*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phùng Hằng về nhà liền trực tiếp đi thư phòng, từ trong ám thất lấy ra một phong mật thư.
Có người gửi thư nặc danh nói Sở Y Nhân không phải nữ nhi của hắn!
Trong thư còn liệt kê Sở Y Nhân những năm gần đây đã làm thế nào từ một kẻ ăn mày biến thành hoa khôi, như thế nào thiết kế hãm hại những nữ tử cùng nàng đối nghịch, lại làm thế nào mà mọi việc đều thuận lợi, chiếm được lòng yêu thích của vô số nam tử. Thậm chí ngay cả Hoàng Thượng đối với nàng sủng ái, cũng nằm trong kế hoạch của nàng.
Phùng Hằng vốn đang nghi ngờ phong thư này, nhưng hôm nay gặp được Sở Y Nhân, thời điểm vừa nhận thân, vành tai của nàng rõ ràng có một nốt ruồi, nay lại......Phùng Hằng cười lạnh, sợ là nghĩ đến mọi chuyện đã xong xuôi, đắc ý vênh váo liền quên cải trang đi.
Phùng Hằng cực kỳ tức giận. Hắn đường đường là một tể tướng, thế mà lại bị một nữ tử thanh lâu nắm đầu đùa bỡn xoay quanh. Hắn phái người điều tra Hồng Lâu, phát hiện nữ nhi của hắn - Bội Như cư nhiên là chết thảm trên tay nàng! Dưới cơn giận dữ, hắn liền niêm phong Hồng Lâu cùng Lục Quán, đem tất cả những người có liên quan đến Sở Y Nhân bí mật xử lý. Về phần những kẻ "gió chiều nào theo chiều ấy" trên triều đình, hắn cũng không vội giải quyết.
Phùng Hằng hung hăng vỗ bàn, nghĩ đến Sở Y Nhân thỉnh cầu, mục tiêu lần này cư nhiên là quốc sư! Đúng là yêu phi họa quốc, hắn nhất định phải đem chân diện mục của yêu nữ này vạch trần.
******
Mạc Duật cùng Tố Dĩ trở lại Phủ Quốc Sư, phát hiện Mộc Phong đã tỉnh, Tố Dĩ thở dài nhẹ nhõm một hơi, buông tha cho ý định buổi tối đi thử Sở Y Nhân. Nàng đem những chuyện vừa phát sinh trong cung rõ ràng rành mạch nói cho Mộc Phong biết. Ba người đều có dự cảm, Sở Y Nhân chuẩn bị ra tay. Đang lúc bọn họ thương lượng nên phản kích thế nào, Mạc Duật thu được mật thư của Phùng Hằng.
Phùng Hằng đem kế hoạch của Sở Y Nhân toàn bộ đều nói cho Mạc Duật, cũng nói hắn đối với Sở Y Nhân có hoài nghi, hi vọng có thể cùng Mạc Duật hợp tác.
Phùng Hằng vốn cực kỳ có danh vọng trong dân chúng, nhưng từ khi nhận thức nữ nhi, liền làm ra nhiều chuyện khác thường, nhưng dưới khí thế của hắn áp bức, rất nhiều người đều giận mà không dám nói gì.
Đối với việc Phùng Hằng khác thường, Tố Dĩ lại nhận ra cực kỳ nhanh chóng. Giống như Mạc Duật có thể từ một công tử thế gia kinh tài tuyệt diễm biến thành một kẻ tâm lý biến thái lưu luyến si mê kĩ nữ, Phùng Hằng thay đổi chỉ là chuyện nhỏ. Hơn nữa sau khi gặp được Sở Y Nhân, có người nào còn có thể sống cuộc sống bình thường, lời đồn luôn đem người ta nói đến thập phần khoa trương thái quá. Dưới Tố Dĩ khuyên bảo, Mạc Duật đồng ý cùng Phùng Hằng gặp mặt.
Phùng Hằng thực thưởng thức bộ dạng chính khí nghiêm nghị của Mạc Duật. Hắn vốn cũng là người thẳng thắn uy nghiêm, hận nhất là loại tiểu nhân hai mặt hoặc suốt ngày hi hi ha ha. Nếu người tới cùng hắn đàm luận là Mộc Phong, sợ là ngay cả cửa còn chưa kịp tiến đã bị thỉnh ra ngoài. Vì thế, hai người thống khoái kết đồng minh. Mạc Duật tương kế tựu kế, vào cung hiệp trợ vạch trần Sở Y Nhân.
Mỗi lần Mạc Duật tiến cung, Tố Dĩ đều thực lo lắng, vì thế Mộc Phong đem nàng dịch dung thành một nữ tử dung mạo xấu xí, dưới sự trợ giúp của Phùng Hằng đưa vào nội điện của Sở Y Nhân.
