*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nàng đã ngủ bao lâu?
Bên tai không ngừng có cùng một thanh âm kêu gọi nàng, làm nàng ngủ thật không an ổn. Trong nhà sao lại đến nhiều người như vậy, chẳng lẽ bởi vì lâu lắm nàng không xuất môn, hàng xóm đều nghĩ nàng đã...ngủ chết?
Lần sau nhất định phải đem cửa khóa chặt chẽ. Bất quá, nàng giống như đã quên mất ai đó?
Một nam tử ngồi xe lăn....
Không, hắn hẳn là thích cởi trần....
Không, hắn luôn cúi đầu, âm u, ít nói......
Cũng không phải, hắn đầy người sát khí, thập phần làm cho người ta sợ hãi......
Ngủ hồ đồ rồi! Nàng không phải vẫn chỉ ở một mình sao?
Tố Dĩ lại lâm vào ngủ say.
Cho dù không có ý thức, thân thể của nàng vẫn tự động hấp thu linh khí loãng xung quanh. Nàng cũng không biết ở ngoại giới, đủ loại nguyên tố cái sau tiếp cái trước, chen nhau chui vào trong cơ thể nàng. Nếu có tu chân giả* nào nhìn thấy, khẳng định sẽ cực kỳ khiếp sợ. Sức chứa của thân thể Tố Dĩ thật quá mức khủng khiếp. Người bình thường hấp thu nhiều linh khí như vậy, chỉ sợ đã sớm nổ tan xác mà chết. Mà thời điểm nàng hấp thu linh khí, một mảnh đất chung quanh đều nở đầy hoa tươi, sắc hoa lay động, trăm điểu xum vầy, cảnh sắc thập phần đồ sộ. May mắn đang là buổi tối, không bị ai phát hiện.
*Người tu tiên.
Lại vài năm trôi qua, nàng vẫn không có dấu hiệu thanh tỉnh, nhưng bộ dáng an tường của nàng chỉ giống như đang ngủ.
Rốt cuộc đến một ngày, ánh mặt trời nóng bức từ ngoài cửa sổ chiếu vào, Tố Dĩ nhấp nháy lông mi, khẽ khàng mở mắt.
Thị giác còn chưa hoàn toàn khôi phục, trước mắt toàn là một mảnh trắng xóa. Nàng chỉ cảm thấy chỗ này có chút xa lạ, không giống như căn nhà nhỏ nàng ở nhiều năm......
Tố Dĩ mơ hồ nhìn thấy có vài người chạy tới, bên tai xuất hiện tiếng kêu kinh hỉ.
“Thật tốt quá, Tiểu Thanh, ngươi rốt cuộc tỉnh lại!”
******
Một đời này, Tố Dĩ tên gọi Hoa Thanh, là một bé gái tám tuổi mồ côi. Năm nàng lên ba tuổi, cha mẹ vì bảo hộ nàng mà bị dã thú ăn mất xác. Còn nàng thì bị đập trúng đầu, vẫn mê man đến tận hôm nay.
Nên thời điểm tỉnh lại, nàng liền mặc định bị xem thành ngốc tử.
Tố Dĩ biết bản thân mình đã trải qua mấy đời. Lúc vừa tỉnh lại, nàng phải tốn một khoảng thời gian thật dài để tiếp nhận trí nhớ hỗn loạn kia, bởi vì chưa hoàn toàn thích ứng, phản ứng có chút trì độn, mới bị người ta nói là ngã hỏng đầu óc. Bất quá, về sau cho dù nàng có làm ra hành động gì khác với đứa nhỏ bình thường, mọi người đều không cảm thấy hoài nghi, vẫn như cũ đối với nàng thập phần thân thiết.
Nhưng trí nhớ của Tố Dĩ cũng không đầy đủ, giống như bị khoét mất thứ gì. Nàng chỉ nhớ nàng muốn đi tìm một người, hoặc là thứ gì đó. Mỗi khi nhớ tới chuyện này, lòng của nàng lập tức liền trống rỗng, thậm chí có chút vội vàng xao động. Mỗi sáng sớm, khi mặt trời vừa mọc, nàng đều ngồi ở trên bậc cửa, thẩn thơ nhìn cánh cổng lớn dẫn ra ngoài thôn.
