cố Vọng.


“Ta thật sự muốn nhìn xem Quỷ chủ này có bản lĩnh cỡ nào mà có thể ngăn ta rời đi.


Thanh Tả hơi nhướng mắt, dùng lý trí khuyên bảo: “Thiếu chủ một mình đi đến Quỷ Giới sợ là không ổn cho lắm.


“Chẳng lẽ nàng ta lại dám đụng đến ta?” Ninh Chiêu cười lạnh: “Chỉ cần các ngươi làm việc mau lẹ, bắt được Cố Vọng rồi thì nàng ta sẽ không đụng vào ta được.


“Chỉ cần Ma Chủ có được Cố Vọng, dù cho có mười Cấm Nhai của Quỷ Giới cũng không chống đỡ nổi.


Vì một ngày này, bọn họ đã lên kế hoạch bao nhiêu năm, không thể bởi vì một Quỷ chủ mà thua hết cả bàn được.

Lần trước ở Ma Giới Cố Vọng đã được Khanh Linh cứu đi, ở trong thí luyện càng bởi vì có cô nên cuối cùng mới xuất hiện chuyện bất ngờ như thế.

Tuyệt đối không thể để cho Cố Vọng và vị Quỷ chủ này ở chung với nhau được.

Nghĩ đến đây, Ninh Chiêu lại nhìn về phía Thanh Tả: “Lần trước ngươi không làm tròn trách nhiệm, Ma Chủ đã rất tức giận, lần này nhất định phải lấy công chuộc tội, Ma Chủ sẽ cùng ngươi đi đến đó.


Ở Ma Giới kẻ mạnh luôn là vua, cứ mỗi một vạn năm Ma Chủ sẽ bị Ma vật bên trong khe nứt kỳ dị nuốt chửng, tiếp đó phải ở bên trong vật lộn với Ma vật mới có thể một lần nữa đi ra, khiến cho chúng ma tin phục.

Nhưng một vạn năm trước Ma Chủ Ninh Khiêu suýt chút nữa không thể đi ra, điều này dẫn đến vạn năm qua thân thể của hắn ta thường xuyên bị thèm ăn, gần như đi đến ranh giới thâm hụt, bấy giờ mới phải hành động khiêm tốn.

Trên thực tế, không phải tất cả Ma Chủ đều có thể thuận lợi ra khỏi khe nứt kỳ dị, vì vậy có rất nhiều Ma Chủ đến thời điểm nhất định sẽ lựa chọn thoái vị.

Nhưng Ninh Chiêu và Ninh Khiêu lại không cam tâm.

Năm đó bà ta đạt được bí pháp của Ma Tộc, cố ý chạy tới Nhân Giới lấy long khí đế vương thai nghén ra hai đứa bé.

Từ lúc đứa nhỏ còn trong bụng đã bị bí pháp chia thành hai, một đứa là chí tà thuần Ma, một đứa là thuần chính dương long.

Nhưng chẳng biết vì sao sau khi sinh ra, huyết mạch trong cơ thể bọn trẻ vẫn không được thuần khiết.

Cho dù bà ta đã trù tính để cho hai đứa bé lớn lên trong hoàn cảnh khác nhau, nhưng cũng không được.

Ninh Chiêu vốn đã định từ bỏ, lại không ngờ theo thời gian trưởng thành của bọn trẻ, bí pháp lại có tác dụng.

Bây giờ chỉ còn một bước cuối cùng, đó là hoàn toàn thức tỉnh huyết mạch Ma Tộc bên trong cơ thể Cố Vọng, Ma vật trong khe nứt kỳ dị cũng sẽ thôn tính chút hồn phách có thiện ý cuối cùng của hắn.

Như vậy là hắn đã có thể cùng ca ca của mình ở trong khe nứt kỳ dị hợp hai thành một, trở thành vị vua duy nhất ở Ma Giới.

Mà Lâm Ngân Chi, Ninh Chiêu muốn y trở thành chí tôn của Tiên Môn, như thế bà ta sẽ trở thành người cao quý nhất trên đời này.

Nghĩ như vậy, Ninh Chiêu lập tức lấy lại lòng tin: “Ta cũng không tin Khanh Linh còn có thể vì hắn mà nhảy vào khe nứt kỳ dị.