Sở Y Nhân tuy rằng đối với nữ tử nghe nói võ công cao cường này có một loại cảm giác quen thuộc khó hiểu, nhưng vô luận hỏi hệ thống bao nhiêu lần, hệ thống đều nêu lên nàng chỉ là một người qua đường bình thường. Hơn nữa Phùng Hằng đã nói cho nàng, sự tình đã an bài xong xuôi, chỉ chờ Mạc Duật lọt lưới. Thời điểm Sở Y Nhân nhìn thấy Mạc Duật, chỉ lo nghĩ nên làm thế nào an ủi hắn, làm sao còn nhớ rõ Tố Dĩ.
Tố Dĩ từng làm thị nữ cho Sở Y Nhân vài năm, đối với thói quen của nàng rõ như lòng bàn tay, rất nhanh liền được nàng tín nhiệm. Tố Dĩ trước kia đã phát hiện Sở Y Nhân có rất nhiều điểm kỳ quái, nay càng cảm thấy nàng không giống người thường. Nếu Sở Y Nhân không phải như sư huynh nói có sở hữu linh khí bảo vật gì đó, vậy thì nàng nhất định không phải nhân loại.
Tố Dĩ cùng Mộc Phong trao đổi tin tức, quyết định trước tiên muốn làm cho hoàng đế hoài nghi.
Vì thế, hoàng đế gần đây trải qua thật sự khiếp đảm. Hắn cơ hồ muốn hoài nghi mình đang ở trong mộng cảnh. Ái phi của hắn thường xuyên bất ngờ “biến” ra thứ này nọ. Hoa quả điểm tâm thì cũng thôi đi, có bữa trong cung xuất hiện thích khách, muốn lấy tánh mạng của nàng. Sở Y Nhân dưới tình huống khẩn trương thế mà lại một kiếm đâm vào ngực thích khách.
Trọng điểm là thanh kiếm đó đột nhiên toát ra a!
Hoàng đế không khỏi hồi tưởng lại, tựa hồ hắn cũng từng nhìn qua cảnh tượng như vậy. Đồ vật đột nhiên toát ra, đột nhiên biến mất, hắn lúc ấy sao lại không hề phát giác? Đúng rồi, là vì ái phi khóc rất đáng thương, hắn vội vàng đi dỗ giai nhân, quên mất!
Hoàng đế mặt mũi trắng bệch, đột nhiên xuất ra thứ này nọ không tính cái gì, nhưng chuyện kế tiếp quả thực dọa hắn chết khiếp.
Hôm ấy, ngự trù đột nhiên yết kiến, vừa vào cửa liền không ngừng dập đầu, khóc lóc nói hắn có tội, muôn lần chết không chối từ. Hoàng đế lấy lại tinh thần liền nhìn thấy trên đất đã nhuốm đầy máu, nhanh chóng cho người đem hắn kéo lên. Ngự trù đứt quãng tự thú nhận rằng đã lầm thạch tín thành muối nêm nếm, đồ ăn đêm nay của Mị Phi mỗi một món đều là một tô độc dược!
Hoàng đế kinh hãi, gom theo một đám ngự y chạy nhanh đi cứu người! Nhưng sau khi bước vào cung điện của Sở Y Nhân, phát hiện nàng đang ăn ngon lành, nhìn thấy hoàng đế đến, còn thập phần cao hứng mời hắn cùng dùng bữa.
Làm ơn buông tha cho hắn đi! Hắn cũng không muốn nếm thử hương vị của thạch tín.
Dưới ánh mắt ám chỉ của hoàng đế, các ngự y lại bắt đầu một vòng kiểm tra sức khỏe mới. Nói tóm lại, Mị Phi nương nương tĩnh dưỡng không sai, chỉ là thân thể còn có chút sa sút, cứ tẩm bổ là tốt rồi.
Hoàng đế lần đầu tiên trong đời mới biết được, thạch tín còn là thuốc bổ. Hắn kêu người vụng trộm đem đồ ăn thừa đưa cho ngựa ăn, nhìn thấy nó tứ chi run rẩy, thất khiếu đổ máu, trong nháy mắt liền cứng đờ.
Hoàng đế lập tức phong tỏa tin tức. Nếu Sở Y Nhân hỏi, liền nói bởi vì trước đó một vị ái phi của hắn bị ngộ độc thức ăn, hắn thực lo lắng thân thể nàng gặp chuyện không may gì gì đó. Sở Y Nhân liền tin tưởng không chút nghi ngờ. Dù sao ở trong hoàng cung, việc lẫn nhau hạ độc, đùa giỡn thủ đoạn cũng gặp không ít, ngày đó trừ bỏ bụng nàng có hơi đau, cũng không cảm thấy có vấn đề gì. Hơn nữa thân thể của nàng đã được hệ thống cải tạo qua, so với người bình thường cường tráng hơn rất nhiều.
Hoàng đế lại thử cho Sở Y Nhân ăn đủ các loại độc dược, mỗi ngày đều run như cầy sấy đến nhìn nàng. Phát hiện sắc mặt nàng càng lúc càng hồng nhuận, hơi thở càng lúc càng sung mãn, tâm thần hoàng đế muốn hỏng mất.
