Cứu Vớt Nam Chính Khỏi Vận Mệnh Vật Hi Sinh

Chương 87




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trận thử luyện lần này cuối cùng đã kết thúc trong lúc bốn người suy đoán lẫn nhau. Tuy rằng Tố Dĩ còn đem về một con thỏ bộ dạng kỳ quái, nhưng vì không rà soát thấy tà khí ở trên người nó, trưởng lão cũng miễn cưỡng phê chuẩn cho Tố Dĩ bắt nó mang về.

Tà khí của con thỏ là do Tố Dĩ tạm thời tinh lọc. Nhưng nó lại tỏ vẻ thực không thoải mái đối với khí chất sạch sẽ của mình, luôn nhân cơ hội vùi vào trong lòng Tố Dĩ tìm kiếm sự an ủi, mặc dù đều bị Tố Dĩ vô tình cự tuyệt.

“Muốn đi theo liền thanh tẩy.”

Con thỏ hai mắt rưng rưng, bộ dạng ngây thơ đáng thương. Ngay cả người bên cạnh nhìn thấy Tố Dĩ “khi dễ” một con thỏ yếu đuối như thế cũng cảm thấy nàng rất tàn nhẫn, liền mở miệng chỉ trích. Nhưng con thỏ sao có thể cho phép người khác nói xấu về chủ nhân nó, bắt đầu nhe răng trợn mắt hướng về phía bọn họ hừ hừ hai tiếng. Trên đỉnh đầu những người đó lập tức xuất hiện một đạo lôi điện, còn chưa kịp phản ứng, toàn thân liền bị đánh cháy đen.

“!!!”

Bây giờ ngay cả con thỏ cũng biết phóng điện, còn để cho người ta sống sao!?

******

Tố Dĩ trở lại Nam Tuyết Phong, phát hiện sư phụ còn đang bế quan, thấy được sư huynh nhắn lại, kêu nàng tham gia trận tỷ thí trong nội bộ môn phái vào tháng sau.

Sư huynh luôn đột nhiên đưa ra một ít chỉ thị khó hiểu. Hắn rốt cuộc có bao nhiêu thù hằn với đám hậu bối kia, mới kêu nàng tham gia thi đấu để nghiền áp bọn họ? Bất quá, sư huynh có lệnh, nàng cứ coi như đi ngắm cảnh là được.

Nếu mọi người trong Huyền Thiên Phái mà biết rõ về thực lực của Tố Dĩ, nhất định sẽ kêu la: Cứu mạng, thỉnh đừng thả người mang bàn tay vàng ra khi dễ chúng ta!!!

******

[Sửa chữa chi nhánh nhiệm vụ ẩn giấu: Đánh chết Hoa Thanh.]

Hệ thống đột nhiên lên tiếng, làm cho Sở Dịch Nhân thập phần kinh ngạc. Gần đây nàng vẫn trầm mê với Song Tu Đại Pháp, tu vi thăng lên quá nhanh làm cho nàng sung sướng quên hết tất cả, đã sắp đem nhiệm vụ quăng đến sau đầu.

Chẳng lẽ Hoa Thanh mới trong thời gian ngắn như vậy liền tăng trưởng tu vi? Sở Dịch Nhân hồi tưởng lại ở Thiên Trọng Sơn, Hoa Thanh biểu hiện thường thường, không có gì khác biệt với Luyện Khí Kỳ tu sĩ, cũng không thấy nàng có bảo bối hay kỹ năng đặc biệt nào, vì sao hệ thống lại để ý nàng như vậy?

Mặc kệ thế nào, hoàn thành nhiệm vụ cũng có lợi cho nàng. Nhưng Hoa Thanh chưa bao giờ xuất môn, Nam Tuyết Phong nàng lại không vào được, làm sao đánh chết Hoa Thanh? Sở Dịch Nhân bỗng dưng nghĩ tới trận tỷ thí môn phái sau đó không lâu, trong mắt hiện lên một tia sáng.

