*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhìn thấy nữ nhân của mình cùng một nam nhân khác quần áo không chỉnh ở trong một cái phòng, cho dù là ai cũng không thể bình tĩnh, huống chi đây vẫn là một đế vương.
Hoàng đế không thể không não bổ. Quốc sư khẳng định là gặp sắc nảy lòng tham, chuốc rượu bất thành, liền trực tiếp ép buộc, thật sự đáng giận đến cực điểm! Tốt, tốt lắm, trẫm kêu ngươi đến xem bệnh cho quý phi, ngươi lại muốn nhìn nàng quả thể!
Hoàng đế vừa dứt lời, một đám thị vệ cầm đao liền vọt vào. Tố Dĩ cùng Mạc Duật liếc nhau, sau đó nàng thu hồi động tác, bình tĩnh thưởng thức cây quạt.
“Khởi bẩm hoàng thượng, thần vô năng.” Mạc Duật biểu tình điềm đạm, thanh âm lạnh lùng.
Mọi người giống như bị bấm nút đình chỉ. Hoàng đế sửng sốt. Sở Y Nhân ngơ ngẩn. Bọn thị vệ choáng váng. Tố Dĩ...vẫn không có biểu tình.
Này.....sẽ không phải giống như bọn hắn đang nghĩ đi?
Hoàng đế nhíu mày, từ trên xuống dưới đánh giá Mạc Duật. Bộ dạng đường đường, phong lưu phóng khoáng, nhìn kiểu gì cũng không giống người có bệnh không tiện nói ra, nhưng có nam tử nào lấy việc này ra nói giỡn?
Sở Y Nhân thấy hoàng đế cơ hồ tin tưởng, trong lòng quýnh lên. Nàng không thể để cho Mạc Duật chống chế đi qua, vội vàng "ưm!" một tiếng, lập tức kéo lại sự chú ý của hoàng đế.
“Hoàng thượng, đừng trách quốc sư đại nhân, là thần thiếp......” Sở Y Nhân nâng lên khuôn mặt lê hoa đái vũ, làm cho người ta cực kỳ thương tiếc.
Hoàng đế lại bị kích lên tức giận:
“Quốc sư có thể chứng minh sao?” Hắn không tin có người nam nhân nào nhìn đến Sở Y Nhân còn ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, cho dù đó là một cao nhân bí hiểm.
“Thỉnh hoàng thượng cho ngự y kiểm tra vi thần.”
Bị điểm danh, các ngự y đều mộng bức. Trước khi bọn họ bị triệu đến đã nghĩ xong xuôi lời kịch, đối với tình huống lần này của Sở Y Nhân phải đổi sang nguyên nhân bệnh khác, không thể làm hoàng đế nghĩ bọn họ quá ngu dốt, cái gì cũng không biết. Nhưng đi vào nơi này rồi, mới biết được thì ra là cho quốc sư kiểm tra thân thể, hơn nữa lại là......phương diện kia?
Bọn họ bắt đầu cho Mạc Duật kiểm tra cơ thể, lại bắt mạch này nọ, phải làm việc dưới khí áp lạnh lẽo như vậy, thực làm cho người ta run như cầy sấy. Hơn nữa, mạch tượng này giống như là của người không đi lại được, sao có thể mơ hồ không ổn định như vậy?
Bình thường ở loại thời điểm này, mọi người đều theo lệ thường "chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu", hoặc nói là "bệnh này vẫn có thể trị khỏi, chỉ cần trường kỳ điều dưỡng" gì gì đó. Nhưng xem ý tứ của hoàng đế tựa hồ là muốn trực tiếp khiến cho quốc sư......không được?
Sau khi đấu tranh nội tâm một phen, khẩu cung của các ngự y đều đồng nhất, bi thống nói quốc sư đại nhân...quả thật không được.
Hoàng đế nghe vậy, lửa giận trong lòng lập tức dập tắt, không khỏi lộ ra vài phần đồng tình. Tuy rằng hắn là cao nhân, nhưng cũng không thể trải nghiệm sự kỳ diệu của chuyện nam nữ. Trời cao quả nhiên là công bằng, ban cho hắn pháp lực khôn lường, lại thu hồi bản năng nam nhân của hắn.