Ái phi của hắn......sẽ không phải là......yêu quái đi!?
Trên đời này, người sợ chết nhất đương nhiên là hoàng đế. Hắn ăn không vô, ngủ không được, lập tức vụng trộm thỉnh quốc sư cùng Mộc Phong tiến cung, thương lượng kỹ càng một chút......ừm, về phong thuỷ hoàng cung nên kiến thiết cái gì.
******
“Có điểm khác thường tất do yêu mà ra.” Khác với vẻ lo lắng của hoàng đế, Mạc Duật vẫn như cũ mặt không chút thay đổi.
Bất quá, nhìn gương mặt lạnh này, hoàng đế cảm thấy trong lòng bình tĩnh hơn rất nhiều. Hắn không khỏi thầm khen quốc sư quả nhiên lợi hại, vô cùng chính khí lăng nhiên. Nếu hắn tọa trấn trong cung, nhất định có thể bảo hộ trẫm bình an. Cho dù Sở Y Nhân có là yêu quái hung mãnh cỡ nào, cũng đánh không lại khí thế của hắn!
Mộc Phong cũng phe phẩy cây quạt “thần côn” của hắn, thoải mái nói:
“Hoàng thượng không cần lo lắng. Hoàng thượng là chân long thiên tử, một thân chính khí, vật dơ bẩn gì nhìn thấy đều phải né tránh ba bước. Về phần Mị Phi nương nương có dị thường, hoàng thượng không cần tự trách. Tại hạ cho rằng nương nương vẫn là người, chẳng qua là bị dính vào tà vật.”
Nghe được Mộc Phong an ủi, hoàng đế nhất thời nhẹ nhàng thở ra. May mắn hắn không thực sự có lỗi với liệt tổ liệt tông, tự mình rước yêu vật mang vào trong nhà, nếu vô ý, thậm chí còn có thể đánh mất giang sơn. Cho nên ý nói Sở Y Nhân trước đó vẫn là người bình thường, chỉ là bị tà vật gì đó nhập vào mới có khả năng mê hoặc thần trí của hắn, cho nên hoàng đế đại nhân vẫn còn rất anh minh thần võ.
“Vậy...xin hỏi quốc sư cùng Mộc Phong đại sư, trẫm nên xử lý thế nào?”
“Tà vật đương nhiên phải gỡ bỏ.” Mộc Phong nói.
“Hoả thiêu.”
Nghe được Mạc Duật nói, hoàng đế sửng sốt, dù sao Sở Y Nhân trừ bỏ có chút kỳ quái, vẫn là một mỹ nhân, kêu hắn thiêu hủy nàng có hơi luyến tiếc.
Nhìn thấy hoàng đế do dự, Mộc Phong nói:
“Hoàng Thượng thỉnh thận trọng. Mị Phi nương nương mà ngài thương tiếc đã không phải thực sự là nàng. Lại qua một thời gian, tà vật hút hết hơi thở của Mị Phi, bộ dạng của nương nương đều là do nó huyễn hóa ra để lừa dối, chỉ có sớm ngày loại trừ tà vật, mới có thể làm cho nương nương khôi phục.”
Khó trách gần đây càng nhìn Sở Y Nhân, càng cảm thấy nàng mỹ mạo kinh người, tiên khí như có như không, càng thêm khả nghi, thì ra căn bản không phải là người! Hoàng đế kinh hãi, nếu vẻ bề ngoài của Sở Y Nhân là giả, thì cái mà nàng gọi là chí tử không du chẳng khác nào cũng là hư tình giả ý. Tất cả tình cảm của hoàng đế lập tức bị tiêu diệt, chút thương tiếc vừa rồi đều không còn.
Hoàng đế lạnh lùng nói:
“Liền ấn theo lời nói của quốc sư cùng Mộc đại sư mà làm đi.”
-- Tiểu kịch trường --
Hoàng đế: "Nên xử trí Sở Y Nhân thế nào? Dùng độc dược?"
Mạc Duật: "Có thể tự động giải độc."
Hoàng đế: "Chém đầu?"
Mạc Duật: "Thi thể đầy đủ vẫn có thể tái sinh."
Hoàng đế: "Lăng trì, xong rồi cho chó ăn?"
Mạc Duật: "Chỉ cần còn có tế bào, vẫn có thể kết hợp, tái sinh."
Hoàng đế: "Nếu vậy phải làm thế nào?"
Mạc Duật: "Hoả thiêu."
Hoàng đế: "Nàng sẽ không hóa thành tro sau đó có mặt khắp nơi đi?"
Hệ thống: [Kịch bản của ta cực kỳ nghiêm chỉnh, sẽ không xuất hiện thứ không khoa học như vậy. Nhưng ai bị nàng tưởng nhớ, sau khi chết mỗi đêm nàng đều sẽ đến thăm ngươi nha.]
Hoàng đế: "......Âm hồn bất tán! Thế còn nói cái gì mà nghiêm chỉnh!"
[╯"□′]╯┴┴