*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dạo này Sở Nghi Nhân vẫn luôn rối rắm.
Vì sao Phùng Bội Như cùng Tân Từ muốn cùng nhau thương lượng kế hoạch "làm cách nào để hủy diệt thế giới". Cốt truyện này lệch lạc thái quá rồi! Kịch bản kết hôn sinh đứa nhỏ sau đó bị ngăn cách bla bla bla sao có thể tiếp tục diễn đây? Chẳng lẽ hướng đi của bọn họ là thất tinh đại hải, chinh phục vũ trụ chứ không phải ngôn tình? Không được, nàng muốn phá hư! Đúng, chỉ cần kế hoạch của Tân Từ thất bại, sau đó thương tâm khổ sở, lúc này nữ chính thừa cơ mà vào, hai người hoạn nạn gặp chân tình, cuối cùng hạnh phúc cùng một chỗ.
Ngay tại thời điểm Sở Nghi Nhân tưởng tượng thập phần tốt đẹp, hệ thống đột nhiên đi ra xoát cảm giác tồn tại, làm nàng lại nghĩ tới cái nhiệm vụ quái đản kia......Sao có thể hạ miệng được, môi sẽ bị xẻo mất a!
"Hệ thống, chỉ cần miệng dán miệng liền tính là hôn môi rồi đi? Có phương pháp gì không?"
[Đang dò la...]
[1- Sắc dụ: Giá trị mị lực của người chơi không đủ => Xác xuất thành công 0.1%, khả năng bị giết 100%;
2- Hạ **** dược: Chỉ số thông minh của người chơi không đủ => Xác xuất thành công 0.01%, khả năng bị giết 100%;
3- Cường bạo: Giá trị vũ lực của người chơi quá tệ => Xác xuất thành công 0%, khả năng bị giết 100%.]
Tất cả phương án gợi ý kết quả đều là bị giết, hệ thống đang đùa giỡn nàng sao?! Sở Nghi Nhân nổi giận. Nàng xem xét một chút điểm thuộc tính của mình. Nàng chỗ nào mị lực kém? Chỗ nào chỉ số thông minh không đủ? Chỗ nào giá trị vũ lực quá tệ?!!!
Vừa nhìn thật sự là rơi lệ đầy mặt, nàng chẳng qua là không lấy tích phân cải tạo thân thể mà thôi, khác biệt liền lớn như vậy sao? Chưa từng nghe qua mỹ nữ tự nhiên sao, loại này của nàng là nét đẹp nội tâm! Cho dù hiện tại kêu nàng bổ khuyết cũng...Aiz~, điểm thưởng của nàng đều lấy đổi đồ ăn vặt hết rồi.....Đến cổ đại không có bánh ngọt, không có chocolate, potato chip, kêu người ta phải như thế nào sống qua ngày a!?
Sở Nghi Nhân rất đau lòng, mức độ hoàn thành nhiệm vụ mới được có 30%. Đó là nhờ nhìn thấy nữ chính, Mạc Duật, Tân Từ, mỗi lần tăng 10%. Vậy có phải gặp được 10 nhân vật liền có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không?
[Hệ thống đề nghị, người chơi vẫn là tiêu chút điểm tích phân đề cao chỉ số thông minh đi. Đây cũng không phải trò chơi chỉ cần nhấn nhấn chạm chạm là đủ.]
Bên này, Sở Nghi Nhân đang tự mình phiền não. Bên kia, Phùng Bội Như đã đồng ý Tân Từ yêu cầu, cũng lên kế hoạch diệt trừ hồ yêu La Chi Hoá vẫn âm thầm phá hư chuyện của Tân Từ.
Hồ yêu? Sở Nghi Nhân lập tức nhớ lại, trong "Bạch Xà Truyện" hình như không có yêu quái khác thì phải? Vì thế, nàng khẳng định đó chỉ là một nhân vật không trọng yếu, không cần quá chú ý.
Không chiếm được đáp án thỏa mãn, Sở Nghi Nhân thực buồn bực. Nàng quyết định cùng bạn tốt tiểu hoa giải bày tâm sự. Mà cũng chỉ có Tố Dĩ có thể "kiên nhẫn" nghe hết, bởi vì nàng chạy không được, cũng nói không được.
Nói nói đến khi đóa hoa của Tố Dĩ đều ỉu xìu, Sở Nghi Nhân mới đem nàng đặt trên cửa sổ khách phòng tắm ánh trăng, sau đó chạy tới cách vách cùng Phùng Bội Như xoát hảo cảm độ.
Tố Dĩ thả lỏng thân thể, đem cánh hoa mở ra, để cho ánh trăng hoàn toàn len lỏi đến từng ngóc ngách trên thân thể. Nàng thoải mái thở ra một hơi. Gần đây vẫn cùng Phùng Bội Như ở chung một chỗ, tinh thần nàng khẩn trương đến mức ngay cả lá cây cũng không dám động. Cứ cứng đờ như vậy, xương cốt của nàng sẽ bị hư hết.
