*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sở Dịch Nhân ở trước mắt bao người bị bắt đi, các trưởng lão trong Huyền Thiên Phái đều tức giận, thậm chí kinh động đến chưởng môn đang bế quan.
Mạc Duật những năm gần đây đều yên lặng không có động tĩnh. Vốn tưởng rằng trong khoảng thời gian ngắn hắn sẽ không làm chuyện ác, ai ngờ lần này lại đến phá hư trận tỷ thí của môn phái bọn họ.
Có chút người đa nghi không khỏi đoán già đoán non, chẳng lẽ trong Huyền Thiên Phái có người đắc tội Mạc Duật? Hay là hắn muốn mượn bọn họ để thể hiện rằng, cho dù hắn không quan tâm đến những chuyện trong Tu Chân Giới, nhưng vẫn như cũ có đủ năng lực khiến người ta thần phục? Hoặc hắn muốn cảnh cáo bọn họ, sắp có một hồi đại họa bắt đầu?
Những người biết về thể chất của Sở Dịch Nhân lại không cho là như vậy. Mạc Duật liếc mắt một cái liền chọn trúng Sở Dịch Nhân, hiển nhiên chính là nhìn trúng thể chất lô đỉnh của nàng! Song Tu Đại Pháp của Sở Dịch Nhân xác thực vô cùng uy lực, ngay cả Thiên Dịch đại sư vẫn đứng yên ở Nguyên Anh Sơ Kỳ hồi lâu không thấy tăng trưởng, chỉ mới cùng nàng điên long đổ phượng một lần đã đột phá bình cảnh. Những người thân phận thấp khác phần lớn đều chịu không nổi dụ hoặc, quỳ gối dưới mị lực của Sở Dịch Nhân.
Tên ma tu Mạc Duật kia nhất định đã sớm nhìn ra, thừa dịp thi đấu hỗn loạn mượn cơ hội xuống tay. Thật sự đáng giận đến cực điểm! Sở Dịch Nhân là đệ tử của môn phái bọn hắn. Cho dù muốn dùng nàng tu luyện cũng là Huyền Thiên Phái độc hưởng, sao có thể dung thứ ma tu thèm nhỏ dãi?!
Bọn họ càng sợ năng lực của Mạc Duật nâng cao, mê hoặc Sở Dịch Nhân lưu luyến quên lối về. Vậy biết làm thế nào cho phải? Cuối cùng, mọi người đưa ra một quyết định, tất phải giết Mạc Duật!
Chưởng môn Huyền Thiên Phái lập tức tụ tập nhất chúng trưởng lão liên hợp với các môn phái khác, thương lượng việc bao vây diệt trừ Mạc Duật. Trừ bỏ Thiên Minh đại sư đang bế quan, mọi người đều xuất động.
Trận tỷ thí cũng đã ở trong hỗn loạn mà kết thúc. Mọi người đều vô tâm lo lắng việc thi đấu. Tố Dĩ cứ như vậy bất chiến mà thắng, chiếm được phần thưởng Tụ Khí Châu. Hạt châu này có thể giúp người ta nâng cao năng lực hấp thụ linh khí. Đối với người khác có lẽ hữu dụng, nhưng Tố Dĩ vẫn luôn liều mạng áp chế linh khí mãnh liệt tuồn vào cơ thể, hạt châu này hiển nhiên không có chỗ dùng.
Tuy nhiên, lúc nàng cảm giác được trên hạt châu chứa đựng Mộc nguyên tố quen thuộc, liền đánh mất ý tưởng đem nó quăng vào trong góc. Nàng lấy nó làm thành vòng đeo cổ. Cho dù không cần sử dụng trận pháp trên đó, hạt châu này làm một vật trang sức bình thường cũng rất dễ nhìn.
Thời điểm các môn phái đang tìm kiếm lối vào Thông Thiên Bí Cảnh, Tố Dĩ để lại cho Thiên Minh đại sư một lời nhắn, liền mang theo con thỏ rời khỏi Huyền Thiên Phái.
******
Sở Dịch Nhân cho tới bây giờ chưa từng thấy qua nam tu nào khó lấy lòng như Mạc Duật.
