Cứu Vớt Nam Phụ Si Tình

Chương 31: Chương 31





Thái độ của Thẩm Quốc Thuấn khiến cho Thẩm Văn Đào vô cùng khó hiểu, muốn truy hỏi lại bị Thẩm Văn Vũ lên tiếng cắt ngang:- Cha, nãy giờ cha chỉ quan tâm anh, chẳng thèm ngó tới con – Cô rất rõ ràng tại sao cha cô không thích Lưu Tịnh Dung nhưng cô đã hứa với Lưu Tịnh Dung giữ kín bí mật này, nhất là Thẩm Văn Đào càng không thể biết, nên nhanh trí vội vàng chuyển chủ đề, kéo tay Thẩm Quốc Thuấn làm nũng.Quả nhiên, Thẩm Quốc Thuấn không tiếp tục nói chuyện đó nữa, chỉ chỉ cái trán của Thẩm Văn Vũ mắng yêu:- Anh con đang bị thương mà còn ghen tị, được rồi, cha yêu con gái của cha nhất.Lúc này, Thẩm Văn Vũ mới mỉm cười rực rỡ tinh nghịch khiến cho Thẩm Quốc Thuấn cười to.

Nói thêm vài câu, Thẩm Quốc Thuấn và Thẩm Văn Vũ đều rời đi, để lại Thẩm Văn Đào nhìn theo mang đầy suy nghĩ.

Anh hiểu rõ cha mình đặt vấn đề lợi ích lên hàng đầu, Lưu Tịnh Dung có người cha đang nắm thực quyền ở Long thành vốn là người con dâu mà ông hằng mong ước, thái độ của ông đối với Lưu Tịnh Dung quá kì lạ.

Hơn nữa, biểu hiện của Thẩm Văn Vũ cũng kì lạ, anh nhìn ra cô cố ý chuyển chủ đề, dường như biết điều gì đó, anh nhất định phải tìm hiểu lý do cho tất cả chuyện này.


Thẩm Văn Đào không thể ngờ rằng khi anh biết được sự thật của chuyện này lại trong một hoàn cảnh đau thương, lúc ấy anh thật muốn giết chết chính mình.Danh sách gián điệp Nhật Bản vào tay, Hội cứu quốc lập tức phát động nhiều hành động lớn điều tra và trừ khử, bởi họ điều tra được người Nhật sắp có một hành động lớn ở Long thành nên họ đành để lại cha con Lý gia và một số người quan trọng.

Nhưng như vậy cũng đủ làm tổ chức gián điệp Nhật Bản mai phục ở Long thành bị tổn thất nghiêm trọng, càng thêm căm thù Hội cứu quốc, nó đã trở thành cái gai phải lập tức trừ bỏ của người Nhật.Hành động điều tra Lưu Tịnh Dung không tiện tham gia nhưng mỗi lần có nhiệm vụ ám sát, cô đều lẻn ra ngoài dẫn đội, cô không xin nghỉ để tạo chứng cứ ngoại phạm cho bản thân, với lại tình cảm của cô và Thẩm Văn Đào đang tốt đẹp, chẳng muốn xa rời nhau.Một hôm, Lưu Tịnh Dung không cẩn thận bị thương ở tay trong lúc hành động, bị Tiền Bảo Bảo vô tình nhìn thấy Lưu Tịnh Dung lẻn trở về trong đêm tối và còn phát hiện chút vết máu dính trên tay cửa phòng của Lưu Tịnh Dung, vì thế ngày hôm sau cô khéo léo hỏi Lưu Tịnh Dung:- Tịnh Dung, đêm qua cô có đi đâu không?- Đâu có, tối qua tôi hơi mệt nên đi ngủ sớm.