Đây là một cái thôn rất nhỏ, tên gọi Lâm Tiên Thôn. Nghe nói bởi vì nơi này cách Tiên Sơn gần nhất, cho nên mới được đặt cái tên mỹ miều như thế. Về phần thật sự có thần tiên hay không, tuy rằng người trong thôn chưa từng thấy qua, nhưng vẫn luôn tin tưởng bọn họ tồn tại. Bởi vì, cách vài năm đều có vài vị tiên sư xuống núi, tìm kiếm những hài đồng có tiềm chất mang về dạy dỗ. Mà cho dù cả đời đều không có khả năng được tuyển chọn, nhưng thành tiên chính là phúc khí mấy đời đều không thể so sánh, có ai lại không ao ước, không hướng tới đâu!
Tố Dĩ cũng chẳng ham thích chuyện tu hành, đời trước từng tu luyện qua, chẳng qua khi ấy không phải lấy thân phận nhân loại mà thôi. Không biết hai cái thế giới trước và sau này có liên quan gì với nhau hay không. Nàng sao lại trọng sinh rồi, là do lúc tu hành xảy ra lỗi sao? Nàng tựa hồ đã trải qua thật nhiều thế, nhưng như thế nào chuyển thế, trong trí nhớ đều là một mảnh mơ hồ.
Cổng Bắc của thôn chính là lối đi thông đến Tiên Sơn, Tố Dĩ luôn loáng thoáng cảm thấy nơi đó có thứ gì hấp dẫn nàng.
“Tiểu Thanh, sớm như vậy liền thức dậy! Hôm nay thời tiết khá tốt phải không?”
Một đại thúc vừa đi đốn củi trở về, bước ngang qua chào hỏi. Tố Dĩ gật đầu đáp lại, hai ba bước tiến lên giúp đại thúc đỡ lấy một bó. Động tác của nàng rất thoải mái, một chút cũng không khiến người ta cảm thấy bó củi còn cao hơn so với thân nàng kia nặng bao nhiêu.
Tuy rằng được nàng giúp đỡ không ít lần, nhưng mỗi lần nhìn thấy, đại thúc đều phải sợ hãi một phen:
“Tiểu Thanh, thân thể ngươi nhìn gầy yếu như vậy, thể lực lại không nhỏ a.”
Đã quen với khuôn mặt không có biểu tình của Tố Dĩ, đại thúc vui tươi hớn hở nói tiếp:
“Như vậy là tốt rồi, đại thúc không cần lo ngươi sẽ bị đói.”
Dân trong thôn vẫn luôn lo lắng Tố Dĩ không ai chiếu cố sẽ bị đói chết. Cho dù bọn họ thay nhau tiếp tế, cũng không thể nuôi nàng cả đời. May mắn, nàng còn có khả năng làm một ít công việc chân tay nặng nhọc để kiếm cơm. Tuy rằng một nữ hài tử làm những việc này quá mệt mỏi, nhưng ít nhất có thể đổi được miếng ăn. Mọi người đều cực lực khích lệ nàng.
Tố Dĩ giúp đại thúc đem củi mang về nhà hắn, đổi lấy vài cái bánh bao. Nàng nói cảm tạ, sau đó trực tiếp quay về nhà. Mọi người ở Lâm Tiên Thôn đều thật thiện lương, an bình nhàn tĩnh, làm cho nàng nhớ tới những ngày còn ẩn cư trên núi. Nàng thích nơi này.
“Hoa Thanh, ngươi lại ra ngoài?”
Tố Dĩ vừa đến trước cửa bất chợt bị gọi lại. Nàng quay đầu nhìn sang, liền thấy là tiểu thư hàng xóm. Sở Dịch Nhân lại ở tại cách vách nhà nàng. Chẳng lẽ mỗi một thế vị tiểu thư này đều đi theo nàng đầu thai sao?
Nhìn biểu tình ngu ngơ của Tố Dĩ, Sở Dịch Nhân bĩu môi, xoay người đóng cửa. Tố Dĩ đã đối với thái độ sớm nắng chiều mưa của nàng tập mãi thành quen, vô luận ở một thế nào đều khó lý giải như vậy. Dù sao Sở Dịch Nhân biến hóa thế nào cũng không ảnh hưởng gì tới nàng, vẫn là lo về nhà ăn bánh bao đi.