Từ sau khi nàng nhìn thấy Mạc Duật, hệ thống liền nêu lên chi nhánh nhiệm vụ, yêu cầu nàng tiến công chiếm đóng hắn. Nhưng đã nửa tháng trôi qua, hảo cảm độ của hắn vẫn bằng 0. Điều này làm cho nàng nhớ tới Hoa Thanh, nhiều năm như vậy hảo cảm độ của Hoa Thanh cũng luôn không thấy tăng giảm, tựa như một tảng đá cứng rắn, làm cho Sở Dịch Nhân không thể nào xuống tay.
Sở Dịch Nhân không ngừng tự an ủi mình. Phải trấn định, hắn khẳng định còn chưa thấy được mị lực của nàng. Nam tử càng khó tiến công chiếm đóng tư vị sẽ càng tốt. Nghĩ đến ánh mắt thanh lãnh của Mạc Duật, Sở Dịch Nhân lập tức tràn đầy nóng rực cùng hưng phấn.
“Mạc Duật, hình như ta có chút ấn tượng đối với cái tên Tố Dĩ này. Không bằng đêm nay ngươi đến phòng ta một chút, ta sẽ tỉ mỉ nói cho ngươi.”
Mạc Duật chỉ lạnh lùng nhìn nàng, cũng không trả lời, nhưng Sở Dịch Nhân biết hắn đã đáp ứng.
******
Đêm khuya thanh vắng.
Trong phòng châm lên huân hương ngọt ngấy mê người, ánh nến mơ màng nhẹ nhàng phản chiếu. Cánh cửa kẽo kẹt mở ra, một thân ảnh cao ngất xuất hiện:
“Ngươi kêu ta đến......”
Lời nói của hắn nói rất nhanh liền bị nuốt vào trong bụng. Nam tử nao nao, nhìn nữ tử đang khép hờ mi mắt ngay trước mặt. Nàng ôm lấy hắn, tư thế hết sức câu dẫn. Nam tử lập tức phản thủ vì công, dùng sức nắm lấy eo nhỏ của nàng, trầm mê trong đó.
Xuân trướng triền miên, hơi thở đan xen, một đêm tận hứng.
******
Mạc Duật nhìn nam tử vẻ mặt thỏa mãn nhộn nhạo kia, nhíu mày.
“Thật có lỗi, Mạc Duật, tối hôm qua cái gì cũng chưa hỏi được.” Du Tông bộ dạng phong thần tuấn lãng, một thân áo bào trắng có vẻ vô cùng phong lưu lỗi lạc.
Hắn cũng không để ý Mạc Duật lãnh đạm, hào phóng ngồi xuống vị trí bên cạnh, cười nói:
“Cư nhiên là tuyệt thế lô đỉnh, thật sự là khó gặp.”
Du Tông chậc chậc khen ngợi hai tiếng, lại tiếc nuối một câu:
“Tiếc là bị người ta thải bổ quá nhiều lần. Tuy rằng ta vẫn còn có thể chịu được linh khí đục ngầu kia...Mạc Duật, ngươi không thử một lần sao?”
Du Tông ái muội nhìn Mạc Duật:
“Ngươi cũng không phải luyện Đồng Tử Công*, cần gì cấm dục?”
*Phương pháp tu hành mà chỉ có nam tử còn zin mới luyện được.
Trông thấy lãnh ý trong mắt Mạc Duật càng ngày càng nồng đậm, Du Tông không thể tin trừng lớn con mắt:
“Thân là ma tu, tính ưa sạch sẽ của ngươi có phải quá nghiêm trọng rồi hay không? Chẳng lẽ ngươi đang vì ai thủ thân như ngọc? Nói đùa, sẽ không phải đi......”