Sao cô lại hỏi vậy? – Lưu Tịnh Dung hỏi ngược lại.Trong đầu có muôn vàn thắc mắc nhưng xem thái độ Lưu Tịnh Dung chẳng muốn nói, Tiền Bảo Bảo cũng không truy hỏi làm gì, phớt lờ cho qua:- Không có, tối qua tôi thấy có bóng người gần phòng của cô, tôi tưởng cô đi đâu về thôi.Tuy Tiền Bảo Bảo không tiếp tục truy cứu chuyện này nhưng đã giữ lại trong cô một mầm nghi ngờ, dẫn đến sự hiểu lầm to lớn, sự đau thương tột cùng dành cho Lưu Tịnh Dung.Lưu Tịnh Dung và Thẩm Văn Đào mãi đắm chìm trong hạnh phúc, trong những tháng ngày bình an mà không biết sóng gió sắp ập đến, đẩy tình cảm của bọn họ đến bờ vực thẳm, liệu khó khăn trắc trở sẽ củng cố cho tình cảm của bọn họ vững chắc như tường thành hay họ sẽ đánh mất nhau giữa sự xô đẩy của dòng đời muôn vàn âm mưu tính kế lẫn nhau.Hôm đó là một ngày chẳng có mặt trời, mây đen che phủ cả bầu trời, dường như báo hiệu một cơn bão lớn sắp kéo đến, tâm thần của Lưu Tịnh Dung nôn nóng bất an khiến cho cô vô cùng khó hiểu.

Quả nhiên chiều hôm đó khi Lưu Tịnh Dung vừa tan học đã có người tới báo rằng có người bảo cô về nhà một chuyến, cha của cô có việc tìm cô.


Cô vừa đi không xa trường quân đội đã bị tiểu Thất – một cô nhi được Trần Nam nuôi dưỡng chặn lại, nói với cô:- Chị Tịnh Dung, là em tìm chị.

Chú Trần nhận thấy có điều gì đó không ổn, xung quanh căn cứ bí mật mấy ngày nay luôn xuất hiện nhiều người lạ mặt nên bảo em đến hỏi chị dạo này có nghe được tin tức gì không?Lưu Tịnh Dung chợt nhớ đến chiều nay Lý Thiên Hàng không có đến lớp, lúc đó cô có thắc mắc nhưng chẳng để ý nhiều, lẽ nào hai chuyện này có liên quan sao, cô bất an hốt hoảng đề nghị:- Đi, đi, chúng ta đến đó xem sao.Tuy tiểu Thất không hiểu gì cả nhưng lại thấy cô vội vàng như vậy, chỉ đành chạy theo cô.

Khi hai người họ đuổi tới gần căn cứ bí mật của Hội cứu quốc thì Trần Nam đã bị bắt, người của Hội cứu quốc chết nằm la liệt trên đất, như sấm chớp đánh vào đầu của cô, chỉ có một ý nghĩ hiện trong đầu chính là cô phải cứu Trần Nam, bất cứ giá nào cũng phải cứu được người.


Nhưng tiểu Thất lại ngăn cản cô, vừa lôi vừa kéo Lưu Tịnh Dung tới nấp một chỗ gần đó làm cho cô tức giận muốn giãy tay mà không được, nôn nóng quát tiểu Thất, thanh âm gắt gỏng:- Tiểu Thất, em mau buông tay.

Chị phải đi cứu chú Trần.Tuy cậu cũng muốn cứu người nhưng lại có ý nghĩ khác Tiểu Thất kiên quyết không chịu buông tay, nói:- Chị Tịnh Dung, chị bình tĩnh đi.

Bây giờ chị vào đó chỉ có nộp mạng thôi, còn rất nhiều việc đợi chị đi làm, có rất nhiều người đợi chị đi cứu.

Chị bình tĩnh lại đi.

Chị Tịnh Dung – Cuối cùng còn nhấn mạnh gọi cô, muốn cô phải thật bình tĩnh suy nghĩ tiếp theo nên làm thế nào.Lời nhắc nhở của tiểu Thất như sấm đánh vào đầu của Lưu Tịnh Dung, giờ phút này cô bắt buộc mình phải bình tĩnh, phải tỉnh táo phán đoán tình hình.