” Bà ta đắc ý khoanh hai tay lại, nói: “Mặc dù nàng ta là Quỷ chủ, bên trong khe nứt kỳ dị có thể cung cấp oán linh cho nàng ta sử dụng, nhưng trong đó thứ nhiều hơn vẫn là Ma vật không có nhân tính, coi như nàng ta đi vào thì cũng là có đi mà không có về.



Thanh Tả nhìn dáng vẻ Ninh Chiêu, không trả lời, cũng không nói cho bà ta biết rằng thật ra tất cả những điều này Cố Vọng đã biết được từ sớm.

Thanh Tả vốn chỉ là một Ma Tu bình thường, nhưng một năm đó người ma đại loạn, hắn ta cũng đi theo người của Ma Giới đến hoàng cung kia.

Hắn ta đúng là đã dâng hiến toàn bộ linh hồn cho Ma Giới, có điều người mà hắn ta dâng hiến lại là Cố Vọng.

Khi đó người nọ còn chưa được gọi là Cố Vọng, trong cái năm ma người đại chiến kia, hắn thậm chí chỉ mới là một đứa trẻ bảy tuổi, hắn nói mình không tên không họ.

Trong lúc người phàm đang khủng hoảng khóc la chạy trốn, Ma Tu đang càn quấy cướp đoạt bất chấp, Tiên Môn và Ma Tộc còn đang hỗn chiến.

Đứa trẻ này lại đi tới chỗ hắn ta —— một người gần như sắp chết.

Hắn từ trên cao nhìn xuống, màu mắt đỏ thẫm, trong mắt là sự bình tĩnh hoàn toàn khác với một đứa trẻ nên có.

Sau lưng hắn là núi thây biển máu, khắp nơi đều là tang thương.

Mà hắn chỉ lãnh đạm cười hỏi: “Có muốn sống tiếp không?”
Đó là lần đầu tiên Thanh Tả sợ hãi một đứa trẻ.

Cố Vọng của khi đó, trên người đã có khí thế mà ngay cả Ma Chủ cũng chưa từng có, khiến cho người ta cảm thấy hoảng loạn.

Từ đó về sau, linh hồn của hắn ta đều là của Cố Vọng, hắn ta cũng bởi vì Cố Vọng mà từng bước một trở thành vị gọi là Thanh Tả đại nhân của Ma Giới, trở thành con rối do hắn điều khiển.

Mỗi lần Cố Vọng sử dụng thân thể của hắn ta, thật ra ý thức của hắn ta vẫn còn tồn tại.

Cho nên tất cả những gì Cố Vọng làm hắn ta đều biết, chẳng qua mỗi lần kết thúc, Cố Vọng đều cho hắn ta uống thuốc một lần.

Uống thuốc vào sẽ quên đi hết thảy những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian đó.

Nhưng lần trước hắn ta đã không uống.

Chỉ bởi vì cảm xúc của Cố Vọng khi đó quá phập phồng, khiến cho hắn ta không cách nào quên được.

Thanh Tả đã dâng hiến hồn phách của mình rất nhiều năm, hoàn toàn chưa trải qua khoảnh khắc có cảm xúc kiểu này.

Cho nên hắn ta mới ích kỷ một lần.

Hắn ta không nhịn được nghĩ, nếu là Quỷ chủ đó, nói không chừng cũng sẽ vì Cố Vọng mà nhảy xuống khe nứt kỳ dị.

Dù sao lúc trước ở Ma Giới cô đã không chút do dự nhảy xuống Tam Giới Sơn, cũng không chút do dự muốn dùng bản thân đến thế chỗ cho Cố Vọng đang bị trói buộc trong Xích Trói Hồn.

Ninh Chiêu không đợi được câu trả lời của Thanh Tả, nhíu mày quay đầu: “Thanh Tả.


Thanh Tả hoàn hồn: “Có.


Ninh Chiêu nhìn hắn ta: “Ngươi hộ tống Ma Chủ đến khe nứt kỳ dị, dựa theo kế hoạch ban đầu mà hành động.


“Khố Di cũng sẽ đi cùng.


“Tuân lệnh.


——
Khanh Linh cũng không thực sự chuẩn bị quan tài khách gì đó cho Ninh Chiêu, cô chỉ lặng lẽ ở Cấm Nhai chờ người đến.

