Lưu Tịnh Dung đã thiếp đi một lúc đợi cô nhập nhèm mở mắt thì đã thấy Tô Duệ đứng bên cạnh giường, cô ngay lập tức ngồi dậy mở miệng hỏi:- Hạng Hạo và Thẩm Văn Đào sao rồi?- Bọn họ đã không sao rồi, Tịnh Dung cô vẫn nên quan tâm bản thân thì hơn – Tô Duệ hơi nghiêm túc nói.Lưu Tịnh Dung nghệch mặt ra không hiểu Tô Duệ có ý gì, lại nghe Tô Duệ nói tiếp:- Tôi đã dặn dò cô phải cẩn thận đừng khiến vết thương ở vai bị tái phát lần nữa sao cô lại không cẩn thận thế chứ.
Từ hình chụp vai của cô, dây chằng bị tổn thương nghiêm trọng phải phẫu thuật mới được, nhưng cuộc đại phẫu này ở nước ta vẫn chưa làm được, tôi nghe nói ở Đức sẽ thực hiện được ca phẫu thuật này.Đưa tay khẽ chạm vào vai của mình, sắc mặt của Lưu Tịnh Dung không được tốt, mở miệng hỏi:- Không còn cách nào khác sao, bây giờ tôi tạm thời không thể rời khỏi đây – Tiếp theo còn nhiều chuyện như vậy sao cô có thể nói đi là đi được chứ.Tô Duệ khó hiểu nhìn cô, hắn thật sự không hiểu có điều gì cản trở cô, gia cảnh của cô không tệ, vốn không có gì lo lắng mới đúng, lại nghe Lưu Tịnh Dung nói tiếp:- Giáo quan Tô, chuyện tay của tôi tạm thời không muốn người khác biết.Đối diện với gương mặt kiên định của Lưu Tịnh Dung, Tô Duệ đành gật đầu đồng ý.
Lúc này, có người gõ cửa bước vào, người tới chính là Thẩm Văn Đào và Thẩm Văn Vũ.
Tô Duệ nhìn bọn họ nói:- Mọi người cứ nói chuyện đi, tôi đi ra ngoài trước.Tô Duệ vừa rời đi, Thẩm Văn Vũ đã vội vàng chạy đến bên giường lo lắng hỏi:- Chị Tịnh Dung, chị cảm thấy thế nào? Bị thương có nặng không?- Chị không sao, chỉ là mấy vết xước ngoài da thôi, đừng lo lắng – Lưu Tịnh Dung khẽ mỉm cười đáp lại, rồi quay sang Thẩm Văn Đào quan tâm hỏi – Văn Đào, anh không sao chứ?Thẩm Văn Đào chăm chú nhìn Lưu Tịnh Dung, trong đôi mắt dường như ẩn chứa gì đó trả lời:- Tôi không sao, tôi đã nghe nói rồi, cảm ơn cô đã cứu tôi, Tịnh Dung.- Những chuyện này đều là chuyện nhỏ, không đáng gì, giữa chúng ta đừng nói ơn nghĩa gì đó – Lưu Tịnh Dung không để ý nói.Thẩm Văn Vũ lại không nghĩ như vậy phản bác:- Sao lại là chuyện nhỏ được, nhìn xem chị bị thương còn nghiêm trọng hơn anh hai của em đó.- Vậy là do chị học nghệ không tinh, phải rèn luyện nhiều hơn nữa – Lưu Tịnh Dung đùa giỡn nói.Thăm hỏi được một lúc, Thẩm Văn Vũ và Thẩm Văn Đào đều rời khỏi, ngồi trong hoa viên, Thẩm Văn Vũ mở miệng:- Anh hai, chị Tịnh Dung tốt như vậy anh không có ý gì sao?Thẩm Văn Đào hơi nhíu mày nhìn Thẩm Văn Vũ hỏi:- Có ý gì là sao?- Thì em thấy chị Tịnh Dung vừa xinh đẹp tài giỏi vừa thông minh tốt bụng, gia cảnh giàu sang quyền thế nhưng không kiêu căng khinh người, hôm nay lại hi sinh bản thân để cứu anh, anh không có chút cảm xúc nào với chị ấy sao? – Thẩm Văn Vũ nói.Thẩm Văn Đào rốt cuộc hiểu ý của Thẩm Văn Vũ, khẽ trách cứ:- Thẩm Văn Vũ, em nói bậy gì thế? Anh và Lưu Tịnh Dung chỉ là bạn bè tốt mà thôi, không giống như em nghĩ đâu.- Thì em có nói hai người không phải bạn đâu, nhưng cô gái tốt như vậy anh không suy xét chút sao, anh theo đuổi chị ấy đi, em ủng hộ anh – Thẩm Văn Vũ háo hức nói.Thẩm Văn Đào cong tay búng nhẹ vào trán của Thẩm Văn Vũ nói:- Chuyện của anh không cần em lo, em quản chuyện của mình đi.Thẩm Văn Vũ than đau đưa tay vuốt trán nhăn mày bất đắc dĩ ngậm miệng nhưng trong lòng của Thẩm Văn Đào vẫn đọng lại gì đó.