Hoàng đế vẫy lui thị vệ, trấn an Sở Y Nhân còn đang khóc lóc.
Tố Dĩ nhìn Sở Y Nhân cho dù rơi lệ cũng khó giấu nửa phần tư sắc, híp lại con mắt. Xem ra cho dù nàng đã tiến cung vẫn nhàn rỗi như vậy, còn liên lụy đến sư huynh cùng Mạc Duật. Thân là khách nhân, nàng cũng nên lễ thượng vãng lai*.
*Có qua có lại*
Tố Dĩ lấy ra một cây ngân châm, đưa cho cung nữ đang canh giữ ở một bên:
“Đây là pháp khí mà Mộc Phong đại sư căn cứ theo bát tự của Mị Phi nương nương tự tay chế tác. Thời điểm thêu thùa xiêm y cho nương nương thỉnh dùng tới nó, có thể xua đuổi tà khí trong cơ thể.”
Cung nữ kia sợ hãi tiếp nhận, Tố Dĩ tiếp tục chính khí nghiêm nghị nói:
“Thỉnh nhớ lấy, pháp khí chỉ có thể cho nương nương sử dụng, những người khác sẽ bị phản tác dụng. Việc này không cần báo cho nương nương biết, nếu nàng biết liền mất linh nghiệm.”
Cung nữ cung kính vâng dạ.
Mộc Phong thường xuyên đưa cho Tố Dĩ rất nhiều thí nghiệm phẩm không hoàn thiện. Nàng cũng không nhớ rõ ngân châm này đã có từ bao giờ, nghe nói mặc y phục may từ nó sẽ làm cho người ta thanh tâm quả dục, tựa như tiên nhân tản ra hơi thở thần thánh không thể xâm phạm, khiến người ta không sinh nổi một tia bất kính.
Hoàng đế thiếu quấy rầy Sở Y Nhân, có lẽ Sở Y Nhân sẽ không thường xuyên phát bệnh. Hơn nữa, nó còn mang theo chính khí, vừa vặn có thể khắc chế tà khí của nàng, nếu có chút gì đó kỳ quái khó giải thích xuất hiện, cũng có thể ngăn cản một hai.
Sở Y Nhân tựa hồ bách độc bất xâm, vậy thì nếm thử một chút vật ngoài thân xem. Tuy rằng không biết hiệu quả thế nào, nhưng cũng đáng thử một lần.
“Mị Phi ưu tư quá nặng, nếu kéo dài không chỉ có khó có thể vào giấc ngủ, còn có thể tổn hại đến trụ cột thân thể, nhẹ thì cả người vô lực, nặng thì tê liệt trên giường.”
Sở Y Nhân nghe Tố Dĩ nói, cả kinh trợn to hai mắt. Nàng hồi tưởng lại, sau khi Tố Dĩ rời đi Hồng Lâu, nàng thật sự nằm trên giường hết nửa tháng, ngay cả sinh hoạt hằng ngày cũng không thể tự gánh vác, những ngày tháng sỉ nhục như vậy nàng thực sự không muốn nhớ lại. Nhìn ánh mắt không gợn sóng không sợ hãi của Tố Dĩ, tựa hồ đang cảnh cáo nàng, nếu lại hành động thiếu suy nghĩ, Tố Dĩ sẽ không ngại làm cho nàng nhớ lại một ít hồi tưởng khắc sâu. Sở Y Nhân áp chế phẫn nộ dưới đáy lòng.
Xem ra loại khí chất thần côn này vẫn phát huy thập phần hữu hiệu, hoàng đế cũng không phát hiện có gì không ổn, lúc này mới nhìn đến Tố Dĩ có vẻ lạ mắt, hình như đã quên từng gặp qua nàng, hỏi:
“Vị này là......sư muội của Mộc Phong đại sư?”
