*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đóa hoa kỳ quái của Tố Dĩ quả thực làm cho người ta có thêm kiến thức. Lần đầu tiên nhìn thấy Mộc nguyên tố có thể sử dụng như vậy. Cho dù là lôi điện, băng vũ, đóa hoa kia đều có thể cắn nuốt, cũng không thấy xuất hiện tình huống không thể tiêu hóa. Tố Dĩ dựa vào một đóa hoa vững vàng tiến vào chung kết, chưa từng tự mình xuất thủ qua.
Nhưng bọn họ cũng không thể nói Tố Dĩ ăn gian, đóa hoa kia dù sao cũng là một kỹ năng của nàng, chỉ là nhìn nàng bộ dáng thoải mái, lại càng khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái, nhất là Sở Dịch Nhân.
Những năm gần đây, Sở Dịch Nhân vẫn luôn có cảm giác về sự ưu việt so với Hoa Thanh. Vốn nghĩ sau khi đoạt cơ duyên của nàng, lại chiếu cố nàng nhiều hơn một chút, nhưng không nghĩ tới trước kia Hoa Thanh đều là giả ngốc.
Ngày mai đến phiên hai nàng so đấu, Sở Dịch Nhân nhìn Hoa Thanh lại thắng một trận tiếp một trận, trong lòng dâng lên một tia lo lắng, đêm nay liền động thủ đi.
******
Để trận tỷ thí được công chính liêm minh, tu sĩ dự thi có quy định không được trở về động phủ của mình, mà thống nhất chia ra nghỉ ngơi ở các phòng mà "ban tổ chức" an bài.
Đối với luật lệ này, Tố Dĩ cảm thấy không sao cả. Nàng thực thỏa mãn với mức độ đầy đủ của linh khí tại nơi ở tạm, buổi tối liền đi ngủ sớm.
Con thỏ bị bắt nằm cạnh cửa sổ. Nó lười biếng ngáp một cái, mơ màng buồn ngủ, đột nhiên giật mình dựng thẳng lỗ tai. Nó mở mắt, nhấc lên hai cái chân ngắn, lập tức nhảy đến trên cửa sổ, nhìn thấy một thân ảnh khả nghi xuất hiện ở bên ngoài.
Một làn khói trắng theo gió thổi vào. Con thỏ hít sâu một hơi, há mồm liền đem khói thổi trở về, cho đến khi thổi đi hết bảy tám phần mới ngừng lại. Cái mũi hếch lên một chút, tựa hồ có chút không khỏe, chôn ở ngực cọ xát, sau đó mới nhảy trở về chỗ ngủ lâm thời của nó, tiếp tục lười biếng ngủ gà ngủ gật.
Một lát sau, một bóng người rất nhanh hướng về phía bên này chạy đến, không cẩn thận liền bị Mị Lạc Hoa nằm khuất trong góc tối trước cửa một ngụm nuốt chửng.
Con thỏ dựng lên lỗ tai, ngó đầu ra nhìn thấy Mị Lạc Hoa lại đang nhấm nuốt thứ gì đó. Nó dùng chân sau nghễnh ngãng lắc lắc. Nơi này muỗi nhiều thật, Mị Mị không sợ ăn hỏng bụng sao? Nó vừa nghĩ như vậy, bỗng thấy thân cây của Mị Lạc Hoa thống khổ vẹo xuống dưới, uốn éo vài cái, tựa hồ chịu không nổi. Rễ cây từ trong chậu đột ngột rút mạnh ra, nhanh chóng chạy mất. Tốc độ kia quả thực nhanh đến nỗi muốn làm mù mắt thỏ.
Cho nên mới nói ban đêm không cần ăn bậy ăn bạ, phải đi tiêu thực rất phiền toái. Con thỏ ngáp một cái, cảm thấy hơi mệt. Nó lại nhảy trở về, ở trước khi Tố Dĩ kịp nắm nó quẳng ra ngoài cực nhanh nhảy vào trong lòng nàng, cọ cọ một chút. Mềm nhũn lại ấm áp, con thỏ thực hạnh phúc~!
Mị Lạc Hoa không cẩn thận ăn phải một cá nhân, cảm thấy tràng vị rất khó chịu. Nó là một cái cây rất yêu sạch sẽ, mới không đại tiểu tiện bừa bãi đâu. Cho nên nó muốn nhanh chóng tìm địa phương giải quyết, vừa vặn nhìn thấy trong phòng Sở Dịch Nhân còn sáng, liền hé miệng hướng vào trong cửa sổ phòng nàng...phun ra, xong chuyện sảng khoái trở về.