Nàng hơi nâng lên đóa hoa. Không khí ban đêm lành lạnh, ánh trăng thản nhiên lẳng lặng chảy xuôi, chiếu vào trên người Tố Dĩ, đắp lên một tầng sáng bóng nhàn nhạt mà dễ chịu. Gió thổi mát rượi khiến Tố Dĩ dần buông lỏng. Thân cây lay động theo gió, giống như đang khoác lên mình một bộ sa y mỏng manh màu lục sắc của vũ cơ, nhẹ nhàng lắc lư. Nàng quá chăm chú hưởng thụ ánh trăng ôn nhu, cũng không phát hiện thân thể có biến hóa.
Lá cây của nàng chậm rãi thu gọn lại, biến dài ra. Nhánh hoa nhỏ nhắn tinh tế lắc lư từ trái qua phải. Năm cánh hoa theo thứ tự phát ra hào quang nhàn nhạt. Ánh trăng bao phủ ở trên người nàng càng ngày càng đậm, từ vàng nhạt dần dần biến thành màu vàng kim rực rỡ, đột nhiên bật ra một cỗ cường quang, chiếu sáng toàn bộ gian phòng. Một lát sau, cường quang tiêu tán, nơi đó lại có một nữ tử toàn thân xích lõa đang nằm.
Ánh trăng nhẹ nhàng nhu thuận hạ xuống, chiếu vào trên mặt nữ tử, khiến khuôn mặt nàng nhiễm lên một vầng sáng nhu hòa, tăng thêm vài phần thanh thoát.
Tố Dĩ cho tới bây giờ chưa từng cảm thấy tắm ánh trăng lại có thể thoải mái như thế, tinh thần có hơi hoảng hốt, sau đó cảm thấy thân thể có chút ngứa, tay chân giống như biến dài ra, trên người cũng lành lạnh.....Tố Dĩ đột nhiên mở mắt, phát hiện mình đang ở trong tư thế kỳ quái nằm trên cửa sổ, kinh hãi đến mức thiếu chút nữa rớt xuống lầu, phải lập tức dùng hai tay đỡ lấy cửa sổ mới hung hiểm ổn định thân thể.
......Hai tay?
Tố Dĩ co giãn ngón tay, sờ soạng khuôn mặt, cảm thấy hết thảy rất chân thật. Đột nhiên, nàng bị gió lạnh thổi trúng một cái, rùng mình, mới phát hiện mình không có mặc quần áo! Nàng lập tức nhảy tới trên giường, nắm lấy cái chăn bao phủ thân thể.
Tố Dĩ nghĩ thế nào cũng không rõ vì sao nàng đột nhiên biến hóa. Nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, thân thể nàng so với cái đầu còn phản ứng nhanh hơn, vội vàng từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
May mắn màn đêm che lấp cho nàng, bằng không giữa đêm hôm, một cô nương trang dung không chỉnh xuất hiện, không rước lấy đăng đồ tử, cũng sẽ khiến mọi người khinh bỉ. Ngay cả Tố Dĩ cũng không quá thoải mái. Nàng cảm thấy sau khi biến hóa thân thể cứ sền sệt dinh dính, giống như bị đắp lên một lớp nước bùn. Nàng muốn tắm rửa.
Tố Dĩ trời sinh rất mẫn cảm đối với nguồn nước, thực dễ dàng tìm được một cái ôn tuyền tự nhiên. Nàng bước vào trong nước, dùng ngón tay tùy ý chải sơ qua mái tóc có chút hỗn độn, chậm rãi tẩy rửa nước bùn trên người.
Tố Dĩ thở ra một hơi, hơi hơi híp lại hai mắt. Nguyên tố tự nhiên của ôn tuyền ngưng tụ ở bên người nàng, dần dần bị hút vào trong cơ thể......
Đột nhiên, nàng mở ra mí mắt, nghiêng người tránh thoát một nhánh cây đánh úp lại đây. “Ầm!” một tiếng, trong hồ bắn tung tóe lên vô số giọt nước. Nàng nhanh chóng phủ lên tấm chăn, chạy vào trong rừng.
Tố Dĩ còn chưa quen với thân thể này, trong lúc kinh hoảng liền té ngã trên mặt đất. Sát khí đuổi sát mà đến thực làm cho người ta tay chân lẩy bẩy. Nàng thuận tay cầm lấy cục đá dưới chân làm vũ khí, nhưng người nọ đều linh hoạt tránh được công kích của nàng. Tố Dĩ thậm chí còn không nhìn rõ thân ảnh của hắn.
Tố Dĩ không hề ham chiến, nhưng thời điểm đứng lên một lần nữa mới phát hiện, chân nàng đã bị trật khớp. Một cỗ uy hiếp nghênh diện đánh úp lại cùng với sát khí quen thuộc như có như không. Tố Dĩ kinh ngạc ngẩng đầu.