Tố Dĩ gật đầu không nói, hoàng đế cũng không để ý thái độ của nàng. Cao nhân sao, tính cách luôn cao ngạo như vậy. Hắn thấp giọng hỏi:
“Đại sư, ngài cảm thấy việc gánh vác thiên mệnh có thật sự gây tổn hại đối với thân thể hay không?”
Tố Dĩ không giống Mộc Phong có bản lĩnh lừa dối người. Sư huynh nói nàng chỉ cần bảo trì vẻ mặt không có biểu tình là được. Hoàng đế thấy nàng bộ dáng trầm mặc, lập tức tự hiểu, vạn phần đồng tình nói:
“Khó trách quốc sư phong thần tuấn lãng, lại không có một hồng nhan tri kỷ. Tuy rằng quốc sư giúp cho đế quốc ta thờ phụng thần linh, thời thời khắc khắc phải bảo trì thanh tỉnh để lắng nghe chỉ dụ. Nhưng thân là một phàm nhân, nếu tục sự một tia không dính, há có thể sống ra tư vị. Nếu quốc sư đối với nữ sắc vô năng, nghe nói Giang Nam không thiếu mỹ nam tử tuyệt sắc......”
Tố Dĩ vẫn làm ra tư thái cao nhân, trong lòng lại nghĩ mình có phải đã không cẩn thận lầm lạc hắn nghĩ đến phương hướng kỳ quái gì đó hay không?
Mạc Duật kiểm tra xong đi ra, hoàng đế liền tiến lên an ủi:
“Quốc sư, thỉnh bảo trọng tốt thân thể.”
Sau đó hào khí nói:
“Người đâu, chọn mười mĩ nam ban cho quốc sư!”
Mạc Duật mặt lạnh nhìn Tố Dĩ, đối phương lại làm ra biểu cực kỳ ngây thơ vô tội.
******
Sở Y Nhân đầu tiên là ở chỗ Mộc Phong chịu thiệt, hiện tại lại ở chỗ Mạc Duật bị kinh hách, thật sự là tức giận không thôi! Tuy rằng cuối cùng hoàng đế đại lượng bỏ qua, nhưng gần đây vừa thấy nàng liền giống như đối diện với thần thánh không thể xâm phạm, không thể tiết độc, xúc phạm thánh linh gì đó, hơn nửa tháng đều không chiêu nàng thị tẩm. Hơn nữa, thời điểm cùng nàng nói chuyện, hắn quả thực cung kính giống như cúng bái đại Phật vậy.
Đây rốt cuộc là sao, nếu không phải thuộc tính giá trị cùng hảo cảm độ của nàng vẫn còn nguyên vẹn. Nàng còn nghĩ đến mình lại xuyên qua rồi. Sở Y Nhân chỉ có thể suy đoán, nhất định là Tố Dĩ lại làm cái gì.
Sở Y Nhân cũng không hoài nghi mị lực của mình, vẫn tin tưởng vững chắc Mạc Duật đối với nàng rất là thâm tình, nhưng nếu đổi cương vị mà ngẫm lại, thật vất vả chờ được người trong lòng cách ly khổ hải, bước vào long đàm, bản thân chỉ có thể bất lực trơ mắt nhìn, đổi lại là nàng cũng tâm như đao cắt, sống không bằng chết. Gần đây bọn họ ít gặp mặt, hắn không được nàng an ủi, càng thương tâm nhiều hơn. Hết thảy chuyển biến chính là vì Tố Dĩ thừa dịp hư mà vào.
Sở Y Nhân cũng không vội vã xử lý Tố Dĩ. Ở trong mắt nàng, Tố Dĩ vẫn là con chuột nhỏ chui lủi ở trong căn nhà gỗ bụi bặm kia, cho dù có một sư huynh thần thông quảng đại, thì bùn lỏng vẫn không thể trét tường. Nàng quyết định ở trước khi Mạc Duật đối với nàng hết hy vọng, phải nhanh chóng bắt lấy hắn!