******
Sở Dịch Nhân quay vào phòng, ghét bỏ nhìn khắp căn nhà gỗ rách nát một vòng, tâm tình đặc biệt phiền chán.
Nàng vốn là một thanh niên trí thức cấp cao, vừa mới đồng ý tổng tài cầu hôn, đột nhiên liền xuyên qua. Nàng rất khẳng định nàng còn chưa có chết. Cái hệ thống chết tiệt kia là tùy tiện ở trên đường bắt đại một cá nhân đến chơi trò chơi sao? Nàng lại không có ý niệm muốn chết hay trọng sinh trong đầu. Vì sao không đợi nàng thành công thượng vị, hưởng thụ vinh hoa phú quý xong rồi hẵn xuyên?
Càng nói càng tức, cũng may, thế giới này coi như làm cho nàng vừa lòng.
Sở Dịch Nhân là xuyên vào một quyển tiểu thuyết lấy bối cảnh tu tiên làm trọng tâm. Nàng đối với những chuyện thần tiên ma quái cũng không rõ ràng, bình thường xem tiểu thuyết nhiều nhất cũng là Liêu Trai Chí Dị linh tinh. Cái gì mà tu tiên hóa thần? Đó là thứ mà chỉ nam nhân mới thích xem. Vì thế, nàng đem toàn bộ quá trình tu luyện thăng cấp của nhân vật chính đều lược bỏ, chỉ xem bộ phận ân oán tình thù.
Nữ chính Phùng Bội Như là thiên tài thủy băng song linh căn, được Thiên Dịch trưởng lão thu làm nội môn đệ tử, không đến ba mươi đã thành công leo đến Nguyên Anh, trở thành vị trưởng lão đạt cấp Nguyên Anh thứ sáu của Huyền Thiên Phái. Nữ phụ Sở Dịch Nhân là một phế vật ngũ linh căn, chỉ có thể làm ngoại môn đệ tử, đã vậy còn luôn bị phân công đi làm những công việc tạp dịch thấp kém. Nàng vẫn cố gắng tu hành, nhưng không hề tiến bộ. Về sau lại bị Thiên Hư trưởng lão phát hiện thân thể nàng cư nhiên là tuyệt thế lô đỉnh ngàn năm khó gặp, liền lấy linh dược cùng bí pháp dụ hoặc, bức Sở Dịch Nhân cùng hắn song tu.
Sở Dịch Nhân càng chịu đựng bị Thiên Hư trưởng lão bạo ngược bao nhiêu, càng ghen ghét nữ chính phong hoa vô hạn bấy nhiêu. Nàng lập kế làm cho nữ chính thất thân cho dã nam nhân, lại bị sư huynh của nữ chính - La Chi Hoán phát hiện, bại lộ thể chất lô đỉnh của mình. Tiếp đó, Sở Dịch Nhân bị vài trưởng lão giam cầm thải bổ. Tu vi của nàng chẳng những không thấy tăng trưởng, ngược lại thân thể càng trọng thương. Nàng nhẫn nhục chịu đựng, chờ đến lúc bọn hắn lơi lỏng liền chạy trốn, giữa đường gặp phải đại đệ tử của Vô Cực Môn phía đối địch - Tân Từ. Hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra thể chất hiếm có của Sở Dịch Nhân, lập tức bắt nàng về môn phái.
Thời điểm Sở Dịch Nhân bị buộc cùng nhiều người song tu, Ma Tôn Mạc Duật nhập thế, Tu Chân Giới sinh linh đồ thán. Nữ chính hi sinh xông pha ma trận, không tiếc tự hủy tu vi cùng Mạc Duật đồng quy vu tận. Hai người đồng thời bị vây hãm ở trong hắc đàm. Về sau, nữ chính bằng sự thiện lương của mình đã cảm hóa được Mạc Duật, khuyên bảo hắn cải tà quy chính. Hơn mười năm sau, hai người khôi phục tu vi, trở về Tu Chân Giới. Lúc này, Sở Dịch Nhân rốt cuộc kết thành Nguyên Anh, lén lút tập kích Vô Cực Môn, tìm đường chạy về Huyền Thiên phái. Nhưng nàng đã sớm bị coi thành phản đồ, vừa xuất hiện liền bị La Chi Hoán bắt giữ, phong ấn tu vi, cung cấp cho tân đệ tử mới nhập môn thải bổ tu luyện.