Tiểu Kim Uyên ngồi ở bên cạnh, nhìn dáng điệu từ tốn của cô, không nhịn được hỏi: “Hồng Môn Yến mà ngươi chuẩn bị, bộ không sợ bà ta không tới sao?”
Khanh Linh cong mắt: “Ninh Chiêu rất tự tin.


Qua vài lần tiếp xúc, cô phát hiện Ninh Chiêu này giống như một đứa trẻ bị chiều hư, tính tình không được trầm ổn, lại còn tự tin mù quáng, như thể cảm thấy bản thân đã sắp xếp ổn thỏa thì sẽ không bị những chuyện khác phá hoại.

Cho nên bà ta sẽ không suy nghĩ tỉ mỉ, cũng sẽ không để ý đến văn vẻ bên trong quỷ khí.

Thảo nào cuối cùng lại bị Cố Vọng tận diệt.

Quả nhiên, không bao lâu sau Khanh Linh đã nghe được giọng nói của Ninh Chiêu ở bên ngoài Cấm Nhai.

Khanh Linh dắt Tiểu Kim Uyên đi ra ngoài.

Ninh Chiêu chỉ đến một mình, điều này khiến Khanh Linh ít nhiều gì cũng có chút ngạc nhiên.


Nhưng cũng chỉ như thế thôi, đã đến Quỷ Giới, nếu cô muốn làm gì đó thì cho dù Ninh Chiêu có dẫn theo nhiều người cũng vô dụng.

Khan Linh ngồi trên băng ghế đá: “Ninh Thiếu chủ.


Ninh Chiêu cũng đi tới, không ngồi xuống mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Quỷ chủ có chuyện gì, đừng ngại cứ nói thẳng.


“Không phải ta đã sớm nói nguyên nhân rồi sao?” Khanh Linh ngước mắt lên, cười nhạt nói: “Ngươi quên nhanh vậy à?”
Ninh Chiêu quan sát hoàn cảnh xung quanh, Quỷ Giới này không có nhiều nhân khí bằng Ma Giới, quá mức âm u.

Nhưng không ngờ nơi này còn gieo trồng mấy cọng hoa cỏ, ở một nơi âm u lại có thêm mấy phần sáng sủa linh động, tựa như người trước mặt này.

Rõ ràng là Quỷ chủ nhưng lại chói sáng hơn tất cả mọi thứ ở Cấm Nhai này, giống như một viên minh châu.

Hiển nhiên cũng là món đồ chơi ở trong cống ngầm mà người ta không muốn nhìn thấy.

Ninh Chiêu bất chợt mỉm cười, ngồi xuống trước mặt Khanh Linh: “Ngươi rất quan tâm đến hắn.


Khanh Linh gật đầu, không hề che giấu.

Ninh Chiêu bày ra biểu cảm ‘ta đã sớm nhìn thấu’: “Đã như thế, ta là mẹ của hắn, không phải ngươi cũng nên gọi ta một tiếng trưởng bối sao?”
Khanh Linh không hiểu, Ninh Chiêu này phải mặt dày cỡ nào mới có thể thốt ra lời nói như vậy.

Tiểu Kim Uyên che miệng lại, giả bộ kinh ngạc nói: “Trời ạ, vậy mà ngươi lại là mẫu thân của Cố Vọng?”
Ninh Chiêu còn chưa kịp lên tiếng, Tiểu Kim Uyên lại quái gở nói: “Ta cứ tưởng hắn có người sinh mà không có người dưỡng.


Mặc dù Tiểu Kim Uyên thỉnh thoảng không có mặt, nhưng lúc khác chắc chắn sẽ có người kể lại chuyện cho nó nghe.

Cho nên có một số chuyện của Cố Vọng nó cũng biết.

Bây giờ lời mắng người này có nghe thế nào cũng rất hợp lý.

Tiểu Kim Uyên: “Mỗi lần hắn bị thương đều là do ngươi làm, người không biết còn tưởng rằng A Linh của bọn ta mới là mẫu thân của hắn đấy chứ.


“Chậc chậc chậc, không biết xấu hổ.


Khanh Linh mấp máy môi, không thể đè nén ý cười của mình.