Trong tiểu thuyết có đề cập qua sự kiện này, lúc đó, Tân Từ của Vô Cực Môn cũng lén lút đến tham gia, nguyên tác là hắn bắt nàng mang đi. Bất quá, nếu đổi thành Hoa Thanh...

Tân Từ dù sao cũng là một mỹ nam tử tà mị, Sở Dịch Nhân nghĩ một ngốc tử như Hoa Thanh khẳng định chưa từng thấy qua người như vậy. Mỹ nam kế có lẽ sẽ thành công.

Nhưng để tránh cho Tân Từ phá hư kế hoạch của nàng, nàng cần đi gặp hắn trước một chút.

Sở Dịch Nhân dựa theo trí nhớ tìm được nơi Tân Từ ẩn thân. Vốn dĩ Tân Từ đối với đề nghị của nàng chỉ cười nhạt, nhưng sau khi nàng xuất ra Song Tu Đại Pháp, làm cho tu vi của hắn mạnh mẽ tăng trưởng, Tân Từ liền quyết đoán đáp ứng.

“Ta giúp ngươi trừ bỏ nữ nhân kia, ngươi theo ta trở về.”

Sở Dịch Nhân tỏ vẻ khó xử:

“Ta dù sao cũng là đệ tử của Huyền Thiên Phái, không thể quang minh chính đại như vậy đi theo chàng.”

Tân Từ hừ lạnh:

“Huyền Thiên Phái các ngươi chính là một đám dối trá. Nếu ngươi có thể khiến ta vui vẻ, ta có thể chờ ngươi thêm một ít thời gian.”

Ánh mắt của Tân Từ làm cho Sở Dịch Nhân muốn bốc cháy. Nàng cảm giác tu vi của nàng sắp đột phá. Tinh khí trên người La Chi Hoán đã bị nàng hấp thụ không sai biệt lắm, vừa vặn lại đến một nam nhân hoàn toàn tương phản với hắn là Tân Từ, bù lại những khuyết thiếu khác. Sở Dịch Nhân liền không hề che giấu, nhiệt tình đón nhận.

******

Thời điểm tu vi của Sở Dịch Nhân rốt cuộc đạt tới Trúc Cơ Hậu Kỳ. Tỷ thí môn phái bắt đầu.

Trước đó vài ngày, Tố Dĩ vẫn lo tránh né con thỏ dây dưa. Thời điểm nghỉ ngơi không cẩn thận hấp thụ nhiều hơn chút linh khí, tu vi liền không cẩn thận tăng lên. Tu vi bên ngoài cũng tăng đến Trúc Cơ. Cho dù nàng đã áp chế tu vi, nhưng mười tám tuổi Trúc Cơ, cũng đủ khiến cho người ta chú ý.

Tu sĩ một khi đạt Trúc Cơ có thể bảo trì dung mạo không thay đổi. Phần lớn mọi người ở nơi này đều là bộ dạng trên dưới hai mươi hoặc ba mươi, thậm chí có người đã gần trung niên. Bộ dáng mười lăm mười sáu tuổi của Tố Dĩ thật sự rất nổi bật. Hơn nữa, nàng còn ôm một con thỏ lông trắng mềm mại, càng có vẻ nhu nhược yêu kiều.

Cho dù thanh danh của nàng không tốt, nhưng vẫn có người không ngại, ví như vị nam tu tuổi tác thoạt nhìn đủ để làm phụ thân Tố Dĩ đang đi tới kia.

Hắn thân thiết nói:

“Sư muội, nếu tu vi của ngươi vẫn trì trệ không tiến, sư huynh có thể dẫn dắt ngươi nha. Đêm nay tinh nguyệt sáng ngời, là một ngày tốt. Không bằng sư muội đến phòng sư huynh một chuyến, chúng ta tham thảo một chút tu chân đại pháp?”