Nữ chính trở lại Huyền Thiên Phái, thuyết phục mọi người tiếp nhận Mạc Duật, nhưng Sở Dịch Nhân vẫn ở phía sau châm ngòi ly gián. Mạc Duật phát hiện, vô cùng phẫn nộ, lén phế đi tu vi cùng linh căn của nàng, quăng vào trong hắc đàm. Tại đây yêu ma vô số, còn có các loại tà tu, Sở Dịch Nhân tiếp tục bị thải bổ đến khô kiệt, cuối cùng bị yêu ma nuốt trọn. Nhiều năm về sau, nữ chính cùng Mạc Duật dốc lòng tu hành, rốt cuộc hóa thần thành công, trở thành nữ tiên thứ nhất của Tu Chân Giới.
Sở Dịch Nhân xem xong cốt chuyện, tức giận đến bật cười. Tốt lắm nữ chính, còn nữ tiên thứ nhất? Dựa vào cái gì nữ chính công danh đại thành, nàng lại bị chết không toàn thây?! Không phải ỷ vào có linh căn, có cơ duyên tốt sao? Nếu nàng đoạt hết cơ duyên của nữ chính, để xem nữ chính còn dựa vào cái gì mà đắc ý!
Sở Dịch Nhân chưa bao giờ cảm nhận được tầm quan trọng của linh căn. Nữ chính dù vạn năng đến cỡ nào, so được với hệ thống sao? Mặc dù là linh căn phế thải, cũng có thể vả mặt như bình thường, nhất định phải cho nàng biết sự lợi hại của bàn tay vàng!
Thế giới này đã có ta tồn tại, đương nhiên là do ta đến làm chủ.
Nữ chính? Nam chính? Sở Dịch Nhân hừ lạnh. Không cần hệ thống phân phối nhiệm vụ, nàng cũng tự động đi hủy diệt bọn họ!
-- Tiểu kịch trường --
Thôn dân Giáp: "Tiểu Thanh, lại ra phơi nắng a! Phơi nắng đều đặn như vậy, nếu lỡ phơi đen ngoài mặt, nhớ phơi đen luôn phía sau lưng cho cân xứng."
Thôn dân Ất: "Tiểu Thanh, lại ngồi xổm trước cửa giả làm cây nấm a! Thiếu chút nữa quên, nấm không thể nói chuyện. Lát nữa có khả năng trời sẽ mưa, nhớ hái phiến lá cây che mưa cho nấm."
Thôn dân Bính: "Tiểu Thanh, đang ăn cơm a? Nhìn có vẻ rất ngon miệng. Lại cùng Tiểu Hoàng chia sẻ? Ha ha, Tiểu Hoàng đều cảm động khóc. Đúng rồi, cẩn thận nó lại ăn phải độc bẫy chuột. Ai da, đã ăn rồi sao?"
Thôn dân Đinh: "Tiểu Thanh, đang đi bộ tiêu thực a! Tản bộ ở trên nóc nhà phải cẩn thận chút, đừng phá lộn xộn hết mái ngói nhà Lý quả phụ, buổi tối lão Trương ế vợ còn muốn đến."
Thôn dân Mậu: "Tiểu Thanh, nghe nói thể lực của ngươi rất ghê gớm, mau giúp thúc thúc đấm lưng......Ha ha......Từ lúc bị xe ngựa nghiền qua, cả người đều không thoải mái, được ngươi đấm một chút chắc chắn sẽ đỡ hẳn."
Thôn dân Tuất: "Tiểu Thanh......"
Tố Dĩ ngáp một cái.
Tố Dĩ: "Mấy người luôn đi tới đi lui này vừa nói chuyện với ta sao?"
Các thôn dân: "Tiểu Thanh là một đứa nhỏ rất biết nghe lời, đáng tiếc lại nghe không hiểu lời nói của chúng ta." ╮(╯▽╰)╭