Nét mặt Ninh Chiêu hơi thay đổi, không ngờ mình lại bị mảnh gỗ này giáo huấn.

Khanh Linh xoa đầu Tiểu Kim Uyên, nói: “Cố Vọng không có mẫu thân.


Ninh Chiêu cười lạnh: “Ngươi nói không có là không có thế nào? Ta làm tất cả cũng chỉ vì muốn tốt cho hắn thôi.


“Sau này cả Ma Giới đều là của hắn.


“Ngươi là Quỷ chủ, ngươi đối xử tốt với hắn như thế không phải là thích hắn đó chứ?” Ninh Chiêu nói: “Như vậy rất tốt, đến lúc đó hắn sẽ là Ma Chủ của Ma Giới, ngươi là Quỷ chủ, vậy chẳng phải là trời đất tạo nên hay sao?”
Khanh Linh: “…”
Lối suy nghĩ này đúng là.

Cô thản nhiên nói: “Ta chỉ biết đó là chuyện hắn không muốn làm.


Ninh Chiêu không thèm để ý đáp: “Không liên quan, chỉ cần thành công thì hắn sẽ đồng ý.


Khanh Linh bình tĩnh giương mắt: “Ninh Chiêu, ngươi thật đúng là trí nhớ không được lâu.


“Người mà ta che chở, ngươi thử động vào hắn một chút xem.


Ninh Chiêu bị cô nhìn như vậy, không hiểu sao cảm xúc lại có vẻ dao động quá mức, cảm thấy mình hơi bị rơi vào thế yếu, bà ta không cam lòng yếu thế lên tiếng: “Ta là Thiếu chủ của Ma Giới, ngươi đụng vào ta chẳng lẽ không sợ người của Ma Giới san bằng Cấm Nhai này của ngươi sao!”

Thì ra là như vậy nên bà ta mới dám đến.

Trước đây Khanh Linh không biết rõ kịch bản, nhưng bây giờ Thư Nhất đã đến đây, trong khoảng thời gian chờ Ninh Chiêu, cô đã tìm quan chấp sự tìm kiểu cặn kẽ về tình tiết ở khe nứt kỳ dị, đại khái cũng biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Khanh Linh nói: “Nếu ngươi không còn nữa thì sao?”
Cố Vọng sẽ không rơi vào khe nứt kỳ dị, Ma Chủ cũng sẽ không thoát khỏi nơi đó, Thiếu chủ Ninh Chiêu này sẽ không thành công ngồi vào vị trí.

Sau này cũng sẽ không còn thứ gì có thể uy hiếp Cố Vọng nữa.

“Có ý gì?”
“Nếu như Ninh Khiêu không ra được, Ma Giới sẽ đổi một Ma Chủ khác.

” Khanh Linh nói tiếp: “Khi đó, nói không chừng ngươi sẽ là chuột chạy qua đường.


Một khi Ma Chủ bị thay đổi, kẻ gọi là Thiếu chủ này sẽ trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt mọi người.

Đáy lòng Ninh Chiêu hơi hoang mang, nhưng vẫn che giấu sự sợ hãi: “Ai nói hắn không đi ra được.


“Ta nói.

” Khanh Linh đột nhiên giơ tay lên, từng tia quỷ khí xuất hiện như đã chuẩn bị từ sớm, gắt gao bó chặt lấy Ninh Chiêu, khiến cho bà ta không thể động đậy.

Ninh Chiêu không hề hoảng loạn: “Ngươi cho rằng ngươi bắt giữ được ta sao?”
“Không phải ta muốn bắt giữ ngươi.

” Khanh Linh khẽ chớp mắt, giọng điệu cực kỳ nhẹ nhàng: “Ta là đang muốn giết ngươi.


Vẻ mặt Ninh Chiêu cuối cùng cũng thay đổi, bất luận thế nào bà ta cũng không ngờ Khanh Linh sẽ lớn gan như vậy.

“Ngươi dám!”
“Sao lại không dám.

” Khanh Linh bỗng bật cười: “Ngươi ba lần bảy lượt muốn đụng đến hắn, cũng nên biết sẽ có ngày hôm nay chứ.


“Bọn họ đã đi tìm Cố Vọng rồi.