Nhìn ánh mắt dâm tà lỏa lộ kia, không cần nghĩ cũng biết tu chân đại pháp mà hắn đang nói là cái gì. Nhưng Tố Dĩ còn chưa phản ứng, con thỏ trong lòng nàng liền lập tức dựng lên lỗ tai, bốp bốp hai tiếng đạp vào mặt nam tu kia. Nam tu ngốc lăng vài giây, liền cảm thấy trên mặt nóng rát đau đớn, cảm giác như da thịt đang bị thiêu đốt.

“Sư muội, con thỏ của ngươi là yêu vật gì!?” Nam tu tức giận mắng.

Tố Dĩ lại chỉ vân đạm phong khinh nói:

“Thật có lỗi, nó bị nóng trong người. Đêm nay sẽ bắt đầu cho nó ăn chay.”

Con thỏ nghe được lời nói của Tố Dĩ, nhưng cũng không dám phản bác, chỉ ỉu xìu rũ xuống lỗ tai. Bắt động vật thị thịt ăn chay là một hình phạt rất tàn nhẫn a!

Nam tu cũng không thỏa mãn cách giải quyết của Tố Dĩ, định tiến lên tính sổ. Người bên cạnh đột nhiên kéo kéo hắn một chút, tựa hồ nhắc tới vài chữ "Thiên Minh...", "Nam Tuyết Phong...". Hắn chỉ có thể hung hăng trừng con thỏ một cái, vẻ mặt hậm hực rời đi.

Tuy rằng rất nhiều người khinh thường Tố Dĩ, nhưng ai kêu nàng có một sư phụ cùng một sư huynh cực kỳ bao che khuyết điểm đâu!

Tại thời điểm Tố Dĩ mới nhập môn, Thiên Minh đại sư nghe được bên ngoài có người nói nàng là ngốc tử, dưới cơn giận dữ liền rời núi, đem tất cả những người từng nói qua lời này hành hung một chút, đặc biệt nhắm ngay đầu mà đánh. Những người đó phải nằm trên giường ước chừng nửa năm mới hồi phục. Ai bảo các ngươi nói đồ đệ hắn ngốc, hắn liền khiến cho các ngươi trở nên càng ngốc!

Mà những người đang xuất sơn tu luyện ở bên ngoài cũng được Mộc Phong "chiếu cố" rất nhiều, tỷ như giả mạo danh nghĩa đi “hành hiệp trượng nghĩa”, v.v...Bọn họ được “báo ân” nhiều đến nỗi đều hận không thể lập tức bế quan.

Lần này mặc dù Thiên Minh đại sư đang bế quan, nhưng nếu hắn nghe được nội môn đệ tử của mình bị truyền ra tin đồn cùng hắn dâm loạn, chỉ sợ hắn sẽ thật sự làm cho bọn họ tự mình nếm thử cảm giác cùng chính sư phụ của mình dâm loạn một phen. Nghĩ đến đây, đều không có ai dám tiến lên trêu chọc Tố Dĩ.

******

Tố Dĩ chuẩn bị lên sàn đấu. Đối thủ trận đầu là Lô sư muội, làm cho nàng có chút kinh ngạc.

Lô sư muội cũng nhận ra Tố Dĩ, hừ lạnh nói:

“Còn tưởng rằng có thể gặp được cao thủ gì, thì ra là phế vật nhà ngươi.”

Nàng đã sớm nhìn Tố Dĩ không vừa mắt. Phàm là người cùng Sở Dịch Nhân có quen biết, nàng đều nhìn không vừa mắt, hiện tại cư nhiên không sợ chết đi lên khiêu chiến. Nàng nhất định phải giáo huấn cho thật tốt những kẻ không tự mình hiểu lấy này!