Cư nhiên là Mạc Duật!
Sợi tóc của Tố Dĩ bị gió thổi rối tung hỗn độn, ánh lên chút sáng bóng. Nàng quỳ rạp trên mặt đất, nâng lên gương mặt trắng nõn như ngọc. Đôi mắt trong trẻo, tràn ngập thủy quang, tinh thuần vô tạp chất, phảng phất như một linh vật lầm nhập phàm trần.
Mạc Duật không nghĩ tới sẽ đụng phải một yêu quái không hề có ý thức phòng bị như thế, vẻ mặt luôn không gợn sóng không sợ hãi mơ hồ có vài phần kinh ngạc. Hắn chỉ lạnh lùng nhìn Tố Dĩ, lại khiến người ta càng thêm sợ hãi.
Tố Dĩ nín thở, tụ khí, nhanh tay nắn lại mắt cá chân, sau đó liền quyết đoán chạy trốn. Mạc Duật theo bản năng lấy tay bắt lại, tuy nhiên hắn cũng chỉ nắm được tấm chăn mang theo mùi hương cỏ hoa thoang thoảng.
Ở nơi đó, đã sớm không thấy bóng người.
Nhìn phương hướng Tố Dĩ biến mất, Mạc Duật có chút đăm chiêu.
******
[Chi nhánh nhiệm vụ ẩn giấu: Ngăn cản Tố Dĩ biến hóa. Hảo cảm độ của Tố Dĩ: 0%.]
Sở Nghi Nhân trở về phòng liền phát hiện tiểu hoa không thấy, sốt ruột tìm kiếm khắp chung quanh. Đột nhiên nghe được hệ thống thông báo, nàng lập tức có chút hồ đồ. Tố Dĩ là ai?
Hết nghiền ngẫm cốt truyện rồi lại hỏi hệ thống một hồi, biết đó chỉ là một nhân vật không trọng yếu, nàng liền không thèm quan tâm. Chuyện của nữ chính còn chưa có tiến triển, nhiệm vụ chi nhánh gì đó để nói sau.
Sở Nghi Nhân rốt cuộc ở sau hậu viện của khách điếm tìm được Tố Dĩ, thở dài nhẹ nhõm một hơi:
“Ta khi nào thì đem tiểu hoa đưa đến đây, chẳng lẽ là tiểu nhị hỗ trợ đem hoa ra tắm ánh trăng?”
Sở Nghi Nhân nghĩ không ra, đành phải đem Tố Dĩ mang về.
Tránh được một kiếp, Tố Dĩ vẫn còn sợ hãi trong lòng. Nàng khép chặt đóa hoa, hai phiến lá cây ôm "đầu". Quả thực là bộ dáng thẹn quá thành giận. Nàng thật sự quá sơ suất, cho dù có buông lỏng thế nào, sao ngay cả hơi thở của người sống cũng không cảm giác được? Tố Dĩ còn muốn tự an ủi mình là vì năng lực của Mạc Duật quá cường đại, cho dù nàng bị nhìn......
Không đúng, Tố Dĩ lúc này mới hồi phục lại tinh thần, nàng như thế nào biến thành người?
Tố Dĩ còn chưa suy nghĩ rõ ràng, Sở Nghi Nhân đột nhiên té ngã. Nghe được tiếng kinh hô, Tố Dĩ lập tức hồi thần, cảm giác được từ dưới thân Sở Nghi Nhân tản ra nồng đậm sát khí, thì ra là Tân Từ đang sắc mặt thập phần khó coi. Mà bọn họ thế mà lại......miệng đánh lên nhau.
Sở Nghi Nhân......sẽ không bị giết đi?
---Tiểu kịch trường---
Tố Dĩ: "Ta như thế nào từ hoa biến thành người?"
Hệ thống: [Ánh trăng là chất xúc tác của ngươi.]
Tố Dĩ: "Một cây hoa mà bộ phận hay cơ quan nào cũng không có, liền như vậy biến thành thân thể? Có loại cảm giác không ổn."
Hệ thống: [Trước khi ngươi biến hóa, mỗi ngày đều phơi ra cơ quan *****, cũng đâu thấy chỗ nào không ổn.]
Tố Dĩ: "......Gần đây lỗ tai không được tốt lắm thì phải."
Hệ thống: [Nói đúng ra là cơ quan thụ phấn, trong cơ thể ngươi khuyết thiếu phấn hoa để tiếp tục sinh sôi nẩy nở.]
Mạc Duật chà lau Thanh Phong Kiếm.
Hệ thống: [Đợi chút, mỗi ngày ngươi có thể biến thân thành bướm một canh giờ, có thể gần gũi động chạm đóa hoa nha.]
Mạc Duật thu hồi Thanh Phong Kiếm.
Tố Dĩ: "......Các ngươi khẩu vị nặng như vậy, những người khác biết không?"