Du Tông thấu lại gần, muốn nhìn rõ biểu tình của Mạc Duật, nhưng lại bị hắn không chút lưu tình một chưởng đánh ra. Để ngừa hắn thẹn quá hóa giận lại tìm mình "luận bàn", Du Tông lập tức sửa miệng:
“Được rồi, ta tin tưởng ngươi là nghiêm túc. Nhưng ngươi đã tìm suốt một trăm năm, mười năm trước còn bởi vì nghe được tin tức sai lầm mà bị thương, tu vi sụt giảm một mảng lớn. Lúc này mới vừa khôi phục lại liền muốn đi tìm người. Ngươi không muốn sống nữa sao? Nói ra thì, nữ tu mà ngươi bắt trở về kia có vẻ không đơn giản, rất nhiều tu chân giả ở bên ngoài đều điên cuồng tìm nàng. Đã chết nhiều người như vậy, bọn họ vẫn kiên quyết phải đem người tìm ra. Ở loại thời điểm này, ngươi còn muốn ra ngoài tìm một nữ nhân mà có lẽ sẽ không......”
“Sẽ xuất hiện.”
Lời nói của Du Tông đột nhiên bị cắt đứt, hắn ngây ngẩn cả người hỏi:
“Ngươi còn xem giấc mộng kia là thật sao? Mạc Duật, đó chính là tâm ma, là ảo tưởng của ngươi. Nếu thật sự có một nữ nhân đã cùng ngươi luân hồi qua mấy đời, cũng theo ngươi tới nơi này, như vậy tu vi của nàng khẳng định không hề thua kém ngươi. Nhưng đến nay, ta chưa từng thấy qua người nào so với ngươi càng thêm lợi hại. Mạc Duật, ngươi vẫn nên từ bỏ đi. Hiện tại tu vi của ngươi bất kỳ thời điểm nào cũng có thể phi thăng hóa thần, nếu ngươi cứ tiếp tục trầm mê không tỉnh, tuy rằng ảo trận của Thông Thiên Bí Cảnh không ai có thể phá, nhưng mà......”
Một tiếng chuông cảnh báo dồn dập vang lên, Du Tông kinh hãi:
“Không phải chứ, thế mà lại có người phá được trận!?”
Mạc Duật đã sớm tiêu thất. Du Tông vừa chạy hai bước lại dừng lại. Chỉ lẳng lặng nhìn bóng dáng thanh lãnh kia biến mất, hắn không muốn đi quản việc này nữa. Đều đã hơn một trăm năm, nếu Mạc Duật thật sự muốn tìm một nữ nhân, khắp Tu Chân Giới ai có thể cãi lại ý tứ của hắn. Ngay cả nữ tu bị bắt trở về kia, rốt cuộc vẫn thất tâm ở trên người Mạc Duật.
Nghĩ đến Sở Dịch Nhân, trong mắt Du Tông hiện lên một tia lãnh ý. Thể chất tuyệt thế lô đỉnh của nàng không phải là giả, nhưng chỉ sợ chính nàng cũng không biết, âm dương vốn không thể cùng tồn tại. Trước đó nàng đã hút một lượng lớn dương khí, mà nay còn bị tà khí trong cơ thể hắn va chạm, nếu cứ tiếp tục hấp thụ dương khí không biết tiết chế, hậu quả có khả năng không thể tưởng tượng nổi. Bộ dáng vĩnh viễn đều hấp thụ không đủ kia của Sở Dịch Nhân làm cho Du Tông cười nhạo một tiếng. Một khi đã như vậy, liền kêu thêm mấy người tới đi, chuyện tốt sao có thể không gọi huynh đệ đến chia sẻ.
Mà lúc này, Sở Dịch Nhân đang tiêu hóa tinh khí cũng phát hiện linh khí trong cơ thể xuất hiện vấn đề. Tối hôm qua nàng làm được một nửa mới phát hiện nhận sai người. Nhưng cảm giác tu vi của Du Tông không tệ, nàng liền tiếp tục tu luyện, đã sai liền tiếp tục sai đi. Nhưng sau khi "ăn no", nàng lại có chút mỏi mệt, phát hiện linh khí vốn dĩ nên phát ra kim quang nhàn nhạt lại xuất hiện vài tia hắc khí. Chẳng lẽ bởi vì Du Tông là ma tu?