Ở phòng của Thẩm Văn Đào, Hàng Húc trong tay cầm cà men mở cửa bước vào đặt cà men lên bàn nói:- Văn Đào, canh gà tôi lấy từ nhà bếp đó, bồi bổ cho anh.- À, cảm ơn cậu – Thẩm Văn Đào nhìn Hàng Húc nói rồi lại hỏi – Đúng rồi, nhà bếp còn không, tôi muốn đi lấy cho Tịnh Dung.Hàng Húc gật đầu một cái nói:- Vẫn còn – Trong đầu suy nghĩ một lượt rốt cuộc mở miệng – Văn Đào, anh với Tịnh Dung rốt cuộc là sao?- Sao gì chứ? – Đây là người thứ hai hỏi hắn câu này, Thẩm Văn Đào thắc mắc.Hàng Húc bất đắc dĩ mở miệng giải thích rõ ràng:- Lưu Tịnh Dung, một cô gái tốt như vậy, vừa tài giỏi vừa tốt bụng, người lại xinh đẹp như vậy, anh không có ý gì với người ta sao?- Tôi…tôi chưa từng nghĩ đến – Thẩm Văn Đào lắc đầu đáp.Hàng Húc thở dài nói:- Hôm đó chắc anh không rõ ràng lắm nhưng tôi nhìn thấy rất rõ ràng, lúc đó vô cùng nguy hiểm Lưu Tịnh Dung vẫn chưa từng nghĩ sẽ buông tay anh, rõ ràng muốn cùng sống cùng chết với anh, lúc đến bệnh viện cũng lo lắng chờ đợi bên ngoài phòng cấp cứu, nếu không phải chúng tôi khuyên cô ấy đi xử lý vết thương trước thì cô ấy cũng chẳng chịu rời đi.
Một cô gái tốt có tình có nghĩa như vậy, nếu như buông tay cô ấy, anh không hối hận sao?Lời của Hàng Húc nhắc nhở Thẩm Văn Đào, hắn chau mày trầm tư suy nghĩ, trong đầu hiện lên hình ảnh của Lưu Tịnh Dung, có mạnh mẽ quyết đoán không chịu thua khi tranh đấu cùng người khác, có kiên trì khi đối mặt với khó khăn, có sắc bén khi đối mặt với kẻ thù, cũng có vui vẻ thoải mái ngây thơ của người con gái.
Lúc này hắn mới phát hiện dường như trong lòng hắn luôn đọng lại gì đó, từ lúc nào đó hình ảnh của Lưu Tịnh Dung đã đi vào tâm trí hắn mà hắn chưa từng phát hiện.
Nghĩ thông suốt mọi chuyện, đôi mắt sáng rỡ, môi khẽ nhếch, Thẩm Văn Đào nói:- Tôi biết rồi, cảm ơn cậu.Hàng Húc vỗ vào vai của Thẩm Văn Đào nói:- Có gì cần giúp đỡ thì nói với tôi.Đem canh gà đến ngoài kí túc xá của Lưu Tịnh Dung, thấy cô chuẩn bị ra ngoài, Thẩm Văn Đào hỏi:- Tịnh Dung, cô định đi đâu à? Không nghỉ ngơi nhiều hơn đi.- À, tôi không sao, đi ra ngoài có chút việc thôi, anh tìm tôi có chuyện gì sao, Văn Đào? – Lưu Tịnh Dung hơi mỉm cười trả lời rồi hỏi.Thẩm Văn Đào có chút ngại ngùng giơ lên thứ trong tay nói:- Nhà bếp có nấu canh gà, tôi lấy một chút đem đến cho cô.Lưu Tịnh Dung nhận lấy cà men đáp lại:- Được, cảm ơn anh, đợi quay về tôi sẽ uống.- Hay là tôi đi cùng với cô? – Thẩm Văn Đào đề nghị.Lưu Tịnh Dung nhìn Thẩm Văn Đào, người ta có ý tốt đem đồ đến cho cô hình như cứ thế đuổi hắn quay về thì không tốt nhỉ, huống chi cô cũng không phải ra ngoài làm việc bí mật gì, rốt cuộc gật đầu đồng ý.Đi đến gần trước cửa nhà của Tiết Thiếu Kỳ, thấy tên lưu manh lợi dụng má của Tiết Thiếu Kỳ không nhìn thấy lấy đi hộp đựng tiền, bước nhanh vài bước cản bước của hắn, dùng lực đá cho hắn một cái, làm cho hắn ngã chổng vó, hộp đựng tiền cũng rơi xuống đất leng keng, trừng mắt nhìn hắn giọng điệu nghiêm túc nói:- Nếu để tôi nhìn thấy anh làm việc này lần nữa thì không đơn giản như vậy đâu.Đối diện với đôi mắt ánh lên sát khí của Lưu Tịnh Dung, tên đó tự nhiên cảm nhận được sợ hãi tột độ, gấp gáp đáp lại:- Không dám, không dám nữa – Sau đó quay đầu vừa bò vừa chạy vắt chân lên cổ bỏ chạy..