Tân Từ bị nhai đến choáng váng đầu óc, sau đó bị phun đến trên giường Sở Dịch Nhân. Sở Dịch Nhân bị hoảng sợ thiếu chút nữa kêu to. Phát hiện là Tân Từ, nàng mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng sau đó lại trở nên khẩn trương. Không phải nàng đã thổi khói mê vào phòng Hoa Thanh, kêu Tân Từ đêm nay đi giáo huấn Hoa Thanh một chút sao?
Sở Dịch Nhân đánh thức Tân Từ hỏi cho rõ ràng. Nhưng hắn cũng không biết vì sao vừa đi tới cửa, trước mắt liền tối sầm, nháy mắt lại trở lại nơi này. Tân Từ giận tái mặt, hờn giận nhìn Sở Dịch Nhân, hoài nghi có phải là nàng động tay động chân hay không?!
“Trêu đùa ta rất thú vị sao?” Tân Từ hung ác trừng Sở Dịch Nhân.
“Ta làm sao có thể trêu đùa chàng? Có phải đã bị người khác phát hiện hay không......”
“Ý ngươi là ta tiết lộ hành tung?”
“Ta không phải nói chàng. Mọi người nơi này thực giả dối, vạn nhất......”
“Còn ai có thể giả dối hơn ngươi sao?” Dứt lời, Tân Từ hung hăng đem nàng đè ở trên giường.
Sở Dịch Nhân không hề có chuẩn bị mở to hai mắt, theo bản năng khai triển Song Tu Đại Pháp. Một tầng ánh sáng nhạt màu trắng ngà từ thân thể của nàng phát ra, chậm rãi bao quanh hai người.
Lô sư muội che miệng, từ bên cửa sổ lặng lẽ rời đi. Khóe môi của nàng khẽ giương cao một chút, tươi cười lạnh lẽo. Thiên tài Sở Dịch Nhân luôn cao ngạo cư nhiên cùng người của Vô Cực Môn có quan hệ mờ ám. Nếu người ái mộ của ngươi biết được, còn có thể tiếp tục bảo hộ ngươi sao?
******
Sáng sớm hôm sau, Sở Dịch Nhân tiễn bước Tân Từ, thực thoả mãn nằm ở trên giường. Mới song tu vài lần, không chỉ có bộ dạng, mà cả tu vi của nàng đều tăng cao một khoảng lớn, so với mười năm tu hành còn nhanh vài lần. Nàng híp lại con mắt, vẫn chìm đắm trong cảm giác tuyệt vời khi tinh khí nhập thể. Nguyên chủ nhân của thân thể này thật sự quá xuẩn, sở hữu điều kiện tốt như vậy mà không muốn sử dụng, đúng là lãng phí!
Công hiệu của nam phụ đã tốt như vậy, nam chính chẳng phải càng lợi hại hơn sao? Nghe nói hắn còn là ma tu thuần chủng vạn năm khó gặp, khẳng định càng thêm mỹ vị.
Sở Dịch Nhân đang hồi tưởng lại nơi nam chính xuất hiện, đột nhiên thu được Thiên Dịch đại sư truyền tin, muốn nàng lập tức đi qua gặp hắn.
Từ lúc nàng biểu hiện ra thiên phú kinh người, Thiên Dịch đại sư liền chưa từng có ngữ khí cường ngạnh như vậy, xem ra đã xảy ra chuyện gì? Trong tiểu thuyết cũng không có tình tiết này, Sở Dịch Nhân suy nghĩ một chút, thay đổi một bộ sa y bán trong suốt, lại phủ thêm một kiện trường bào bên ngoài, vội vàng đi qua.
Thiên Dịch đại sư vừa thấy Sở Dịch Nhân liền trầm giọng chất vấn:
“Ngươi cùng Vô Cực Môn là thế nào?”
Sở Dịch Nhân nghe vậy cả kinh, vì sao lại bị phát hiện?
“Vô Cực Môn? Đệ tử không rõ ý của sư tôn?”
“Tối hôm qua có người nhìn thấy Tân Từ từ trong phòng ngươi đi ra!”
Sở Dịch Nhân nhớ tới tối hôm qua tựa hồ nhìn đến một bóng người lướt qua, chỉ có thể là Lô sư muội ở cách vách vẫn luôn nhắm vào nàng. Sở Dịch Nhân suy nghĩ kỹ càng, khẽ nâng cằm, đôi mắt hàm chứa lệ, khiếp nhược nhìn Thiên Dịch đại sư:
“Sư tôn, đệ tử là bị ép buộc.....”
“Là ý gì?” Thiên Dịch đại sư nhìn thấy Sở Dịch Nhân vẫn luôn cao ngạo lộ ra bộ dáng điềm đạm đáng yêu, ngữ khí liền nhu hòa không ít.