Sở Dịch Nhân hỏi hệ thống, xác định thể chất của nàng vô luận là loại tinh khí gì đều có thể hấp thu, mới yên lòng trở lại. Nàng nghĩ có lẽ là do mới lần đầu cùng ma tu song tu nên mới có chuyện như vậy. Lúc này, nàng nhìn thấy Du Tông dẫn theo vài nam tu càng cao tu vi lại đây. Nguồn tinh khí nồng đậm kia làm Sở Dịch Nhân hai mắt sáng ngời, sớm đem lo lắng trong lòng quăng ra sau đầu.
******
Mạc Duật lần theo tiếng chuông cảnh báo tiến đến, nhìn thấy bên ngoài kết giới cư nhiên là con thỏ đã mất tích một đoạn thời gian, sắc mặt liền trầm xuống.
“Vì sao kinh động trận pháp?”
Sát khí nồng đậm của Mạc Duật ép tới, con thỏ một cử động nhỏ cũng không dám. Nó đem đầu gắt gao cúi xuống đất, thân hình mãnh liệt run rẩy, ô ô kêu hai tiếng. Sắc mặt Mạc Duật càng thêm khó coi.
“Tìm được, nhưng đồng thời đã lạc mất?”
Con thỏ vươn hai cái chân trước ôm lấy lỗ tai rũ xuống, hai mắt rưng rưng đáng thương nhìn Mạc Duật.
Mạc Duật khẽ nhíu này, làm con thỏ sợ tới mức đem toàn thân cuộn thành một cục lông.
“Đi tìm, nếu tìm không được, ngươi liền......”
Con thỏ nhảy dựng lên, nhanh chóng chạy vội trở về. Mạc Duật đứng tại chỗ trong chốc lát, mới xoay người rời đi. Mà nơi hắn vừa đứng đã biến thành một mảnh đất khô cằn, toàn bộ thực vật ở phụ cận đều hóa thành tro tàn.
Cách đó không xa bên ngoài kết giới, đối tượng đang được tìm kiếm - Tố Dĩ tựa hồ đã lạc đường.
Nàng đột nhiên lâm vào trong trận pháp. Thời điểm mở mắt ra, liền nhìn thấy một nam tử tuấn mỹ nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt, mặt mày mỉm cười nhìn nàng. Cảm giác quen thuộc này làm cho nàng hơi hơi động dung:
“Sư huynh.”
---Tiểu kịch trường---
Thỏ: ~(•﹏•)~ "Oa oa, không phải nói cửu biệt thắng tân hôn sao*? Đại nhân nhìn thấy người ta sao lại hung dữ như vậy?"
*Gặp lại sau một thời gian xa cách sẽ càng thêm gần gũi.
Hệ thống: [Nhìn thấy bộ dạng ngu xuẩn của ngươi, đại nhân nhà ngươi muốn khóc.]
Thỏ: (> ∆ <) "Đáng ghét! Hệ thống mỗi lần đều nói người ta như vậy. Người ta rõ ràng nhân vật đáng yêu nhất, hoàn mỹ nhất toàn kịch bản! Bất quá, đại nhân thật tàn nhẫn, muốn trút giận không thể bắt người nào mà đánh sao, lại làm cho thực vật xung quanh đều thiêu rụi. Nếu Mị Mị mà biết đồng loại của nó thảm như vậy, khẳng định nuốt không trôi cái gì nữa." (╯^╰)
Mị Lạc Hoa: "Tố Dĩ có kỹ năng Vạn Vật Hồi Xuân."
Thỏ: (o▽o) "Wow, quả nhiên không hổ là chủ nhân! Vậy thì...cái đuôi nhỏ của ta bị đại nhân nướng đen một chút, có thể giúp ta khôi phục lại sao? Yêu ngươi!" (≧ε≦)
Tố Dĩ: "Thực Vật Phục Hồi Thuật."
Thỏ: "Cái đuôi lành lại rồi, thật cao hứng! (lúc lắc)......Í?? Có gì đó không đúng....(°◇°) Đây là......cỏ đuôi chó sao? A, mèo! Ta không thích mèo. Sao nó luôn đuổi theo cái đuôi của người ta? Mị Mị, cứu mạng!!" (((//°д°//)))
Mị Lạc Hoa: "Ta không quen biết con thỏ ngu xuẩn này." ( ̄_, ̄)