” Ninh Chiêu nói: “Nếu như ngươi giết ta, sau này hắn đi ra chắc chắn sẽ san bằng Quỷ Giới của ngươi thành bình địa.


Cố Vọng đã nhắc nhở Vô Khuynh trưởng lão không nên đi ra ngoài.

Hắn biết sẽ xảy ra chuyện gì, Ninh Chiêu lại đang ở trên tay cô, nếu như hắn không muốn nhập ma thì sẽ không mạo hiểm đi tới khe nứt kỳ dị.

Huống chi Khanh Linh đã sớm cài cơ sở ngầm ở bên cạnh Cố Vọng.

Có điều, cô vẫn phải chuẩn bị đầy đủ mọi tình huống.

Thảo nào đây là lý do bà ta không vội vã giết chết Cố Vọng.

Nếu Ninh Chiêu một mình đi tới nơi này thì nhất định đã sắp xếp người khác đi tìm Cố Vọng rồi.

Nhưng chỉ cần Ninh Chiêu ở trong tay cô thì kế hoạch ra sao cũng do cô định đoạt.

Lúc trước Ninh Chiêu giết chết Vô Khuynh trưởng lão để uy hiếp Cố Vọng, lúc này cũng nên đến lượt bà ta.

Quỷ khí của Khanh Linh nhẹ nhàng thẩm thấu vào da Ninh Chiêu.

Ninh Chiêu thoáng chốc lung lay, khắp người dần đau nhức, hai mắt ta trừng lớn: “Ngươi làm gì vậy?”
Khanh Linh chầm chậm nói: “Ban đầu các ngươi hạ độc Cố Vọng ở địa bàn của ta, vậy mà lần này lại không biết chuyện gì đang xảy ra sao?”
Lần trước ở Túy Hoa Lâu của Dũng Thành, Cố Vọng trúng phải quỷ kế của Ma Tu, toàn thân không thể nhúc nhích nên mới bị cô đưa về, lần này cũng nên để cho Ninh Chiêu nếm thử một chút.

Cô là một Quỷ Tu, không cần hít thở.

Về phần Tiểu Kim Uyên thì đã sớm uống thuốc giải rồi.

Cho nên trước khi Ninh Chiêu đến đây, nơi này đã sớm đầy rẫy khí độc.

Khanh Linh quả thật là muốn giết chết Ninh Chiêu, nhưng không phải bây giờ.

“Nếu như không muốn chết! ” Khanh Linh rất dễ nói chuyện: “Nào, cho người tới truyền lời đi.


Thấy tình hình này, Ninh Chiêu đã hiểu, Quỷ chủ này thật sự dám làm!
Ninh Chiêu cắn răng: “Ngươi mơ đi!”
Khanh Linh không lên tiếng, nhưng quỷ khí của cô lại im lặng quấn lên cổ Ninh Chiêu, càng siết càng chặt!
Tiểu Kim Uyên ở bên cạnh quan sát, đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy Khanh Linh giết người, vậy mà không ngờ lại thuận buồm xuôi gió đến thế.

Quả thật là quá kích thích.

“Ngươi còn có khả năng này nữa sao?”
Khanh Linh đương nhiên có, lúc huấn luyện cái gì cũng có.

Những nhiệm vụ làm nhân vật phản diện trong sách còn tàn nhẫn hơn cái này nhiều.


Chỉ là cô không quá để tâm mà thôi.

Sắc mặt Ninh Chiêu càng lúc càng đỏ, nhưng Khanh Linh không muốn để cho bà ta dễ chịu, chỉ khiến bà ta hít thở không thông rồi buông ra, sau lại tiếp tục làm cho bà ta hít thở không thông, đau đớn quanh người cũng khiến bà ta chịu đựng tra tấn gấp bội.

Ninh Chiêu rất nhanh đã không chịu nổi, đầu ngón tay bà ta khẽ giật giật.

Quỷ khí của Khanh Linh hơi nới lỏng, để cho bà ta lấy Truyền Âm Bài của mình ra.

Ninh Chiêu nhìn chằm chằm vào Khanh Linh, mở miệng nói: “Ma Chủ ca ca, mọi người sao rồi? Đã tìm được Cố Vọng chưa?”
Lúc này chắc là vẫn chưa tới khe nứt kỳ dị, qua hôm nay có thể lại tiếp tục đi tìm Cố Vọng, nhưng bà ta nhất định không thể chết được.