“Sư tôn, kỳ thật Tân Từ sớm đã ẩn nấp vào trong Vân Phong. Hắn buộc đệ tử cùng hắn......Nếu không theo, hắn sẽ đem bí mật của đệ tử phơi bày ra cho thiên hạ.” Sở Dịch Nhân sắc mặt tái nhợt, thân thể giống như chịu đại đả kích, run lên nhè nhẹ.
“Hồ đồ, vì sao không đến bẩm báo vi sư!?” Thiên Dịch đại sư phẫn nộ vỗ bàn, lớn tiếng trách cứ.
“Loại sự tình này vi sư tất nhiên có thể thay ngươi làm chủ. Vì sao ngươi muốn giấu diếm!?”
“Đệ tử không dám nói cho sư tôn, đệ tử sợ sư tôn sẽ xem thường...” Nước mắt của Sở Dịch Nhân giống như giao châu rớt xuống từng viên một, làm tâm của Thiên Dịch đại sư cũng mau bị hòa tan.
Nàng ngóng nhìn Thiên Dịch đại sư thật sâu:
“Bởi vì đệ tử vẫn......vẫn luôn ái mộ sư tôn!”
Lời nói của Sở Dịch Nhân lập tức khiến trong lòng Thiên Dịch đại sư nổi lên một trận gợn sóng. Nhìn bộ dáng mảnh mai của nàng, dưới bụng hắn đột nhiên dâng lên một cỗ tà hỏa, thất thần trong chốc lát, liền không kịp ngăn cản Sở Dịch Nhân ngỏ lời yêu thương nhung nhớ.
“Ngươi......”
“Sư tôn, kỳ thật đệ tử có thể chất đặc thù, vẫn không dám nói cho người khác. Nhưng đệ tử nguyện ý chỉ cho sư tôn biết!”
Sở Dịch Nhân giống như cố lấy toàn bộ dũng khí, ngẩng đầu hôn lên môi Thiên Dịch đại sư. Thời điểm hấp thu đến hơi thở của nàng, Thiên Dịch đại sư liền cả người run lên:
“Ngươi cư nhiên là......”
Thiên Dịch đại sư rốt cuộc chịu không nổi dụ hoặc, không hề do dự, nhanh chóng đem nàng ôm vào trong nội thất.
Phù dung xuân trướng lưu luyến, nhất thất triền miên.
Sở Dịch Nhân sau khi được đại bổ hai má ửng hồng, càng thêm yêu mị kiều diễm. Nàng thở gấp, nhanh chóng ôm lấy Thiên Dịch đại sư, thấp giọng đáng thương nói:
“Sư tôn, nếu để cho người khác biết đệ tử cùng ngài......”
“Đừng sợ, vi sư sẽ giải quyết.” Trong mắt Thiên Dịch đại sư thoáng hiện lên một tia tàn nhẫn.
Sở Dịch Nhân vùi đầu vào cổ của hắn, che giấu ý cười âm trầm trên khóe môi. Nếu Lô sư muội còn muốn hãm hại nàng, cũng phải nhìn xem còn có mệnh để làm hay không.
Sở Dịch Nhân giả bộ nhu nhược cùng Thiên Dịch đại sư đòi lấy chút linh dược cùng vũ khí, lại uyển chuyển ám chỉ một thân tu vi của Hoa Thanh rất kỳ quái, e sợ ở trận tỷ thí tiếp theo sẽ đánh mất mặt mũi của sư tôn. Thiên Dịch đại sư lại chỉ hừ lạnh một tiếng:
“Loại người như Thiên Minh sao có thể dạy dỗ ra cái dạng đệ tử gì. Vi sư cho ngươi một pháp bảo, cam đoan có thể làm cho Hoa Thanh thất bại thảm hại!”
-- Tiểu kịch trường --
Thỏ: "Chủ nhân thực bất công! Mị Mị thường xuyên ăn mấy thứ loạn thất bát tao này nọ, người ta gần đây chỉ ngoan ngoãn cắn cà rốt, cũng không chịu để ý người ta. Oa oa, chủ nhân không thương ta~!" (π∆π)
Tố Dĩ: "Đem móng vuốt lấy ra, bằng không chặt."
Con thỏ: (〒^〒) "Oa oa, chủ nhân sao có thể tàn nhẫn vô tình như vậy, chỉ cho mỗi đại nhân ăn bánh bao, không cho người ta sờ một chút......"
Mạc Duật: "Muốn ăn bánh bao?"
Con thỏ: (°▽°) "Đại..đại nhân, chân của người ta tuy rằng rất tròn rất trắng, nhưng không phải bánh bao, hơn nữa đều là lông......Oa oa, đừng chặt nó a. Con thỏ thiếu chân đứng ở bên cạnh đại nhân trông sẽ rất buồn cười~! Không ăn bánh bao, cầu không chặt chân......"
Tác giả: Nam chính đang chuẩn bị tạo hình, chap sau nhất định sẽ phóng ra.
(= ̄ω ̄=)