Linh căn của Lô sư muội là Hỏa linh căn, giống như tính tình của nàng vậy. Ngay đầu trận đấu nàng liền triệu hồi ra hàng loạt hỏa cầu thật to, làm cho cả sàn đấu đều nóng rực giống như hỏa lò. Người đứng xem cơ hồ đều phải xuất ra kỹ năng nhằm ngăn cản một chút hơi nóng. Nhưng dù bọn họ phát ra nước hay băng, lập tức đều bị hòa tan, hoặc trực tiếp biến thành hơi nước. Kỹ năng của Lô sư muội quả thực bá đạo!

Nhưng đối thủ của nàng - Tố Dĩ vẫn là bộ dáng không hề bị quấy nhiễu. Hỏa cầu gần đi tới trước mắt, nàng mới không nhanh không chậm giương tay, nhẹ nhàng hô:

“Tiểu Mị.”

Vừa dứt lời, trước mặt nàng rõ ràng xuất hiện một đóa hoa cao bằng nửa thân người. Hoa này bộ dạng thật quỷ dị. Thân hoa nhỏ dài, thoạt nhìn thực mềm mại, có thể xoay quanh một trăm tám mươi độ cũng không bẻ gẫy. So với thân hoa, nụ hoa nở rộ trên đỉnh đầu liền có vẻ đặc biệt to lớn, lung lay sắp đổ, tựa hồ chỉ cần không cẩn thận liền ép bẹp thân hoa. Nó vừa xuất hiện, hai phiến lá cây phía dưới liền không ngừng phe phẩy, quạt quạt cho nụ hoa, tựa hồ nhiệt khí nóng bức tại đây làm cho nó thực không thoải mái.

Thân hoa của nó vặn vẹo một chút. Cảm giác được hỏa cầu nghênh diện mà đến, nụ hoa lập tức hướng thẳng về tiền phương. Mọi người dưới đài đều cảm thấy hoa này chắc chắn sẽ bị thiêu hủy. Chẳng lẽ nàng không biết Hỏa khắc Mộc sao? Cho dù phóng một rừng cây đi ra, gặp lửa mạnh như vậy đảo mắt cũng bị thiêu rụi.

Nhưng làm cho người ta kinh hãi muốn rớt hàm là, nụ hoa kia lại không chút hoang mang mở ra năm cánh, một ngụm liền đem hỏa cầu nuốt vào. Mọi người thấy cái "miệng" hoa tựa như đang nhai nhóm nhép, đẩy từ trái qua phải nhấm nuốt. Thân hoa cũng theo động tác của nó lắc lư. Một lát sau, nó dừng động tác, "miệng" hơi hơi hé mở.

Chẳng lẽ nó muốn phun ra hỏa cầu!?

Thực vật có thể cắn nuốt hỏa cầu, khẳng định không phải loại thực vật bình thường. Nhìn nó ăn ngon lành như vậy, khẳng định muốn phát ra đại chiêu gì. Mọi người đều ngừng lại hô hấp chờ đợi.

Sau đó, bên trong nụ hoa đánh cái "Bụp!".

“......” Toàn khán đài lặng im.

Lúc này, đóa hoa mới chân chính há mồm, thở ra một luồng khói trắng. Nó chép chép miệng, giống như hồi tưởng lại tư vị của hỏa cầu. Có vẻ hương vị không tệ, hai phiến lá cây đều không ngừng hoa chân múa tay, vui sướng huy động.

Lô sư muội lại cho rằng đóa hoa nọ đang cười nhạo nàng, phẫn nộ liên tiếp phát ra hỏa cầu. Đóa hoa cũng không nhanh không chậm há mồm cắn nuốt, cái nào không kịp cho vào miệng thì để lại dưới lá cây tung hứng chơi đùa. Toàn bộ người xem đều trợn mắt há hốc mồm, hoa này thành tinh rồi đi?