Lúc này, ánh mắt của cô không còn tập trung vào những xác người la liệt trên đất, những người đã bị bắt mà quan sát xung quanh, vì thế cô nhìn thấy một người đứng trong hàng ngũ dẫn đầu vây bắt mà có chết cô cũng không ngờ, ông ta là lão Quý, một trong những người lãnh đạo có kinh nghiệm của Hội cứu quốc tại Long thành, đáng lẽ cô không biết mặt của ông ta nhưng một lần tình cờ ông ta đến khi cô đang ở căn cứ bí mật, thân phận của cô đặc biệt nên chưa từng lộ mặt ở tổng bộ Hội cứu quốc, đều nhận nhiệm vụ thông qua lão Trần, chỉ có cô biết mặt ông ta nhưng ông ta lại biết cô với biệt hiệu Hàn Mai và cô đang mai phục trong nội bộ địch thôi.

Chưa bao giờ cô cảm thấy may mắn là mình chưa từng lộ mặt ở tổng bộ lần nào như lúc này, nếu không có lẽ kết quả của cô sẽ giống với những người nằm trên đất kia.

Lão Quý có mặt ở đây khiến cô có một dự cảm bất hảo, nếu ông ta phản bội thì Hội cứu quốc…, cô thực sự không dám nghĩ tiếp nữa, cố trấn định vừa kéo tiểu Thất vừa nói:- Tiểu Thất, em đi theo chị - Chuyện cứu lão Trần đành tạm thời gác lại, trước hết cô cần phải kiểm tra các cứ điểm của Hội cứu quốc, cô phải đưa tiểu Thất cùng đi, giờ đây cô không thể để ai gặp chuyện nữa, lão Quý đã biết mặt của tiểu Thất, ở đây cậu quá nguy hiểm.Hiện thực tàn khốc đã đánh tan chút hi vọng sót lại của Lưu Tịnh Dung, gần như đồng thời các cứ điểm của Hội cứu quốc đều bị tấn công, người chết kẻ bị bắt, mọi thứ của Hội cứu quốc gần như bị hủy diệt, thứ còn lại là đội hành động đặc biệt do Lưu Tịnh Dung tự mình lập ra ngoài cô và lão Trần không có ai biết vị trí của bọn họ, Hoài Phong và Hoài Vũ ba ngày trước được phái đi Dương thành thi hành nhiệm vụ chưa trở về, Lưu Tịnh Dung và tiểu Thất.

Lưu Tịnh Dung cảm thấy bầu trời sụp đổ, tương lai mờ mịt, mất phương hướng, nhìn những người đồng chí từng người từng người ngã xuống mà sự bất lực tràn đầy đầu óc, lòng cô đau như cắt, vẻ mặt thẫn thờ đi trên đường mặc kệ mưa tuôn xối xả, nước mắt hòa trong nước mưa cũng rửa trôi máu tươi, trong đầu của cô toàn là xác người la liệt, máu tươi tuôn xả của những người mà cô xem là người thân, là đồng chí, miệng lẩm bẩm:- Mất hết, mất hết, mất hết rồi.Tiểu Thất cũng hiểu được cảm giác của Lưu Tịnh Dung lúc này nên đành mặc kệ cô nhưng cô đã đi từ trời chiều đến khuya hẳn, mưa cũng đã dừng hẳn mà cô không hề có chút phản ứng khác, rốt cuộc cậu không nhịn được nữa, chạy tới giữ lấy cô, hô lên:- Chị Tịnh Dung, chị tỉnh lại đi.Nhưng cô cũng không hề có phản ứng, ánh mắt chẳng có tiêu cự thất thần, miệng vẫn lẩm bẩm:- Mất hết, mất hết rồi..