Gần đây hệ thống thường xuyên không nhạy bén, đồ đã đổi xong đột nhiên không thấy, làm nàng gấp đến độ luống cuống, về sau hệ thống lại thông báo: [Xuất hiện trục trặc, cần bảo trì một đoạn thời gian] liền im bặt.
Sở Y Nhân cơ hồ bị tức điên rồi. Còn nói cái gì mà công nghệ cao, không có lý do liền trục trặc.
Đã không có hệ thống trợ giúp, Sở Y Nhân cảm thấy thực không đảm bảo. Vì thế, nàng vội vàng triệu kiến Phùng Hằng, khiến hắn ra một chút chủ ý cho nàng.
Nói đến Phùng Hằng, hắn thân đứng ở địa vị cao, khí phái uy nghiêm, Sở Y Nhân lần đầu thấy hắn cũng là lo lắng đề phòng, sợ lộ ra dấu vết. May mắn sau khi nhận thân, thái độ của hắn ôn hòa rất nhiều. Tuy rằng hắn không biết dỗ người, nhưng bằng việc hắn ở trên triều đình vì nàng dọn dẹp hết thảy những kẻ dám bôi bẩn thanh danh của nàng liền biết, hắn có bao nhiêu sủng ái nàng.
Sau khi Sở Y Nhân triệu kiến, Phùng Hằng ngay ngày hôm sau liền tới. Vốn dĩ ngoại thần muốn gặp hậu phi, bình thường đều là phái nữ quyến đến. Nhưng thứ nhất là vì Phùng Hằng vô thê thiếp, trong nhà cũng không có nữ quyến, thứ hai là vì hoàng đế quá mức sủng ái Sở Y Nhân. Hắn nói, hậu phi không thấy ngoại nam cũng phải xem tình huống, đã là cha ruột thì không nên quá phòng bị. Vì thế, mỗi lần Phùng Hằng đến đều cực kỳ thông thuận.
“Không biết nương nương triệu kiến vi thần là có chuyện gì quan trọng?”
Phùng Hằng vừa thi lễ, Sở Y Nhân liền vội vàng kêu cung nhân nâng dậy hắn:
“Phụ thân tới gặp nữ nhi, không cần hành đại lễ như vậy.”
Sở Y Nhân vẫy lui cung nhân, tự tay châm trà cho hắn. Sau khi Phùng Hằng tiếp nhận chén trà, Sở Y Nhân mới thở dài, ánh mắt ửng đỏ, cố nén cỗ chua chát trong lòng, nói:
“Phụ thân, gần đây tình huống của nữ nhi......không tốt lắm.”
“Thân thể của ngươi khôi phục thế nào rồi?” Phùng Hằng nhìn sắc mặt Sở Y Nhân, nhăn lại mi, thế mà lại so với trước đây cũng không có bao nhiêu khởi sắc.
“Làm phiền phụ thân lo lắng, thân thể nữ nhi đã tốt, chỉ là gần đây luôn cảm thấy tâm thần không yên.” Sở Y Nhân nhíu mi, xoa ngực.
“Chớ suy nghĩ nhiều, lo lắng sẽ hao tổn tinh thần.”
“Nữ nhi biết. Nhưng mà phụ thân, nữ nhi không biết có nên nói chuyện này hay không...Nữ nhi cảm thấy quốc sư đại nhân......tâm thuật bất chính!”
Sở Y Nhân kinh hoảng, bất lực nhìn về phía Phùng Hằng, hai tay khẩn trương xoắn xuýt lại vào nhau:
“Mấy ngày hôm trước, quốc sư tiến cung, còn muốn đối với nữ nhi......Nếu không phải nữ nhi kịp thời tỉnh giấc, chỉ sợ trong sạch khó giữ được.....”
Phùng Hằng tức giận. Nhưng nghĩ đến đây là ở trong hoàng cung, việc này liên quan đến danh dự của Sở Y Nhân, vạn lần không thể để người khác biết. Hắn đè nén tức giận, thấp giọng hỏi:
“Hoàng thượng cũng biết sao?”