Lô sư muội mãnh liệt phát lực một hồi liền có chút hết hơi. Nàng thở hồng hộc, trừng mắt nhìn Tố Dĩ. Thật ti tiện, chỉ biết trốn ở sau một gốc thực vật biến dị! Thấy nàng chật vật như vậy nhất định đang cười trộm đi! Lô sư muội quyết định không dùng kỹ năng nữa, rút ra nhuyễn kiếm liền phóng về phía trước. Mọi người không dự đoán được Lô sư muội thế mà cũng hiểu biết vũ kỹ, nghĩ đến đóa hoa quái dị kia chỉ biết cắn nuốt, chắc là không thể phát ra kỹ năng. Phần lớn đều đoán lần này Tố Dĩ sẽ bị thương.

Lúc này, Mị Lạc Hoa rốt cuộc giải quyết hết hỏa cầu, khẽ nhếch miệng, chảy ra chất lỏng hư hư thực thực như nước miếng, làm Lô sư muội nhìn mà ghê tởm một trận. Nàng định một kiếm kết liễu thứ kỳ quái này, nhưng Mị Lạc Hoa lại đột ngột há miệng, quyết đoán đem nàng...nuốt chửng.

“......” Toàn khán đài lặng im tập hai.

Đợi chút, kích thước đóa hoa này còn không bằng một đầu người, làm thế nào đem cả một người lớn nuốt vào? Điểm này không khoa học! Chẳng lẽ tràng vị của nó là dị không gian sao?

Nhìn miệng đóa hoa mở ra hợp lại, không ngừng nhai nhóp nhép, những người đó liền nghĩ đến một đống hỏa cầu vừa bị nó nuốt vừa rồi. Không biết Lô sư muội ở bên trong có đang bị nướng hay không?!

Mị Lạc Hoa phát ra âm thanh rột rột, làm cho người nghe cảm thấy rất ớn lạnh. Đây là đang tiêu hóa sao? Tuy rằng trận đấu này không có quy định không thể hạ nặng tay, nhưng đối với đồng môn, bình thường đều là thủ hạ lưu tình, Lô sư muội sẽ không chết đi?

Toàn trường im lặng một cách quỷ dị. Nhìn Tố Dĩ vẫn mặt không chút thay đổi đứng đó, mọi người đột nhiên cảm thấy trong lòng run lên.

Lúc này, Mị Lạc Hoa bỗng cúi “đầu”, xoay thân cọ cọ chân Tố Dĩ, tựa hồ có điểm khó chịu, cầu an ủi. Tố Dĩ vỗ vỗ cái đầu hoa của nó một cái, nó lại phát ra một tiếng rột rột, há mồm đem Lô sư muội phun ra.

Vẫn đầy đủ không sứt mẻ, còn thở.

Mị Lạc Hoa cúi đầu, cả người mệt mỏi, tựa hồ ở tỏ vẻ: Thật khó ăn!



--- Tiểu kịch trường ---

Thỏ: "Đây là bản thể ở một thế trước của chủ nhân sao? Wow, rất phong cách, rất lóng lánh~!"(*′o"*)

Mị Lạc Hoa một ngụm nuốt con thỏ.

Thỏ: "Wa, ta đã cùng với bản thể của chủ nhân hợp thành một~!"

Mị Lạc Hoa nhấm nuốt hai ba lần, liền phun ra: "Khó ăn."

Thỏ: "Oa oa, chỉ có thể ngậm không thể ăn a! Lông đều bị tiêu hóa rớt..."

Tố Dĩ: "Cái gì cũng ăn bậy được, đi đánh răng."

Mị Lạc Hoa loạng choạng bỏ chạy.

Thỏ: ∑(° △ °|||) "Mị Mị trước đó đã ăn cái gì?"

Tố Dĩ: "Phân bón."

Con thỏ hai mắt đẫm lệ nhìn đốm bẩn không xác định trên người.

Thỏ: "Oa oa! Bộ lông xinh đẹp đã bị hoen ố. Đó tuyệt đối không phải bản thể của chủ nhân......" (π_π)