Đầu bên kia truyền đến một giọng nói khàn khàn: “Sao vậy?”
Dưới cái nhìn chăm chú của Khanh Linh, Ninh Chiêu cắn răng nói tiếp: “Tạm thời không nên.


“Không nên cái gì?”
Ninh Chiêu nói: “Tạm thời không nên động vào Cố Vọng.


Ninh Khiêu bên kia ngừng một lúc lâu rồi mới hỏi: “Ngươi sao thế?”
Khanh Linh đi tới, cực kỳ lễ phép nói: “Xin chào, bây giờ muội muội của ngươi đang ở trên tay ta đấy.


Lúc này Ninh Khiêu đang đứng phía trên khe nứt kỳ dị, hắn ta nhìn nam nhân áo đỏ trước mặt mình, nói vào Truyền Âm Bài: “Quỷ chủ?”
Nam nhân áo đỏ lười biếng ngước mắt lên, mắt đỏ gắt gao nhìn vào trên Truyền Âm Bài trong tay Ninh Khiêu.

“Là ta.

” Khanh Linh dịu giọng nói: “Nếu như các ngươi đụng vào Cố Vọng dù chỉ một chút, vậy thì lệnh muội đây chỉ có thể trở thành Quỷ nô của ta.


Nghe thấy lời này.

Cố Vọng đang đứng đối diện Ninh Khiêu lập tức bật cười.

“Cách xa hắn ra một chút.

” Khanh Linh không biết tình huống bên kia, cũng không nghe thấy tiếng cười khẽ đó, tiếp tục nói: “Bây giờ đến Cấm Nhai đón muội muội của ngươi đi.


Lần này bên kia im lặng càng lâu hơn, hơn nữa còn vô cùng yên tĩnh.

Nếu không phải Khanh Linh nghe được tiếng gió vù vù kèm theo tiếng gầm gừ mơ hồ, cô gần như cho rằng Truyền Âm Bài này đã đứt liên lạc.

Lúc này, một giọng nói truyền tới.

“Cố Vọng!”
Nghe được giọng nói này, Khanh Linh nhíu mày.

Lâm Ngân Chi?
Giọng Lâm Ngân Chi rất lạnh, càng ngày càng gần: “Ngươi muốn làm gì?”
Cố Vọng rõ ràng đang ở đó.

Đám người Ninh Khiêu đã tìm được Cố Vọng…
Giọng nói Cố Vọng mang theo ý cười: “Phong cảnh không tệ.


Lâm Ngân Chi thấp giọng nói: “Ngươi điên rồi sao! Đi xuống phía dưới sẽ không còn đường lui nữa!”
Đi xuống phía dưới…Bọn họ đã đến khe nứt kỳ dị rồi!
Ngay cả Ninh Chiêu cũng hơi sửng sốt, sao lại nhanh như vậy chứ?
Không phải Cố Vọng đang ở Vô Trần Sơn sao?
Lúc này Ninh Khiêu lạnh lùng hừ một tiếng, hắn ta cắn răng nói: “Quỷ chủ, rốt cuộc các ngươi đang toan tính điều gì đây? Ta đụng vào hắn?”
Tiểu Kim Uyên: “Đừng nói là hắn đụng đến các người chứ?”
Lúc này, Truyền Âm Bài giống như bị ai đoạt mất, sau một mảnh rối loạn rồi lại yên tĩnh trở lại.

Đáy lòng Khanh Linh có chút bất an.

“A Linh.

” Giọng nói của Cố Vọng truyền tới: “Nàng ném Phật châu đi rồi, ta không tìm được nàng.


Cảm giác bất an dưới đáy lòng đã được chứng thực.

Sao Cố Vọng lại dễ dàng đến gần Ninh Khiêu như vậy? Vì sao biết rõ chuyện gì sẽ xảy ra mà hắn vẫn muốn đi?
“Vậy chỉ có thể chờ nàng tìm đến ta.


“Tới đi.

” Cố Vọng cười nhẹ nói: “Không phải không muốn để ta rơi vào khe nứt kỳ dị sao? Ta chờ nàng.


—Hết chương 67—.