Sở Y Nhân lắc đầu, khóe mắt rưng rưng. Sắc mặt của nàng càng thêm tái nhợt, tựa hồ đã chịu kinh hách cực lớn, đôi môi run rẩy nói:
“Không biết hắn dùng phương pháp gì, làm cho Hoàng Thượng tin hắn......”
Sở Y Nhân gắt gao níu lấy ống tay áo Phùng Hằng, nức nở nói:
“Phụ thân, nữ nhi rất sợ. Quốc sư đại nhân pháp lực vô biên. Hoàng thượng lại tín nhiệm hắn không chút nghi ngờ, nếu tiếp theo......”
Phùng Hằng cúi đầu nhìn Sở Y Nhân. Ánh mắt của hắn gắt gao nhìn chằm chằm vành tai bên phải của nàng, trên đó trơn bóng không một dấu vết. Hắn híp lại con mắt, che giấu một tia tàn khốc chợt lóe mà qua.
“Việc này phụ thân đã biết. Ngươi yên tâm, phụ thân sẽ thay ngươi xử lý.”
“Không, phụ thân, trăm ngàn lần không thể kinh động quốc sư.”
Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Phùng Hằng, Sở Y Nhân chậm rãi giải thích:
“Tuy rằng quốc sư tâm thuật bất chính, nhưng hắn rất bí hiểm, chỉ sợ người bình thường không thể nào làm tổn thương đến hắn. Nữ nhi sợ phụ thân mạo muội ra tay sẽ bị lộng thương. Nữ nhi nghĩ, nếu quốc sư đã là người mà trời cao lựa chọn, tất nhiên không phải hạng tiểu nhân tầm thường, có khả năng hắn chỉ là nhất thời phạm sai, làm hắn lầm đường lạc lối. Nữ nhi muốn cảm hóa quốc sư, đưa hắn quay trở về con đường chính trực.”
“Ta không cho phép, như vậy rất nguy hiểm.”
“Không, phụ thân, thỉnh tin tưởng nữ nhi! Nữ nhi từng ở chỗ một vị đại sư được đến một bí bảo, có thể tạm thời phong ấn pháp lực của quốc sư. Chỉ cần phụ thân có thể ra tay, đem quốc sư giam giữ ở trong cung điện của nữ nhi, hắn liền không thể thương tổn nữ nhi nửa phần! Nếu nữ nhi sợ chết, để mặc cho quốc sư nguy hại thương sinh, thì chẳng khác nào nữ nhi đã làm thất vọng mẫu thân dưới cửu tuyền!” Sở Y Nhân hiên ngang lẫm liệt nói, ngay cả chính nàng cũng bị cảm động.
Nhắc tới thê tử, Phùng Hằng hơi thất thần. Hắn tựa hồ ở còn thật sự lo lắng cho kế hoạch của Sở Y Nhân, qua hồi lâu mới gật đầu. Sở Y Nhân thừa thắng xông lên:
“Phụ thân chỉ cần làm cho quốc sư mất đi Hoàng thượng tín nhiệm, tốt nhất là làm hắn bị tước chức quan. Việc còn lại nữ nhi đều có biện pháp.”
-- Tiểu kịch trường --
Hệ thống: [Gần đó có năm người đang ở lén lút quan sát người chơi.]
Sở Y Nhân: "Ha ha, không cần để ý, chỉ là vài người ái mộ của ta mà thôi."
Hệ thống: [Gần đó có ba người đối với người chơi không có hảo ý.]
Sở Y Nhân: "Ha ha, không cần để ý, chỉ là những người đáng thương, có sắc tâm không tặc đảm."
Hệ thống: [Gần đó có hai người đang hướng về phía người chơi vọt tới.]
Sở Y Nhân: "Ha ha, không cần để ý, lại là người vì tình mà mất đi khống chế, muốn đến thổ lộ với ta mà thôi."
Hệ thống: [Người chơi bị thích khách công kích. Người chơi không kịp chống cự. Người chơi bị KO.]
Hệ thống: [Người chơi đã tử vong, một lần nữa tái sinh cái mới.]